Vạn Dặm Thương Nhớ
Phần 14
Mặc dù không muốn nhưng mợ hai vẫn phải miễn cưỡng khăn gói rời khỏi căn nhà này.
Diệp đứng ở phía trong nhìn ra cổng, dáng người cao gầy của mợ hai kéo theo 2 hành lý to nặng, điệu bộ hậm hực khiến ngừoi khác không khỏi buồn cười. Nếu được, chắc mợ ta cũng muốn dọn sạch cả căn nhà để đem theo.
– Không ngờ mợ tư cũng cao tay thật!
Giọng nói ấy kéo Diệp về thực tại, mợ quay người nhìn sang liền thấy mợ cả đứng cạnh từ khi nào:
– Mợ cả nói vậy, thật sự là em không hiểu.
– Chỉ trong 1 đêm mà có thể đuổi được mợ hai ra khỏi nhà, sau đó còn leo được lên giường của cậu chủ. Thủ đoạn này, chị đúng là không so được với mợ tư.
Diệp nghe vậy vẫn giữ dáng vẻ bình thản mà đáp lại:
– Mợ cả nói quá rồi, việc mợ hai bị đuổi là do mợ ấy gây hoạ rồi tự chuốc lấy. Còn em gả về đây, chuyện vợ chồng làm sao tránh được thưa mợ.
– Tự chuốc lấy, xem ra cái hoạ này đã sớm định sẵn rồi!
– Mợ cả nói vậy là nghĩ mợ hai bị oan? Xem ra mợ cả rõ chuyện này hơn hẳn.
Bị Diệp bắt bẻ lại, mợ cả tức giận đến cứng họng, cố gắng nén xuống cảm xúc của mình, sau đó vẫn cười mà nói:
– Mợ tư nghĩ nhiều rồi! Bây giờ ở nhà này, cũng chỉ còn mợ ba và mợ, chúng ta nên sống hoà thuận, chị cũng không muốn 1 ngày gần nhất trong 3 chúng ta lại sẽ có người phải đi nữa đâu.
Diệp nghe vậy khẽ mỉm cười:
– Dạ, em cũng hi vọng vậy. Nếu mợ cả thấy em có chỗ nào không vừa mắt thì cứ nói, em sẽ sửa, đừng làm như mợ hai, tội em lắm. Em còn phải đi dọn cơm, không làm phiền mợ nữa.
Nói rồi, Diệp cũng khẽ cúi đầu chào mợ cả 1 cái, sau đó liền rời đi, chỉ khi vừa quay lưng, nụ cười trên gương mặt cũng chợt tắt.
Lúc này, cậu Đăng đang ở trên nhà, vừa uống xong chén thuốc, lại thấy thằng Cuội cứ đứng kè kè bên cạnh nhìn, cậu thấy vậy lại hỏi:
– Mày có chuyện gì muốn nói với cậu à?
Thằng Cuội nghe vậy lại đưa tay lên gãi đầu, chần chừ 1 lúc rồi nói:
– Cậu chủ, cậu thấy thế nào?
Tự nhiên bị hỏi không đầu đuôi, cậu Đăng nhìn sang nó khẽ nhíu mày:
– Thế nào là thế nào?
– Thì….thì cậu và mợ tư ấy….đêm qua hai người không phải là….làm chuyện đó à?
Vừa nghe thế, cậu Đăng liền ho khụ 1 cái, sau đó đánh vào đầu nó 1 cái:
– Đây là chuyện mày nên hỏi à?
– Thì….thì….con tò mò thôi mà cậu!
– Mày tò mò thì mày tự đi mà tìm hiểu, chuyện này là cái chuyện có thể nói à?
Cuội nghe thế, nó ghé người sát vào tai cậu mà hạ giọng:
– Cậu chủ, con nghe nói có 1 cao nhân đã tự viết 1 cuốn sách lấy tựa đề là Hoan Lạc rất hay.
– Hoan Lạc? Nếu nổi tiếng như vậy sao cậu chưa nghe bao giờ?
– Sách này bị cấm lưu truyền cậu ạ!
– Sách hay sao lại cấm lưu truyền?
Thằng Cuội nghe thấy liền đưa tay lên che miệng mình rồi áp sát vào tai cậu mà thì thào:
– Sách đấy có miêu tả lại những cảnh giường chiếu của vua chúa thời xưa đó cậu.
Vừa nghe vậy, cậu liền trừng mắt nhìn nó:
– Mày rảnh quá phait không Cuội? Vậy cậu cho mày đi cọ chuồng lợn nhé?
– Ấy đừng, cậu chủ. Con chỉ là quan tâm cậu thôi, tuy là sách cấm nhưng nếu cậu đồng ý thì con vẫn có thể tìm mua giúp cậu. Mỗi tội nó hơi mắc, tận 80 đồng liền.
Cậu đánh vào đầu nó 1 cái rồi quát lên:
– Mày đi cọ chuồng lợn ngay cho cậu! Nhanh lên!
Nói rồi, cậu liền đá đít nó, thằng Cuội nhảy cẩng lên chạy ra ngoài còn nhem nhẻm đáp lại:
– Cậu chủ, con là quan tâm cậu thôi mà, con muốn cậu và mợ tư sớm có tin mừng thôi.
– Mày còn không câm ngay, có tin cậu cho mày đi theo mợ hai không?
Nghe thế, thằng Cuội liền chạy mất dạng.
Bữa cơm trưa hôm ấy được dọn lên, sau chuyện đã hứa với cậu Đăng thì ông bà phú hộ cũng không còn quá gắt gao với mợ tư nữa, nhưng trong lòng vẫn là không ưa.
Cả nhà đang ngồi ăn cơm, thì bất chợt ở bên ngoài cổng chó sủa, bà cả lúc này bảo con sen:
– Sen, mày ra xem có chuyện gì?
Con sen nghe vậy cũng chạy ra ngoài, được 1 lúc sau nó vội vã chạy vào nói:
– Thưa ông bà chủ, bên ngoài có 1 người tự xưng là thầy pháp muốn xin 1 chén cơm ạ.
Được cái ông bà phú hộ mê tín, nghe xưng là thầy pháp liền nói:
– Thầy pháp à, mau đưa vào đi!
– Dạ!
Con sen quay người đi, sau đó trở vào theo sau là 1 ông già râu tóc bạc trắng, ăn vận giản dị, đeo tay nải, đi guốc mộc tiến thẳng vào nhà rồi khẽ cúi đầu:
– Cảm ơn gia chủ đã cho lão già này 1 bữa cơm.
Nghe thế, ông Huấn đon đả đáp:
– Thầy pháp không cần phải khách sáo, chỉ là không biết thầy từ đâu đến mà lại ngang qua đây?
– À, lão phu đây xem trời là nhà, đất là giường chiếu, phiêu bạt 4 phương. Nay đi ngang qua đây, ngửi thấy mùi thơm toả ra từ trong nhà nên muốn vào xin chén cơm. Gia chủ yên tâm, lão tuy không có tiền nhưng cũng sẽ không ăn không, lão sẽ xem vận khí cho gia đình mình coi như là trả phí được không?
Với 1 kẻ mê tín như ông Huấn, biết được điều tốt, điều xấu là cái mà ông ta trông đợi nhất, nên chỉ cần nghe thế, đã liền nói:
– Haha, thầy Pháp khách sáo quá, mời thầy ngồi ạ. Cuội, lấy thêm chén đũa lên đây.
Thằng Cuội nghe vậy liền vội vàng chạy ù đi sau đó trở lại đặt chén đũa xuống bàn trước mặt thầy pháp.
Bà cả lúc này mới lên tiếng:
– Mời thầy dùng cơm với gia đình!
Thầy pháp thấy vậy khẽ gật đầu 1 cái, sau đó cầm đũa lên, ông ấy ăn 1 cách ngon lành.
Suốt cả bữa cơm dường như ông Huấn không đụng đũa là mấy, chỉ ngồi trông chờvị thầy pháp này.
Sau khi đã ăn no nê, thầy pháp ra vẻ hài lòng mà gật đầu:
– Đây đúng là bữa cơm ngon nhất mà lão từng ăn!
Ông Huấn nghe vậy liền cười xuề rồi nói:
– Thầy pháp, thầy ăn no rồi liệu…chuyện khi nãy…thầy nói…..
– À, cho lão xin chén nước trước đã được không?
– Được, được chứ! Cuội, mau rót chén nước ra mời thầy pháp.
Thằng Cuội nghe vậy vội vàng làm theo, sau khi vị thầy pháp này uống hết chén nước, ông ta mới đứng dậy chậm rãi đi vòng quanh gian phòng, đôi mắt nhiều nếp nhăn khẽ nhíu lại, duy chỉ có ông Huấn và bà cả nín lặng hồi hộp nhìn theo, còn lại cũng chẳng mấy để tâm đến.
Sau khi đi được vài vòng, thầy pháp bèn dừng lại, nhắm mắt đưa bàn tay lên bấm đốt rồi tính toán gì đấy. 1 lúc sau, ông ta mở mắt ra mà thở dài 1 cái rồi nói:
– Trên dưới không thuận, già thì ngả ngớn, trẻ lắm hư đốn, gia môn bi hạnh, chấp niệm còn quá sâu, lòng người nhiều lo sợ, làm điều ác ắt gặp hoạ, tâm không tịnh ắt tư sầu.
Sau lời của vị thầy pháp, ai đấy trong lòng chột dạ, ông Huấn có chút dè chừng hỏi:
– Thừa thầy, thầy có thể nói rõ hơn được không? Con vẫn chưa hiểu lắm!
Thầy pháp đưa tay lên vuốt chòm râu của mình rồi khẽ lắc đầu:
– Lão chỉ có thể nói đến đó. Vậy là lão không còn nợ gì với gia đình, lão xin được cáo từ.
Nói rồi, thầy pháp liền quay người đi, nhưng được vài bước ông lại dừng chân, sau đó lên tiếng:
– Âm khí vẫn chưa tan, nó đang ở đây quan sát hết mọi thứ.
Nói xong câu đấy, vị thầy pháp cũng đi thẳng ra ngoài, trên dưới nhà Trịnh lúc được phen lo sợ thấp thỏm.
Cậu Đăng lúc này ăn xong, cũng đứng dậy nói:
– Xem ra thầy pháp này cũng cao tay, mới nói vài câu là ai đấy đã không yên lòng rồi.
Nói rồi, cậu nhìn sang mợ tư:
– Diệp, ăn xong rồi thì về phòng nghỉ đi!
– Dạ!
Mợ nghe vậy cũng đứng dậy, theo cậu rời đi.
Cậu Đăng vốn cũng chẳng phải người mê tín gì, chẳng qua là cậu muốn mượn lời của vị thầy pháp này để nhắc nhở cha mẹ mình, bớt ác cảm với Diệp thôi.
Mợ tư lúc này theo sau cậu, lại lên tiếng hỏi:
– Cậu chủ, cậu tin lời vị thầy pháp kia sao?
– Tôi trước giờ không mê tín, nhưng lời của thầy pháp này không dị đoan như gã đạo sĩ kia. Cái ông ta nói cũng chỉ là nhân quả đời người thôi. Làm điều ác ắt sẽ gặp hoạ, tâm không tịnh ắt tư sầu.
Diệp nghe vậy khẽ ngước mặt nhìn sang cậu, dáng vẻ anh tuấn chĩnh chạc ấy khiến mợ si mê:
– Cậu chủ, sao cậu không hề giống ông bà chủ chút nào vậy?
Cậu nghe vậy mới quay sang mợ:
– Không giống? Ý e là nói về điểm nào?
– Em thấy suy nghĩ của cậu, cả tính cậu nữa đều không hề giống. Không phải em có ý chê trách gì ông bà chủ đâu, cậu đừng hiểu lầm.
Cậu khẽ cười đưa tay lên xoa đầu mợ:
– Con người ta chỉ khi đứng gần cái chết, mới nhận ra được ý nghĩa của cuộc sống. Và tôi đã từng như vậy.
Mợ đưa tay lên kéo tay cậu xuống rồi nắm lấy nó:
– Giờ sức khoẻ cậu đã tốt hơn rồi, em không muốn cậu nghĩ về điều đó nữa.
– Vậy tôi nghĩ về em được không?
Mợ nghe vậy khẽ mỉm cười, sau đó khoác tay cậu kéo đi:
– Cậu chủ xem ra cũng rất dẻo miệng, bảo sao các cô gái trong làng đều muốn gả cho cậu.
– Nói vậy là ban đầu em cũng muốn gả cho tôi?
– Không có nha cậu, em là vì muốn trả nợ thay cho thầy bu thôi.
– Có hay không thì trước sau gì em cũng gả cho tôi rồi đó sao?
– Cậu chủ, cậu tự luyến quá đó.
Cậu Đăng nghe vậy lại kéo mợ lại, sau đó hạ giọng mà nói:
– Tôi không tự luyến, nếu lúc đầu mọi chuyện không như vậy, tôi cũng chỉ muốn lấy 1 mình em.
– Nếu như ông bà chủ không cưới vợ xung hỉ cho cậu, thì làm sao em gả được vào đây. Hơn nữa lúc đó em và cậu đâu quen biết.
– Thì tôi vẫn cứ ở vậy cho đến khi nào gặp được em.
– Lỡ không gặp thì sao?
– Thì họ Trịnh nhà tôi đành phải tuyệt tự tuyệt tôn rồi!
Mợ nghe vậy phì cười:
– Cậu đừng nói bừa!
– Tôi nói bừa? Không thì em giúp tôi sinh 1 đứa bé để nối dõi đi!
Nghe vậy, mợ 2 má nóng bừng lại nghĩ đến chuyện tối qua, liền quay mặt đi:
– Không nói chuyện với cậu nữa, em về phòng trước. Cậu cũng về nghỉ ngơi đi.
Nói rồi, mợ cũng đi vội về phòng, cậu đứng ở đấy nhìn theo mà phì cười.
Cách đó không xa, mợ cả nghe hết toàn bộ câu chuyện mà giận đến mức muốn nổ mắt.
Con Mướt đứng ở phía sau lại lên tiếng:
– Cậu chủ đúng là không có mắt, sao lại có thể để cho 1 người không có gia thế gì sinh đích tử được chứ.
– Im miệng, tốt nhất đừng bao giờ nhắc chuyện này trước mặt mợ.
Nói rồi, mợ cả hậm hực đi về phòng, con Mướt thấy vậy cũng tự biết an phận mà theo sau.
Đêm đấy, canh ba lại nổi giông gió, cửa sổ phòng ông Huấn bị thổi bật ra, gió rít lùa vào làm tung lớp màn mỏng, làn khói trắng len qua khe cửa lan vào.
Hơi lạnh khiến ông Huấn chợt rùng mình 1 cái, rồi mơ hồ mở mắt ra, trần màn trước mặt bị gió thổi như muốn sắp đứt, cánh cửa gỗ va đập liên tục, những tán cây nghiêng ngả vả vào song sắt, 1 giọng nói vang vọng khẽ thì thào bên tai:
“Cậu chủ…con lạnh quá….cậu cứu con!”
Giọng nói ấy khiến ông Huấn vội bật dậy, mắt đảo quanh căn phòng, từ phía cửa màn xuất hiện 1 bóng người đứng đấy, đôi mắt 1 màu trắng đục nhìn chằm chằm về phía ông, vừa lúc đó, 1 tia chớp đánh xuống khung cửa, loé sáng lên nhìn rõ thân hình 1 cô gái tóc dài, gió thổi bay lớp màn, chớp mắt cô gái kia đã ở ngay trước mặt ông:
“Cậu chủ…..sao cậu lại hại con…..con lạnh lắm….cậu đi với con đi…!”
Nghe thế, ông Huấn liền quỳ lên chắp tay lại, lắp bắp nói:
– Tôi sai rồi….tôi không cố ý đâu…..đừng đưa tôi đi….!
Cô gái kia chợt ngồi người xuống nhìn ông, 1 cơn gió lùa đến thổi tung mái tóc, nửa bên gương mặt trầy trớt máu hiện rõ ra:
“Cậu chủ….cậu sao thế….mau đi theo con!”
Ông Huấn sợ đến kinh hãi hồn vía, liên tục vái đầu:
– Con ơi, cậu xin con, cậu không cố ý, con tha cho cậu, đừng dẫn cậu đi!
“Hihihehee……hihihi….”
Tiếng cười của cô gái vang lên trong đêm gió rít, sấm đánh xuống đùng 1 cái, ông Huấn giật nảy mình dập đầu:
– Đừng! Tha cho cậu! Cậu xin con! Tha cho cậu!
Vừa lúc đấy, 1 bàn tay đặt lên vai ông, ông Huấn khiếp vía hất ra rồi giãy nảy lên, tay chuân khua lung tung:
– Không được đụng tới ông, không được đụng tới ông!
– Ông bị làm sao thế?
Giọng nói của bà Tú Liên vang lên kéo ông về thực tại, ông Huấn thất thần nhìn quanh, mọi thứ vẫn tĩnh lặng như vậy, không gió rít, không sấm chớp, cũng không thấy cô gái kia đâu.
Ông nuốt nước miếng 1 cái rồi đưa tay lên lau những giọt mồ hôi trên trán sau đó ngồi phịch xuống giường.
Bà cả thấy vậy lại nói:
– Ông làm gì mà sợ hãi thế?
Nghe vậy, ông lại gạt đi:
– Không có gì, khuya rồi, bà ngủ đi!
Nói rồi, ông cũng nằm xuống, kéo chiếc chăn lên phủ kín người vậy mà vẫn còn cảm thấy rét lạnh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!