“Thì là xui xẻo đấy. Cô đúng là khắc tinh của Cang Chung mà. Vì giúp cô mà cậu ta sắp bị mất chức, bây giờ lại thêm chuyện mất cha. Cuộc đời của một đô đốc thế là tàn trong tay của nữ nhân.”
“Anh nói gì? Mất chức là sao? Tại sao lại mất chức?”
Tư Dương không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Cang Chung. Hắn không hề nói với cô bất cứ chuyện gì về việc này. Vẻ mặt gấp gáp muốn biết sự thật, cô mong chờ câu trả lời từ Thượng Phong.
“Cô bất ngờ thế làm gì, chẳng lẽ cậu ta không nói cho cô biết!”
Cô lắc đầu.
“Chết mịa! Mình lại nhiều chuyện rồi.”
Thượng Phong vội bịt miệng mình lại. Cậu không biết rằng Cang Chung không nói chuyện này cho cô biết. Nếu Cang Chung mà biết cậu nói với Tư Dương chác sẽ giết cậu chết.
“Ờ Tư Dương này, cô cứ xem như tôi chưa nói gì đi, cũng dừng nói lại với Cang Chung. Cậu ta mà biết được sẽ không để tôi yên đâu.”
“Anh không muốn tôi nói thì anh hãy nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi.”
“Không nói được không.”
“Không được, tôi cần phải biết chuyện gì.”
Cô nghiêm túc nhìn cậu.
“Chậc, vậy để tôi nói. Là chuyện thuốc cấm…”
Từ đằng xa, Gia Ngân cùng với cha mình cũng đến tham dự tang lễ của cha Cang Chung. Cô ta đang chỉnh lại chiếc váy của mình thì vô tình nhìn thấy Thượng Phong và Tư Dương ở cùng với nhau. Vì tò mò, cô ta liền đi đến lén nhìn trộm. Nhưng do ở khoảng cách khá xa nên cô ta không thể nghe được họ đang nói gì. Trong lòng Gia Ngân thầm nghĩ:
“Cô gái Tư Dương này đúng là bắt cá nhiều tay mà. Hôm lễ hội thì ở cùng với nam nhân khác, bây giờ ở trong Cang gia lại ve vãn với công tử Thượng Phong. Cô ta làm vậy không cảm thấy có lỗi với anh Cang Chung của mình ư! Không được, mình phải nói chuyện này cho anh Cang Chung biết để anh ấy mau mau né tránh cô ra.”
Gia Ngân liếc nhìn họ bọn , sau đó lặng lẽ rời đi. Cô ta đi vào trong tang lễ thì nhìn thấy Cang Chung đang cùng với cha mình nói chuyện. Thấy có được cơ hội, cô ta không chần chừ mà đi đến.
“Anh Cang Chung!”
“Tiểu thư Gia Ngân.”
Cang Chung ngẩng đầu nhìn cô ta đang đi đến.
Đột nhiên, Gia Ngân lao tới ôm lấy hắn, thì thào:
“Em biết anh rất buồn vì sự ra đi của cha mình. Nếu như em là vợ của anh, em chắc chắn sẽ ở bên cạnh anh suốt ngày không giống như…anh đừng buồn nhé.”
”Tiểu thư Gia Ngân, ta không hiểu ý của cô.”
Cang Chung đẩy Gia Ngân ra, hắn khó hiểu nhìn cô ta.
“Rất nhanh anh sẽ hiểu ý của em thôi. Cha à, chúng ta đi thôi ạ.”
“Chờ đã!”
Hắn nắm lấy tay của Gia Ngân. Vẫn còn chưa nói xong mà muốn bỏ là muốn hắn cảm thấy tò mò đến mất ăn mất ngủ ư!
“Chúng ta nói chuyện riêng một chút đi.”
“Được.”
“Vậy cha ra ngoài đợi con nhé.”
Phú ông Hạ biết điều liền đi ra chỗ khác để cho hai người nói chuyện.
Nhìn thấy ông ta rời đi, Cang Chung nghiêm túc hỏi Gia Ngân:
“Chuyện vừa rồi, cô nói rõ hơn đi.”
“Anh thật sự muốn biết ư! Nhưng anh đã phải chịu nổi đau mất cha, anh vẫn còn muốn nghe chuyện không vui?”
“Tiểu thư Gia Ngân, cô ngừng vòng vo và vào thẳng vấn đề. Tôi không có thời gian để nói chuyện bông đùa với cô.”
Nhìn vẻ mặt đáng sợ của Cang Chung, Gia Ngân không dám đùa giỡn với hắn.
“Phu nhân của anh, em thấy cô ta qua lại với công tử Thượng Phong. Lễ hộ của mấy ngày trước em cũng nhìn thấy cô ta nói chuyện vui vẻ cùng với một nam nhân khác. Anh có biết chuyện này không?”
“Thượng Phong.”
Cang Chung cảm thấy nhẹ lòng. Chuyện mà Gia Ngân nói, hắn đã sớm biết. Cũng may, người đó là Thượng Phong chứ không phải ai khác.
“Cảm ơn tiểu thư đã quan tâm, cô có thể ra về.”
“Hả!!”
Gia Ngân ngạc nhiên khi Cang Chung chẳng có sự tức giận nào trên gương mặt. Lẽ ra, hắn phải tức giận và đi tìm Tư Dương để đối chấp. Đằng này, lại bình thường như đấy là điều hiển nhiên. Gia Ngân không cam tâm, cô ta phải chia rẽ tình cảm của hai người họ.
“Anh Cang Chung, có thể anh chưa biết một chuyện. Vợ của anh còn cùng với công tử Thượng Phong đi mua đồ cùng nhau. Em biết anh và công tử Thượng Phong là chỗ bạn bè nhưng mà bạn bè kiểu này cẩn thận anh lại mất vợ đấy.”
“...”
***
Tối đến, Tư Dương đi đến phòng ngủ đã được chuẩn bị từ trước. Nhưng khi cô đang đi đến phòng mình thì nhìn thấy cánh cửa của phòng bên cạnh đang mở hờ. Vì tò mò, Tư Dương đi đến gần cánh cửa xem thử. Cô lén nhìn qua khe hở vô tình lại phát hiện Cang Chung đang ở trong đấy. Do ngồi quay lưng lại nên cô không biết Cang Chung đang làm bên trong. Lại nghĩ thầm:
“Có lẽ anh ta đang muốn yên tĩnh một mình, mình nên để không gian yên tĩnh cho anh ấy.”
Nghĩ thế, Tư Dương nhẹ nhàng lùi về sau. Cô định quay trở về phòng nhưng đi được mấy bước thì cô dừng lại. Trong lòng thấy có chút dây dứt, Tư Dương đi qua đi lại suy ngẫm. Sau một hồi đắng đo, cô quyết định quay trở lại. Cô đi đến trước cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra đi vào bên trong.
Cô đi đến sau lưng Cang Chung. Từ phía sau nhìn lên, Tư Dương nhìn thấy Cang Chung đang cầm những bức ảnh của cha mình mà cẩn thận lao đi những hạt bụi trên đó. Nhìn thấy cảnh tượng này, Tư Dương không kìm được cảm xúc của mình. Cô dang bàn tay nhỏ bé của mình ra ôm lấy Cang Chung từ đằng sau. Có lẽ, đây vừa là cái ôm đồng cảm và tội lỗi của cô. Khi biết tin hắn sắp bị chính phủ lấy đi chức vị đô đốc vì cô trong lòng cô cảm thấy dây dứt và tội lỗi. Mặc dù biết chuyện này không phải là lỗi của cô nhưng là một con người cô cũng phải có phần trách nhiệm trong đó. Nếu như cô không phải là vợ của Cang Chung thì từ lâu hắn đã bắt cô vào trong ngục. Cả gia đình cô cũng không thể thoát được chuyện này. Nếu không nhờ có Cang Chung, chắc bây giờ chú của cô vẫn còn bị nhốt trong ngục. Một mình Cang Chung đã đứng ra bảo vệ cho gia đình của cô, hắn đã thực hiện lời hứa của mình với cô. Nhưng còn cô thì lại gây ra rắc rối cho hắn vì thân phận hải tặc của mình.
“Cang Chung, anh hãy cố gắng lên. Thời gian sẽ giúp anh chữa lành vết thương lòng.”
Bàn tay đang lau bức ảnh dừng lại, Cang Chung hơi bất ngờ vì cái ôm đột ngột của Tư Dương. Hắn không hề nhận ra sự xuất hiện của cô trong căn phòng. Cang Chung nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tư Dương.
“Sao em lại biết ta ở đây?”
“Vì cánh cửa không khóa nên tôi đã nhìn thấy anh bên trong.”
“Khuya rồi, em hãy trở về phòng ngủ.”
Cang Chung gỡ cánh tay Tư Dương ra khỏi người hắn. Ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
“Nhưng còn anh thì sao. Tôi muốn ở đây cùng với anh. Anh cứ làm việc anh làm, tôi sẽ không phát ra tiếng động có được không.”
Ánh mắt lưu luyến nhìn Cang Chung.
Nhìn thấy sự quyết tâm trong ánh mắt của cô, hắn biết dù có đuổi cô đi thì cô vẫn ngoan cố ở đây. Chi bằng cứ để cô ở đây cùng với hắn. Có thêm người, hắn sẽ đỡ cảm thấy cô đơn hơn.
“Cứ làm những gì em muốn.”
“Cảm ơn.”
Cô vui vẻ nhấc chiếc ghế đặt bên cạnh Cang Chung, ngồi im lặng nhìn hắn lau những bức ảnh của cha mình. Trong số những bức ảnh trên bàn, có một bức ảnh thu hút tầm mắt của cô. Bức ảnh cha Cang Chung bế một đứa bé gái tầm một, hai tuổi trên tay. Tư Dương có chút ngạc nhiên cầm lấy bức ảnh lên, chăm chú nhìn. Hắn khẽ liếc qua nhìn cô không nói gì.
“Đứa bé gái này là ai thế?”
Cô chỉ tay vào đứa bé gái đưa qua cho Cang Chung xem. Theo như cô biết thì Cang Chung là con một trong gia đình. Mà quan trọng hắn là con trai.
Hắn nhìn cô,quan tâm tém sợi tóc dính trên má của cô.
“Đó là ta.”
“Hửm?!”
Câu trả lời của hắn khiến cô hoang mang. Nhìn vào bức ảnh và người thật. Tư Dương chớp chớp mắt không tin. Một nam một nữ sao có thể là cùng một người được. Với cả, cô cũng có thể xác định cơ thể của hắn một trăm phần trăm là nam.
Thấy Tư Dương không tin lời mình nói, Cang Chung lấy mấy bức ảnh cất trong tủ đưa cho cô xem.
“Cha ta thích con gái nhưng khi sinh ta ra lại là con trai. Vì nét mặt của ta lúc nhỏ có chút giống con gái, nên ông ấy đã mặc đồ nữ cho ta và để tóc dài cho tới khi ta năm tuổi. Sau đó, ta mới cắt tóc và mặc đồ của con trai.”
“Đúng là nét mặt của anh giống con gái thật đấy.”
Nhìn mấy bức ảnh chụp lúc nhỏ đáng yêu của Cang Chung so với bây giờ, cô không khỏi buồn cười. Một tên to tướng và một cô bé đáng yêu.
“Nhìn mấy bức ảnh này buồn cười lắm sao?”
Hắn nhíu mày, khó chịu. Mấy bức ảnh lúc nhỏ của hắn trông cũng đáng yêu mà.
“Sau này có con em phải sinh cho ta hai đứa. Một trai, một gái.”
“Tại sao?”
Tư Dương ngẩng đầu lên, thắc mắc.
“Thì để ta không phải làm chuyện giống như cha của ta.”
“Xì, còn phải xem biểu hiện…”
Đang nói nửa chừng thì Tư Dương không nói nữa. Dường như cô nhận ra có gì đó không đúng. Cang Chung muốn cô sinh cho hắn hai đứa trẻ nhưng giữa cô và hắn có phải là loại tình yêu thật sự đâu. Một tình yêu ép buộc mà cũng muốn có một gia đình hạnh phúc ư! Chuyện này có thể sao?
“Sao lại không nói nữa? Hay em đang nghĩ sẽ rời xa ta vào một ngày không xa nên mới im lặng.”
Ánh mắt trở nên u ám, hắn nhìn cô chằm chằm. Cang Chung quả quyết nói:
“Ta sẽ không cho phép em rời xa ta đâu Tư Dương.”
“.…!!!”
Không cho phép!
Đúng vậy, cuộc đời của cô từ khi gặp hắn thì đã không còn thứ gọi là tự do nữa rồi. Có lẽ, cô sẽ sống cùng với hắn đến hết cuộc đời. Sớm đã biết kết cuộc như vậy, tại sao còn phải đắng đo làm gì những chuyện hư ảo.
Tư Dương cười khổ, cô nói với hắn:
“Đương nhiên là tôi sẽ không thể nào tháo được chiếc xiềng xích dưới chân của mình rồi. Anh muốn tôi sinh con cho anh thì tôi nào dám từ chối. Muốn bao nhiêu đứa đều do anh quyết định.”
“Nếu em đã nói ta là xiềng xích, vậy ta sẽ không phụ lòng em. Sợi dây xích này sẽ quấn lấy em cho đến khi cho đến khi cùng em chôn xuống mộ huyệt.”
Hắn nhóm người qua hôn vào đôi môi mềm mại của cô. Một cái hôn nhẹ nhàng và ấm áp.
“Hãy trở về phòng ngủ đi. Ta không muốn sức khỏe của em ảnh hưởng đến những đứa trẻ sắp chào đời của ta.”
“Vậy thì anh ngồi ở đây cô độc một mình đi, hức!”
Danh Sách Chương: