Anh cứ thế lặng yên cho đối phương hôn mình dịu dàng, còn anh lại hết sức đau nhói cõi lòng. Anh đã muốn quên cô, nhưng nếu cô làm như này...anh quên được không? Anh lại càng yêu cô hơn. Anh lại càng dấn sâu vào cô hơn, anh lại không thể từ bỏ cô dễ dàng.
“Ưm…” Mộc Mân mở mắt, cô phát hiện ra sau gáy của mình và eo của mình đã được Đường An giữ thật chặt, anh hôn ngấu nghiến cô, hơi thở nóng ran của anh cứ thế phả xuống da thịt của cô.
Cơ hồ anh đã muốn làm điều này từ rất lâu. Mọi khát vọng anh đè nén đều muốn trao hết cho cô.
Cô nhắm nghiền mắt, hai tay cô đưa lên vuốt nhẹ mái tóc ngắn của anh, đáp trả lại nụ hôn của anh.
Kết thúc nụ hôn nồng nhiệt, Mộc Mân ngồi xuống bên cạnh Đường An, cô vòng tay ôm lấy anh, hai người cứ thế ôm nhau tới năm phút. Không một ai nói gì cả, lặng lẽ lắng nghe nhịp tim của đối phương.
“An, nếu anh còn không gặp em, em sẽ biến mất mãi mãi đấy.” Đột nhiên cô nói những lời này và cảm nhận được sự bất ngờ từ nơi anh.
Anh ôm chặt eo cô, hít lấy hương thơm quen thuộc. “Anh xin lỗi.”
Mộc Mân khẽ mỉm cười, những đầu ngón tay xoa lưng anh. “Vậy thì từ giờ em sẽ đến thăm anh mỗi ngày. Nhớ phải đón chào em bằng những cái ôm ấm áp. Nếu không em sẽ quên anh cho mà xem.”
Trên đường trở về nhà, vừa đi Mộc Mân vừa ngẫm nghĩ. Cô hiểu rõ Đường An rất dễ động lòng, nhất là với cô. Chỉ cần lấy lòng tin từ nơi anh, sau đó đẩy anh từ trên cao xuống vực thẳm. Anh nhất định hận cô đến xương tủy.
Nào ngờ khi đi qua ngã ba con ngõ, nơi gần với ngôi nhà Đường An, cô lại không biết rằng mẹ cô đã đi qua cô một cách quang minh chính đại.
Bà dừng lại trước nhà của Đường An, gõ cửa một cách thô lỗ. “Có ai ở nhà không?”
Cửa lập tức mở ra. Mẹ của Đường An nhìn người phụ nữ chạc tuổi mình đối diện, ánh mắt có chút ưu tư. “Bà đến đây làm gì?”
“Tôi muốn gặp con trai bà, làm ơn tránh đường.” Với tính cách ngông nghênh của bà, bà lập tức gạt tay của mẹ Đường An sang một bên, cứ thế chen qua cánh cửa nhà mà đi vào trong.
“Này, bà đừng lại đó!” Phía sau vọng lại tiếng ngăn cản, còn mẹ của Mộc Mân vẫn không có ý định quay đầu để đi về.
Anh đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng động liền ngồi dậy. Rõ ràng là anh nghe thấy giọng nói của mẹ cô thì phải?
Cửa mở ra, mẹ của Đường Mân bước vào, nhìn thấy Đường An ngồi trên giường, máu nóng của bà lập tức phun trào. “Cậu Đường, tôi đến đây là để nói cho cậu biết. Lập tức tránh xa con gái tôi, đừng cản đường nó nữa, nó gặp được người tốt rồi, chúng đang hẹn hò tìm hiểu.”
Đường An đang tìm dép ở dưới chân để xỏ vào, nghe thấy mẹ của Mộc Mân nói như vậy, anh ngơ ngác dừng lại hành động của mình. “Bác nói gì thế?”
“Thì ra là cậu vẫn chưa biết. Mộc Mân nhà chúng tôi sắp ra nước ngoài rồi, con bé sẽ đi cùng hôn phu của nó!” Bà cao giọng.
Mẹ của Đường An đứng ngay sau bà cũng kinh ngạc. Mộc Mân vừa mới từ đây trở về, còn nói muốn hiến giác mạc cho Đường An, làm sao có thể có chuyện nó sắp đi nước ngoài cùng hôn phu?
“Bác, cô ấy vừa từ chỗ cháu trở về. Bác đừng lừa dối cháu.” Anh điềm tĩnh trả lời, gương mặt không có lấy một mạch cảm xúc.
Bà nhíu mày, thì ra mỗi tối Mộc Mân về muộn là đã rẽ qua chỗ thằng nhóc này. Không được, bà phải tách con gái của bà ra trước khi nó và thằng nhóc họ Đường này dính nhau như sam.
“Ha...cậu thực quá ngây thơ. Con gái của tôi là đang giả tạo với cậu, nó sẽ đợi thời cơ mà bỏ cậu thôi. Cậu nghĩ rằng một người bình thường, chân tay đầy đủ như nó lại đi lấy một tên mù lòa à? Mơ đi!”
“Bà…” Mẹ của Đường An nghe vậy lập tức không hài lòng, bà đi tới, đẩy mẹ của Mộc Mân sang một bên, cố gắng bảo vệ con trai của mình.
“Sao chứ? Không vừa lòng à? Cứ đợi mà xem, các người sẽ thấy rõ thôi!” Mẹ của cô cao giọng, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt trợn trừng khinh bỉ.
Bà không hề biết Mộc Mân lại hàng ngày đến gặp Đường An, vậy mà những lúc bà hỏi con bé liền nói là tăng ca nên về muộn. Con bé này đúng là phá hỏng kế hoạch tốt đẹp của bà rồi!
Nói xong lời vừa rồi, không cần chủ nhà tiễn khác, mẹ của cô liền rời đi thật nhanh để về nghĩ bằng một cách khác.
Căn nhà trở nên im ắng…
“Đừng tin lời bà ấy nói…” Mẹ của anh đi tới, ngồi xuống giường của anh.
Đã khó lắm Mộc Mân mới thuyết phục thằng bé ăn cơm và làm tâm trạng của Đường An tốt hơn một chút, không ngờ lại bị mẹ của con bé đến đây làm loạn.
Anh thở dài, mi mắt hơi cụp xuống. Ánh đèn mờ qua cửa sổ tôn lên sống mũi cao của anh. “Con tự hiểu, mẹ ra ngoài đi nghỉ ngơi đi.”
Căn phòng một lần nữa chỉ còn mình anh. Anh lần mò ở mặt bàn bên cạnh giường một cách khó khăn, đến khi chạm được vào khung ảnh, cô liền cầm khung ảnh lên áp vào ngực mình. Đó là hình ảnh của Mộc Mân, anh tin rằng Mộc Mân không bao giờ đối xử với anh như vậy, cô yêu anh, thương anh… Có hôn phu sao? Nói dối!
Hơn một tháng sau đó, ngày nào Mộc Mân cũng đến nhà của anh, luôn cười với anh mặc dù anh không nhìn thấy, luôn chăm lo cho anh những hành động nhỏ nhất, khiến anh cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Dần dần anh lấy lại được niềm tin vào cuộc sống, vì anh đã có cô làm đôi mắt của mình.
Hàng ngày nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô.
Hàng ngày ăn món ăn mà cô nấu.
Hàng ngày được mặc chiếc áo mà cô đã giặt sạch, thơm tho.
Hàng ngày...được cô dẫn ra ngoài dạo phía sau khu rừng.
Cho đến một ngày của hai tháng sau, anh dần cảm thấy Mộc Mân khác lạ, không biết là do tính chất công việc mà cô trở nên nóng tính, hay là cô gặp trở ngại tâm lý gì…
Anh đã từng hỏi cô có chuyện gì đúng không? Cái anh nhận lại là sự im lặng và những tiếng bước chân rời đi của cô. Đường An cảm thấy bất an không ngừng, khi anh thăm hỏi mẹ xem biểu hiện của Mộc Mân như thế nào, bà ấy cũng trả lời rất mơ hồ khiến anh không biết chuyện gì đang xảy ra.
Chiều chủ nhật, bố mẹ của anh đều trở về quê nội của mình vài ngày. Một mình anh ở trong nhà và đợi Mộc Mân đến.
Tiếng cửa mở, Đường An lập tức đứng dậy, anh cười gượng. “Em đấy à?”
“Ừm.”
Anh yên tâm ngồi xuống ghế, tai không ngừng nghe ngóng xem Mộc Mân đang định làm gì, là làm bữa tối cho anh sao?
“Hôm nay em không mua nguyên liệu nấu cơm, em pha cà phê cho anh uống tạm.” Mộc Mân nhìn anh, sau đó lấy ra gói cà phê mà mình vừa mua để ở trong túi xách.
Là quên sao? Anh hơi cắn môi rồi gật đầu, không sao, cà phê cũng được.
Hương cà phê thoang thoảng. Anh nghe thấy tiếng cạch một cái rất lớn.
“Cà phê ở bàn.”
Lại là giọng nói của cô…
“Cảm ơn em.” Anh cười, với tay tìm cốc cà phê mà cô pha trong khi mắt là một mảng đen tối.
Chạm đến cốc cà phê, Đường An hơi mỉm cười rồi đưa cốc cà phê lên khỏi mặt bàn, chỉ là...cốc cà phê nóng đến nỗi anh không thể cầm cự thêm.
Choang!
“Tôi hết chịu nổi cái cảnh này rồi! Chia tay đi!”