“Đương nhiên là tôi sẽ không thể nào tháo được chiếc xiềng xích dưới chân của mình rồi. Anh muốn tôi sinh con cho anh thì tôi nào dám từ chối. Muốn bao nhiêu đứa đều do anh quyết định.”
“Nếu em đã nói ta là xiềng xích, vậy ta sẽ không phụ lòng em. Sợi dây xích này sẽ quấn lấy em cho đến khi cho đến khi cùng em chôn xuống mộ huyệt.”
Hắn nhóm người qua hôn vào đôi môi mềm mại của cô. Một cái hôn nhẹ nhàng và ấm áp.
“Hãy trở về phòng ngủ đi. Ta không muốn sức khỏe của em ảnh hưởng đến những đứa trẻ sắp chào đời của ta.”
“Vậy thì anh ngồi ở đây cô độc một mình đi, hức!”
Tư Dương tức giận bỏ đi.
“Rầm!”
Tiếng cửa phòng đóng mạnh vào nhau làm Cang Chung phải chau mày nhìn ra ngoài. Hắn đặt bức ảnh của cha mình lên bàn sau đó đứng dậy, rời đi.
Cang Chung đi qua phòng ngủ bên cạnh, nắm lấy khóc cửa mở hờ. Nhìn thấy Tư Dương nằm trên giường đắp chăn, lúc này hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm. Đôi mắt u phiền, hắn khép cửa lại rồi bước xuống cầu thang.
Một mình trong đêm tối, Cang Chung đi ra phía sau vườn. Khi này, đã có người đứng ở bên ngoài chờ hắn. Vừa thấy hắn đi đến liền cúi chào.
“Những lúc có hai người, chú hãy xem cháu như người bình thường mà không cần phải chào hỏi.”
Cang Chung đi đến trước mặt chú Minh. Chú ấy chính là người đã đồng hành cùng với cha của hắn trong suốt bao năm qua.
“Dù gì cũng ở trong quân đội bao năm, muốn tự nhiên cũng chẳng được. Cái thói quen này có lẽ sẽ theo tôi đến cuối đời.”
“Chú Minh, chú hãy nói cho cháu biết tại sao cha của cháu lại chết không?”
“Cha của cháu chết chính là do trúng độc trong lúc giao đấu với băng Hắc Long. Mũi tên độc không may đã ghim thẳng vào tim của ông ấy.”
“Chú vừa nói là băng Hắc Long sao?”
Nhắc đến Hắc Long, Cang Chung lại nghĩ ngay đến Thập Hải, người yêu của Tư Dương. Ngay từ đầu đã đấu đầu với nhau, bây giờ lại thêm chuyện của cha hắn. Cang Chung không thể nào bỏ qua sự thù hận này cho bọn họ dễ dàng.
“Cang Chung, trên chiến trường không thể tránh khỏi những việc hy sinh này. Cháu hãy cố gắng vượt qua trong giai đoạn này. Một thời gian sau sẽ ổn thôi.”
“Cảm ơn lời động viên của chú. Còn về việc băng Hắc Long đã gây ra cái chết cho cha của cháu thì cháu nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn chúng.”
Trong ánh mắt của hắn lúc này chỉ toàn là ngọn lửa hận thù.
“Cang Chung, cháu muốn làm gì?”
“Cháu sẽ lấy mạng đổi một mạng.”
“Không được đâu. Nó rất nguy hiểm! Cháu nên nhớ rằng người mới để máu dính vào tay, còn chúng ta là người bảo vệ hòa bình này không thể vì sự hận thù mà tạo ra những cuộc bể máu vô nghĩa. Người xấu ắt sẽ có báo ứng.”
“Chú Minh, chú có biết báo ứng khi nào sẽ đến với họ không? Là một năm hay hai năm, mười năm. Chú có biết không? Thay vì cứ tiếp tục chờ đợi báo ứng đến với họ thì cháu trực tiếp tạo ra báo ứng nhanh cho họ.”
“Nhưng…chính phủ sẽ không để cháu làm như thế.”
Chú Minh có chút e dè nhìn hắn.
“Chẳng phải chú đã nói trên chiến trường sẽ không thể tránh khỏi những cuộc hy sinh sao. Chính phủ sẽ không quan tâm đến quá trình, họ chỉ cần nhìn thấy kết quả mà họ muốn có thôi.”
“Chát!”
Một cái tát vào mặt Cang Chung. Hắn cứng đờ ngây tại chỗ. Bàn tay theo bản năng sờ vào má của mình, ánh mắt khó hiểu nhìn chú Minh.
"Cháu có biết tại sao ta đánh cháu không?”
“..”
Hắn im lặng không đáp lại.
“Đó là bởi vì ta muốn cháu phải hiểu rõ mình là một con người. Thời cách mạng này, cái riêng nó chẳng là gì so với cái chung cả. Cha của cháu biết được điều, ông ấy nhất định sẽ buồn lắm.”
Nói đến đây, chú Minh thở dài trong thất vọng. Ông ta đặt tay lên vai Cang Chung vỗ nhẹ.
“Hãy nghe cho kỹ đây Cang Chung, bảo vệ hòa bình là việc của cháu, còn việc của kẻ ác đã có người khác trừng trị. Chú mong cháu sẽ hiểu và không làm những chuyện ngu ngốc.”
“Chú Minh, tự biết bản thân mình sẽ phải làm gì. Tối rồi, chú hãy quay về nghĩ ngơi đi. Cháu đi trước.”
Hắn gạt tay của ông ta, ánh mắt vô cảm bước đi nhanh trong đêm.
“Haizz, đứa trẻ này là một nhân tài của đất nước. Ta không mong muốn nó phải xoáy vào những cuộc máu me vô nghĩa.”
Ở một khung cảnh khác trên biển.
Khi ấy, gia đình của Thập Hải ăn mừng chiến thắng của mình vì cái chết của Cang Nguyên cha Cang Chung.
“Ha ha ha, ông già đó đã chết rồi chính phủ lại mất đi một nhân tài, hải tặc như chúng ta lại được dịp lên cơ.”
Rạng Đông vừa uống rượu vừa nói trong sung sướng.
“Thưa cha, tuy rằng Cang Nguyên đã chết nhưng còn con trai Cang Chung của ông ta vẫn còn sống. Hắn cũng không phải là một tên dễ xơi. Nếu để hắn tiếp tục nối nghiệp của cha mình, trong tương lai sẽ có một đô đốc Cang Nguyên nữa xuất hiện.”
Bình Minh giải bày sự lo lắng của mình.
“Chuyện đó thì…”
“Con sẽ là người hạ bệ tên Cang Chung đó.”
Thập Hải chen ngang lời của cha mình, cậu ta hùng hổ tuyên bố với cha của mình.
Thuyền trưởng Rạng Đông mắt nhắm mắt mở nhìn đứa con trai út trong lòng hơi hoài nghi.
“Con nói sẽ hạ bệ thằng nhóc đó.”
Ông nhìn qua mấy thằng con trai khác của mình, vẻ mặt kinh ngạc. Sau đó bọn họ cùng nhau bật cười thành tiếng.
“Ha ha ha…”
Anh ba Minh Hoàng cười nước mắt nước mũi chảy tèm lem, giễu cợt nói:
“Em út à, người ta là đô đốc tài ba chứ không phải bọn tép rêu. Nói muốn hạ bệ là hạ bệ. Trong khi đó, kinh nghiệm chiến đấu của em là không, khả năng quan sát cũng là không, về mặt chiến đấu hầu như là không. Em muốn dùng cái não phẳng của mình để đi đấu trí với đầu to à! Bọn anh không rảnh để vác xác em về nhà đâu.”
“Anh ba, anh nghĩ ai cũng yếu đuối như anh sao! Phải, là em không có kinh nghiệm về những mặt đó nhưng mưu kế thì em có thừa. Người có sức thì dùng lực, còn em có não thì dùng mưu. Trên một trận chiến không phải kẻ mạnh nào cũng chiến thắng. Anh không còn nhớ lần thất bại của mình vì cái tính ảo tưởng sức mạnh sao.”
“Cái thằng nhóc ranh, em đang mắng xéo ai đấy!”
Minh Hoàng tức giận cầm chai rượu đứng lên chỉ thẳng vào mặt Thập Hải.
“Ở đây là gia đình không phải chỗ dành cho những kẻ thích khiêu chiến.”
Rạng Đông trừng mắt nhìn đứa con trai thứ hai của mình.
“Xin lỗi, con hơi kích động quá.”
Minh Hoàng ngồi xuống đặt chai về vị trí cũ.
“Còn về Thập Hải, những lời con vừa nói lúc nãy mọi người ở đây đều làm chứng. Cha sẽ giao Cang Chung cho con xử lý. Nếu như con làm chuyện này không xong thì..”
“Thì con sẽ để cho mọi người ở đây tùy thích mà sai bảo.”
Ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Rạng Đông.
“Được, đó là do con nói đấy. Nào, mọi người cùng nâng ly cho ý chí của đứa con út ta.”
“1 2 3..dô!”
Sáng ngày hôm sau, Cang Chung nhận được thư từ chính phủ. Nội dung bên trong chính là kêu hắn quay trở lại biển khơi để dẹp loạn cho người dân ở thị trấn Tô Ba, nơi mà hắn trấn giữ.
“Sột soạt…”
Cang Chung ở trong phòng thu gom lại đồ đạc để chuẩn bị lên đường.
“Ưm…Cang Chung!”
Tư Dương đang ngủ thì nghe thấy tiếng động, cô dụi mắt ngồi dậy. Nhìn thấy Cang Chung đang thu dọn đồ đạc, cô thắc mắc hỏi:
“Anh đang làm gì vậy?”
Hắn dừng lại hành động của mình, ngoảnh đầu qua nhìn cô sau đó lại tiếp tục làm tiếp công việc của mình.
“Dậy rồi thì rửa mặt đi, chúng ta sẽ trở về thị trấn Tô Ba ngay bây giờ.”
“Ờ!”
“...Cái gì?”
Hai mắt cô mở to ra vì quá bất ngờ. Tư Dương tưởng bản thân đang nằm mơ, liền lấy tay véo nhẹ vào da mình.
“Ui…vậy là không phải mơ rồi.”
Cô bước xuống giường, vội chạy đến chỗ của Cang Chung.
“Tại sao lại trả về, chúng ta mới ở đây có một ngày thôi mà. Cang Chung, có chuyện gì xảy ra sao?”
“Đúng, gia đình lớn của em biết cha ta mất nên đang ăn mừng trên biển. Ta đưa em về để cùng họ ăn mừng.”
Hắn nói châm biến:
“Anh..sao lại ăn nói khó nghe như thế. Tôi có lòng tốt quan tâm đến anh, nếu anh không thích thì đừng có nói. Đừng có đem người mất ra làm trò tiêu khiển của mình.”
Thấy cô tức giận nói đến cha của mình, hắn im lặng. Sắc mặt có chút thay đổi.
“Đồ đạc ta đã dọn thay cho em rồi, thay đồ đi chúng ta sẽ quay trở về.”
Bàn tay lưu loát kéo khóa túi xách lại, Cang Chung nhấc bổng hành lý lên trên không rồi đi xuống nhà.
“Ơ…cái tên này! Mơi sáng ai đã làm gì mà hắn khó ở như thế.”
Ở dưới nhà Bích Nhu cùng với chú Minh đã đứng sẵn ở cửa đợi Cang Chung. Thấy hắn đem hành lý xuống, chú Minh liền đi đến định giúp một tay nhưng Cang Chung lại từ chối.
“Không cần đâu chú Minh, bên trong chỉ là những thứ đồ lặt vặt.”
“A Chung, con đi thật sao! Không thể ở lại đây nhìn cha con chôn cất lần cuối ư!”
Bích Nhu sắc mặt nhợt nhạt vì bà khóc nhiều và không ăn uống gì.
“Đúng đấy, hay là con ở lại đợi cha của con chôn cất rồi hẳn đi. Để chú nói với phía trên đi thay cho con.”
“Mẹ và chú không cần phải lo. Người mất rồi, dù có đi sớm hay muộn thì vẫn là đi. Chi bằng không thấy nữa để không phải đau. Cha sẽ không thích một đô đốc Cang Chung không có trách nhiệm đâu.”
“A Chung hức..hức…”
Bà không kìm được lòng mà ôm lấy đứa con trai của mình, hôn vào má hắn.
“Khi nào về tới nhớ viết thư hoặc gọi cho mẹ. Mẹ rất nhớ con!”
”Con sẽ làm thưa mẹ.”
Khi cả hai đang ôm tạm biệt nhau thì Tư Dương từ trên lầu đi xuống. Nghe thấy tiếng bước chân, Bích Nhu quay đầu qua nhìn. Ánh mắt chán ghét, nhanh chóng quay đi chỗ khác.
“Con trai, xong khi xong việc có rảnh thì quay trở về nhà với mẹ.”
“Con biết thưa mẹ.”
“Cháu cứ yên tâm, ở đây chú sẽ giúp cháu chăm sóc bà ấy.”
“Cảm ơn chú Minh. Con phải đi đây.”
Hắn quay qua nhìn Tư Dương, đặt hành lý trên tay của mình xuống. Cang Chung đi tới nắm tay cô bước nhanh đến di ảnh của cha mình. Hắn cúi đầu chào cha lần cuối. Tư Dương thấy vậy cũng vội cúi đầu cùng với hắn.
“Thưa cha, con và vợ con không thể ở lại tiễn cha đến đoạn đường cuối, xin cha hãy tha thứ cho đứa con bất hiếu này.”
Sau cái chào lần cuối, hắn dẫn Tư Dương rời đi. Bích Nhu và chú Minh đứng trước cửa lặng lẽ nhìn bóng dáng của hai người họ.
“Hic..hic..”
“Được rồi, đừng khóc nữa.”
Ông ta vỗ vai an ủi.
Mấy tiếng ngồi trên xe, Tư Dương và Cang Chung cũng trở về đến thị trấn Tô Ba. Hắn đưa cô vào trong nhà, sau đó khoác áo quân nhân rời đi.
Tư Dương thấy hắn gấp gáp liền chạy theo.
“Cang Chung!”
Danh Sách Chương: