Người dịch: Whistle
Chẳng cần quan tâm là chuyện gì, chỉ cần muốn chửi là sẽ được tìm một đống lý do.
Bây giờ hắn sở dĩ nói những chuyện này ra, mục đích chỉ có một cái —— Gạt Nam tước Redman làm bộ trong cuộc chiến lần này.
Mặc dù có chút không đạo đức, nhưng an toàn nha!
Hơn nữa nhà mình cũng không phải là thần tử của Bá tước Pierce, không có nghĩa vụ bán mạng cho lão ta. Cho dù là phải chấp nhận lệnh chiêu mộ thì cũng có quyền tự chủ rất cao.
“Biết rồi, ta sẽ suy nghĩ một chút.”
Nam tước Redman có vẻ hơi chần chờ nói.
Mặc kệ Bá tước Pierce là hạng người gì, cũng mặc kệ tương lai của ông ta sẽ như thế nào, nhưng hiện giờ người ta vẫn còn là lão đại của tỉnh Đông Nam này.
Muốn lá mặt lá trái ở ngay dưới mắt của lão đại thì cần dũng khí. Trừ phi có thể làm cho tập thể quý tộc trung tiểu đều chống lại lão ta, nếu không chỉ có một nhà Koslow ra mặt thì khả năng cao là sẽ bị xem như chim đầu đàn.
“Phụ thân, nếu không lần này để con lãnh binh đi? Ngài phụ trách tọa trấn lãnh địa, nếu như thật sự phát sinh biến cố thì cũng có đường lùi.”
“Dù sao lần chiêu mộ này quá gấp, chắc là tất cả mọi người đều không kịp chuẩn bị.”
“Chỉ cần đem nông nô huấn luyện thêm một chút liền có thể xem như một đội quân, trộn lẫn trong trong đại đội cũng có thể ứng phó.” Hudson ra vẻ vô cùng tự tin nói.
Hudson bị ép bất đắc dĩ mới chủ động nhảy ra tranh thủ quyền lãnh binh. Cuộc chiến này đã vô cùng cấp bách. Hắn không thể nào tránh thoát được.
Trong giờ phút quan trọng này mà chạy trốn, khả năng cao là sẽ bị người chặn lại giữa chừng, sau đó liền cưỡng ép chiêu mộ vào trong quân đội làm bia đỡ đạn.
Mặc dù thời gian ở chung không dài, nhưng hắn vẫn hiểu rõ phần nào về con người của Nam tước Redman. Tài năng chính trị có thể miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, nhưng khả năng huấn luyện quân sự lại vô cùng kém cỏi.
Dựa vào những trận chiến điển hình mà hắn phân tích được, Hudson đưa ra kết luận: Một tên “Kỵ sĩ” có chút may mắn.
Redman có thể sống đến bây giờ, ngoại trừ thực lực bản thân không kém, chủ yếu là vì không gặp phải địch nhân cùng cấp bậc, mọi người đều hẹn trước thời gian, chuẩn bị tư thế, sau đó liền mang theo tiểu đệ xung trận.
Chiến lược, chiến thuật đều không tồn tại. Có lẽ trong từ điển của ông ta chưa bao giờ có những khái niệm này.
Chẳng có gì mà phải khinh bỉ, tất cả mọi người ở trong thời đại này đều chơi như vậy. Toàn bộ đều là liều mạng, rất ít chơi nhẹ.
Rất rõ ràng, chuyện này đối với Hudson rất không tốt. Nếu như đi theo “ông già” lên chiến trường, không chừng hắn liền phải xông lên tuyến đầu, chân ướt chân ráo chơi một trận.
Hudson là một tên lính mới trong chức nghiệp “Kỵ sĩ”, hắn còn chưa chuẩn bị để chém giết với người khác. Theo hắn thấy, cái gọi là vinh quang của quý tộc cũng chẳng ra làm sao, thứ quan trọng nhất chính là cái mạng của mình.
Cho dù là thật sự phải đánh trận thì hắn cũng sẽ để cho các tiểu đệ lên trước. Tất cả mọi người đều là đám ô hợp, chỉ cần mạnh hơn phản quân một chút liền đủ rồi.
Nhiệm vụ bình định phản quân quan trọng như vậy vẫn là giao cho đồng đội đi. Thuận lợi liền có thể đuổi kịp trận chiến lần này, còn nếu như nếm mùi thất bại thì chỉ cần chạy nhanh hơn đồng đội là được.
Chỉ cần ở trước mặt quần thể quý tộc quét một cái cảm giác tồn tại, hỗn cái quen mặt là đủ rồi. Nếu như có thể thuận tiện ké một chút quân công thì chính là lời to.
Nguy cơ và kỳ ngộ cùng tồn tại, muốn một bước lên trời, muốn trở nên nổi bật thì thật sự là rất nguy hiểm, Hudson cảm thấy mình chỉ là một con gà, nên chắc chắn sẽ không thể một bước lên trời được.
Sự thật đã chứng minh là ý nghĩ của Hudson quá đơn giản rồi. Nếu như Nam tước Redman có thể bị lừa dễ dàng như vậy thì đã sớm bị người ta chơi chết rồi.
Trong hàng ngũ con cháu quý tộc cũng có người ngu, nhưng ngoài những tên đần có xuất thân đặc biệt và có hậu đài che chở ra, đa số đều không thể sống quá ba tập.
Chuyện lên chiến trường nhìn thì rất đơn giản, rất ngay thẳng, nhưng đó là bởi vì tập tục của toàn bộ xã hội này. Hoàn cảnh lớn như vậy thì đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến cá nhân.
Kết quả cuối cùng là Nam tước Redman rất tán thưởng biểu hiện của hắn, còn về đề nghị chủ động lãnh binh xuất chinh của Hudson, ông ta không cự tuyệt, cũng không đáp ứng.
Sau khi về đến phòng, Hudson liền cảm thấy tuyệt vọng. Ngôn ngữ có thể gạt người, nhưng cơ thể lại rất thành thật. Ngoài miệng thì Nam tước Redman nói rất dễ nghe, nhưng thần sắc toát ra giữa hai đầu lông mày rõ ràng là không tín nhiệm.
Suy nghĩ một chút cũng đúng, một thằng nhóc mười sáu tuổi đột nhiên đề nghị muốn tự mình mang binh đánh giặc, làm gì có vị phụ huynh nào có thể yên tâm chứ!
Huống chi còn mang theo năm trăm tên thanh niên trai tráng lên chiến trường, gia sản của gia tộc Koslow không nhiều, thật sự là không trả nổi học phí đắt như vậy.
Quan trọng nhất là địch nhân lần này chính là phản quân có thể giết quý tộc như giết chó, bọn chúng căn bản không biết quy tắc trò chơi giữa các quý tộc, càng không trông cậy vào đối phương có thể tuân thủ.
......
Đêm khuya, Nam tước Redman nằm trên giường nhưng lại không thể nào ngủ được. Rõ ràng là cuộc nói chuyện vừa rồi có tác động rất lớn với ông ta.
Redman đã lăn lộn trong giới quý tộc này hơn nửa đời người rồi, ông ta biết rất rõ sau lưng của quần thể có vẻ ngoài ngăn nắp xinh đẹp này ẩn giấu bao nhiêu hắc ám. Vì lợi ích, bọn chúng có thể làm bất cứ chuyện gì.
Nhưng nếu như suy đoán của Hudson chính xác, vậy thì bây giờ mình nên xử lý như thế nào?