• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả bố và mẹ của Mộc Mân đồng thời kinh ngạc, hai người nhìn nhau không biết nói gì, rồi lại nhìn con gái của mình.



“Nó...có sao không?” Mẹ của cô nuốt một ngụm nước bọt rồi hỏi chậm rãi. Nếu Đường An có mệnh hệ gì thì con gái bà chịu sao nổi? Huống hồ chúng nó vừa mới…



Không được, bà lại nghĩ linh tinh rồi. Nếu Mộc Mân về đây thông báo Đường An bị tai nạn thì chắc chắn cần tới tiền để cứu giúp thằng nhóc ấy. Nhà Đường An bà đã quá quen mắt rồi, một ngôi nhà nghèo nàn và rách rưới lấy đâu ra tiền chạy viện phí cho nó.



“Cần tiền à? Cần bao nhiêu?” Bà cứ thế mà hỏi thẳng không tỏ ra đắn đo.



Mộc Mân cũng vì vẫn mà tỉnh ngộ, cô nhìn mẹ của mình bằng ánh mắt xa lạ, vô cùng xa lạ.



“Mẹ nghĩ rằng anh ấy sẽ cần đến tiền của mẹ sao? Mẹ, tại sao mẹ có thể vô tâm như thế?” Cô vịn tay vào tường, đầu óc đều trở nên quay cuồng.



Bà lo lắng cho con gái liền muốn đến đỡ lấy cô, xong lại bị cô gạt tay đi một cách dứt khoát, cô không nhìn bà, chỉ biết trách mẹ mình là một người không có lòng bao dung. Trong mắt bà ấy, Đường An chưa bao giờ là tốt đẹp, kể cả bây giờ cũng vậy.



“Con không nói sao bố mẹ có thể biết chứ, chuyện gì đã xảy ra?”



Cô trượt thân mình xuống theo bức tường trắng, hai mắt nhắm nghiền tưởng tượng tượng ra cảnh Đường An đeo dải băng trắng che mắt.



“Anh ấy...mất đi đôi mắt của mình rồi. Vĩnh viễn không thể nhìn thấy gì nữa.” Nói đến đây sống mũi cô lại cay cay, cô không sao ngăn được nước mắt. Có lẽ mấy hôm nay nước mắt của cô vẫn chưa cạn.



Vậy mà khi nghe tin này bố mẹ của cô còn ngờ nghệch hơn cả cô, bọn họ không phải là lo cho Đường An, mà lại lo cho cô!



“Mộc Mân, con đừng suy nghĩ gì dại dột nghe chưa con. Nghe mẹ, con đi du học đi, tiếp tục học lên thạc sĩ cũng được!” Mẹ cô ngồi xuống, dùng tay lay lay cô giúp cô tỉnh táo lại.



Cô ngơ ngác nhìn mẹ mình, cô hỏi. “Tại sao? Tại sao mẹ lại muốn con đi du học?”



Đường An vừa mới gặp tai nạn, thậm chí bà còn nghe thấy cô nói rằng anh không còn nhìn thấy gì được nữa, vậy mà bà lại muốn cô đi du học, học thạc sĩ? Bà còn có trái tim không...bà có còn không?



Mộc Mân vung tay thoát khỏi sự bao bọc của bà, mắt cô đỏ lên cùng những lời lẽ tức giận. “Mẹ, con không ngờ mẹ là người như vậy, mẹ khiến con cảm thấy…”



“Con cảm thấy gì chứ?” Bà nhăn mặt. “Con không là mẹ, vĩnh viễn con không thể hiểu tâm trạng của mẹ lúc này!”



“Đúng, con không hiểu mẹ, con không hiểu mẹ thì ai hiểu nữa chứ? Còn không phải vì mẹ nghe tin anh ấy bị mù nên mới đem con đi, không cho con chăm sóc anh ấy sao!” Cô đứng dậy, chỉ tay vào mặt mẹ mình vẻ bất lực, miệng cô cũng méo xệch cả đi.



“Mộc Mân, con đừng hỗn!” Bố của cô lúc này mới lên tiếng, ông nghiêm mặt, gân tay của ông nổi lên, chỉ còn thiếu mỗi nước là đánh cô một cái để cô im lặng.



“Mẹ có làm vậy thì sao? Nó bị mù rồi, nó lúc trước đã nghèo khó, giờ bị mù thì còn có thể làm được gì? Cũng chỉ là một người đàn ông, con hãy quên đi và đi tìm người mới, con còn cả một tương lai đang đợi phía trước!” Bà được bố của cô đỡ dậy liền cao giọng.



Là mẹ của Mộc Mân, nuôi nấng cô hai mươi hai năm, bà còn không hiểu tâm lý của con gái mình sao. Nhất định Mộc Mân sẽ chọn con đường ở bên Đường An dù cho nó có què quặt hay mù lòa, dù nó có thành người thực vật thì con gái của bà cũng không rời xa. Nó không quan tâm đến chuyện thiên hạ sỉ nhục, thì nó cũng phải nhìn bố mẹ của nó một cái, vuốt mặt nể mũi, không thể muốn gì thì làm!



“Mẹ đừng ngăn cản con…” Cô trầm giọng.



“Mẹ có quyền! Cũng chỉ là ngủ với nhau một lần, thời buổi này không còn quan trọng chuyện trinh tiết nữa. Mẹ sẽ kiếm cho con một người chồng tốt.”



Cô lắc lắc đầu rồi đưa hai tay lên bịt tai mình thật chặt, cố gắng để những gì bà nói không lọt vào tai để thêm nghĩ ngợi. Ý của cô, cô đã quyết rồi. Đời này không thay đổi dễ dàng!



“Nếu mẹ nhất quyết muốn chia cách hai chúng con. Con sẽ đoạn tuyệt với mẹ.” Cô nhìn bà bằng ánh mắt lạnh lẽo, quay gót trở về phòng của mình dưới sự chứng kiến của bố.



Cô vào đến phòng rồi vẫn còn nghe thấy tiếng khóc của bà, cô còn nghe thấy tiếng oán trách của bố.



Tình cảnh này khi xưa cô chưa một lần dám nghĩ tới. Cô vừa tuyên bố muốn đoạn tuyệt tình cảm mẹ con ruột sao? Cô quá bất hiếu rồi, quá bất hiếu rồi…



Đặt chân vào phòng tắm, cởi bỏ lớp quần áo bên ngoài, nước lạnh xối xả chảy xuống người của cô. Nước chảy đến đâu cơ thể cô nhức nhối đến đó. Nước mon theo viền mắt mà lấp đầy, nước chảy vào miệng cô, mũi cô, cảm giác đau đớn căng phồng lồng ngực.



Nhìn xuống chân của mình, bấy giờ cô mới thấy nó thật đau đớn, mấy ngày qua cô đã không phát hiện ra nó đau đến vậy.



Vài tháng sau tại nhà của Đường An.



“Bác gái, cháu đến thăm bác.” Ngọc Ly đứng trước cửa, chìa ra trước mặt mẹ của Đường An một chiếc túi to sang trọng. Bên trong chắc hẳn là đồ tẩm bổ đắt tiền.



Bà trông gầy đi rất nhiều, nhận túi quà từ tay Ngọc Ly. “Lâu rồi không thấy cháu ghé chơi.”



Cô ta vuốt nhẹ tóc rồi cười hiền thục. “Cháu xin lỗi, dạo này cháu bận quá. Bác, anh An có nhà không ạ?” Không gặp Đường An một thời gian, cuối cùng Ngọc Ly cũng không chịu được mà tìm đến, không biết anh giờ này đang làm gì nhỉ? Cô ta nhìn bà với đôi mắt háo hức.



Nhắc đến Đường An mắt của bà lại thêm buồn, trán bà hơi nhăn lại, bà đưa bàn tay thô lên lau khóe mắt.



“Bác gái, bác sao thế?” Cô ta kinh ngạc đi đến vuốt ve tay của mẹ Đường An.



“Ngọc Ly à, cháu đến đúc lúc lắm, vào thăm nó đi, khuyên nó vài câu cho bác đỡ đau lòng.” Bà nhìn Ngọc Ly cảm động, giọng nói của bà thành khẩn vô cùng.



Càng nghe càng không hiểu mẹ của Đường An nói gì, Ngọc Ly tròn xoe hai mắt, thầm nuốt một ngụm nước bọt. “Bác có thể nói rõ ràng hơn không, cháu không hiểu.”



Tránh đường để Ngọc Ly tiến vào trong, lúc này mẹ ở Đường An mới nói. “Nó bị tai nạn mấy tháng trước, mắt bây giờ...haizz, thành người khiếm thị rồi!”



“Sao cơ ạ?” Ngọc Ly có vẻ rất sốc khi nghe tin này, cô ta thở dốc, muốn chạy đi tìm Đường An ngay. Cô ta mới không gặp một thời gian cớ sao cơ sự này lại xảy ra, anh An của cô ta đã có gì không tốt mà biến thành người khiếm thị chứ.



“Nó suy sụp lắm, ăn uống chẳng được bao nhiêu, cứ nằm mãi trong phòng.” Bà chỉ tay về căn phòng khép kín phía trước.



“Bác, để cháu vào xem, bác cứ yên tâm.” Ngọc Ly an ủi bà một vài lời, đợi bà ra ngoài rồi cô ta mới dần tiến về phía cánh cửa.



Mấy tháng không ra ngoài? Lẽ nào Đường An và con bé kia đã chia tay rồi? Nếu là mất đi đôi mắt...Ngọc Ly này sẽ tìm một đôi mắt mới cho Đường An, chỉ là một đôi mắt có gì mà khó!



“Anh An…”



Ngọc Ly mở cửa, vừa vào trong phòng đã ngạc nhiên lùi lại một bước, trong phòng bừa bộn giống như bị đập phá vậy. Một đống đồ đạc nằm rải rác khắp phòng nhỏ. Cô ta nhìn lên giường, thấy bóng người đang ngồi ở đó, nhưng là với cặp kính đen và gương mặt xanh xao.



“Ai?” Anh nhíu mày đứng dậy, không cẩn thận vấp ngã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK