Người dịch: Whistle
Dù có nhìn rõ thì cũng vô dụng. Đại thế đã như vậy, một tiểu nhân vật như Hudson có thể làm được gì. Cách làm thông minh nhất hiện giờ là giả bộ hồ đồ, chậm đợi thế cục phát triển.
Cho dù là áp vận lương thảo thì trung đoàn số 10 cũng có lợi hơn những trung đoàn khác, ai bảo hắn nhiều người chứ. Muốn gây chuyện thì cũng nên là những người khác gây trước, cục tức này hắn chịu được.
“Quân đoàn trưởng các hạ, loại chuyện hoang đường này mà các hạ cũng tin được sao?”
“Lúc ở cứ điểm Ethel thì phản binh cũng đã tổn binh hao tướng rồi, cho dù là bia đỡ đạn không đáng giá, nhưng muốn thành lập thêm một đội thì cũng cần thời gian.”
“Mặc dù Huyết Nguyệt Kèn Lệnh rất lợi hại, nhưng hạn chế của nó cũng không phải nhỏ. Huống chi thứ tà khí này đã bị phong ấn hơn ba trăm năm rồi, không có 180 vạn sinh linh làm tế phẩm thì nó căn bản không thể khôi phục được.”
“Chỉ cần tốc độ hành động đủ nhanh, phản quân căn bản không có thời gian để ngóc đầu trở lại. Đội ngũ mà bọn chúng tạm thời thành lập kia sợ là không chịu nổi một kích của liên quân.”
“Đám chuột Khô Lâu Hội kia đều là những kẻ hèn nhát. Một khi cảm thấy không thích hợp sẽ lập tức trốn xa ngàn dặm, làm cho người ta khó mà phòng bị.”
“Cho dù là Bá tước Pierce làm tròn lời hứa, nhưng trên chiến trường cũng phải có địch nhân để chúng ta giết mới được!”
Người mở miệng phản bác chính là Nam tước Brogit. Từ trong ánh mắt của người này, Hudson nhìn thấy được sự không cam lòng và phẫn nộ.
Quá lạc quan, chẳng biết tại sao người này lại có thể tự tin đến vậy, Hudson luôn cảm thấy những người ở bên cạnh hắn đều vô cùng tự tin, giống như cuộc bình định này thật sự đơn giản như lấy đồ trong túi vậy.
Bất quá khi nghĩ lại chiến tích của Khô Lâu Hội thì Hudson cũng không còn lời nào để nói. Khô Lâu Hội là một tổ chức tà giáo lâu năm trong vương quốc Alpha, tạo phản đối với bọn chúng chỉ là chuyện thường ngày.
Cơ bản là cứ cách mấy năm liền sẽ phát sinh một đợt. Sau đó, mỗi lần đều là giai đoạn trước hung mãnh, hậu kỳ suy sụp, quả thực là chẳng có nổi một chút thành tích nào.
Gần như mỗi một vị lão quý tộc đều đã đích thân tham dự trấn áp những cuộc phản loạn của Khô Lâu Hội. Nên khi đối mặt với đám bại tướng này thì sẽ cảm thấy rất tự tin.
Có một kẻ thất bại lão luyện như vậy, khó trách trước đó Bá tước Pierce dám bỏ mặc cho bọn chúng gây chuyện. Nếu như không phải liên lụy đến Huyết Nguyệt Kèn Lệnh thì sợ là hiện giờ mọi người còn đang cãi cọ đâu.
Xem phản ứng của mọi người liền biết, ai nấy cũng đều lo lắng về “Huyết Nguyệt Kèn Lệnh”, ngay cả Hudson cũng không ngoại lệ. Ngoại trừ nỗi khiếp sợ lúc ban đầu, hiện giờ hắn đang hoài nghi Bá tước Pierce vì chuyển hướng áp lực nên mới cố ý nói chuyện này ra.
Dù sao “Huyết Nguyệt Kèn Lệnh” cũng đang bị phong ấn ở Giáo Hoàng quốc, còn có Thẩm Phán Kỵ sĩ đoàn trông giữ, sao một đám chuột như Khô Lâu Hội có thể trộm ra được?
Cho dù là thật sự bị trộm thì Giáo Hoàng quốc cũng phải có phản ứng gì mới đúng.
Nếu như bê bối kinh thiên này mà truyền ra ngoài, sợ là Giáo hội cũng không che đậy được.
Cái khác thì tạm thời bất luận, một thành thuế, có còn muốn thu nữa không? Chuộc tội khoán, có còn muốn bán nữa không?
Chỉ cần nhìn vào phản ứng của các giáo sĩ của tỉnh Đông Nam liền biết được Giáo đình xem trọng Huyết Nguyệt Kèn Lệnh như thế nào rồi. Lúc này mới chỉ vừa nhận được tin tức, ngay cả thật giả cũng còn chưa xác định thì đã có Mục sư và Hộ điện Kỵ sĩ chạy tới.
Phải biết là trong những cuộc chiến trước đây của loài người , Giáo đình đều giữ lập trường trung lập tuyệt đối. Cho dù có trả một cái giá rất lớn để mời mấy vị Mục sư tới thì người ta cũng chỉ phụ trách cứu chữa cho các quý tộc thụ thương.
Hudson không quan tâm chân tướng chuyện này ra sao. Đối với liên quân thì sự gia nhập của Giáo hội cũng là chuyện tốt, Điều này có nghĩa là sinh mạng của mọi người sẽ được đảm bảo hơn.
Cho dù có chứng minh được đây là tin tức giả thì cũng nên là Bá tước Pierce đứng ra giải thích với Giáo hội, liên quan gì với một tên tiểu Kỵ sĩ như hắn.
Theo cái nhìn của Hudson, việc an bài quân đoàn số 5 vận chuyển lương thảo cũng không phải hoàn toàn là đang gây khó dễ.
Bất kể có nói thế nào thì cũng phải có người đứng ra phụ trách vận chuyển lương thảo. Trong quân đoàn thì thực lực của quân đoàn số 5 là yếu nhất, từ góc độ toàn cục suy tính thì quân đoàn số 5 chính là người thích hợp nhất để làm nhiệm vụ này.
Không chỉ có cái nhìn đại cục, mà còn tiện thể phân hoá luôn quan hệ của trung tiểu quý tộc, đứng trên lập trường của Tổng đốc Pierce, chuyện này quả thực là nhất cử lưỡng tiện.
Nghe đám người không ngừng văng tục chửi thề, Hudson lựa chọn yên tĩnh ngồi nghe. Mặc dù áp vận lương thảo không vớt được công lao gì, nhưng lại rất an toàn.
Những trung đoàn khác thì tạm thời bất luận, nhưng trung đoàn số 10 của hắn là không có cách nào lên chiến trường được. Dù sao trung đoàn số 10 cũng là trung đoàn yếu nhất trong các trung đoàn của liên quân.
Cho dù là mới được tăng thêm sáu trăm nông nô binh thì sức chiến đấu vẫn là dậm chân tại chỗ. Không bị thục lùi là vì binh sĩ đã từng thấy máu một lần rồi.
Muốn gia tăng sức chiến đấu, một là trải qua một khoảng thời gian huấn luyện; Hoặc là đưa lên chiến trường để tôi luyện trong máu và lửa.
......
Có lẽ là vì thấy Hudson quá tiêu dao, cũng có lẽ là bị thủ hạ mắng chửi rất mất mặt, vì chuyển dời ánh mắt của thủ hạ, Chels mở miệng hỏi: “Hudson, ngươi xem thế nào?”
Nghe đến chữ “xem”, trong lòng Hudson liền cảm thấy sụp đổ. Nếu như không phải nơi này không thích hợp, hắn thật sự rất muốn mắng lại một câu “Ngồi xem”.