Không được, trước nay Ngọc Ly này muốn gì là có cái đó. Bảo từ bỏ Đường An là điều cô ta không thể làm. Cô ta tin rằng khi cô ta và Đường An gặp nhau cũng chính là mối nhân duyên ông trời sắp đặt. Cô ta sẽ không để cơ hội vụt mất tầm tay.
“Em không hiểu anh nói gì cả.” Đôi mắt Ngọc Ly ánh nước, tay rụt rè đưa tới muốn chạm vào Đường An.
Khuôn mày anh khẽ nhướng, ánh mắt dần trở nên sắc nhọn. “Là cô đã theo dõi tôi suốt mấy ngày hôm nay, đúng chứ? Kể cả việc gặp nhau ở quán rượu, hay chuyện cô đi thăm bạn gần nhà tôi. Có thể đưa tôi đến nhà người bạn đó không?”
Bất giác Ngọc Ly hơi lùi chân lại. Đường An vậy mà lại tỏ vẻ nghi ngờ với cô ta một cách rõ ràng như vậy. Cảm giác này quả là khó chịu, nếu không phải vì muốn Đường An có một cuộc sống tốt đẹp hơn, nếu không phải thích anh, cô ta hà tất gì phải đi theo anh cho phiền phức.
“Em…” Ngọc Ly hơi cắn răng suy nghĩ, đến nước này còn có thể nói gì đây, cô ta vốn không có người bạn nào ở đây cả.
“Tôi tuyệt đối tin tưởng Mộc Mân, cô ấy cũng vậy. Chuyện ngày hôm nay tôi không muốn nhắc lại. Cô về đi, đừng để tôi nhìn thấy cô thêm một lần nào.” Dứt lời, bóng dáng cao ráo của anh đi qua Ngọc Ly một cách vô tình, đến nửa con mắt dành cho cô ta cũng không có.
Cửa nhà Đường An đóng lại, Ngọc Ly tối sầm mặt mày, cô ta xoay người đi đến trước cửa nhà của anh. “An, có thể hôm nay em sẽ bỏ cuộc, nhưng chưa chắc tương lai em sẽ không tìm đến anh một lần nữa. Em sẽ chứng minh cho anh thấy đối với anh em quan trọng nhường nào!”
Đường An đứng sau cánh cửa, thần sắc như giảm đi một phần, anh liếc xéo mắt về phía khe nhỏ của cánh cửa. Ngọc Ly vẫn đứng đó, đôi mắt không chớp lấy một lần.
Ngọc Ly vẫn là Ngọc Ly, một người lì lợm, ương bướng và luôn muốn tranh đoạt những thứ mà con bé muốn. Tuy không ghét con bé như những gì mình thể hiện, nhưng anh tuyệt đối không để cho Ngọc Ly làm vỡ đi mảnh tình anh và Mộc Mân vun đắp. Chỉ cần là người thứ ba phá đám, anh tuyệt đối không tha thứ!
Buổi chiều, Mộc Mân ngủ dậy sau một ngày có tinh thần thoải mái. Việc đầu tiên cô nghĩ tới chính là Đường An và cô...cùng làm chuyện đó với nhau. Hai má cô bỗng nóng bừng, cô cảm thấy xấu hổ rồi đưa hai tay lên vỗ vỗ vào má.
“Mộc Mân, mày quá sa đọa rồi!” Cô cười thầm rồi bước ra khỏi giường nhanh nhẹn. “Á…”
Bỗng cả người đổ lại phía sau, Mộc Mân ngồi trên giường nhăn mặt. Hạ thân đau nhức đến nội sự va chạm của da thịt và quần áo của cô cũng khiến cô tê tái. Tình trạng này sẽ duy trì trong bao lâu chứ, thật đáng ghét.
Ra khỏi phòng mình cô liền bắt gặp mẹ đang đi đến, vì vẫn đang giận bà nên cô cứ thế mà đi qua bà ấy.
Thấy Mộc Mân vẻ đi đứng không thoải mái, hơn nữa bộ dạng này chẳng phải là…
“Đứng lại Mộc Mân.”
Bà trầm giọng, nghe đâu thấy sự phẫn nộ.
Mộc Mân dừng lại theo phản xạ, cô cắn môi chờ đợi. Lẽ nào mẹ của cô lại phát hiện ra chuyện gì rồi? Cô đã quên mất mẹ của cô cũng từng là con gái!
“Con...con…” Bà run run đi đến trước mặt Mộc Mân, ánh mắt không thể nào ngưng nhìn xuống chân cô và nơi đó. Cô thấy dâng trào trong đôi mắt của bà là sự thảm hại và buồn rầu.
“Mẹ…” Mộc Mân thở dồn dập, không biết phải giải thích ra sao.
“Con đã...cùng thằng nhóc đó?” Bà dù không muốn công nhận đây là sự thật hay ý nghĩ của mình, nhưng bà vẫn muốn tin...tin con gái bà không ngốc nghếch như thế.
Mộc Mân khẽ rùng mình, cô tránh đi ánh mắt của bà, lồng ngực lại đập liên hồi. Cô chưa từng giấu mẹ cô chuyện gì, đến cả chuyện này mà bà cũng đã đoán ra, vậy tại sao lại hỏi cô chứ.
“Trời đất ơi, con giết mẹ đi, con mau giết mẹ đi!” Bà điên cuồng tự đấm vào ngực mình thật mạnh, nước mắt theo đó mà chảy xuống gò má của bà.
Nhìn thấy cảnh tượng này Mộc Mân không khỏi đau lòng, cô rưng rưng nhưng không dám cản bà lại. Cô sợ làm vậy chỉ thấy bà tức giận thêm mà thôi. Chuyện gì đến ắt sẽ đến. “Mẹ...con và anh ấy yêu nhau ba năm rồi.”
“Ba năm? Ba năm thanh xuân của con đã bị nó phá hủy rồi. Nó còn phá hủy cả đời của con? Mẹ phải đi tìm nó, mẹ phải đánh chết nó, cho nó không còn mặt mũi mà sống ở thành phố này!” Bà dùng hai tay bóp chặt vai cô mà lắc thật mạnh những mong cô sẽ tỉnh ngộ ra những gì mình vừa làm. Nhưng thấy cô vẫn kiên định như vậy bà chỉ còn cách là đi tìm Đường An, tại sao nó lại có thể dụ dỗ con gái ngốc nghếch của bà chứ, bà muốn dạy dỗ cho nó một bài học.
“Mẹ, con xin mẹ, đừng làm như vậy. Chỉ cần mẹ gật đầu đồng ý, con và anh ấy lập tức đăng ký kết hôn. Tuyệt đối không làm mẹ đau lòng!” Mộc Mân quỳ phục xuống dưới chân của bà, ôm lấy chân của bà, đôi mắt cô đỏ hoe, hai tay giữ chân bà thật chặt.
“Con làm như vậy chính là khiến mẹ đau lòng rồi! Đồ con hư, con bất hiếu!”
“Chuyện gì mà la lối om sòm như vậy?” Bố của Mộc Mân từ trên lầu nghe thấy tiếng la mắng của hai mẹ con, ông chầm chậm đi xuống cầu thang.
“Ông xem con gái rượu của ông đi!” Nói xong mẹ cô liền xoay người đi lên lầu, một lúc sau tiếng cửa đóng lại rầm một tiếng khiếm Mộc Mân giật mình và sợ hãi.
Sau khi ngồi đối diện với bố mình ở phòng khách, sau khi ông ấy hỏi sự tình ra sao. Mộc Mân không thể giấu diếm mà nói hết ra cho bố mình. Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị la mắng rồi, chỉ có điều ông ấy lại không la mắng cô như cô nghĩ… Cô thấy ông ấy im lặng, ông ấy thà là mắng chửi cô đi, tại sao lại lạnh lùng như vậy?
Cô bấu chặt hai tay vào vạt váy của mình, mắt chỉ nhìn xuống dưới không ngước lên trên, khuôn mặt không một chút biểu cảm nào của cô giống như một pho tượng tạc. Cô biết bố mẹ của cô kỳ vọng vào cô lắm...ông bà đã cất công nuôi cô ăn học, chăm sóc cho cô từng li từng tí, chỉ mong sau này cô sẽ báo hiếu và vâng lời. Cuối cùng lại không như ý họ, cuộc đời của cô đã bị phá hủy trong mắt hai người.
“Còn khóc cái gì nữa?” Bố cô khàn giọng.
Mộc Mân nghe vậy không dám lên tiếng nữa, chỉ biết nín thở ngồi đối diện với ông như đang ở pháp trường.
“Chuyện đã đến mức này rồi. Nếu thằng đó chịu trách nhiệm, đưa nó về đây đi. Hừ, loạn, loạn thật rồi!” Nói xong bố cô liền đứng dậy, bàn tay siết chặt nhìn Mộc Mân, không nỡ đánh con gái cưng của mình, ông chỉ biết thất vọng rời đi.
Sao...Bố cô đồng ý cho cô và Đường An đến bên nhau ư?
Đây là mơ hay thực?
Mộc Mân đưa tay lên lau nước mắt, cô vội vội vàng vàng tìm số di động của Đường An, nhớ đến khuôn mặt đẹp đẽ của anh, nhớ đến tình yêu hai người đã vun đắp, để chờ đợi ngày hôm nay cô đã quá mòn mỏi rồi!
“Anh đây.” Bên đầu dây là giọng nói trầm trầm nhẹ nhàng của người cô yêu.
“An, bố mẹ em đồng ý cho chúng ta qua lại rồi! Anh mau đến đây!”