• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

”Ông không được mắng anh Cang Chung như vậy! Anh Cang Chung là người tốt.”

Gia Ngân lớn tiếng quát vào mặt của phó đô đốc Mạc. Cô ta không tin những lời phó đô đốc nói. Trong mắt của Gia Ngân, Cang Chung chính là một anh hùng, là người tốt. Không ai được phép xúc phạm đến Cang Chung của cô ta.

“Ngu ngốc! Nếu như nó là người tốt thì đã chịu trách nhiệm với lời hứa năm xưa của cha nó rồi. Tại sao nó lại đi lấy một cô gái khác làm vợ chứ? Đấy không gọi là sự tàn nhẫn và vô tâm thì là cái gì. Biết nhưng vẫn làm là cố tình trối bỏ trách nhiệm.”

”Nhưng…”

Những lời nói của phó đô đốc như con dao cứa vào lòng Gia Ngân. Phó đô đốc Mạc nói không sai nhưng cô ta vẫn chưa đủ dũng cảm để chấp nhận sự thật này.

Lúc này, Cang Chung cùng với Tư Dương rời khỏi buổi tiệc đúng lúc phó đô đốc Mạc nhìn thấy. Ông ta khinh bỉ nói:

“Nhìn đi, vợ chồng người ta đang hạnh phúc bên nhau. Cháu không tin lời ta thì cũng phải tin con mắt của chính mình đúng không?”

“Anh Cang Chung…”

Nhìn theo bóng dáng của Cang Chung cùng với vợ của hắn rời, Gia Ngân như sụp đổ hoàn toàn. Cô ta nắm chặt lòng mình.

“Con không muốn sống nữa, hãy để con chết!

Gia Ngân một lần nữa lại muốn dùng cái chết để kết liễu cuộc đời mình. Phó đô đốc đứng bên cạnh nắm chặt tay cô ta liền cho thêm một bạt tay vào mặt.

“Sao ông dám đánh con ta!”

Phú ông nhìn con gái bị đánh một cách thô bạo liền đau lòng, trợn mắt nhìn phó đô đốc.

“Ta đánh con ông chính là để cho nó tỉnh ngộ ra. Nếu người có ơn với mình thì mình có ơn lại, còn người vô ơn thì mình phải trả lại gấp đôi. Đó chính là đạo lý sống của con người. Cháu nghĩ cái chết sẽ giải quyết được gì, vẫn là một mình cháu bị tổn thương. Còn người dự tang lễ sẽ cười vào bức ảnh của cháu và gọi đấy là sự ngu ngốc.”

“Thế ông muốn tôi phải làm gì đây! Chẳng lẽ bắt tôi phải đi tranh giành với người đã có gia đình ư!”

Trong lúc tức giận, Gia Ngân vô thức nói ra suy nghĩ của bản thân nhưng vô tình lại đúng ý của phó đô đốc.

“Đúng. Là tranh giành, là cướp lấy, là biến thứ của người khác trở thành thứ của chính mình.”

“Phó đô đốc Mạc, ông không được ăn nói hồ đồ!”

Phú ông thấy phó đô đốc mạc đang muốn tẩy não đứa con gái yêu quý của mình thì ngăn cản. Gia Ngân là một đứa hiền lành, ông không cho phép ai gieo rắc vào đầu Gia Ngân những suy nghĩ lệch lạc ấy.

“Hồ đồ! Người hồ đồ chính là ông. Vì sự lương thiện và yếu lòng của ông nên mới để Cang Nguyên lợi dụng trong suốt thời gian qua. Một người đàn ông mà không dám đứng lên phản đối không xứng làm chỗ dựa cho gia đình của mình. Đấy là một kẻ hèn.”

”Tôi không phải là một kẻ hèn!”

Lời kích khích của phó đô đốc đã làm dấy lên sự hận thù trong lòng của phú ông Hạ. Đôi mắt ông ta trở nên đục ngầu.

“Gia Ngân, chuyện này con không cần phải nhúng tay vào. Món nợ mà Cang gia nợ ta, cha sẽ bắt Cang Chung trả lại hết tất cả.”

“Ha ha ha…phải như thế chứ.”

Phó đô đốc Mạc đạt được ý nguyện của mình thì bật cười. Bàn tay bất giác siết chặt lại, đôi mắt hiện rõ sự độc ác trong lòng.

Lúc này, Cang Chung sau khi về nhà thì bỏ vào trong phòng sách. Tư Dương cảm thấy lạ, từ suốt chặng đường hắn không hề nói gì với cô. Gương mặt nghiêm túc đến đáng sợ. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với hắn?

Nửa đêm, Tư Dương đang ngủ thì bừng tỉnh dậy. Cảm thấy cổ họng hơi khát, nhìn sang bên cạnh trống rỗng. Có lẽ, đêm nay Cang Chung không trở về phòng ngủ. Tư Dương vén chăn ra bước xuống giường. Cô đi xuống lầu rót một ly nước uống. Khi ấy, cô đang đứng dưới nhà thì nhìn thấy Lan Huệ đi lên lầu. Cô bất giác nhìn lên đồng hồ đã là một giờ đêm. Đã khuya như thế này tại sao cô ta không đi ngủ. Vì tò mò, cô lặng lẽ đi theo cô ta. Nhìn thấy Lan Huệ đứng trước cửa phòng sách, trên tay cầm theo ly nước. Cô ta không gõ cửa mà trực tiếp đi vào bên trong. Thấy được cảnh này, Tư Dương bịt miệng mình lại thầm nghĩ.

“Chẳng lẽ Lan Huệ và Cang Chung có gì mờ ám với nhau.”

Cảm thấy chuyện này có chút mờ ám, Tư Dương nhẹ nhàng bước đến cạnh cửa phòng len lén mở hờ cửa ra xem tình hình bên trong. Nhưng hình như bên trong phòng chẳng có Cang Chung. Chiếc ghế trống không, Lan Huệ đạt ly nước xuống rồi rời đi. Thấy cô ta đi ra ngoài Tư Dương lúng túng vội đi tìm chỗ núp. Đợi khi cô ta rời đi cô mới thở phào mà bước ra ngoài.

“Kì lạ không có người bên trong mà cô ta lại đưa nước đến làm gì? Hay là Cang Chung đang đứng ở góc nào đó trong phòng mà mình không thể nhìn thấy.”

Nghĩ vậy, Tư Dương hiếu kỳ. Cô nhẹ nhàng mở hờ cửa ra nhìn xem rốt cuộc Cang Chung có ở bên trong không. Đột nhiên, một bàn tay ở phía sau ôm chầm lấy cô khiến cô giật bắn mình. Giọng nói thì thào bên tai:

“Không ngủ mà đến đây làm gì?”

Cang Chung hôn nhẹ lên vành tai của Tư Dương khiến cô xấu hổ mà đỏ ửng.

“Tôi…tôi chỉ vô tình đi qua đây thôi.”

Tư Dương vội vã kéo tay Cang Chung ra, cô muốn chạy về phòng của mình. Nhưng Cang Chung nào để cô rời đi dễ dàng như thế được. Hắn nắm lấy tay cô trực tiếp kéo vào bên trong phòng. Đè cô vào cánh cửa phòng, khóa môi cô lại bằng một nụ hôn mãnh liệt.

“Ư…”

Hắn dễ dàng nhấc bổng cô lên trên không trung. Việc này khiến Tư Dương bị mất thăng bằng, hai tay cô ôm chầm lấy Cang Chung.

“Bỏ tôi xuống, làm ơn!”

“Không bỏ dễ vậy đâu.”

Cang Chung cười gian xảo, hắn đưa cô đến bàn làm việc đặt cô xuống. Không để Tư Dương kịp nói lời nào, hắn lại tiếp tục khóa môi cô. Bàn tay hư hỏng luồn vào bên trong chiếc váy ngủ của cô mà sờ soạng. Cảm thấy bản thân bị quấy rối, Tư Dương nắm lấy tay Cang Chung lại muốn ngăn chặn hành động của hắn. Nhưng Cang Chung đâu phải là một kẻ nhân nhượng, hắn cố tình cắn vào môi của Tư Dương khiến cô cảm thấy đau mà phát lên tiếng kêu.

“Ưm..”

Âm thanh của cô vang lên trong căn phòng yên tĩnh khiến cô đỏ mặt vì xấu hổ. Trong lúc lơ là, Cang Chung lại nhân cơ hội này mà tiến thẳng vào nơi huyền bí của cô. Hắn thích thú mà khám khắp bên trong đấy.

Bị trêu đùa, Tư Dương nhăn mặt. Cô không để hắn muốn làm gì thì làm liền cắn lại hắn.

“A…”

Cang Chung bất ngờ buông cô ra. Lấy ta sờ vào vết thương trên môi mình. Một vệt máu đỏ dính trên tay Cang Chung. Hắn nhìn cô eo mắt lại.

“Em tuổi chó à!”

”Không, tôi tuổi hổ. Tôi sẽ cắn chết anh.”

Trong lúc Cang Chung không phòng bị, Tư Dương liền nhảy xuống khỏi bàn. Cô muốn đi ra khỏi phòng. Ấy mà, Cang Chung lại nắm lấy cổ áo phía sau khiến cô không thể đi được. Tư Dương bực tức:

“Mau buông áo tôi ra!”

“Em vừa làm ta bị thương mà muốn chạy trốn thì không được. Ta là người không thích bỏ qua cho người khác đâu nhé.”

Nói rồi, hắn bế cô lên đem cô đặt xuống ghế. Nâng cằm cô lên, hắn chăm chú nhìn kỹ gương mặt xinh đẹp của cô.

“Khi nào thì em mới trao trái tim mình cho ta?”

Tư Dương gạt tay Cang Chung ra, cô nhẹ nhàng đáp:

“Khi nào anh trả tự do cho tôi?”

“Ở bên ta em không thấy tự do ư?”

“Ngoài việc phải làm theo lời của anh ra, tôi thấy bản thân mình như đang bị giam cầm.”

”Giam cầm! Em đã nghĩ như thế sao.”

Cang Chung ngước đầu lên thở dài. Vì cảm thấy bản thân đang bị giam cầm nên cô mới không thể trao trái tim mình cho hắn. Thế thì đó chính là lỗi của hắn rồi. Là hắn không quan tâm đến cảm xúc của cô, không biết đang suy nghĩ những gì. Xem ra, hắn thật vô tâm.

Ánh mắt ăn năn, Cang Chung nhìn Tư Dương.

“Xin lỗi em.”

”..!!”

Xin lỗi ư? Tư Dương ngạc nhiên hơi trợn mắt nhìn hắn. Một con dã thú như hắn mà cũng nói xin lỗi ư! Nhưng mà thế thì đã làm sao. Xin lỗi thì cô có được tự do không? Hay vẫn bị hắn tiếp tục giam cầm trong biệt phủ này.

Tư Dương mím chặt môi không đáp lại lời của hắn.

“Em có muốn thỏa thuận với ta không?”

“Thỏa thuận?”

Cô ngẩn đầu lên nhìn hắn. Đột nhiên hắn lại muốn thỏa thuận với cô. Chắc hắn không phải bị vấn đề gì rồi chứ?

“Đúng. Ta đã suy nghĩ kỹ rồi. So với em của hiện tại, ta lại muốn em của lúc đầu luôn vui vẻ và nháo nhiệt, không u buồn, suy tính.”

“Vậy anh muốn thỏa thuận như thế nào?”

“Tùy em.”

Tư Dương cười mỉa mai. Vận mệnh của cô tốt thế này thì không thể bỏ qua được. Cô lấy giấy và cây bút viết ra những điều mà mình muốn đưa qua cho Cang Chung xem.

“Em đùa ta sao?”

Cầm tờ giấy trên tay, Cang Chung nhướng mày nhìn Tư Dương. Hắn không do dự mà xé tờ giấy ra làm đôi rồi vo nát, ném vào sọt rác.

Hành động lỗ mãng của Cang Chung khiến cô khó chịu. Chính hắn là người nói cô được quyền đưa ra lựa chọn còn gì. Biết thế, cô đã không viết ra. Tư Dương khoanh tay trước ngực, phồng má.

“Ta nói cho em quyền lựa chọn nhưng không phải việc em muốn rời khỏi đây. Ngoài việc đó ra, ta sẽ chấp nhận thỏa thuận những việc mà em muốn nhưng nó phải hợp lý.”

”Thế thì lúc đầu sao không nói ra như vậy đi. Đồ lươn lẹo!”

Tư Dương giận dỗi không muốn thỏa thuận với hắn nữa.

“Nếu như em không nói ra điều mình muốn thì ta cũng không ép. Còn về phần của ta thì sao này ta muốn nhìn thấy em vui cười như lúc trước. Không xa lánh, khó chịu với ta và em phải đặt hết tâm tư của mình vào một mình ta thôi.”

“Cái gì? Anh nói thế có hơi quá đáng rồi. Tôi không chấp nhận việc mình bị lỗ đâu. Thỏa thuận thế thì tôi bị lỗ mất rồi. Không chịu!”

Nghe mấy lời của Cang Chung nói, Tư Dương nào chịu ngồi im được. Thông minh như hắn chắc tưởng cô là kẻ ngốc à.

Cang chung cười tủm tỉm, hắn xoa đầu cô.

“Thế thì nói những điều mà em muốn thỏa thuận đi.”

“Hức! Tôi muốn anh không được làm hại gia đình của tôi bao gồm họ hàng lẫn bạn bè tôi. Tôi phải được tự do đi ra bên ngoài, những lúc tôi cho phép thì anh mới được đụng vào người tôi. Anh không được hung dữ hay ép buộc tôi bất cứ thứ gì mà tôi không muốn. Còn nữa, nếu anh muốn tôi có thiện cảm với anh thì những lúc ra biển anh không được làm hại đến Thập Hải.”

Cang Chung đang lắng nghe cô nói cho đến khi tên của Thập Hải xuất hiện khiến hắn không vui ra mặt. Cau có nói với cô:

“Em quan tâm đến hắn như thế ư! Nếu thế thì ta sẽ không chấp thuận việc này.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK