Người dịch: Whistle
Nhưng lý thuyết cuối cùng cũng chỉ là lý thuyết, theo thời gian trôi qua, các Kỵ sĩ quý tộc đang bị quân địch vây hãm đang càng ngày càng xuống sức.
Một lần xung phong liền phá tan phản quân chung quy cũng chỉ là một ý nghĩ hão huyền. Địch nhân trước mắt đang liều mạng phát động tấn công về phía bọn hắn giống như bị điên vậy.
Vì để cho công kích có tác dụng, khi đối mặt với các Kỵ sĩ phản kích, rất nhiều binh sĩ của phản quân đều không thèm né, cho dù là ngộ thương người một nhà cũng chẳng quan tâm. Hudson đã tận mắt nhìn thấy một tên binh sĩ phản quân tình nguyện bị đâm một thương cũng muốn ném cây binh khí trong tay ra ngoài.
Chỉ cần số lượng đủ nhiều thì tỷ lệ chính xác cũng không còn quan trọng nữa. Cho dù Kỵ sĩ có lợi hại như thế nào thì cũng không thể nào phòng ngự 360 độ không góc chết được.
Kỵ sĩ mạnh mẽ lại bị cuốc của nông nô đánh chết trên chiến trường, không thể không nói, đây là một loại châm chọc.
Chuyện này làm cho Hudson cảm thấy hối hận khi lập ra cái liên minh này, nếu như không có liên minh, hiện giờ hắn đã núp ở phía sau ngắm phong cảnh rồi?
Chuyện đã đến nước này, cho dù có không muốn thì cũng chỉ có thể nhắm mắt lại. Vì giảm xuống cảm giác tồn tại của bản thân, Hudson liền nhảy xuống chiến mã, lẫn vào trong đội bộ binh.
Mắt nhìn thấy chiến hữu bên cạnh càng ngày càng ít, Kỵ sĩ Chels hát vang tiến mạnh cũng dần ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Rõ ràng là những tên địch nhân này rất không bình thường, người nào người nấy đều rất khát máu, hoàn toàn không hề quan tâm đến sống chết của bản thân, căn bản không phải là phản quân bình thường.
“Lao ra!”
Chels cao giọng nói.
Bây giờ cũng không phải là lúc để khoe khoang, cho dù chiến công có quan trọng như thế nào thì cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của mình.
Khả năng chỉ huy quân sự kém cũng không có nghĩa là kiến thức chính trị cũng bằng không. Đám quý tộc xung phong theo ông ta đã chết không ít rồi, nếu như còn chết tiếp nữa, sợ là ngay cả bản thân ông ta cũng không chịu được.
Chels đã thăm hỏi tổ tông ba đời nhà Bá tước Pierce từ tận đáy lòng. Bọn ta cực khổ tới đây giải vây cho người, trận chiến cũng đã đánh tới mức này, vậy mà ngươi còn không chịu xuất binh.
Đám Kỵ sĩ mà Chels đang lãnh đạo chính là cọc tiêu trên chiến trường, bọn hắn vừa rút lui thì sĩ khí của liên quân quý tộc lập tức hạ xuống.
Những kẻ đang dẫn đầu đường chạy đều là lính tinh nhuệ, có thể thấy, những gã tinh anh “thân kinh bách chiến” có khả năng sống sót cao đều là nhân vật có máu mặt trên đường chạy.
Không có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, Hudson cũng đang mang theo binh mã của mình rút lui. Bởi vì hắn vẫn luôn rong ruổi ở vùng biên giới của chiến trường, sau lưng không có người nào chặn đường, cho nên lúc này rút lui cũng rất thuận lợi.
Mắt thấy liên quân quý tộc bại trận, Bá tước Pierce ở trong cứ điểm Ethel đột nhiên ý thức được mình lại chơi lớn rồi. Xuất binh, nhất định phải xuất binh, nếu như để cho phản quân thu hoạch được thắng lợi thì viện quân liền tan rã.
Các quý tộc cũng không ngốc, có vết xe đổ trước mặt, những quý tộc tới sau không chừng sẽ quay đầu rời đi. Cho dù có cáo lên vương đô đi thì người đuối lý của Pierce.
Nghĩ tới đây, Bá tước Pierce liền cảm thấy vô cùng tức giận. Bất kể có nói thế nào thì mình cũng là kẻ có mưu trí hơn người, nhưng không hiểu tại sao khi hành động lại luôn sai lầm.
Pierce vốn định mượn sức của phản quân để làm suy yếu một chút thực lực của các quý tộc quận Wright, không ngờ là ông ta đã đoán sai thực lực của phản quân, để cho phản quân càn quét hét hai quận này, làm cho thế cục mất khống chế.
Vừa rồi ông ta còn định mượn sức của phản quân để suy yếu thực lực của một chút quý tộc lãnh chúa, không ngờ là bọn liên quân quý tộc này lại phế đến vậy, giao tranh chưa đến một giờ đã bại trận.
Mọi thứ đều có độ, quá yếu sẽ gây ra sự cố, mặc kệ Pierce có muốn hay không thì hiện giờ ông ta nhất định phải xuất binh cứu đám liên quân quý tộc còn sót lại này.
Nếu không Pierce sẽ trở thành công địch của toàn bộ trung tiểu quý tộc ở tỉnh Đông Nam này. Đến lúc đó, cái chức vị Tổng đốc này của ông ta chỉ là một cái cái thùng rỗng, căn bản không có người thèm nghe mệnh lệnh của gã.
Bá tước Pierce lập tức triệu tập lính tinh nhuệ ở trong cứ điểm, mang theo thương Kỵ sĩ, cưỡi trên tọa kỵ Liệt Diễm Sư, giơ thương lên rồi hạ lệnh: “Tà ác Khô Lâu Hội đã khởi xướng phản loạn, với ý đồ lật đổ sự thống trị thần thánh của vương quốc.”
“Vì sự ổn định của vương quốc, vì vinh quang của Thần Hi chi chủ, vì vinh quang của chúng ta, các dũng sĩ của Crimson Kỵ sĩ đoàn hãy đi theo ta xuất chinh!”
Cửa chính hùng vĩ của cứ điểm đang từ từ mở ra, ánh mặt trời chiếu lên cây thương kỵ sĩ, phản xạ những tia sáng sắc bén.
Bá tước Pierce cưỡi sư tử đi đầu nhảy ra khỏi cứ điểm, hơn 200 vị Kỵ sĩ theo sát phía sau, sau đó chính là một ngàn Kỵ binh của Crimson Kỵ sĩ đoàn.
Ngàn kỵ lao nhanh ra ngoài, tạo ra khí thế kinh thiên động địa, làm cho người đối diện phải sợ hãi.
Thấy có Kỵ binh đột kích, đám phản quân vây thành cũng ngay lập tức có biện pháp ứng đối. Trường thương binh chỉa về phía trước, cung tiễn thủ lập tức bắn ra vạn mũi tên, mưa tên bao phủ toàn bộ Kỵ sĩ đoàn.
Đáng tiếc những chuyện này đều là phí công, chỉ thấy Bá tước Pierce vung thương quét bay những mũi tên lao tới rồi tiếp tục xông lên.
Chờ khi tới gần trường thương binh trận thì trong miệng của Liệt Diễm Sư đột nhiên phun ra một thứ giống như dung nham, những tên phản quân không tránh kịp lập tức biến thành người lửa. Dọa đến đám binh lính ở chung quanh phải vội vàng trốn tránh, tình hình lập tức trở nên hỗn loạn.