Trước sự chế giễu của thuyền trưởng Rạng Đông, Cang Chung không hề có bất kì biểu cảm nào. Hắn đứng im trên con tàu vẫn dửng dưng ôm Tư Dương mà thông thả ngắm biển.
"Một chút nữa thôi, ông sẽ là người cần nó hơn ta."
"Vậy ta cũng chờ xem ngươi sẽ làm cái gì hay ho."
Thuyền trưởng Rạng Đông nheo đôi mắt thâm sâu của mình lại nhìn về phía con tàu của Cang Chung. Ông ta "hừ" lạnh một cái.
Cang Chung đứng trên tàu, hắn giơ bàn tay của mình lên chậm rãi đếm một, hai, ba. Sau tiếng đếm thứ ba, ngay lập tức một đoàn tàu của từ phía chân trời dần lộ diện, những chiếc mũi tàu đều hùng hỗ hướng về phía con thuyền hải tặc. Tiếng động cơ chạy “phạch phạch” đang dần đến dần. Những cây súng AK đã được binh lính lên nồng cốt, chỉ việc chờ đợi mệnh lệnh từ cấp trên.
Thuyền trưởng Rạng Đông nhìn mấy con tàu hải quân thì chậc lưỡi một cái. Ông ta đã quá sơ xuất nên mới bị Cang Chung dắt mũi. Hai bàn tay siết chặt lại, bắt đầu suy nghĩ thế cờ tiếp theo. Thập Hải đứng bên cạnh cha hết sức lo lắng. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm Thập Hải đi trên thuyền Hắc Long bị nhiều con tàu hải quân bao vây đến vậy. Nghĩ đến việc con thuyền vừa nãy bị hư hỏng không nhẹ. Nếu như tiếp tục bị những viên đạn kia công phá, chắc chắn con thuyền của gia đình cậu sẽ không chống chịu được mà chìm xuống đáy đại dương mênh mông này. Đây có lẽ sẽ là một tin chấn động cho nhưng con thuyền hải tặc khác. Danh tiếng của Cang Chung sẽ vì thế mà nổi tiếng hơn, các con thuyền hải tặc liền có thêm một kẻ thù mạnh.
“Cha, chúng ta bị bao vây thế này thì có con đường lui nào không?”
“Thập Hải, con không có nhiều kinh nghiệm trong việc giao chiến với hải quân. Đây chính là thời cơ thích hợp để con học điều đó. Nên nhớ, trong những tình huống như thế này phải thật bình tĩnh và suy nghĩ. Không được có bất kỳ những suy nghĩ tiêu cực và sự rối loạn trong tâm trí. Nó sẽ hạ gục chính bản thân con trước khi kẻ thù tiêu diệt con.”
“Dạ, con hiểu rồi thưa cha.”
Lúc này, Cang Chung đúng trên tàu cười khẩy một cái nhìn thuyền trưởng Rạng Đông. Hắn bắt đầu nói những câu châm biến ông ta.
“Nếu bây giờ ông quỳ xuống cầu xin ta thì ta có thể suy nghĩ lại mà tha cho ông một con đường sống.”
“Ha, ngươi thật biết có lòng suy nghĩ đến sự tồn tại của ta nhưng mà ngươi hãy giữ cái lòng đấy mà nấu cháo ăn đi. Ta sẽ cảm thấy thích hơn về điều đó.”
Thuyền trưởng Rạng Đông cười đáp trả lại Cang Chung, gương mặt vẫn giữ sự bình tĩnh và ung dung như không có chuyện gì xảy ra.
Biểu hiện tích cực của ông ta khiến Cang Chung cảm thấy không vui ra mặt. Chưa từng thấy ai sắp chết đến nơi mà có thể bình tĩnh lạ thường như thuyền trưởng Rạng Đông. Cũng có, đây chính là lí do tại sao con thuyền Hắc Long lại nổi tiếng trên đại dương. Hắn thả lỏng bàn tay đang ôm Tư Dương ra, ghé sát đầu vào tai cô thì thầm.
“Một lát nữa những viên đạn sẽ bay khắp nơi trên mặt biển, nếu em cảm thấy sợ hãy chạy vào bên trong nhé. Ta không chắc chắn rằng những viên đạn ấy có bay đến đây không.”
“!!!”
Đôi mắt to tròn của Tư Dương kinh ngạc nhìn Cang Chung. Hắn đây là quan tâm đến việc cô bị trúng đạn ư! Hay chỉ là sự quan tâm giả dối của một con sói. Nhưng dù có là thế nào thì cô cũng không muốn chết trên con tàu hải quân. Nếu có chết trên chiến trường thì thân xác cô phải nằm trên con tàu hải tặc. Đó mới chính là quê hương, là nơi mà cô sinh ra và lớn lên. Chết trên đất của kẻ thù chính là một sự sỉ nhục của hải tặc. Ánh mắt dịu nhẹ lại một chút, Tư Dương khẽ nói nhỏ bên tai Cang Chung.
“Đô đốc, có thể vì tôi mà nương tay với bọn họ được không?”
Cang Chung ngây người khi nhìn thấy sự cầu xin đầy chân thành của Tư Dương. Trong đôi mắt thật dịu dàng biết bao khiến hắn không thể kháng cự lại được. Giây phút đó, con tim hắn có chút rung động mà đập thình thịch. Cang Chung nở nụ cười ngọt ngào, hắn giơ bàn tay thô thiển của mình lên vuốt ve mái tóc mượt mà của Tư Dương nhưng lại không hứa hẹn với cô điều gì.
“Em hãy vào bên trong đi.”
“.…”
Nhìn biểu hiện của Cang Chung, Tư Dương chỉ biết mím chặt môi. Cô lặng lẽ rời đi nhưng lại luyến tiếc quay đầu lại nhìn Thập Hải một lần cuối. Chẳng biết bao giờ cô mới có thể gặp lại gương mặt ấy, ánh mắt lưu luyến ở con thuyền hải tặc, cô không cam tâm mà đi vào trong khoan tàu.
Khi Tư Dương rời đi, bên ngoài con tàu chỉ còn lại Cang Chung và lính hải quân. Không có Tư Dương ở đây, hắn không cần phải kìm hãm con người thật của mình, càng không cần phải nhân nhượng với kẻ thù vì châm ngôn của hắn chính là tiêu diệt hết những tên hải tặc trên biển lớn.
Hắn súng khẩu súng lục trên người của mình ra, gương mặt lạnh lùng. Trực tiếp nổ một phát súng trên bầu trời.
Đoàng!
"Tất cả nghe lệnh! Hạ con thuyền hải tặc trước mặt."
Danh Sách Chương: