“Để cho nó đi, con còn giữ cái gì chứ, con ngốc này!” Bà đỏng đảnh quát nạt Mộc Mân, khi nhìn bóng lưng của Đường An bà không quên nhìn bằng sự ghét bỏ.
Cô cắn môi, tay dần dần hạ xuống, Đường An đi rồi, cô không còn thấy bóng lưng dài của anh ấy nữa. Chắc hẳn Đường An đã phải tủi thân đến cỡ nào, mẹ của cô thật quá đáng.
“Mẹ! Sao mẹ lại nói như vậy trước mặt anh ấy!” Mộc Mân tức giận quay lại, đuôi mắt có một giọt nước ấm.
Bà nắm chặt cán chổi vụt nhẹ vào mông cô một cái rồi lớn tiếng. “Khóc lóc cái gì? Con còn chưa tỉnh ngộ hay sao, con định yêu một tên nghèo hèn suốt đời sao? Mẹ có mỗi mình con là con gái, con không để mẹ nở mày nở mặt thì thôi đi, nhất thiết cứ phải là thằng bất tài đó thì con mới sống được à?”
Phải...mẹ cô và bố của cô sống với nhau đã mấy chục năm, có với nhau cũng chỉ là một mụn con là cô. Hai ông bà hết sức kỳ vọng vào cô, yêu thương cô thật nhiều, dạy dỗ cô những lý lẽ phải trái ngay từ khi còn nhỏ, luôn bao bọc cô, coi cô như bảo vật vậy. Những mong sau này chỉ cần con gái của mình có nghề nghiệp ổn định để có thể sáng mặt với hàng xóm và anh em họ hàng. Không ngờ khi cô lớn lên lại phải lòng một tên xấu xa, thất nghiệp như thằng họ Đường đó. Nuôi Mộc Mân bao nhiêu năm ăn học, cuối cùng lại vì thằng nhóc đó mà không chịu nộp hồ sơ xin việc, lại dùng cái bằng đại học đó để đi làm nhà hàng, bưng bê phục vụ cho thiên hạ!
Thân làm một người mẹ, có ai mà không đau đớn khi thấy con cái của mình như vậy chứ. Bà đã khuyên ngăn nhỏ nhẹ rất nhiều lần trong ba năm nay rồi, nhưng không vì vậy mà con gái bỏ đi tên họ Đường nghèo hèn, thay vào đó lại yêu thằng bé nhiều hơn khiến bà tức chết!
Mộc Mân đứng chôn chân tại chỗ, nước mắt lại giàn giụa. Mỗi lần nhắc đến chuyện của Đường An và cô thì mẹ cô đều lớn tiếng, lúc nào cũng đến chuyện giàu nghèo ra làm bậc thềm so sánh, gì mà môn đăng hộ đối hay xứng đáng, không xứng đáng chứ? Chỉ cần có tình yêu thì con người đều có thể cố gắng cơ mà!
“Mẹ, con không muốn nhắc lại một lần nữa.” Mộc Mân mím môi, hai tay siết chặt lấy váy của mình.
Bà hơi lùi chân lại bất lực, nhưng nhất quyết không chịu chấp nhận. “Sao hả, muốn nói cái gì thì nói đi. Mẹ có chết cũng không đồng ý con và cậu ta!”
“Tại sao chứ?” Cô đưa tay lên lau nước mắt. “Anh ấy có gì là không tốt?”
Bà ấy vứt mạnh cán chổi xuống dưới đất, khóe miệng giật giật phẫn nộ. “Nó có gì không tốt ư? Nghèo cũng là một cái tội con hiểu không? Mẹ nuôi con lớn ngần này không phải để nhìn con đi lấy một tên nhà ba vách lá, có vài gói kẹo, gói bim bim bán cho trẻ con mà sống qua ngày! Chỉ khi con làm mẹ rồi con mới hiểu được tấm lòng của cha mẹ!”
Mộc Mân lắc đầu vô vọng. “Không, mẹ sai rồi. Nếu sau này con có con, con tuyệt đối không ngăn cấm nó, chỉ cần nó hạnh phúc thì con nguyện đánh đổi tất cả!” Nói xong cô liền chạy vụt qua bà mà vào trong nhà, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Cô nghe thấy tiếng gọi đầy phẫn nộ của bà ấy, xong cô cũng không chịu dừng lại, cho đến khi cô thấy bố mình đang đứng ở cửa chính, chứng kiến cuộc đối thoại vừa rồi của cô và mẹ. Khuôn mặt ông ấy dường như cũng đang tức giận, chắc chắn lại định bênh mẹ của cô rồi.
“Mộc Mân!”
Nghe bố cô gọi, cô nhất quyết đi qua mà chạy vào phòng mình rồi chốt cửa lại.
Cô bịt chặt lấy miệng mình, ngăn chặn tiếng khóc và tiếng nấc hòa làm một. Cô từ từ trượt mình xuống cánh cửa rồi ngồi bệt trên nền đất, đôi mắt mờ đi bởi dòng nước ấm bao quanh, tay run run nhớ đến khoảnh khắc Đường An buông tay cô, không một lời chào, cứ thế mà đi khỏi nhà của cô thật nhanh.
Mộc Mân sụt sịt lấy điện thoại ra, nhấn vào số di động của anh, gọi điện cho anh. Từng hồi chuông dài đổ lên khiến cô càng thêm sốt ruột. Kết thúc hồi chuông dài, máy chủ thông báo bận nên không nghe máy...hồi chuông thứ hai tương tự, thứ ba, thứ tư… Đường An không nghe máy, giờ đây anh ấy đã phải tổn thương đến mức nào rồi chứ. Là một người đàn ông ai chẳng có tự tôn và danh dự. Mẹ của cô, trước mặt cô đã biến anh ấy thành một kẻ tay trắng không hơn không kém.
“An...anh đừng làm em lo lắng.” Cô ôm lấy đầu gối của mình, đôi mắt thẫn thờ.
Đến tối muộn, Mộc Mân nằm trên giường, mắt chăm chú vào màn hình điện thoại tối đen, chỉ mong có một tin nhắn hay cuộc gọi đến làm màn hình sáng. Nhưng sự kỳ vọng của cô đã duy trì suốt mấy tiếng đồng hồ rồi.
Cộc cộc.
Bên ngoài là tiếng gõ cửa, cô nghe thấy tiếng mẹ của cô. “Ra ăn cơm đi con, không đói à, mẹ có làm món ăn con thích.”
Món ăn mà cô thích ư? Cô không có tâm trạng để ăn.
Không thấy cô đáp trả, bà liền lo lắng quay người đi, lúc này bố của cô cũng từ phòng của mình đi ra, ông nghiêm giọng với vợ mình. “Kệ nó đi, lì lợm thì cho chết đói. Tôi xem nó nhịn được bao lâu.”
“Ông này…”
Từng tiếng nói khe khẽ bên ngoài cửa Mộc Mân đều nghe thấy rõ, nhưng cả người cô vẫn không động đậy, khóc nhiều dường như khiến cô kiệt sức hẳn đi, cô dần nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ.
Ở một quán rượu vỉa hè, Đường An ngồi lặng lẽ rót rượu vào ly, trên bàn ăn chỉ có duy nhất một đĩa thịt nướng, anh cứ vậy mà nhâm nhi một cách chán chường.
Điện thoại ở trên bàn đã không còn sáng nữa, Mộc Mân đã không còn gọi cho anh. Anh hiểu cô hơn bao giờ hết, có lẽ cô đã tranh cãi với mẹ mình đến mệt mỏi đi ngủ rồi.
Đúng, bà ấy nói đúng, cô vốn là con nhà gia giáo và cao quý, sao có thể phù hợp với người nhà nghèo như anh, đúng không?
Nhưng anh lại không muốn bỏ lỡ cô, bỏ lỡ một thiếu nữ ngây thơ, trong sáng, bỏ lỡ một người yêu thương anh thật lòng, không quan trọng danh lợi, không quan trọng hoàn cảnh như Mộc Mân. Để tìm kiếm được cô trong đời này, có lẽ kiếp trước anh đã là một người rất tốt. Vậy mà kiếp này tuy có được cô, thì ngoài cô ra anh lại không có gì cả, bị người đời chê cười.
Anh chuẩn bị uống cạn chén rượu, thì lại thấy bóng dáng thon thả của ai ngồi xuống đối diện mình.
“Ngọc Ly?” Anh kinh ngạc. “Sao em lại ở đây?”
“Trùng hợp thật. Em uống rượu cùng anh nhé, anh đang buồn à?” Ngọc Ly mỉm cười. Tại sao lại không biết Đường An ở đây chứ, trong khi cầm điện thoại trao đổi số di động của anh, cô ta đã âm thầm bật định vị, tìm kiếm được anh là điều không khó.
Vốn đang buồn bực trong lòng lại gặp được người bạn lâu năm. Đường An đương nhiên không thể từ chối, anh gọi ra một chén rượu rồi cùng Ngọc Ly uống rất nhiều, thức ăn trên bàn cũng đã thay tới mấy đĩa.
Anh ngà ngà say, nhưng khi nói chuyện về thời cấp ba lại rất vui vẻ. “Ngọc Ly, em kết hôn chưa?” Anh chậm rãi hỏi.
“Em chưa, em đang đợi một người.” Ngọc Ly chống cằm nhìn Đường An bằng ánh mắt hết sức kỳ quặc.
Đường An vẫn có thể hiểu được ý trong ánh mắt của Ngọc Ly, anh nâng hạ yết hầu một cái rồi dùng đũa gắp một miếng thịt cho vào miệng. “Vậy sao? Còn anh thì có người yêu rồi.”