Đường An vừa cầm điện thoại, vừa cầm tách trà hương hoa vừa mới pha lấy để thưởng thức, mắt còn đang nhắm nghiền tận hưởng sự khuây khỏa của chiều tàn. Nghe được tin từ Mộc Mân, đối mắt anh lập tức mở bừng ra, tay cầm tách trà run run khiến mặt trà bên trong sóng sánh, một vài cơn sóng tràn ra ngoài, nước nóng làm anh tỉnh ngộ.
“Mộc Mân, em đang nói gì vậy?” Anh âm thầm nuốt một ngụm nước bọt. Lẽ nào là do anh ảo tưởng sau khi thừa hưởng sự hạnh phúc quá lâu mà không muốn xua tan nó đi?
Cô biết anh cũng không dám tin vào những lời này, đến cô còn bị sốc đến vài phút, cứ thế mơ màng ngồi ngẩn ngơ, lặp đi lặp lại từng lời nói của bố cô trong bộ não. Bố cô từng cùng với mẹ của cô kịch liệt phản đối chuyện hai người là cô và Đường An quen nhau. Ông thương cô nhất, ông luôn muốn cô được hạnh phúc chứ không muốn cô chịu khổ, gánh vác một phần cực nhọc cho Đường An khi cả hai trong tay không có thứ gì.
Cô mỉm cười trong nước mắt, đây là nụ cười của sự mãn nguyện và hạnh phúc. “An, bố em cho phép...anh chịu trách nhiệm với em rồi.”
Anh run run đặt tách trà xuống dưới bàn, cứ thế chầm chậm đứng dậy mà vẫn không dám tin vào tai của mình có nghe chính xác Mộc Mân nói hay không, chỉ sợ nghe thiếu từ nào liền tự hiểu nhầm từ đó.
“Bố mẹ em...thực sự đồng ý cho anh và em quen nhau sao? Chẳng phải trước kia họ…” Nói đến đây Đường An liền khựng lại, anh biết những điều anh sắp nói ra sẽ khiến Mộc Mân khó xử.
Nhưng đây phải chăng là quá bất ngờ rồi không? Bọn họ luôn cứng ngắc, một lòng muốn Mộc Mân đi lấy chồng giàu, ghét anh như một tên ăn mày, khinh thường anh không thể tạo dựng được sự nghiệp.
Bây giờ anh vẫn như vậy, họ lại yên tâm giao Mộc Mân cho anh chăm sóc. Có lẽ nào họ đã nhận ra tình cảm sâu sắc của anh dành cho cô bấy lâu chưa bao giờ là giả tạo. Đã chấp nhận anh.
“Mộc Mân, em vất vả rồi.” Anh mỉm cười, một nụ cười vui sướng. “Anh lập tức đến bên em, đợi anh!”
Vĩnh viễn cả hai đều không biết rằng, buổi sáng hôm nay khi hai người gặp nhau đã là lần hạnh phúc nhất đời.
Vĩnh viễn Mộc Mân không thể tưởng tượng được ra, người cô yêu sau này đột nhiên vì một tai nạn mà trở nên thân tàn ma dại.
Vĩnh viễn Đường An không nghĩ đến chuyện sáng hôm nay là lần cuối cùng anh được nhìn thấy cô, nhìn thấy khuôn mặt của cô, đôi mày, nụ cười của cô và sống mũi nhỏ nhắn. Anh đã không dám tin lần đầu cũng như lần cuối anh và cô giao hòa với nhau là một ấy anh sẽ không thể thực hiện thêm một lần nào nữa.
Đặt chân xuống dòng đường tấp nập, ánh mắt một mực hiện lên bóng người mình thương, nụ cười không kịp tắt, tay vẫn còn cầm điện thoại để nghe thanh âm trong trẻo của cô. Đường An chợt sững người lại nhìn chiếc xe tải đang lao về phía mình thật nhanh, tốc độ không hề thuyên giảm. Mặc dù tài xế cố phanh gấp lại, nhưng trời hôm qua vừa mưa, đường trơn không thể kiểm soát.
Anh lập tức có suy nghĩ… Mộc Mân, anh không tới kịp rồi!
Từng mảnh vỡ của kính xe văng tới, những tấm gương phía sau xe dần đổ ào khi có tác động, anh bị chúng ghim vào người từng mảnh một.
Anh nghe thấy tiếng ồn ào, anh nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu, anh nghe thấy rất nhiều tiếng xì xào bàn tán của người dân, nói rằng anh thật bất hạnh làm sao...nhưng trong số những âm giọng lạ lẫm này anh lại không nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô mỗi khi gọi tên anh. Anh thậm chí đau những toàn thân và không thể ở mắt. Chỉ là đột nhiên thấy buồn ngủ...cứ thế mà lịm đi trên đường vào bệnh viện cấp cứu.
Nghe được tin sét đánh ngang tai, Mộc Mân mở to đôi mắt, tay không còn sức lực nào để cầm điện thoại, điện thoại của cô rơi xuống đất, màn hình nứt ra, từng phụ kiện bung chóc ra ngoài.
Cô vừa nghe thấy tiếng gì thế? Ai vừa cầm điện thoại của anh? Là ai đã nói anh xảy ra tai nạn giao thông chứ. Tại sao? Tại sao lại xảy ra chuyện này ngay lúc này chứ!
Cô không kịp đi dép vào chân mình, vội vội vàng vàng với đôi chân trần chạy ra khỏi nhà. Từ đây đến bệnh viện rất xa, nhưng cô không còn tâm trí nào ngồi xe đến nơi anh. Bóng dáng nhỏ bé thoăn thoắt của cô lướt qua con phố vội vàng, nước mắt của cô trải đều từng đoạn dưới con đường đầy cát sỏi, bụi bặm.
“An, nhất định anh không thể xảy ra chuyện gì!” Cô tái mét mặt, đôi môi khô nẻ không ngừng gọi tên Đường An.
Khi đến bệnh viện, Mộc Mân dường như đã kiệt sức hoàn toàn, những bước chân rỉ máu của cô trở nên xiêu vẹo không vững, ánh mắt đã sưng đỏ cả. Cô loạng choạng đến gần một cô y tá.
“Làm ơn, gần đây có một vụ tai nạn, Đường An nằm ở phòng nào? Mau nói cho tôi biết!” Tâm trí hoảng loạn khiến lời nói của Mộc Mân cũng dần trở nên lộn xộn.
“Anh ấy đã được chuyển đến phòng hồi sức, là ở cuối hành lang kia.” Cô ấy thấy Mộc Mân đau lòng như vậy, liền biết đây là người thương của nam thanh niên xấu số.
Nghe tin Đường An nằm trong phòng hồi sức, Mộc Mân vui mừng khôn xiết, cô lại khóc, cô chạy đến cuối hành lang đó thật nhanh. Cô muốn nhìn thấy anh khỏe mạnh, ngay bây giờ.
Cánh cửa mở xoạch ra, nụ cười trên môi Mộc Mân cũng dần tắt ngấm. Cô đứng hình nhìn người duy nhất đang nằm trong phòng bệnh. Thân anh bao trùm bởi băng trắng, đến cả khuôn mặt của anh cũng chỉ lộ ra đôi môi và sống mũi. Mắt của anh...cũng bị che lại.
“An, An! Anh mau tỉnh lại đi.” Mộc Mân lao tới giường bệnh, cô vùi đầu vào tay anh, khàn giọng gọi tên anh như những ngày cô vẫn gọi.
Anh không tỉnh lại...không tỉnh lại.
Phòng yên lặng đến nỗi Mộc Mân nghe được tiếng giọt nước biển truyền từ trên đầu cô, thông qua ống dẫn nhỏ mà xuống tay của anh.
“Cô có phải là người nhà của bệnh nhân không?”
Cửa mở ra một lần nữa, một vị bác sĩ bước vào trong, áo trắng, túi áo có một chiếc bút, khuôn mặt nghiêm khắc.
“T...tôi là bạn gái anh ấy.” Cô nhỏ giọng. “Bác sĩ, anh ấy bị làm sao vậy? Tại sao lại quấn nhiều băng như thế, anh ấy không tỉnh lại!” Mộc Mân đi đến chỗ bác sĩ, cô túm tay vào áo của ông như năn nỉ.
Ông ấy lắc đầu. “Cậu ta bị kính đổ vào người, nhiều nơi bị tổn thương ngoài da nên băng bó lại. Tuy nhiên…” Nói đến đây ông ta nhìn Mộc Mân vẻ tiếc thương.
Mộc Mân run run, cô nửa muốn nghe, nửa không muốn nghe. Chữ ‘tuy nhiên’ này của ông ta sao cô có cảm giác thật xui xẻo.
Không đợi cô đồng ý muốn nghe điều ông muốn nói hay không, bác sĩ rõng rạc thông báo cho Mộc Mân.
“Giác mạc của cậu ta bị mảnh vỡ bay trúng, bị tổn thương nghiêm trọng. E là sau này không thể nhìn thấy được nữa.”
“Ư…” Mộc Mân buông tay khỏi bác sĩ, cô bịt miệng mình, nước mắt dâng lên tạo thành một màn sương mù dày đặc trong mắt cô, lần lượt nước mắt rơi xuống lã chã không sao ngăn lại.
Cô và anh vừa mới sáng nay...anh không thể nhìn thấy nữa là sao chứ? Ông trời nỡ lòng nào nhẫn tâm như vậy, đem đôi mắt sáng của anh ấy cứ thế mà đi.
“Phải có cách nào đi, bác sĩ, hãy cứu lấy anh ấy.” Cô ôm hy vọng cuối cùng giữ lấy tay bác sĩ.
Ông ấy một lần nữa lắc đầu. “Xin hãy chấp nhận. Chân của cô cũng đã bị thương, nên đi xử lý kẻo nhiễm trùng.”