“Anh vẫn chưa nói cho em biết mà.”
Thập Hải mất hết kiên nhẫn, cậu lớn tiếng với cô.
“Chuyện đã rõ như vậy em còn muốn biết gì nữa Tư Dương!”
“Em thật sự muốn làm lớn chuyện này lên thì mới hài lòng sao? Rốt cuộc em đang nghĩ cái gì trong đầu vậy Tư Dương?”
Sau khi ả hết cơn giận của mình, Thập Hải chợt ý thức được bản thân làm chuyện không đúng với Tư Dương. Vội vàng xin lỗi cô.
“Anh không cố ý lớn tiếng với em đâu. Tại vì nhắc đến tên Cang Chung khiến anh không thể kiềm chế được cảm xúc của chính mình. Em hãy tha lỗi cho anh được không?”
Cậu nắm lấy tay cô cầu xin tha thứ.
“Em không có giận anh.”
Tư Dương nói không giận nhưng lại trực tiếp rút tay của mình ra. Cô không nói lời nào liền đi vào trong buổi lễ.
“Chết tiệt! Tất cả là tại tên Cang Chung!”
Đêm tân hôn.
Mai Nhã, Mai Kỳ cùng với Cang Chung trở về phòng nghỉ ngơi. Nhưng khi đến phòng tân hôn thì cả ba do dự. Vì trước mắt họ là hai căn phòng kế bên nhau. Một phòng là của Mai Nhã, một phòng là của Mai Kỳ. Cung Chung đứng ở giữa cảm thấy đau đầu vì chuyện này. Hắn nhìn hai cánh cửa bên trái và bên phải, sau đó nhìn qua Mai Nhã, Mai Kỳ.
“Giờ ta phải vào căn phòng nào trước đây.”
“Ta/ta.”
Cả hai cùng đồng thanh nói.
Mai Kỳ kéo Cang Chung về phía mình, cô ta ngang nhiên giành chủ quyền với Mai Nhã.
“Người là do em bắt về, đương nhiên em phải là người có được hắn trước. Chị hãy đợi phần sau của mình đi nha.”
Cô ta nở nụ cười khinh bỉ, nắm tay Cang Chung kéo đi vào trong phòng. Nhưng không ngờ Mai Nhã còn mặt dày hơn cả cô ta. Thấy Cang Chung sắp bị cướp đi liền nhanh tay kéo hắn qua bên mình. Ngang ngược nói với Mai Kỳ:
“Em gái, chị là chị của em cho nên chị phải là người có được hắn. Còn em, mặc dù em có công đưa hắn về đây nhưng trên dưới vẫn phải nghe theo nhé. Chị cảm ơn em vì đã nhường lại người cho chị.”
Sau khi châm biếm Mai Kỳ hả hê, Mai Nhã mở cửa phòng đẩy Cang Chung đi vào trong với niềm kiêu căng của mình.
Cánh cửa đóng sầm lại, Mai Kỳ đứng bên ngoài tức đến điên người. Cô ta dậm chân xuống đất để bày tỏ sự tức giận của mình.
“Mai Nhã, tôi với chị không bao giờ đội trời chung với nhau!”
Nói rồi, Mai Kỳ giận bỏ vào trong phòng của mình.
Lúc này, trong phòng của Mai Nhã và Cang Chung. Ả bày ra vẻ mặt ngây thơ, đáng yêu nhìn Cang Chung. Xà vào lòng hắn, vuốt ve.
“Cang Chung, có phải chúng ta nên làm chuyện đó rồi không, hi…”
“Ta không có hứng thú với cô.”
Cang Chung thẳng thắn đẩy Mai Nhã ra một bên, sắc mặt lạnh nhạt nhìn đi chỗ khác.
Thấy hắn không để ý đến mình, Mai Nhã vô cùng tức giận. Cứ nghĩ rằng, hắn không đếm xỉa đến ả là vì Mai Kỳ. Nghĩ đến việc bản thân phải thua đứa em của mình, trong lòng ả lại có sự hơn thua mãnh liệt. Nếu không thể làm Cang Chung hướng mắt đến ả bằng cách này thì ả sẽ dùng cách khác.
Mai Nhã xảo quyệt nhìn Cang Chung đứng im một chỗ. Cô ta từ từ cởi lớp áo trên người mình xuống, liền ném chiếc áo qua trước mặt Cang Chung để thách thức hắn.
“.…???”
Nhìn thấy Cang Chung có phản ứng, ả lại tiếp tục cởi thêm lớp áo nữa. Cho đến khi trên người không còn một mảnh vải che thân, Mai Nhã cười đắc ý. Ả đi đến ôm lấy Cang Chung từ phía sau, hai đồi núi nhấp nhô bên phía không ngừng va chạm vào lưng Cang Chung. Cứ tưởng chuyện này sẽ làm cho hắn cảm thấy hứng thú với ả, nhưng không ngờ Cang Chung không một chút lây động. Hắn lạnh lùng kéo ả ra khỏi người mình, cởi chiếc áo trên người ném lên người Mai Nhã che đi những gì không đáng nhìn thấy.
“Mặc vào đi. Đừng làm chuyện phí thời gian, ta sẽ không bao giờ có cảm giác với cô.”
“Ngươi…”
Ả cầm lấy áo của Cang Chung trong lòng tức giận. Chưa từng có một nam nhân nào lại cự tuyệt nhan sắc của ả. Vậy mà Cang Chung lại dám từ chối ả một cách thẳng thắn. Người đàn ông này có phúc mà không biết hưởng.
“Cô cứ ở trong phòng một mình ngủ đi, ta ra ngoài trước đây.”
“Cái gì? Ngươi muốn đi qua phòng của Mai Kỳ ư! Ta không cho phép!”
Mặc cho Mai Nhã hét lớn, Cang Chung vẫn tiếp tục bước ra ngoài một cách hiên ngang. Hắn đi ra khỏi phòng còn không quên đóng cửa lại “rầm”, khiến Mai Nhã đứng trong phòng giật mình, im lặng. Đợi khi ả hoàn hồn lại thì người đã không còn nữa, Mai Nhã tức đến đen mặt. Trong miệng không ngừng mắng rủa Cang Chung.
“Tên khốn! Ngươi chính là đồ không biết điều!”
Một mình, Cang Chung đi ra sau vườn dạo bước một mình. Tuy nói là dạo bước nhưng thật chất là hắn đang quan sát cách phân bố người ở đây. Chỉ cần tìm thấy được sơ hở thì hắn sẽ ngay lập tức rời khỏi nơi này.
Đi được một lúc, Cang Chung không phát hiện được điểm bất thường nào ở đội hình canh gác của mấy tên hải tặc. Thông qua việc này, hắn còn nhận ra được một điều. Cách bố trí của hải tặc ở đây giống như của các quân đội thời trước. Nhưng làm sao một hải tặc lại có cách vận dụng chiến lược bố trí địa hình tài giỏi như thế được. Trừ khi, một trong những tên hải tặc ở đây có người đã từng là lính quân nhân. Cũng có thể vì điều này mà hải tặc ở nơi đây chẳng xem chính phủ ra gì.
Vừa đi vừa suy nghĩ, Cang Chung không quan tâm đến trước mặt. Hắn vô tình đụng phải ai đó. Đến khi ngẩng đầu nhìn thì phát hiện người đứng trước mặt mình chính là Tư Dương. Hai mắt trợn tròng vì ngạc nhiên.
“Sao em lại ở đây?”
“Tôi..tôi đi dạo. Còn anh? Đang làm gì ở đây?”
Tư Dương có hơi ấp úng nói. Cô không dám nhìn trực tiếp vào mắt Cang Chung.
“Đi dạo một mình? Người kia đâu, không đi cùng em à?”
Hắn nhìn qua phía bên cạnh, châm biếm.
“Không, chỉ có một mình tôi. Chẳng lẽ tôi muốn yên tĩnh một mình không được sao!”
Hắn bĩu môi, lắc đầu.
“Tùy em.”
Đột nhiên, Cang Chung xoay nửa người qua. Hắn ngước đầu lên nhìn bầu trời, thở dài. Ở góc nghiêng đó, gương mặt đẹp không góc chết của Cang Chung khiến cô ngây người ra. Bỗng nhiên, vết sẹo trên trán khiến cô dừng ý thức lại.
Tư Dương kinh ngạc nhìn hắn. Trong lòng cảm thấy dây dứt, bất giác cô đưa tay của mình lên sờ vào vết sẹo trên đầu Cang Chung.
“Có đau không?”
“...”
Câu hỏi của cô khiến Cang Chung cứng đờ ra. Nhìn cô đang lo lắng cho mình, bất giác lại thấy đây giống như là giấc mơ. Cang Chung tự trấn an mình. Đây sao có thể là thật được. Tư Dương của hiện tại ghét hắn đến cay đắn, sao có thể nói lời quan tâm với hắn. Cảm thấy bản thân thật nực cười, Cang Chung tự chế giễu bản thân thậm tệ.
“Mày đúng là kẻ hoang tưởng mà, Cang Chung!”
“Tại sao không trả lời? Anh muốn giấu tôi đến khi nào đây?”
“...!!”
Lời của Tư Dương phát ra một lần nữa như đánh thức sự hoang tưởng trong đầu hắn. Rõ ràng, đây chính là giọng của Tư Dương. Cô đứng ở đây là nói chuyện với hắn, đây không phải là giấc mơ hay hoang tưởng nào cả. Cang Chung nhìn Tư Dương, ánh mắt suy tư.
“Em đang quan tâm đến ta ư!”
“Phải, tôi quan tâm anh, quan tâm vết sẹo trên trán của anh. Bởi vì tôi biết, anh đã giúp gia đình của tôi nên mới có vết sẹo này. Cang Chung, tôi cảm ơn anh rất nhiều.”
“...!!! Đấy chính là lý do em quan tâm đến ta ư!”
Đột nhiên, cảm thấy bản thân vừa được hy vọng lại thất vọng. Thì ra, giữa ánh sáng và bóng tối chỉ cách nhau một đường phân cách nhỏ. Ánh sáng vừa len lỏi vào trong, bóng tối lại nhanh chóng bao trùm lấy.
Hắn nắm tay Tư Dương kéo ra khỏi trán. Ánh mắt hụt hẫng nói:
“Vết sẹo này chứng minh ta là một kẻ ngốc. Nó không liên quan gì đến em cả, cho nên đừng nói cảm ơn với ta.”
“Không phải như vậy. Tôi thật sự quan tâm đến anh mà.”
Tư Dương vội giải thích với hắn nhưng lại bị một câu nói vô tình của Cang Chung cắt ngang.
“Là vì gia đình em ư!”
“Cảm ơn em, ta không cần sự thương hại từ em.”
Đôi mắt u buồn, Cang Chung buông tay Tư Dương ra. Hắn lặng lẽ rời đi.
Tư Dương nhìn bóng dáng thẫn thờ của Cang Chung bước đi, trong lòng lại có một cảm giác đau nhói khó tả. Trong giây phút đó, cô buông bỏ những sự ràng buộc của cá tôi, chạy thật nhanh đến ôm lấy Cang Chung từ phía sau.
“Cang Chung! Sao anh lại thay đổi nhiều đến thế? Anh của lúc trước không phải như thế này.”
“...!! Thay đổi ư! Ta không thay đổi mà là giữa chúng ta có một khoảng cách với nhau nên mới không có sự gần gũi giữa hai bên.”
“Anh gạt tôi, tôi không tin!”
“Không tin thì em muốn làm gì? Hả?”
Hắn xoay người lại, bàn tay to lớn sờ vào một bên má của Tư Dương âu yếm.
“Tôi...”
Còn chưa dứt lời, một nụ hôn không báo trước của Cang Chung trực tiếp khóa môi cô lại. Nụ hôn vừa nhẹ vừa mãnh liệt. Đã lâu rồi cô không cảm nhận được mùi vị ngọt ngào này. Tư Dương bất giác chìm đắm vào hương vị tình ái.
Cang Chung càng hôn lại càng sâu. Hắn hận không thể hòa quyện cùng cô thành một, để không ai có thể chia cắt được hắn và cô. Để cô không còn cơ hội để chạy trốn khỏi hắn. Nhưng mọi thứ đều có một điểm dừng. Một nụ hôn, dù có kéo dài đến mấy cũng tới giới hạn của nó. Lúc mà hắn buông cô ra cũng là lúc hắn nhận ra giữa hai người chẳng còn là gì của nhau.
Lưu luyến ngắm nhìn gương mặt ấy một lần nữa, Cang Chung không đành lòng buông bỏ.
“Tư Dương, ta để em tự do, để em rời xa cuộc sống của ta. Tại sao, những lúc như thế này em lại xuất hiện trước mặt ta. Phá vỡ những gì mà ta cố gắng tạo nên. Em làm vậy, quả thật rất tàn nhẫn.”
“...!!!”
Lời trách móc của hắn nghe cứ như lời vĩnh biệt giữa hai người. Chỉ cần sau đêm nay, ngày mai bọn họ sẽ trở thành người xa lạ và không bao giờ gặp được nhau nữa.
Tư Dương mím chặt môi để cảm xúc không vỡ òa. Cô nhìn Cang Chung nặng lòng:
“Tôi với anh là hai người ở hai chí hướng khác nhau, nhưng không biết từ lúc nào tôi lại cảm thấy quý anh như một người bạn của mình. Nếu còn có duyên gặp lại, tôi có thể chuyển thù thành bạn với anh được không?”
“Ha…”
Cang Chung lắc đầu, cười cay đắng.
“Không có quan hệ, tốt nhất là cắt đứt.”
“...!!”
Hắn quay người bỏ đi trong tuyệt vọng. Tư Dương đứng lại một mình, những giọt nước mắt không ngừng tuôn trào. Sau khi không còn quan hệ nữa, thì chẳng ai còn muốn là gì của nhau cả. Tốt thôi, không làm bạn được thì làm kẻ thù, tiếp tục cuộc sống trước đây. Không còn ràng buộc giữa đôi bên, nhưng sao trái tim lại cảm thấy đau đến vậy.
Trong bóng tối, một bóng người đang đứng lặng lẽ nhìn về phía Tư Dương. Thập Hải nghiến răng ken két, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. Cậu không ngờ rằng, Tư Dương lén ra bên ngoài là để gặp Cang Chung. Như vậy cũng đủ để chứng minh trong tim của cô thật sự đã chứa một hình bóng của người khác. Tình cảm giữa cậu và cô đã không còn như lúc trước.
“Tư Dương, là ai đã nói với anh sẽ chung thủy với một người. Bây giờ, trái tim em đã hướng về người khác mà không phải là anh nữa. Như vậy có công bằng với anh không?”
Thập Hải đau khổ ngồi sụp xuống tuyệt vọng. Cậu không thể hiểu. Tại sao người đến sau là kẻ chiến thắng, còn người đến trước là kẻ thất bại?
Danh Sách Chương: