"Đừng mà..."
Hai tay nắm chặt vạt áo mà xé toạc ra. Trong những giây ngắn ngủi, chiếc váy đắt đỏ đã xé ra làm đôi để lộ cơ thể trắng hồng hào của cô trước mặt Cang Chung. Tư Dương cảm thấy xấu hổ, cô lấy tay của mình để che lại.
"Tên khốn!"
“Tên khốn? Nếu ta là một tên khốn em nghĩ bản thân em có thể sống tự do trong ngôi nhà này ư! Tư Dương, em lầm to rồi.”
Hắn nắm lấy chiếc chăn trên giường che đi cơ thể trần trụi của cô. Gương mặt lạnh lùng, Cang Chung đứng dậy lấy tay chỉnh lại quần áo trên người mình. Hắn chẳng thèm liếc nhìn Tư Dương một cái mà lạnh nhạt rời khỏi phòng.
‘Rầm’.
Tiếng cửa phòng đóng lại, Tư Dương nằm trên giường tay nắm chặt lấy chăn mà đau khổ. Đến khi nào cô mới có thể rời khỏi người đàn ông quỷ dữ này.
“Cha, mẹ hãy nói con biết, con phải làm sao đây.”
Bên ngoài phòng ngủ. Cang Chung hầm hực đi đến phòng sách, hắn lấy điếu thuốc trên bàn mà châm một điếu. Đứng kế bên cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm, nghĩ đến Tư Dương trong lòng lại có nhiều suy tư bộn bề.
Chẳng phải các cô gái đều thích có một cuộc sống sung sướng, không lo ăn lo mặc sao? Một cuộc sống không cần lo lắng, suy nghĩ đến việc đi tìm việc làm để có được miếng ăn. Chỉ cần ngồi sẵn trên bàn và gọi một tiếng liền có người đi đến phục vụ. Hắn đã cho cô một cuộc sống mà bao cô gái đều mong muốn, nhiệm vụ của cô chỉ đơn giản là vui vẻ bên cạnh hắn, sau đó cùng hắn tạo ra những đứa bé đáng yêu. Rồi cùng nhau trải qua bao thăng trầm của cuộc sống đến khi cuối đời. Điều mà hắn muốn ở cô chỉ có như thế thôi. Như vậy cũng không được hay sao? Nó khó thực hiện với cô đến vậy ư! Hay là do trái tim cô vốn không thuộc về hắn nên mãi cô cũng không chấp nhận những thứ mà hắn đem lại cho cô.
“Tư Dương, ta cũng yêu em hơn bất kì người đàn ông khác. Tại sao em vẫn chưa hiểu hết được ý của ta chứ.”
Cang Chung cầm điếu thuốc trên tay hút một hơi dài, làn khói từ trong miệng lan tỏ ra bên ngoài. Mặt Cang Chung trầm xuống đầy sự phiền muộn. Có lẽ, đêm hắn không thể ngủ ngon giấc được.
Ngày hôm sau, Tư Dương từ trên lầu đi xuống phòng ăn cũng giống như mọi ngày. Nhưng còn đi từ phía xa đã nhìn thấy Cang Chung ngồi vào bàn ăn, trên tay đang cầm tờ báo. Nhìn thấy Cang Chung, Tư Dương hơi ngạc nhiên. Mọi ngày, hắn thường đi ra ngày rất sớm và chẳng bao giờ cùng cô ăn bữa sáng. Hôm nay, ngoài trời đúng là có bão nhẹ mà.
Tư Dương chậm rãi đi đến bàn ăn. Lén liếc mắt qua nhìn Cang Chung nhưng rất nhanh thu tầm mắt lại để hắn không phát hiện được. Nhẹ nhàng kéo ghế ra, cô ngồi vào bàn ăn. Thái độ lạnh nhạt, hờn dỗi vì chuyện hôm qua. Bây giờ, Tư Dương vẫn chưa muốn mở lời với hắn.
Lan Huệ dọn thức ăn lên, nhìn thấy sự căng thẳng trên bàn ăn làm cô ta có chút sợ hãi mà đổ mồ hôi. Không cần đoán cô ta cũng biết được đây chắc chắn là chuyện đêm qua đã khiến bọn họ lạnh nhạt với nhau. Mặc dù thế, Lan Huệ cũng không thể làm gì để giải hòa giúp hai người họ. Bởi vì, Cang Chung là một tên cứng đầu cùng với Tư Dương ngang ngược. Dù cho tổ tiên có đội mồ để sống dậy chưa chắc đã làm được điều ấy. Nhưng những nút thắt dù có chặt đến mấy cũng có cách để gỡ ra. Hiện tại, có thể hai người họ chưa muốn làm lành với nhau nhưng chỉ sau vài giờ nữa sẽ ổn thôi.
“Mời đô đốc và phu nhân dùng bữa.”
“Cô lui xuống đi.”
Cang Chung gấp lại tờ báo làm tư, hắn đặt trên bàn ăn. Tay cầm lấy muỗng mà húp chén cháo. Hắn ăn một cách thản nhiên mà không cần quan tâm đến người bên cạnh. Sau khi chén cháo đã hết, lúc này hắn lấy khăn giấy lau đi vết bẩn trên miệng mới ngẩn đầu nhìn về phía Tư Dương. Từ nãy đến giờ, Tư Dương vẫn chưa ăn muỗng cháo nào. Bởi vì cô bận lo nhìn Cang Chung ăn quá ngon miệng, tinh thần của hắn lại còn rất tốt. Giống như chuyện hôm qua đối với hắn chỉ là một giấc mơ không đẹp.
Thấy Tư Dương cứ mãi nhìn hắn tập trung mà không chịu ăn cháo. Hắn bỗng mỉm cười thật tươi đặt tay lên đầu Tư Dương mà nâng niu.
“Ăn đi cô gái, cháo sắp nguội rồi.”
“Ư...”
Bị phát hiện bản thân đang nhìn Cang Chung, cô xấu hổ vội cúi mặt xuống húp lấy húp để chén cháo của mình. Tại sao cô lại sao lãng đến thế? Nhìn người khác mà còn để bị phát hiện thì còn mặt mũi gì nữa, Chỉ hận không có một cái hố trước mặt để cho cô chui vào trong.
Biểu hiện đáng yêu của Tư Dương làm Cang Chung nổi hứng muốn trêu chọc cô. Ý định là như thế nhưng khi hắn nhớ lại việc Tư Dương không đặt hắn vào trong trái tim mình, tâm trạng lại không được tốt. Cang Chung rút tay mình về, hắn đứng dậy. Giọng trầm ấm nói với Tư Dương:
“Ta có việc phải đi ra ngoài, em ở nhà ngoan ngoãn và không được tự ý đi ra ngoài. Nếu muốn ra ngoài thì phải dẫn Lan Huệ đi theo,bên ngoài có rất nhiều thành phần phức tạp, em không thể lường trước được.”
Cô không đáp lại lời hắn mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Thấy cô không có ý định nói chuyện với mình, Cang Chung chỉ cười lạnh một cái. Hắn cũng không ép buộc cô phải làm những điều mà cô không thích. Đợi đến khi nào cô đã thật sự đã sẵn sàng đón nhận tình cảm của hắn, đến lúc đó vẫn chưa muộn.
Cnag Chung đi ra ngoài được một đoạn, bỗng Tư Dương lại thốt lên tên của hắn.
“Cang Chung!”
Nghe thấy cô gọi tên mình, Cang Chung đứng khựng lại trái tim như muốn nhảy ra bên ngoài. Chẳng lẽ, Tư Dương có thể đọc được suy nghĩ của người khác ư?
Hắn hớn hở:
“Em gọi ta có việc gì ư?”
“Cho tôi…mượn một ít tiền.”
Sợ người khác sẽ nghe thấy lời cô nói, Tư Dương không dám nói lớn. Cô thì thầm trong miệng. Điều này khiến Cang Chung đứng cách cô không xa nhưng chẳng thể nghe được. Bèn hỏi lại:
“Em vừa nói cái gì?”
“Thì tôi…ưm…”
Tư Dương quay đầu lại để nói khẩu hình miệng cho Cang Chung biết. Nhưng vừa quay lại thì hắn lại đứng trước bên cạnh. Việc này vô tình khiến môi cô chạm vào má của Cang Chung. Tư Dương bất ngờ, hơi trợn mắt. Cô vội vàng xoay người đi chỗ khác. Gương mặt của cô đã đỏ ửng lên vì xấu hổ. Nếu sớm biết hắn đứng bên cạnh cô thì cô đã không gấp gáp mà xoay đầu qua.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Tư Dương nói khẽ với Cang Chung:
“Tôi có thể mượn ít tiền từ chỗ của anh không?”
“Tiền ư! Em muốn đi mua gì sao?”
Hắn thấy làm lạ. Nhưng thứ mà con gái cần hắn đều đã sai người đi chuẩn bị mọi thứ. Tại sao cô lại muốn mượn tiền của hắn làm gì? Cang Chung đăm chiêu nhìn thẳng vào mắt cô.
Thấy sự nghi ngờ trong ánh mắt của Cang Chung, Tư Dương có hơi rụt rè. Cô né mặt đi chỗ khác nói lầm bầm một mình.
“Mấy tên nhà giàu đều keo kiệt như nhau. Đúng là bạn có khác.”
”Em nói gì đấy?”
Cang Chung chỉ nghe loáng thoáng được tiếng cô nhưng không rõ cô đang nói gì.
“Không, không gì cả.”
Cô lắc đầu, đứng bật dậy định rời đi nhưng Cang Chung bất ngờ lại nắm lấy tay cô.
“Đi đâu đấy. Vẫn chưa lấy tiền mà.”
Hắn thò tay vào trong túi áo của mình đưa cho Tư Dương một sấp tiền.
“Nhiêu đây có đủ không?”
Nhìn thấy có nhiều tiền trước mặt mình, Tư Dương phút chốc lại quên mất việc tối qua. Ánh mắt lấp lánh, cô cầm lấy số tiền trên tay Cang Chung vội vội vàng vàng nói lời cảm ơn.
“Đô đốc, ngài thật hào phóng. Nhiêu đây đã đủ với tôi rồi.”
Biểu hiện của Tư Dương khiến Cang Chung ngẩn người ra. Chính là biểu hiện ấy. Lần đầu gặp được cô là sự vui tươi và thân thiện trên gương mặt cùng với nụ cười ngọt ngào. Đã lâu rồi, hắn chưa nhìn thấy cô vui vẻ như vậy. Nếu như có thể dùng tiền để mua được sự hạnh phúc của cô thì hắn cũng chấp nhận.
Trong lúc Tư Dương vẫn còn mải mê nâng niu số tiền trên tay mình thì Cang Chung chòm người tới nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn thân thương. Sự bất ngờ ấy làm Tư Dương giật mình, cô ngã đầu về sau tránh né theo phản xạ tự nhiên.
“Anh làm gì vậy?”
“Không có gì. Thế ta đi đây.”
Nhìn Cang Chung rời đi, Tư Dương đứng trong nhà thở phào nhẹ nhõm. Trong đầu lại nghĩ đến hành động vừa rồi. Hành động đấy của Cang Chung khiến cô không thể lý giải được.
“Chẳng lẽ đêm qua mình mắng hắn có một câu mà khiến hắn thay đổi đến vậy?!”
Tư Dương lắc đầu, bác bỏ những suy nghĩ hư vô ấy. Cô nhét tiền vào trong túi mình, có được số tiền này lần sau gặp lại Thượng Phong, cô nhất định sẽ trả lại cho cậu. Dù sao thì không nên mắc nợ những tên nhà giàu keo kiệt.
Nhấc chân lên, cô định rời đi nhưng một hình ảnh lóe qua ánh mắt của cô. Sự tò mò khiến cô dừng chân lại nhìn vào tờ báo trên bàn. Giơ tay cầm lấy nó, cô xem tin tức trên tờ báo thì kinh ngạc, há hốc mồm.
“Băng hải tặc Đầu Lâu đã bị lính hải quân bắt gọn, người đứng đầu chính là thuyền trưởng Mao Long. Sự thành công này chính là nhờ có sự chỉ huy của đô đốc Cang Chung.”
Tờ báo đang cầm trên tay bỗng siết chặt lại. Cô nghiến răng ken két. Băng hải tặc Đầu Lâu chính là họ hàng của gia đình cô. Họ đã bị tên Cang Chung đáng ghét bắt lại.
“Nếu như Cang Chung đã bắt chú của mình, vậy thì nơi mà các hải tặc sẽ bị nhốt là ở đâu? Mình phải đi giải cứu chú khỏi cái nơi quỷ quái này.”
Mặc dù nói thế nhưng Tư Dương vẫn phải đi tìm thông tin mới có thể thực hiện được. Cô bắt đầu suy nghĩ đến những người thân quen của Cang Chung, có thể từ những người đó mà lấy được một chút thông tin. Nhưng người thân quen của Cang Chung mà cô biết chỉ có Thượng Phong. Dù vậy, Thượng Phong chỉ là một kẻ ăn chơi, chắc hẳn cậu sẽ không biết đến chuyện này. Cô cần phải suy nghĩ thêm nữa. Để xem cô có bỏ sót người thân quen nào của Cang Chung nữa không. Chợt, Tư Dương đang suy nghĩ thì Lan Huệ đi ra. Cô ta cúi chào cô. Nhìn thấy Lan Huệ, sắc mặt Tư Dương bỗng trở nên hài lòng. Có lẽ, cô đã tìm thấy người mà cô có thể hỏi.
“Lan Huệ!”
Danh Sách Chương: