Mục lục
Quốc Vương (Bản Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người dịch: Whistle

Nhưng mà, dù cho có phong tồn tốt đến thế nào thì cũng khó có thể chịu nổi năm tháng ăn mòn. Số liệu trên giấy thì số vũ khí này miễn cưỡng có thể trang bị cho năm trăm binh sĩ, nhưng trên thực tế thì số lượng có thể sử dụng lại chưa tới 1⁄3.

Đây còn chỉ là có thể sử dụng, nếu như mà bắt bẻ chất lượng, sợ là dùng từ “mười không còn một” để hình dung cũng là đang khoa trương, dù sao thì cái đống đồng nát trong tầm mắt này chẳng có mấy món hoàn hảo.

Việc đã đến nước này, Hudson cũng không thể nói gì hơn. Nhanh chóng mang binh khí bị hư đến tiệm thợ rèn sửa chữa, có thể sửa được bao nhiêu thì tính bao nhiêu.

Trên thực tế thì đây cũng chỉ là một nguyện vọng mỹ hảo mà thôi. Thời gian ngắn như vậy, cho dù vài tên thợ rèn trong lãnh địa có làm không ngủ không nghỉ thì cũng chẳng sửa được mấy món.

Nhưng có một ít còn đỡ hơn không, Hudson chỉ có thể lùi lại cầu việc khác, trang bị cho binh sĩ vũ khí nguyên thủy nhất —— Mâu. Không phải là mâu bình thường, mà là những cây trúc mâu.

Vì có được lực phòng ngự mạnh hơn, Hudson còn phát động lĩnh dân chế tác “khiên”. Không hề nghi ngờ, đây cũng chẳng phải là khiên bình thường, mà là loại khiên dùng cây trúc biên thành.

Muốn dựa thứ đồ chơi này để ngăn cản binh khí là không thể nào. Nhưng đối thủ là phản quân nha! Suy bụng ta ra bụng người, quân đội nhà mình cũng là mặt hàng này, phản quân lại há có thể có đủ binh khí áo giáp được?

Cho dù là lên trên chiến trường không cần dùng đến thì cũng sẽ không uổng phí khi chuẩn bị những thứ này, chỉ cần hơi hơi cải tiến, lắp thêm một tấm ván tre, buộc dây thừng vào thì sẽ có một cái ba lô hình mai rùa.

Bình thường có thể mang theo lương khô, khi đến chiến trường cũng có thể gia tăng lòng tin của binh sĩ. Vạn nhất gặp phải địch nhân cầm gậy gỗ thì còn có thể phòng ngự được.

Chủ yếu là thời gian quá ngắn, chỉ có thể chế tác một vài món công cụ giản dị. Nếu không thì Hudson cũng không đến nỗi bị động như vậy.

Đương nhiên, trang bị của những binh sĩ tầng dưới chót rất sơ xài, nhưng một vị Kỵ sĩ như hắn thì lại không như vậy.

Kiếm Kỵ sĩ, chiến mã, áo giáp, những trang bị mà Kỵ sĩ nên có hắn đều có đủ, ngay cả 10 tên người hầu Kỵ sĩ cũng được chia số áo giáp binh khí tương ứng.

Ở phương diện này, Nam tước Redman không hề hẹp hòi. Về phần số trang bị thê thảm của những binh lính bình thường, Hudson cũng đã bất lực.

Chủ yếu là vì chiến tranh tới quá đột nhiên, nếu là có thể thu được tình báo ngay từ lúc đầu, lấy sức sản xuất của lãnh địa này thì cũng có thể chế tạo ra được 180 món binh khí.

......

Thời gian trôi rất nhanh, ba ngày thoáng cái đã qua. Hudson cưỡi con ngựa cao to, thân mặc áo giáp xinh đẹp, xách theo Kỵ sĩ đại kiếm, mang theo năm trăm vị binh sĩ đã trải qua “huấn luyện nghiêm chỉnh” xuất phát trong vòng vây đưa tiễn vui vẻ của mọi người.

Khí thế “hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang” này cũng chẳng duy trì được bao lâu. Mới rời khỏi lãnh địa của gia tộc không bao lâu thì đội ngũ chỉnh tề này đã trở nên tán loạn, chuyện này làm cho Hudson nổi trận lôi đình.

Hóa ra hai ngày tập huấn này chẳng tập được mẹ gì. Cái gọi là huấn luyện nghiêm chỉnh chẳng qua chỉ dùng để che mắt phụ lão hương thân, vừa ra ngoài liền lộ ra nguyên hình.

ưa

Bất đắc dĩ, Hudson chỉ có đành giảm tốc độ hành quân. Kế hoạch ban đầu là ngày đi sáu mươi dặm, bây giờ bị ép cắt giảm đến bốn mươi dặm.

Phải biết, đây chính là một đội binh nhỏ hành quân, mỗi người chỉ mang theo mười mấy cân lương khô, không bị hậu cần vật tư nặng nhọc liên lụy.

Tốc độ như vậy thật sự là chậm như rùa. Mà thôi, không vũ nhục con rùa nữa. Ma thú rùa đen còn có tốc độ nhanh hơn đám lính này.

Tốc độ chậm lại thì tình huống lập tức tốt hơn rất nhiều. Mặc dù đội ngũ này vẫn không thể chỉnh tề như một, nhưng ít nhất còn giữ được một đội hình cơ bản, không đến mức bị tán loạn bốn phía.

Không cần nghĩ cũng biết, đây là do sĩ quan mà Hudson tạm thời bổ nhiệm không hợp cách, không thể chỉ huy được đám binh sĩ dưới trướng.

Nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào, trong thời đại này, những sĩ quan hơi có chút năng lực trên cơ bản đều là quý tộc, không phải loại người mà hắn có thể chỉ huy được?

Về phần chiêu mộ Kỵ sĩ lang thang làm sĩ quan, vẫn là tắm một cái rồi ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có. Nam Tước lĩnh chỉ có một chút tài nguyên này, ngay cả anh em trong nhà còn không đủ chia thì làm sao có thể nuôi được Kỵ sĩ?

Theo một ý nghĩa nào đó, muốn đánh giá được thực lực mạnh yếu của một vị quý tộc thì chỉ cần xem số lượng kỵ sĩ dưới trướng của vị quý tộc đó là biết.

Trên cơ bản mà nói, những nhà quý tộc có điều kiện nuôi được tầm mười vị Kỵ sĩ thì có thể xem như quý tộc trung đẳng. Mà muốn bước vào ngưỡng cửa của đại quý tộc thì dưới trướng phải có ít nhất là mấy trăm tên Kỵ sĩ.

Đương nhiên, đây chỉ là phán đoán chủ quan của cá nhân Hudson mà thôi, không có tính đại biểu. Muốn trở thành đại quý tộc thì nhiêu đó thôi là chắc chắn chưa đủ, nếu không thì cái giá của đại quý tộc cũng quá bèo.

Lấy gia tộc Koslow làm thí dụ, dựa vào năng lực sinh sản mạnh mẽ, khai chi tán diệp khắp nơi, số lượng Kỵ sĩ đang phân bố ở khắp nơi cộng lại thì có lẽ cũng có hơn trăm người.

Nhưng mà, bởi vì lãnh địa quá phân tán, không thể tập trung lại, gia tộc Koslow vẫn chỉ được xem là tiểu quý tộc.

Nếu như chỉ dựa vào nhân khẩu thịnh vượng thì quyền nói chuyện trong giới quý tộc cũng chỉ mạnh hơn nhưng tiểu quý tộc bình thường khác một chút mà thôi.

Điểm này chỉ cần nhìn đống đồng nát bị phủ bụi trong kho vũ khí của nhà mình là biết. Trong mấy chục năm gần đây, những người bạn hàng xóm ở xung quanh đều rất an phận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK