Người dịch: Whistle
Trong cứ điểm này quả thật có một vị Mục sư cấp cao, nhưng mà người ta chỉ cứu chữa cho những quý tộc bị thương. Cho dù là thương binh của Crimson Kỵ sĩ đoàn cũng không có tư cách để vị này ra tay chữa trị, người xuất thủ đều chỉ là Mục sư bình thường.
Binh sĩ liên quân bị trọng thương còn phải dựa vào chiến hữu đưa tiễn, làm gì có ai thèm lo lắng cho phản quân chứ?
Ngoài việc cảm khái đây là một thế giới tàn khốc ra thì Hudson chẳng làm được gì. Dù rằng ở trong nội tâm của hắn có một thanh âm đang không ngừng nói cho hắn biết, phải thay đổi thế giới này, nhưng lý trí vẫn chiếm thượng phong.
Bản thân mình cũng đang ăn bữa hôm lo bữa mai, nếu như lại có thêm một khỏa thánh mẫu tâm thì sợ là không sống nổi ba tập.
Xem như một người có tinh thần sợ chết, Hudson quả quyết lựa chọn nhắm mắt làm ngơ, dùng tốc độ nhanh nhất trở về doanh trại.
Xem như phe thắng lợi, dù chỉ là thắng thảm, nhưng cũng phải hưởng thụ trái cây thắng lợi.
Sau khi kiểm kê lại chiến lợi phẩm thì Hudson liền cảm thấy thất vọng.
Trong chiến lợi phẩm chẳng có viên Ma hạch, Ma tinh thạch nào cả. Rõ ràng là những thứ này đều là vật trân quý, người bình thường lại không dùng được, không có người nào sẽ mang lên chiến trường.
Tài phú thu thập được cũng không có bao nhiêu, hơn 100 viên kim tệ, hơn 800 viên ngân tệ, đồng tệ thì có một đống, đáng tiếc là cũng không đáng tiền.
May mắn là không cần Hudson phát tiền trợ cấp và quân lương, nếu không chỉ với một ít tiền này thì còn chưa đủ phí mai táng.
Ngựa chết mất hai con, không biết là tọa kỵ của vị đồng minh nào, bây giờ đã bị các binh sĩ mang đi ăn cơm.
Vũ khí trang bị thì cũng có chút thu hoạch, nhưng vì cạnh tranh quá kịch liệt, cho nên cũng nhặt được không nhiều.
“Mười ba bộ khôi giáp, ba mươi lăm cây khảm đao, hai mươi tám cây cự phủ, chín mươi sáu cây trường thương, mười sáu cây nỏ, năm thanh Kỵ sĩ kiếm......”
Nhìn xem những con số dữ liệu thảm hại này, Hudson đang nghi ngở là ông trời đang muốn hắn học tập Nỗ Nhĩ Cáp Xích, phát triển tinh thần “khởi binh chỉ với mười ba bộ khôi giáp”.
Nhưng khi suy nghĩ một chút thì Hudson liền từ bỏ, trên lục địa Aslante này, vương hầu tướng lĩnh cũng chẳng cao quý hơn bá táng bình thường là mấy, chỉ cần nhìn đám thi thể đang bị thiêu hủy bên trong ngọn lửa là biết.
Lửa mạnh vẫn còn đang cháy, thi thể bị đốt tạo ra những mùi hương khác thường tràn ngập toàn bộ doanh trại. Hudson che mũi lại, nhưng lại không tài nào ngủ được.
Trận chiến ban ngày thật sự là quá kích thích. Hắn từ một người bình thường ngay cả giết gà cũng khó khăn trở thành một gã đồ tể trên chiến trường, Hudson cũng không biết là mình đang bị gì.
Áp lực sinh tồn làm cho con người thuế biến. Nếu như không phải sự thật ở ngay trước mắt, Hudson cũng không biết là mình còn có một bộ mặt lý trí và lãnh khốc như vậy.
Quả nhiên, tiềm lực của con người đều là bị ép ra ngoài. Trải qua máu và lửa tẩy lễ, Hudson cũng càng ngày càng thành thục và lý trí hơn.
......
Sáng sớm, chân trời chỉ vừa xuất hiện một áng mây hồng, tiếng kèn tập hợp đã vang vọng khắp doanh trại. Trên chiến trường quân lệnh như núi, Hudson chỉ đành lê lết cái cơ thể mệt mỏi của mình đi tập hợi với đội ngũ.
Trạng thái của những binh lính khác cũng không khá hơn chút nào, có thể thấy được cuộc chiến đêm qua thật sự là quá kích thích, tất cả mọi người cần một chút thời gian để hòa hoãn.
Đáng tiếc là bọn hắn không có quyền quyết định, những người nắm quyền chỉ nghĩ đến binh quý thần tốc chứ không thèm quan tâm đến suy nghĩ của đám binh sĩ tầng dưới chót.
Đương nhiên, xuất chinh không phải nói đi là có thể đi liền. Liên quân quý tộc hội tụ một hơn vạn tên ô hợp, nếu như không an bài cho tốt, sợ là còn chưa tìm được địch nhân thì đội ngũ đã rối loạn trước rồi.
Đám quý tộc đều thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ chuyện này. Dù sao trên đường tới đây đã xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn.
Lúc đầu thì cũng không có gì ngoài ý muốn, vẫn là lấy gia tộc làm đơn vị.
Mặc dù không khoa học, nhưng lại rất phù hợp với thực tế.
Hơn 80% binh sĩ đều là đám ô hợp, cho nên lãnh chúa không thể chỉ huy một cách tự do được, nếu như thay đổi sĩ quan thì chắc là ngay cả chiến trường cũng chẳng lên được.
Dựa theo quân chế thịnh hành ở đại lục này, mười người thành một đội, trăm người thì một tiểu đoàn, ngàn người là một trung đoàn, vạn người chính là một quân đoàn, đám cầm quyền cũng không thèm để ý là nó có hợp lý hay không, chỉ cần trực tiếp ra lệnh là được.
Biên chế chỉ là tạm thời, lại không cần phải phát quân lương, ở phương diện này, Tổng đốc Pierce tỏ ra rất hào phóng, chỉ trong một thời gian ngắn đã gầy dựng được 5 quân đoàn.
Mà những người tham gia nghị sự đêm qua lại trùng hợp là năm người, phân biệt trở thành Quân đoàn trưởng của năm quân đoàn này, nếu như trong chuyện này không có nội tình thì Hudson liền trực tiếp nuốt luôn thanh kiếm Kỵ sĩ của mình.
Không có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, thực lực của năm quân đoàn này là không cân bằng. Quân đoàn số một do Bá tước Pierce tự mình thống lĩnh không thẹn với danh quân tinh nhuệ, Quân đoàn số hai do Tử tước Aurane thống lĩnh cũng rất mạnh, mà ba quân đoàn còn lại thì một lời khó nói hết.
Tóm lại, quân đoàn càng xếp sau thì thực lực sẽ càng kém.
Cũng chẳng có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, các thành viên của liên minh cũng được tập hợp lại thành một quân đoàn, do Kỵ sĩ Chels đảm nhiệm Quân đoàn trưởng.
Bởi vì cuộc chiến hôm qua liên minh tổn thất rất nặng, cho nên đội quân liên minh cũng trở thành quân đoàn số năm, quân đoàn đứng chót trong số năm quân đoàn vừa được thành lập.