Dịch: Cái Bang
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
Trải qua một khoảng thời gian tìm hiểu trước đó, Kế Duyên biết vẻ bề ngoài đặc biệt của mình có lẽ chỉ được lưu truyền trong thượng tầng của Thần Đạo Đại Trinh.
Đó là lưu truyền giữa một vài vị Thành Hoàng và Thổ Địa có chức sắc hay những ai có liên hệ với Thần Sông, Thần Hồ cũng có khả năng biết rõ. Nếu tính thêm một số người tin tức linh thông thì bọn họ cùng lắm chỉ biết được bên trong Đại Trinh có ẩn giấu một vị đại năng có thể “kiếm xuất nghiêng trời”.
Trên thực tế, Kế Duyên sinh sống ở thế giới này càng lâu càng hiểu rõ nhiều hơn về mối quan hệ giữa các đạo tu hành, nói đơn giản có đơn giản, mà nói phức tạp cũng rất phức tạp. Quan hệ đôi bên tuy có phân chia thân sơ nhưng rốt cuộc hệ thống này không can thiệp cũng không lệ thuộc gì với nhau, và có cảm giác như mỗi người đang tự mình tu hành dưới tiền đề của một sự ăn ý ngầm vi diệu nhất định.
Nói chung Tu hành giới vẫn tương đối phân tán, ngay cả Thành Hoàng các nơi đều thuộc Thần Đạo và cùng phụ thuộc Nhân đạo đại thế nhưng thật ra lại không phụ thuộc lẫn nhau.
Nhưng lần này Nguyên Đức Hoàng Đế của Đại Trinh nỗ lực tổ chức Thủy Lục Pháp Hội, nhìn bề ngoài chính là tiến hành tập họp cao nhân dị sĩ bên ngoài Đại Trinh. Nhưng đây còn được xem như buổi tụ hội bí mật của một phần thế lực tu hành truyền thống của Đại Trinh, như Ngọc Hoài Sơn đại biểu Tiên Phủ, Long Quân đại biểu yêu tộc chính tu, cùng các thượng thần xung quanh Kinh Kỳ Phủ.
Dù không có chuyện của Thiên Cơ Các, Đại Trinh vẫn là nơi tu hành của các thế lực từ xưa đến nay. Nhân đạo chi thế liên lụy quá phức tạp cũng dễ khiến linh đài bị vấy bẩn, nhưng không thể khoan dung cho đám tà ma ngoại đạo kéo đến làm mưa làm gió.
Kế Duyên đúng lúc là sợi dây kết nối các thế lực với nhau, nếu nói hắn đứng ra làm thủ lĩnh cũng không quá đáng. Với uy vọng của Kế tiên sinh trong thượng tầng giới tu hành ở Đại Trinh, hắn là người duy nhất có năng lực khiến khắp nơi tin phục, hay nói cách khác, hắn là người duy nhất đủ dũng khí phối hợp với lão Long Quân ở bên kia.
Vì việc này, sau khi Kế Duyên rời khỏi phủ Doãn phu tử một tháng, hắn không hề nhàn rỗi chút nào, nếu so sánh với ngày tháng an nhàn trước kia thì thật sự bận rộn mệt mỏi.
Kinh Kỳ Phủ là địa điểm tổ chức Thủy Lục Pháp Hội, cũng chính là sân khấu kịch trong suy nghĩ của Kế Duyên nên tất nhiên hắn cũng phải sớm đi tới đây. Nhưng trước khi pháp hội khai mở, nơi này nhất định sẽ khá yên ắng, dù sao “các cao nhân” muốn đến đây cũng cần thời gian.
Ngày hôm nay, mặt trời buổi sáng xua tan màn mây mù, Kế Duyên đặt một tay sau lưng, tay còn lại cầm thẻ tre đi lại trong thành.
“Tới, mau tới, tiên sinh tiếp tục được chưa?”
“Tiên sinh mau uống trà, mời!”
“Cho tiên sinh một đĩa bánh nhân đậu, ghi sổ tên ta!”
“Vâng!”
…
Âm thanh từ trà lâu gần đó lọt vào tai làm cho bước chân của hắn chậm lại, chắc là có người đang kể chuyện.
“Cộp~”
Tiếng thước gõ vang lên, đồng nghĩa với việc thuyết thư tiên sinh bắt đầu kể chuyện xưa.
“Nói về lần trước, Hoàng tướng quân nhiều lần lập kỳ công, rốt cuộc được Hoàng Thượng sắc phong chức vị Tướng Quân, thời gian ba mươi bốn năm… Tiếp nữa, chính Hoàng tướng quân chiến đấu danh chấn thiên hạ, sử xưng “Chiến Đông Sơn’!”
Nghe đến đây, Kế Duyên dừng bước, nhớ đến năm đó trong một trà lâu ở Quân Thiên Phủ Nghi Châu hắn từng nghe qua “Hoàng Tướng Quân truyện”. Lần ấy hắn chỉ nghe được nửa đoạn đầu, rồi có việc nên không nghe được nửa đoạn sau. Bây giờ tình cờ chuẩn bị nghe được phần sau của câu chuyện, thật đúng là có duyên.
Vì vậy Kế Duyên thay đổi phương hướng, đi vào trà lâu.
Thấy có người mới tới cửa, tiểu nhị trà lâu nhiệt tình đến đón tiếp.
“Ây, khách quan mau mời vào, hoan nghênh giá lâm Thanh Diệp Lâu, ngài muốn ngồi ở nhã gian lầu trên hay là…”
Kế Duyên “Suỵt…” một tiếng rồi chỉ vào bàn dài bên cạnh thuyết thư tiên sinh.
“Chọn bàn trống ở dưới lầu đi, ta tới nghe chuyện.”
“Ây, được, khách quan đi theo ta!”
Tiểu nhị trà lâu cũng vô thức giảm nhẹ âm thanh nói chuyện, gật đầu xoay người đưa tay mời, sau đó đi trước dẫn Kế Duyên tới một cái bàn sạch sẽ gần cửa sổ, còn cầm khăn lau đi lau lại mặt bàn.
Một đĩa bánh gạo, một đĩa bánh nhân đậu, một đĩa hạt dưa cùng một đĩa mứt hạnh, cộng thêm một ấm trà xanh loại ngon, đó là những thứ Kế Duyên gọi. Hắn ngồi khoan thai tự đắc nghe thuyết thư tiên sinh đang kể chuyện xưa đầy cảm xúc.
“Ai! Chỗ này không tệ, có thể ngửi được mùi đồ ăn hai bên đường, có thể nhìn thấy người đi đường khắp nơi.”
Một âm thanh già nua mang giọng điệu dí dỏm từ bên ngoài vang lên, Kế Duyên vô tình nghe được cũng phải chú ý tới dù đang tập trung nghe kể chuyện. Sau đó, hắn thấy hai gã ăn mày một già một trẻ ngồi xuống góc tường đối diện, cậu bé ăn mày đã bày xong cái chén sành mẻ.
“Lỗ gia gia, quán trà bên kia hình như có một người mù đang nhìn chúng ta…”
Nghe nói vậy, Kế Duyên nhịn không được mỉm cười, sau đó cũng thấy lão ăn mày kia nhìn lại. Khi hai bên chạm mắt nhau, hắn thấy được rõ ràng lão ăn mày ngây người trong chốc lát.
Đúng lúc lão ăn mày nói thì thầm, Kế Duyên cũng mỉm cười gật đầu nhẹ về phía đối phương.
Trong tình huống này, lão già ăn mày hiểu đối phương đã nhìn rõ được lai lịch của lão rồi.
Cậu bé nhìn biểu hiện rất hiếm thấy của lão ăn mày thì đưa mắt về phía tiên sinh ở trà lâu kia.
“Lỗ gia gia… Ông biết người kia không?”
“Không biết… Nhưng chẳng mấy chốc sẽ quen.”
Quả nhiên, Kế Duyên gọi tiểu nhị trà lâu, nói vài câu rồi đưa một thỏi bạc vụn, chờ tên tiểu nhị gật đầu mới đứng dậy.
Nhưng Kế Duyên cũng không nghĩ đến việc mời hai gã ăn mày vào Thanh Diệp Lâu. Năm đó bề ngoài của hắn chỉ hơi dơ bẩn nhưng đi vào quán rượu cũng ảnh hưởng việc làm ăn của người ta, bộ dạng hai gã ăn mày này nếu so với hắn năm đó thì chỉ hơn chứ không kém.
Cho nên, hắn mang điểm tâm và ấm trà trên bàn đặt xuống một đầu chiếc ghế dài, sau đó tay phải nâng ghế, còn tay trái nhấc một cái ghế khác, bước đi vững vàng ra khỏi trà lâu đến góc tường đối diện.
Lúc đi qua, hai người ăn mày một già một trẻ cũng đang nhìn Kế Duyên, có điều lão già kia tập trung ánh mắt vào Kế Duyên, còn cậu bé chỉ chú ý đến chiếc ghế dài trên tay phải, chính xác là mấy đĩa bánh ngọt trên ghế.
Đầu tiên, Kế Duyên để chiếc ghế dài có điểm tâm và bộ ấm chén trà vững vàng đặt xuống, rồi hạ chiếc ghế trên tay trái, sau đó chắp tay vấn lễ với hai khất cái già trẻ.
“Kẻ hèn là Kế Duyên, vấn an hai vị khách từ xa tới, nếu không chê thì cùng uống trà đi.”
Kế Duyên vừa nói chuyện vừa chỉ vào cái ghế trống kia, sau đó lại nói thêm.
“Mời dùng thoải mái, ta đã trả tiền rồi.”
Ánh mắt chờ mong của cậu bé lập tức nhìn về phía lão ăn mày. Lão già gãi cổ đứng dậy, chắp tay vẻ hời hợt với Kế Duyên.
“Ta tên Lỗ Niệm Sinh, đứa nhỏ này kêu Lỗ Tiểu Du.”
Kế Duyên kinh ngạc nói.
“Tôn tử của ngài?”
“Hahaha… Đứa nhỏ này trước kia không có họ, ta thêm họ Lỗ trước tên của nó.”
Lão già ăn mày đang nói chuyện thì phủi mông một cái, cầm miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, rồi ngồi trên ghế dài, nói với cậu bé.
“Ăn đi.”
“Vâng!”
Cậu bé ăn mày reo mừng một tiếng, nhìn Kế Duyên rồi vấn an một cái đủ tiêu chuẩn hơn so với lão già, sau đó ngồi xuống một đầu của cái ghế, cầm mấy miếng bánh nhét vào miệng.
Động tác vỗ mông của lão ăn mày hất tung một mảng bụi, Kế Duyên có vẻ lơ đễnh, trực tiếp ngồi cạnh lão, chiếm nửa còn lại của cái ghế. Hắn lật ba chén nhỏ trong mâm, nhấc ấm trà rồi rót lần lượt vào ba cái chén.
Chén thứ nhất cho cậu bé ăn mày đang ngậm đầy bánh ngọt trong miệng.
“Coi chừng mắc nghẹn.”
“A… Ừm… a ô biết…”
Cậu bé này giơ hai tay đỡ chén trà, vất vả lắm mới nuốt xuống miếng bánh ngọt rồi đổ chén nước vào trong miệng, cuối cùng mới nói hai chữ “Tạ ơn”.
Lúc lão ăn mày nhìn thấy bụi đất bay đến xung quanh vị tiên sinh này, vậy mà chúng như đụng vào bức tường chắn vô hình. Hai mắt lão híp lại, sau đó phản ứng tự nhiên giống như Kế Duyên, bưng ly trà còn lại trong mâm lên.
“Ta vốn cho rằng tham dự Thủy Lục Pháp Hội đều là yêu ma quỷ quái, không nghĩ thế mà lại có cao nhân xuất hiện.”
Lão ăn mày này chắc chắn không phải đến từ Ngọc Hoài Sơn, điều này Kế Duyên có thể xác định, trong lời nói đầy tò mò không hề che giấu.
Lão ta cũng bưng chén trà uống một hớp lớn, nheo mắt thưởng thức, khẽ vuốt cằm nói với Kế Duyên.
“Tiên sinh nói, lão già ăn xin ta đây cũng đồng cảm sâu sắc!”
Tương tự, lão ăn mày cũng khẳng định Kế Duyên là con người, nhưng chắc chắn không phải tu sĩ Ngọc Hoài Sơn vì trên người Kế tiên sinh không có một tia “quý khí” mà đám tu sĩ bình thường kia đều có dù ít hay nhiều.
“Nói vậy lão tiên sinh đúng là đến tham gia Thủy Lục Pháp Hội rồi?”
Kế Duyên nhìn lão ăn mày không lộ ra bất kỳ thần quang pháp lực nào, nếu không phải pháp nhãn đặc thù của hắn có thể nhìn ra xung quanh có đạo uẩn lưu chuyển thì đã có thể nhìn nhầm rồi.
“Nói như vậy, không phải Kế tiên sinh tới đây để tham gia pháp hội sao?”
Lão ăn mày cũng nhìn Kế Duyên.
“Ta tất nhiên không phải.”
Thấy lão ăn mày không lộ ra điều gì, Kế Duyên trả lời một câu rồi tự mình uống trà. Hắn nghiêng tai lắng nghe đoạn tự thuật hấp dẫn của thuyết thư tiên sinh trong quán, hiện tại đang đến đoạn đặc sắc. Khi lão ăn mày còn muốn nói chuyện, Kế Duyên vô thức giơ tay trái ngăn lão lại.
Đợi đến khi trận đánh then chốt trong trận Hoàng tướng quân chiến Đông Sơn kết thúc, Kế Duyên mới uống cạn chén trà, nhấc ấm rót tiếp một chén cho mình và lão ăn mày.
Lúc Kế Duyên nghe kể chuyện, lão ăn mày chuyên tâm quan sát hắn rất tỉ mỉ. Lão phát hiện người này không phải giả bộ mà thật sự nghe say sưa ngon lành thì không tránh khỏi tò mò về Kế Duyên.
“Kế tiên sinh cũng hứng thú đối với chuyện xưa phàm tục?”
Kế Duyên mỉm cười.
“Muôn màu hồng trần đều ở trong đó, nhiều chỗ thú vị, không sao tả hết.”
Lời nói chứa đựng đạo lý cao thâm, nhưng thật ra khi nhàm chán nghe chuyện xưa rất thú vị.
Cậu bé ăn mày vừa ăn bánh ngọt vừa nghe hai người nói chuyện, dù rất nhiều điều không thể hiểu được nhưng có cái ăn đến miệng nên cậu cảm thấy vui sướng ngọt ngào. Kế Duyên cùng lão ăn mày trò chuyện câu được câu mất, mặc dù chủ đề đều là Thủy Lục Pháp Hội nhưng không hề nói về mấy chuyện yêu ma quỷ quái.
Cả hai bên đều hiểu đối phương là người tu hành chính đạo, đạo hạnh lại không thấp, giờ phút này ngẫu nhiên gặp được là duyên phận nên rất có ý tứ không hỏi han gì nhiều, chỉ tán gẫu không quấy nhiễu thanh tịnh đôi bên.
Những khách nhân bên trong quán trà phía bên kia hay tiểu nhị hầu trà nhiệt tình từ đầu đến cuối, cùng không ít người đi đường đều sẽ vô ý nhìn sang nhóm người kì lạ này. Cảnh tượng này thật sự rất đặc biệt.
Nhất là lão ăn mày dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, cùng dáng vẻ ôn tồn nho nhã của Kế Duyên, cả hai ngồi chung một cái ghế trông hòa hợp đến lạ thường. Một người cầm chén, một người vân vê chén trà, lúc uống trà nói chuyện phiếm cũng tràn đầy tự nhiên.
Chưởng quỹ của Thanh Diệp Lâu đứng sau cánh cửa nhìn sang, trong lòng không khỏi suy nghĩ.
‘Hiện nay Thánh Thượng chiêu cáo thiên hạ mở Thủy Lục Pháp Hội, xem ra quả đúng là cao nhân tụ tập…’
Danh Sách Chương: