Người dịch: Whistle
Tiếc là cánh tay không to bằng đùi, cả đám đồng minh đều không ra mặt, một tên ma mới Kỵ sĩ như hắn thì càng không thể ra mặt.
Hai bên nhìn nhau một hồi, Bá tước Pierce từ trên Liệt Diễm Sư nhảy xuống, lạnh lùng nói: “Tà khí Huyết Nguyệt Kèn Lệnh xuất hiện. Uy lực như thế nào, các ngươi cũng đã được lĩnh giáo vào ban ngày rồi rồi.”
“Không có khả năng!”
“Có Giáo hoàng phong ấn, còn có Thẩm Phán Kỵ sĩ đoàn thủ hộ, ai có thể đánh cắp Huyết Nguyệt Kèn Lệnh ở ngay dưới mí mắt của bọn họ chứ?” Tử tước Aurane khó tin nói.
Vừa nghe được tin tức rợn người này, suýt chút nữa là Hudson đã từ trên lưng ngựa té xuống. Hiện giờ hắn cũng không phải là một tấm chiếu mới xuyên qua nữa, đại danh của “Huyết Nguyệt Kèn Lệnh” như sấm bên tai.
Trong số những quyển da cừu ít ỏi bên trong Tàng Thư Lâu nhà hắn, có một quyển chuyên môn giới thiệu cái đồ chơi này.
Ba trăm năm trước, vì bình định Huyết Nguyệt hạo kiếp, chỉ riêng gia tộc Koslow đã tử trận chừng mười ba vị Kỵ sĩ, nhiều chi nhánh gia tộc đều bị suy sụp.
Thứ đã bị phong ấn trong Giáo hoàng quốc ba trăm năm lại có thể xuất hiện ở trước mắt người đời, càng không may là hắn còn góp mặt tham gia sự kiện này, Hudson thật sự cảm thấy cạn lời với vận may của mình.
Hắn nhìn sang những đồng bạn bên cạnh, ngoài trừ một vài tên cá biệt thiếu kiến thức đang ngơ ngác chờ đợi đáp án ra, những người còn lại đều đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nhìn thấy không chỉ có một mình sợ hãi, Hudson liền thoáng yên tâm. Cho dù trời có sập xuống thì cũng có người cao ở phía trước đỡ lấy, “Huyết Nguyệt Kèn Lệnh” rõ ràng không phải là chuyện mà một tên tiểu kỵ sĩ như hắn có thể chi phối.
Nhìn vào chỉ thấy Khô Lâu Hội cầm tà khí làm loạn, nhưng vấn đề mấu chốt là tại sao “Huyết Nguyệt Kèn Lệnh” lại có thể rời khỏi Giáo Hoàng quốc, tại sao có thể tới được tỉnh Đông Nam thì lại không biết.
Sau lưng chuyện này liên lụy đến quá nhiều thứ, làm không tốt còn có thể dẫn phát một trận chiến giữa vương quyền và giáo quyền. Một tên tiểu Kỵ sĩ như Hudson cũng có thể hiểu được chuyện này, những đại nhân vật như Bá tước Pierce thì cảm thấy giống như đang giẫm trên băng mỏng.
“Ta cũng hy vọng chuyện này là giả, nhưng các ngươi cũng đã tự mình trải qua cuộc chiến ban ngày rồi. Tiếng kèn vừa vang lên, đám binh sĩ kia liền biến thành những cỗ máy giết chóc, có phải là rất giống với Huyết Nguyệt Kèn Lệnh trong truyền thuyết không?”
Lời của Bá tước Pierce đã triệt để dập tắt ảo tưởng của tất cả mọi người. Đám người đều biết là sau này sẽ xảy ra phiền phức lớn rồi.
Nhưng nếu như không thể kịp thời dập tắt phản loạn, làm không tốt toàn bộ tỉnh Đông Nam, thậm chí là vương quốc Alpha đều sẽ sụp đổ, lúc đó ai cũng đừng nghĩ chỉ lo cho thân mình.
Cả đám quý tộc cũng không tiếp tục gây chuyện nữa, nhao nhao xuống ngựa rồi đi theo Bá tước Pierce.
Bây giờ không phải là lúc để giận dỗi, rất nhiều chuyện có liên quan “Huyết Nguyệt Kèn Lệnh” đều chỉ có thể đóng cửa nói với nhau.
Vừa bước vào đại điện, một vị quý tộc trẻ tuổi không giữ được bình tĩnh liền không kịp chờ đợi mở miệng hỏi: “Bá tước các hạ, bên phía giáo hội nói như thế nào?”
“Ta vừa mới phái người truyền tin tức cho vương quốc và giáo hội, chờ bên phía Giáo Hoàng quốc trả lời thì cũng không nhanh như vậy, nhanh nhất cũng phải tới tháng sau.”
“Nước xa không cứu được lửa gần, trong thời gian ngắn chúng ta chỉ có thể dựa vào bản thân để giải quyết vấn đề, trừ phi các ngươi nguyện ý dẫn sói vào nhà.”
Câu trả lời của Pierce khiến cho sắc mặt của mọi người càng ngày càng khó coi. Giáo hội và vương quốc tạm thời không trông cậy vào được, mọi người liền không có nhiều lựa chọn.
Trên lý luận mà nói, bọn hắn còn có thể cầu viện các quý tộc khác, nhưng thế giới của quý tộc lại chia thành những vòng tròn khác nhau.
Lúc đối nội, mọi người đều tranh đấu với nhau để tranh đoạt tài nguyên; Nhưng lúc đối ngoại thì toàn bộ quý tộc của tỉnh Đông Nam lại trở thành một tổng thể.
Tổng thể ở đây không phải chỉ nói ngoài miệng, mà là liên minh trong chính trị. Trong hệ thống chính trị của vương quốc, đám quý tộc của tỉnh Đông Nam chính là một đoàn thể, theo cách hiểu của Hudson chính là đảng hương chính trị .
Ở trung ương, mọi người sẽ đoàn kết với nhau, cùng đối kháng với đoàn thể quý tộc của tỉnh khác; Ở địa phương, mỗi người sẽ tự thành một hệ thống, ở trên địa bàn của bản thân làm thổ hoàng đế.
Trong thế giới của quý tộc không có cơm trưa miễn phí, mọi người đều thừa hành đồng giá trao đổi. Nếu như mở miệng cầu viện những quý tộc khác thì chắc chắn phải trả một cái giá rất lớn.
Không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì mọi người sẽ không bước ra bước này. Ai cũng không muốn nhìn thấy những người bạn hàng xóm đem địa bàn của mình khoa tay múa chân.
“Dẫn sói vào nhà thì đương nhiên là không thể được. Chỉ là một cái Khô Lâu Hội mà thôi, còn không đáng để chúng ta bước ra một bước này, chuyện phiền phức hiện giờ chính là Huyết Nguyệt Kèn Lệnh.”
Nếu như không thể giải được bài toán này, vậy thì địch nhân liền có thể liên tục không ngừng sản sinh ra bia đỡ đạn có vũ trang để tiêu hao với chúng ta. Tất cả mọi người đều đã được chứng kiến rồi, đám binh sĩ phản quân bị tà khí khống chế sẽ điên cuồng đến mức nào.”
“Chúng ta đã bỏ ra một cái giá rất lớn là mười mấy tên quý tộc tử trận mà cũng không thể giết được thủ lĩnh của của địch nhân, chỉ tiêu diệt được một đám bia đỡ đạn không đáng giá.” Tử tước Aurane ra vẻ nghiêm túc nói.
Biết được càng nhiều thì sẽ lại càng cảm thấy kính sợ. So với những tiểu quý tộc bình thường khác, y hiểu rõ về “Huyết Nguyệt Kèn Lệnh” nhiều hơn một chút.
“Các vị cũng không cần phải quá lo lắng, đúng là Huyết Nguyệt Kèn Lệnh rất lợi hại, nhưng nó đã bị phong ấn hơn ba trăm năm, trong lúc đó còn không ngừng bị thánh quang tẩy lễ, chung quy vẫn sẽ bị ảnh hưởng.”
“Nếu như Huyết Nguyệt Kèn Lệnh còn ở thời kỳ đỉnh phong thì cuộc chiến ban ngày sẽ không thể nào nhẹ nhàng như vậy. Trong truyền thuyết, nó còn có khả năng chuyển hóa thi thể thành vong linh để tiếp tục chiến đấu.”
“Chỉ cần tốc độ của chúng ta đủ nhanh, không cho địch nhân thời gian để tích súc lực lượng, nuôi nấng tà khí, có lẽ còn có thể cứu vãn cục diện......”