Vạn Dặm Thương Nhớ
Phần 16
Diệp nghe vậy chỉ cười gượng rồi trả lời:
– Em và cậu Thịnh có chút quen biết thôi, cậu ấy có giúp em vài lần, nên em muốn nói cảm ơn!
Cậu Đăng nghe vậy chỉ gật nhẹ đầu 1 cái rồi quay người đi vào nhà, Diệp thấy điệu bộ khác lạ liền vội theo sau:
– Cậu chủ, cậu sao vậy?
– Không sao.
– Em thấy sắc mặt cậu không tốt, hay cậu lại thấy không khoẻ chỗ nào?
– Tôi không sao thật, em đừng lo!
Nói rồi cậu liền đi thẳng về phòng, Diệp đứng đó ngây người khó hiểu:
– Bỗng nhiên lại khó chịu cái gì?
Vừa lúc đấy, thằng Cuội chạy vào hớt hải nói:
– Ông chủ, ông chủ ơi!
Ông Huấn ở trong nhà uể oải đi ra:
– Làm sao? Có tìm được thầy pháp không?
– Thấy thưa ông, nhưng thầy nói phải là ông ra gặp thầy, thì thầy ấy mới về.
– Thầy pháp nói vậy à?
– Vâng, thưa ông?
Ông Huấn nghe vậy nghĩ ngợi 1 lúc rồi gật đầu:
– Được, đợi ông vào thay đồ rồi ông với mày đi.
Nói rồi, ông Huấn cũng quay vào phòng, lúc sau đó trở ra trong bộ quần áo chỉn chu rồi cùng thằng Cuội đi ra ngoài.
2 người bọn họ đi thẳng ra cổng làng, thấy vị thầy pháp ngồi ở dưới gốc cây đa, ông Huấn liền vội đi lại:
– Chào thầy, thầy còn nhớ con không ạ?
Vị thầy pháp đưa tay lên vuốty chòm râu rồi nhìn ông Huấn 1 hồi, sau đó khẽ gật đầu:
– Lão vẫn nhớ bữa cơm ngon nhất mà lão đã ăn.
Ông Huấn nghe vậy cười xuề:
– Vậy hôm nay con muốn mời thầy về nhà ăn cơm với gia đình con, thêm nữa tiện con cũng muốn hỏi luôn về lời hôm qua thầy nói.
– Lão về với ông cũng được, có điều ông thật sự muốn lão nói hết vận khí ở trong căn nhà đó sao?
– Dạ, không nhưng thế, con còn muốn thầy xem sao giải hạn giúp con, rồi thầy còn nói cái gì mà âm khí chưa tan, liệu có cách nào xua nó đi không?
– Ông chắc chắn muốn lão làm phép hoá giải chứ? Cái giá phải trả cho việc đó là rất đắt.
Ông Huấn không nghĩ ngợi gì liền gật đầu:
– Dạ, bao nhiêu con cũng trả được.
Vị thầy pháp chợt suy ngẫm 1 hồi rồi gật đầu:
– Được, lão sẽ theo ông về, lão sẽ trả phí cho 2 bữa cơm và 1 đêm ngủ bằng việc giúp ông hoá giả hết vận khí xấu.
Nghe thế, ông Huấn mừng ra mặt, nhìn sang thằng Cuội nói:
– Cuội, mau đỡ thầy về nhà, rồi bảo con sen xuống bếp chuẩn bị cơm nước thịnh soạn cho thầy.
Thằng Cuội nghe thế liền vội chạy lại đỡ lấy vị thầy pháp rồi đi thẳng về nhà, ông Huấn cũng tất tưởi theo sau.
Nhà ông phú hộ bữa nay tấp nập hẳn, đám gia nô chạy qua, chạy lại.
Bữa cơm tối hôm ấy thịnh soạn hơn mọi ngày, ông Huấn tỉ mỉ gắp thức ăn bỏ vào bát thầy pháp rồi nói:
– Thưa thầy, vậy mai mấy giờ thì thầy có thể làm lễ giải trừ, để con còn bảo đám gia nô chuẩn bị sớm.
– Mai cứ bặt lúc nào thì làm lúc đấy.
– Vậy có cần phải chuẩn bị gì không ạ?
– Không cần cầu kỳ lắm, lúc đó lão sẽ nói.
Nghe vậy, ông Huấn cũng không hỏi gì thêm nữa, mọi người cùng dùng bữa xong rồi ai về phòng đấy nghỉ, thằng Cuội cũng nhanh nhẹn sắp xếp 1 căn phòng cho vị thầy pháp.
Tối đấy, Diệp sau khi tắm rửa xong, vốn định trở về phòng, nhưng ngang qua phòng cậu Đăng mợ lại chợt dừng lại.
Thái độ của cậu hôm nay khác hẳn, không còn nói chuyện với mợ như mọi ngày.
Diệp đẩy cửa bước vào, thấy cậu còn ngồi đọc sách bèn đi lại:
– Sao cậu không nghỉ sớm đi? Muộn rồi còn đọc sách.
Cậu vẫn chẳng ngước mặt lên nhìn mợ, chỉ hời hợt nói:
– Em nghỉ đi, tôi còn muốn đọc 1 lúc!
Diệp nghe vậy liền ngồi xuống bên cạnh cậu:
– Cậu Đăng, cậu giận em phải không?
– Em làm gì mà phải giận?
Mợ nghe cậu nói thế cũng thật thà:
– Em cũng nghĩ em đâu có làm gì mà cậu lại giận được. Nhưng sao hôm nay em thấy cậu hời hợt với em.
– Tôi hời hợt với em, hay là do em cảm thấy người khác quan tâm em hơn?
Mợ nghe vậy lại không hiểu ý gì:
– Người khác quan tâm em? Cậu muốn nói cậu Thịnh sao?
– Em nghĩ ai thì là người đó.
– Cậu Thịnh đúng là người tốt, chịu ơn cậu ấy em không biết lấy gì báo đáp.
Vừa nghe thế, cậu có chút bực bội đóng sách lại, sau đó đứng dậy đi cất lại vào giá:
– Cậu ta tốt vậy chắc phải lấy thân báo đáp mới được!
– Lấy thân báo đáp? Cậu nghĩ đi đâu vậy? Em là vợ của cậu mà!
Cậu Đăng đi lại phía giường ngồi xuống rồi nói:
– Tôi chỉ nói vậy thôi, tôi mệt rồi, em về phòng nghỉ đi.
Thấy điệu bộ giận dỗi rõ rệt của cậu, mợ liền đi lại:
– Cậu chủ, này rõ ràng là cậu đang giận em, rốt cuộc cậu sao thế?
– Tôi nói rồi, tôi không có giận em!
Cậu khẽ quay mặt lảng đi, mợ thấy vậy liền đưa tay ôm lấy gương mặt cậu rồi xoay nhìn đối diện, mà ghé sát lại nói:
– Không giận mà sao cứ phải tránh mặt em!
Ở cự ly gần thế này, lại thấy mợ vô tư cương quyết không chịu hiểu lòng cậu, cậu bất chợt kéo mợ ngồi vào lòng, sau đó lên tiếng:
– Em không biết hay sao mà còn hỏi?
– Em thật sự không biết em đã làm sai cái gì.
– Lỗi của em rất nặng, lại ngang nhiên ở trước mặt tôi trò truyện ân ân ái ái với người đàn ông khác.
Mợ nghe vậy lại tròn mắt nhìn cậu:
– Ân ân ái ái? Cậu nói cậu Thịnh sao? Cậu nhìn thế nào lại ra ân ái? Em rõ ràng chỉ là cảm ơn cậu ấy, 1 cái đưa tình cũng chẳng có thì làm sao có ân ái!? Cậu chủ muốn ghen thì cũng phải có lý chứ.
– Tôi ghen?
– Còn không phải sao?
Mợ ương ạnh đối đáp lại, cậu thấy dáng vẻ mợ như vậy lại chẳng nói gì, nhưng sau đó bất chợt hôn lên môi mợ 1 cái, hành động bất ngờ khiến mợ ngây người, sau đó cậu mới buông ra mà lên tiếng:
– Em là vợ tôi, tại sao tôi không được ghen?!
Mợ nhìn cậu sững người 1 lúc, sau đó lại bật cười:
– Cậu chủ, thường ngày cậu đọc sách, ăn nói chững chạc, làm gì cũng chắc chắn. Em không ngờ, bộ dạng ghen của cậu lại giống trẻ con như vậy.
Nghe thế, cậu khẽ nhíu mày, sau đó xoay người mợ đặt xuống giường:
– Trẻ con? Em nói tôi trẻ con? Tôi còn lớn tuổi hơn em đấy!
Ai ngờ lời vừa dứt, 1 cuốn sách ở dưới gối không may bị đẩy rơi xuống đất “bộp” 1 tiếng, thu hút cả cái nhìn của 2 người.
Diệp lúc này nhìn nó, khẽ nhíu mày mà nói:
– Đi ngủ mà cậu cũng phải để sách dưới gối sao? Hoan Lạc?
Nói rồi, mợ cũng cúi người xuống nhặt cuốn sách, mà cậu Đăng lúc này nghe đến cái tên mà mợ vừa đọc, chợt chết lặng vài giây, sau đó vội lên tiếng:
– Sách đó, không được mở!
Chỉ là vừa nói xong, mợ đã mở ra trang đầu của cuốn sách, những hình ảnh được vẽ rõ nét cảnh mây mưa thời Việt cổ hiện ngay ra trước mắt.
Cậu Đăng nhìn thấy nó liền nhắm chặt mắt lại, trong đầu khẽ rủa thầm “Cuội, mai mày chết với cậu!”
Diệp lúc này 2 má đỏ ửng, đóng vội quyển sách lại, mợ lúng túng nói:
– Em không nghĩ….cậu chủ….cũng xem….mấy thứ này.
Cậu nghe vậy liền vội phân bua:
– Cái này, thật sự không phải của tôi, là Cuội nó tự ý để đây, tôi còn chưa xem bên trong nó là gì nữa.
Diệp nghe vậy đẩy quyển sách sang cho cậu:
– Vậy cậu xem đi…em về phòng nghỉ!
Nói rồi, mợ đứng dậy, định rời đi nhưng cậu đưa tay níu lại:
– Diệp, tôi nói thật, nó không phải của tôi!
Chỉ là cái kéo tay đó của cậu có chút mạnh, khiến mợ không cẩn thận ngã lên người cậu, cả 2 cùng đổ xuống giường.
Ở cự ly chỉ cách nhau 1 quãng hơi thở, nghe được rõ tiếng tim đập của đối phương, những hình ảnh ban nãy trong quyển sách lại hiện rõ trong đầu khiến bầu không khí trở nên ngại ngùng.
Diệp vội vàng lúng túng ngồi dậy, mợ định rời đi, nhưng cậu 1 lần nữa giữ lại, sau đấy hạ giọng nói:
– Từ hôm nay, em chuyển sang chung phòng với tôi.
Mợ 2 má đã đỏ ửng, nghe vậy lại chẳng biết nói gì, cậu Đăng đã bất chợt cúi xuống hôn lên môi mợ, nụ hôn này không còn thoáng qua giận hờn như ban nãy, nó chậm rãi mút lấy bờ môi mềm mỏng của mợ để dây dưa 1 cách nồng nhiệt.
Mợ lúc đầu còn ngây ngốc, sau đó cũng nhắm mắt lại buông lơi.
Bàn tay cậu đưa lên gỡ từng cúc áo, nhẹ nhàng kéo nó xuống, để lộ ra tấm lưng trần trắng nón, bờ vai mảnh mai khẽ run nhẹ bởi hơi lạnh lùa vào.
Cậu lúc này buông nhẹ bờ môi của mợ, áp trán vào nhau, giọng nói khàn đục mà lên tiếng:
– Tôi không thích thấy em trò truyện với người đàn ông khác, dù chỉ là lòng cảm kích nhưng tôi vẫn ghen đấy.
Mợ nghe vậy chỉ khẽ gật nhẹ đầu, cậu lại cúi xuống đặt nụ hôn lên bên cổ, hơi thở nóng phả vào mang tai khiến mợ khẽ rùng mình.
Bàn tay to lớn vòng ra sau khẽ kéo nhẹ sợi dây của chiếc áo yếm, lớp vải lụa cuối cùng cũng được trút bỏ, phơi bày ra 2 trái đào căng hồng lại đầy đặn.
Cậu nhẹ nhàng đưa bờ môi lướt nhẹ xuống bờ xương quai xanh tuyệt mỹ, bàn tay ở phía sau đỡ lấy tấm lưng mịn màng.
Từng cử chỉ chậm rãi di chuyển trên làn da mềm mại, bờ môi như có lửa rời đến rãnh ngực sâu thẳm, cả người mợ như nóng bừng lên, khẽ ưỡn nhẹ ra 1 cái:
– Uhm!
Cơn tình hôm nay không còn vụng về như lần trước, bản năng của con người khiến họ trở nên nhuần nhuyễn hơn.
Cậu vùi đầu vào 1 bên ngực, tỉ mỉ dùng chiếc lưỡi của mình nếm mùi ngọt trên đấy, đưa đẩy nhũ hồng dần dần trở nên dựng đứng kiêu hãnh.
– Ưhhh!
Mợ bây giờ đầu óc đã quay cuồng, cả người như bị thôi miên, 1 cử động nhỏ cũng không còn sức.
Cậu lúc này từ từ đỡ mợ nằm xuống, lần lượt trút bỏ hết những gì còn là rào cản trên người, cơ thể mỹ miều ở trước mắt, khiến lòng người si mê không thoát.
Cậu khẽ cúi đầu hôn nhẹ xuống phần eo mợ, bàn tay to lớn ôm lấy bầu ngực đã căng tròn, động tác nhẹ nhàng xoa nắn.
Cử chỉ của cậu khiến mợ ngây dại, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt tấm ga giường, đôi mắt nhắm lại tận hưởng.
Cho đến khi cậu dần di chuyển bờ môi xuống phần bụng, chiếc lưỡi lượn lờ quanh rốn nhỏ, cả người mợ khẽ rùng mình lên, cổ họng khô khan phát ra tiếng:
– Ưmm!
Âm thanh trong trẻo ấy khiến cơn mưa tình mỗi lúc 1 rạo rực, nụ hôn bắt đầu trượt xuống đôi chân dài trắng nõn, hôn nhẹ lên nó như muốn nâng niu từng khấc da thịt của người con gái mỹ miều này.
Đỉnh điểm của khoái cảm là khi hơi thở nóng phả xuống vùng mật tư hoa mỹ, chiếc lưỡi ma mị mới chỉ chạm vào cửa huyệt, cả người mợ bỗng co rút lại:
– Ưhm…cậu chủ…..đừng!
Nghe cái âm thanh yếu ớt đó, dục vọng chẳng còn nhẫn nại được, cậu nhẹ nhàng tách chân mợ ra, lần này lại từ tốn đưa sự cao ngạo của đàn ông chạm vào cửa huyệt mà di nhẹ.
– Ưhhhh……!
Sự tác động đầy ý đùa giỡn của cậu khiến cả người mợ không ngừng vặn vẹo, hơi thở trở nên gấp gáp, 2 chân kẹp chặt lấy hông cậu như 1 bản năng.
Chỉ vài giây sau đó, cự vật kia mạnh mẽ đi sâu vào trong, mợ khẽ ưỡn người lên kêu nhẹ:
– Ahhhhh!
Lúc này, cậu cúi người xuống, vòng tay ra phía sau lưng đỡ mợ ngồi lên, ngay trên hạ thân cậu mọi thứ vẫn khít chặt đến ngây dại.
Mợ hai tay vòng qua cổ cậu, 2 bầu ngực áp chặt vào cơ thể, mợ dựa đầu trên vai cậu, nhỏ giọng nói:
– Cậu chủ….!
Chỉ sau 1 tiếng gọi thanh mảnh ấy, bàn tay cậu siết lấy bờ eo nhỏ, dùng sức động thân mạnh.
– Ơhhhh…….uhmm…..!
Sự tác động ra vào đẩy nhanh hô hấp, mợ theo cảm xúc khẽ ngửa đầu ra sau, 2 bầu ngực căng tròn theo sự va chạm mà khẽ đung đưa, nhưng âm thanh từ 2 cơ thể cọ xát vang lên trong căn phòng, cảnh tượng bỏng mắt khiến lòng người không yên:
– Ahhh……ưmm……!
Tiếng kêu nhỏ vẫn không ngừng phát ra bởi chiếc miệng xinh xắn, cậu đỡ lấy tấm lưng mảnh, vùi đầu vào bầu ngực đang đưa đẩy theo nhịp mà cắn mút:
– Uhmmm……cậu….chủ…..ơhhh……!
Thời gian đưa đến 1 sự kịch liệt, những động tác bắt đầu dùng sức mà nhanh hơn, mợ không còn giữ được trạng thái liền áp sát cơ thể vào người cậu, cánh tay vòng ra sau bấu chặt vào tấm lưng to lớn, mái tóc vì tác động mà dần bung xoã xuống, hạ thân bên dưới vẫn khít chặt nhưng mỗi lúc ra vào gấp rút hơn:
– Cậu chủ…..uhm……em…..em sắp…..ahhhh
Hơi thở nam tính cũng bắt đầu vang rõ rệt hơn, tiếng va chạm của 2 cơ thể càng khẳng định 2 người đang đi đến sự khoái cảm nhất định.
– Ưhm….ahhh….!
Cho đến khi cậu dùng sức vào nhịp cuối cùng, tiếng gầm nhỏ khẽ vang lên, mợ cũng chỉ kêu nhẹ 1 cái rồi gục đầu trên vai cậu, cả 2 bắt đầu thở gấp.
– Cậu chủ….em thật sự….rất mệt….!
Nghe vậy, cậu lại đỡ mợ nằm xuống, sau đấy dịu dàng vén gọn lại những sợi tóc vương lên trên gương mặt bởi những giọt mồ hôi đọng lại, rồi hôn nhẹ xuống trán mợ:
– Tôi xin lỗi!
Mợ nghe vậy đôi mắt vẫn nhắm chặt mà khẽ lắc đầu:
– Em chỉ là….buồn ngủ thôi!
Cậu nhìn mợ như vậy, khẽ cười 1 cái:
– Tôi ôm em ngủ!
Nói rồi, cậu cũng kéo mợ vào lòng, cả 2 cùng đi sâu vào giấc ngủ.
Canh ba đêm đấy, trời nổi cơn giông mạnh, mây đen che kín cả vầng trăng, vạn vật bao phủ bởi 1 màu đen kỳ bí.
Gió thổi mạnh xô đổ nhưng tán cây, tiếng cánh cửa gỗ của tất cả căn phòng nhà ông Huấn không ngừng đập mạnh rồi bật tung hết ra, đèn chớp nháy liên tục, gà gáy inh tai, chó sủa nhức óc.
Vì điều đấy, trên dưới nhà Trịnh đều tỉnh dậy.
Ông Huấn bước xuống giường vơ vội chiếc áo mặc vào mà đi ra:
– Gió ở đâu mà lớn vậy?
Lúc này, thằng Cuội cũng chạy lên nhà:
– Ông chủ, gió to quá!
Cậu Đăng cả mợ tư, cũng tỉnh lại, mặc quần áo vào rồi vội vàng bước ra ngoài:
– Sao thế được, xem chiêm tinh thì hôm nay không có giông mưa.
Nói rồi, cậu quay sang mợ tư:
– Diệp, em vào nhà đi, ngoài này gió rất lớn.
Vừa lúc đấy, 1 tiếng “xoảng” từ trên nhà vang lên, mọi người vội vã đi tới, qua cái ánh đèn đang sáng rồi tắt, những đồ vật ở trên bàn thờ rung lên lạch cạch, bức di ảnh của ông ngoại cậu Đăng đổ úp xuống, ông Huấn bắt đầu hoảng sợ nói:
– Cuội, Cuội, mau gọi thầy pháp, mau lên!
Bà cả lúc này vội vã đi lại dựng bức ảnh lên:
– Thầy ơi, thầy có chuyện gì sao thầy?
Gió xô mạnh những tán lá tạo nên 1 âm thanh nghe như tiếng khóc ai oán, chó gà thi nhau kêu than lầm lũi.
Vị pháp sư từ ngoài đi vào, đưa tay lên bấm đốt rồi lẩm nhẩm gì đấy, sau đó lão bất chợt mở mắt ra, có 1 chút lạnh người đảo mắt xung quanh, rồi liền chắp tay lại khấn.
Giông mỗi lúc 1 lớn, cửa đập mạnh vào song sắt không ngừng, ông Huấn kinh hãi cả ngừoi run rẩy chắp tay vái mà lẩm bẩm gì đấy.
Cùng lúc đó, từ trên bàn thờ 1 con mèo đen mắt đỏ ngàu từ đâu xuất hiện, nó nhìn thẳng về phía ông Huấn, dáng mặt dữ tợn, há miệng nhe răng nanh rồi lao vào người ông Huấn, ông sợ khiếp vía nhẩy cẫng lên, chân tay múa loạn xạ, sau đấy con mèo cũng lao ra ngoài biến mấy trongc cơn giông đen đó.
Mọi thứ sau đó cũng trầm lặng hẳn, gà gáy vài tiếng lại ngừng, chó sủa vài hồi lại im, mây đen rút về sau ánh trăng, giông gió bỗng nhiên tắt hẳn.
Vị thầy pháp lúc này mới mở mắt ra, ông buông tay xuống rồi nói:
– Nghiệp chướng quá nặng, oan khí không tan. Lão đã nghe thấy tiếng khóc, tiếng kêu oan thảm thiết, nghe hết những tội ác mà từng người gây ra, người đẩy đưa, người hạ độc, người ném đá giấu tay.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!