"Cha con nói con gặp được Tư Dương trên tàu hải quân à?"
"...."
Nhắc đến tên Tư Dương, Thập Hải ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn mẹ của mình.
"Mẹ vừa nhắc đến Tư Dương sao?"
Tâm trạng Thập Hải bỗng trở nên rối bời. Cậu quýnh quáng hỏi mẹ. Chẳng hiểu sao mẹ của cậu lại nhắc đến Tư Dương trong lúc này.
"Con làm sao thế? Mẹ chỉ hỏi con đã gặp Tư Dương thôi, con có cần thể hiện sự bối rối trên gương mặt của mình không."
"Thưa mẹ, con..."
Cậu muốn nói nhưng lại bị Thủy Tiên giơ tay lên ngăn lại. Bà dõng dạc khuyên bảo con trai:
"Con không cần phải nói gì cả. Mẹ hiểu được tâm trạng của con khi nhìn thấy Tư Dương trở thành vợ của người khác, nhưng A Hải phải nhớ một điều rằng hải tặc và hải quân không bao giờ chung một chí tuyến. Dù con có làm gì cũng phải nghĩ đến gia đình đầu tiên con nhé."
"Vâng, con hiểu thưa mẹ."
Trước lời của mẹ, Thập Hải chỉ có thể cúi đầu nghe theo. Mặc dù cậu biết việc đấy không như mong muốn của mình. Nhưng có lẽ, mẹ cậu nói đúng một điều rằng Tư Dương bây giờ đã là vợ của một đô đốc hải quân. Giữa hai người bọn họ hiện giờ chỉ còn lại hai từ "đã từng". Một băng hải tặc khét tiếng không thể nào có mối quan hệ bất chính với một phu nhân hải quân. Người bên ngoài nhìn vào lại lầm tưởng họ là đang cấu kết với nhau nên mới có được như ngày hôm nay. Thập Hải lặng lẽ đứng dậy, cậu muốn đi ra bên ngoài yên tĩnh một mình. Có như thế, tâm trạng của cậu mới đỡ hơn.
Thuyền trưởng Rạng Đông nhìn con trai rời đi, ông ta lộ ra vẻ mặt u phiền. Trong số đám con của ông, chỉ có Thập Hải là đứa sáng suốt và thấu hiểu lòng người. Chỉ tiếc rằng cậu con trai này lại dính phải thứ gọi là "tình yêu " quá sớm khiến nó trở nên hao mòn vì những chuyện không đâu. Nếu như đứa con trai ngốc của ông có thể vượt qua khỏi mặt tình cảm này thì trong tương lai, nó chắc chắn sẽ trở thành một thuyền trưởng còn vĩ đại hơn cả ông của hiện tại. Nhưng mà bây giờ, Thập Hải còn quá non nớt để làm được điều ấy. Đợi thêm một thời gian nữa, sau khi nó hoàn toàn quên đi tình cảm của mình với con bé Tư Dương thì ông sẽ bắt đầu huấn luyện nó trở thành người kế vị tiếp theo.
"Hai hàng lông mày của anh sắp đụng vào nhau rồi! Đang nghĩ gì mà tập trung thế?"
Thủy Tiên giơ ngón tay của mình khẽ vuốt nhẹ hai hàng lông mày rậm rạp của Rạng Đông, bà thở dài với chồng.
"Không, anh có nghĩ gì đâu. Chẳng qua là ngồi tập trung quá thôi."
Bị vợ đánh thức bằng một ngón tay, Rạng Đông giật mình mà hoàn hồn lại. Ông nhìn sang hai thằng con trai đang ngồi bên cạnh cười tủm tỉm. Thấy chúng vui vẻ, ông liền bắt chuyện sang chúng để Thủy Tiên không hỏi thêm nữa.
"Hai thằng trời đánh! Thấy cha mẹ nói chuyện hai đứa vui lắm à. Mau đi về phòng ngủ cho cha nhanh lên!"
"Ngủ? Mới giờ này mà ngủ sao cha!"
Bình Minh than vãn nhìn ông.
"Trời sắp sáng rồi, còn không ngủ thì đợi đến khi nào nữa. Mau đứng dậy để cha dẫn hai đứa đi ngủ."
Rạng Đông ngồi bật dậy đi đến chỗ của Bình Minh và Minh Hoàng, trực tiếp kéo hai cậu con trai đứng dậy. Nhưng hai người họ đâu phải con nít để cha đẫn đi ngủ nữa. Vì thế, Bình Minh và Minh Hoàng giơ hai bàn tay về phía trước phản đối với cha mình. Minh Hoàng nhanh nhảu nói với ông:
"Cha ơi, chúng con là người lớn cả rồi. Tự chúng con có thể đi ngủ được."
Dứt lời, hai anh em liền nắm tay nhau, dôi chân như tốc độ ánh sáng chạy vượt khỏi nơi đó một cách nhanh gọn. Rạng Đông nhìn bọn chúng chạy đi mà nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm mắng rửa hai đứa con không biết gíuo đỡ cha khi gặp hoạn nạn.
"Chồng! Trong phòng không còn ai nữa có thể đến thời điểm của chúng ta rồi không ?"
Thủy Tiên bất ngờ đặt tay mình lên vai Rạng Đông, bàn tay lạnh lẽo của bà khiến cho Rạng Đông sợ đến run người. Thà rằng bà hung dữ hay chửi mắng ông cũng đều chấp nhận. Nhưng việc bà hành động nhẹ nhàng như thế này, dù Rạng Đông có mạnh mẽ như thế nào thì đôi lúc phải sợ ma.
"Vợ ơi, chúng ta cứ từ từ thôi."
Sáng hôm sau.
Cốc cốc.... tiếng gõ cửa ing ỏi bên ngoài phòng của Tư Dương.
"Phu nhân, xin mời người xuống dùng bữa sáng!"
Bị tiếng động làm ồn, Tư Dương từ từ mở mắt sau giấc ngủ sâu. Cô loạng choạng đứng dậy nhìn ra bên ngoài trời. Có phần bất ngờ, Tư Dương lấy tay che miệng mình lại mà thốt lên:
"Mình đã ngủ quên đến giờ sao?"
Cốc cốc. Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn vang lên. Điều này làm Tư Dương đang ngẩn ngơ thì nhận ra. Cô chậm rãi bước đến cánh cửa phòng, mở cửa.
"Két..."
"Cô tìm tôi?"
Tư Dương ngáp ngắn ngáp dài nhìn người hầu trước mặt. Biết rằng cô ta đến đây để gọi mình nhưng Tư Dương lại giả vờ như không biết gì. Thật ra là cô đang muốn làm khó người của Cang Chung.
"Thưa phu nhân, bữa sáng đã làm xong mời phu nhân xuống dùng bữa."
"Nhưng bây giờ ta không thấy đói, ta chỉ muốn đi ngủ."
Nói xong, Tư Dương hóng hách định đóng cửa phòng lại nhưng bị bàn tay khoẻ khoắn của người hầu ngăn lại. Tên người hầu không giống như những hộ gia đình quyền quý khác. Cô ta trừng mắt lên nhìn Tư Dương, giọng đầy thách thức:
"Phu nhân, người chỉ có quyền lựa chọn đi xuống và ăn. Ngoài ra, người tự ý làm điều mình muốn thì tôi không thể chắc chắn rằng đô đốc sẽ đến nói chuyện với người."
"Cô đang dùng danh nghĩa của Cang Chung để hù doạ tôi đấy à!"
"Xin phu nhân hãy gọi ngài ấy bằng từ ngữ tôn trọng."
Cô ta hơi cúi đầu xuống hành lễ với Tư Dương. Hành động của người hầu làm Tư Dương có chút ấy nấy với cô ta. Vừa rồi, cô còn làm khó dễ với cô ta mà cô ta vẫn thực hiện đúng nghĩa vụ của mình. Nếu là người khác, chắc chắn sẽ chống cự lại với cô.
"Cô nói hơi bị nhiều rồi đấy. Tôi không muốn nghe, không muốn ăn!"
Mặc dù nói với người hầu như thế nhưng đôi chân lại hành động trái với lời nói. Cô nhanh nhảu bước ra khỏi phòng mà chạy thẳng xuống bàn ăn.
Danh Sách Chương: