Mục lục
Dữ Quỷ Vi Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Ngụy Ninh nhận được điện thoại của mẹ, anh đang cùng mấy người bạn ở quán rượu trong chợ đêm nói chuyện phiếm.

Lần này anh không may mắn, đầu tiên là hẹn hò đã được hai năm, đã tính đến chuyện kết hôn đột nhiên bạn gái một cước đá anh, nhảy sang cành khác. Ngụy Ninh không để ý đến tôn nghiêm mặt mũi đàn ông, lần nữa mãi mong bạn gái hồi tâm chuyển ý, bạn gái anh ý chí sắt đá không chút mềm lòng. Rơi vào đường cùng, Ngụy Ninh cũng chỉ có thể bỏ qua đoạn tình cảm duy trì không dễ này.

Núi không phải ta, ta đành là núi, nếu không được nữa cũng chỉ có thể vỗ vỗ tay tống tất cả vào quá khứ.

Đây là chuyện không may mắn thứ nhất, chuyện thứ hai là bị công ty sa thải. Liều mạng vì công ty hai năm, một câu “hiện tại kinh tế đình trệ, công ty cũng không có cách nào khác đành phải tinh giảm biến chế” liền đuổi một công nhân viên kỳ cựu. Từ lúc mới bắt đầu, Ngụy Ninh hoàn toàn đơn thuần cho rằng mọi chuyện chỉ có vậy, dọn dẹp xong mọi thứ chuẩn bị tái chiến giang hồ mới nhận được một điện thoại của đồng nghiệp trong công ty, nói cho anh biết: “Mày thấy mày ngu chưa, đuổi mày là bởi vì cậu em vợ thứ hai của quản lý muốn vào làm.”

Ngụy Ninh vừa nghe xong, giận không có chỗ trút.

Sở dĩ, tối đến anh tụ tập với mấy đứa bạn tốt với mấy đứa bạn học, hàn huyên tâm sự với nhau, ói ra nước chua, biểu đạt chút hờn dỗi, không phải để nghẹn trong lòng. Có anh em chính là tốt ở điểm này, vĩnh viễn không thiếu người đứng cùng trận tuyến với ngươi.

Sinh hoạt không dễ dàng, vừa ra khỏi trường đại học bước vào xã hội mới biết cái gì gọi là thân bất do kỷ, cái gì gọi là long đàm hổ huyệt. Thời sinh viên có khi hăng hái, ước vọng cao sang, tất cả đều ném vào trong đống giấy vụn, chỉ còn lại hai từ: sinh tồn.

Có năng lực sinh tồn mới có khả năng nói đến chuyện khác.

Ngụy Ninh là sinh viên đến từ địa phương, ở thành phố này không có chỗ dựa, dựa vào hai bàn tay mình dốc sức làm việc, lại khăng khăng học chuyên ngành đã quá đại trà, Viện Tam Lưu thì là ngôi trường không danh tiếng; tính cách có thể coi là thật thà chịu khó làm việc, nói không hay thì là hướng nội trầm tính không giỏi giao tiếp, nói ngắn gọi là chỉ số thông minh tương đối thấp. Sở dĩ anh ở vị trí hiện tại vẫn là dạng con bò già, làm nhiều hưởng ít, một khi xảy ra vấn đề thì toàn chịu tiếng xấu thay cho người khác.

Nhưng mặc dù như vậy, Ngụy Ninh vẫn kiên trì. Anh tin tưởng ở thành phố này luôn luôn có một chỗ cho anh đặt chân.

Nếu anh đã ra khỏi thôn làng kia thì không có ý định quay về nữa.

Năm nay Ngụy Ninh 28 tuổi, sắp 30 nhưng tài sản duy nhất là ở sát thành phố có một ngôi nhà thuộc về anh có một phòng ngủ một phòng khách tiền thuê mỗi tháng hai nghìn. Anh coi hai phòng đấy như bảo bối, phàm là lắp đặt đồ dùng, dụng cụ trong nhà đều được chọn lựa kỹ càng, nhất định phải hợp ý mình mới được.

Đây là nhà của anh, tổ của anh.

Lúc đó, Ngụy Ninh uống hơi nhiều, nghe được điện thoại di động vang lên tay anh run run lấy điện thoại từ túi quần ra, đặt ở tai, lớn giọng nói: “Này, ai vậy?” Chợt nghe được bên kia truyền đến thanh âm ôn hòa từ ái: “A Ninh à, là mẹ đây.”

Ngụy Ninh ôm đầu: “Mẹ, có chuyện gì vậy, muộn thế này còn gọi điện thoại, không sợ ngã sao?”

Nhà của Ngụy Ninh nằm ở thôn Ngụy -một địa phương rất lạc hậu. Thôn Ngụy không lơn, tổng cộng cũng chỉ có hơn 200 người, chỉ nhà thôn trưởng Thất mới có điện thoại, người trong thôn muốn gọi điện nghe điện đều  phải đến nhà Thất gia, vấn đề là nhà Thất gia nằm ở tương đối xa, từ nhà họ Ngụy đến nhà Thất gia phải đi một dăm. Đêm hôm khuya khoắt, tối lửa tắt đèn, Ngụy Ninh đương nhiên lo lắng cho an toàn của mẹ.

Nói cũng kỳ quái, Ngụy Ninh sợ mẹ anh không có phương tiện đi lại, cũng nói mẹ anh quay về mua một máy điện thoại bàn, tiền không phải vấn đề, tuy tiền lương của anh không cao lắm thế nhưng việc này hoàn toàn có thể gánh được. Thế nhưng mẹ Ngụy Ninh nói không đồng ý, bảo rằng đây là quy củ của các trưởng lão truyền lại, không được để ở thôn trang những thứ đấy, phá hỏng phong thủy kinh động quỷ thần.

Ngụy Ninh nghe xong cũng chỉ có thể dở khóc dở cười.

Anh mấy chục năm tiếp nhận giáo dục của chủ nghĩa duy vật, đương nhiên không tin việc này. Nhưng mẹ anh tin, sở dĩ anh cũng không có cách nào, cũng không thể tranh luận với mẹ.

Đối với mẹ Ngụy Ninh vẫn luôn hữu cầu tất ứng, ngoại trừ một việc — muốn anh quay về thôn Ngụy — ngoại trừ việc này, tất cả việc khác đều được.

Chuyện này khiến mẹ Ngụy Ninh buồn lòng, thế nhưng Ngụy Ninh rất kiên trì. Anhcũng không biết vì sao, chỉ nghĩ muốn cách thôn Ngụy rất xa, tốt nhất là cả đời này cũng không đặt chân lên mảnh đất kia. Vào năm anh thi lên đại học, không hề lưu luyến mà ra đi khỏi thôn Ngụy, mẹ anh nhìn bóng lưng của anh, tựa vào cây hòe ở cổng làng mà rơi nước mắt, dù như vậy anh cũng cắn chặt răng không quay đầu lại. Chờ đến khi đã đứng vững vàng ở thành thị này, vài lần Ngụy Ninh muốn đón mẹ lên, mẹ anh lại sống chết không muốn, đừng nói đến chuyển đến ở, dù muốn bà ra ngoài du lịch bà cũng không đồng ý. Dần dần, Ngụy Ninh biết ở điểm này mẹ anh cố chấp, anh cũng không nhắc lại nữa.

Mẹ Ngụy Ninh nhỏ giọng nói qua điện thoại: “A Ninh này, mấy ngày này rảnh rỗi quay về một chuyến đi.”

Ngụy Ninh vừa nghe, nhướn mày.

Lời này có chút kỳ quái, mẹ anh biết tính tình của anh, nhiều năm trước đã nói về chuyện quay về thôn Ngụy này rồi, sao giờ lại đột nhiên đề nghị nữa? Ngụy Ninh đổi bên nghe điện thoại, cố áp xuống tâm lý nóng nảy. “Mẹ, việc này con và mẹ đã nói rất nhiều lần rồi, mẹ cũng biết con không quay về, nếu mẹ nhớ con lúc nào con cũng có thể đón mẹ ra khỏi đó. Nếu không ra, thì ở trấn bên gặp nhau một lần cũng được.”

Đây là biện pháp Ngụy Ninh trái lo phải nghĩ mới nghĩ được.

Mẹ Ngụy Ninh ở bên kia nhẹ khóc lên: “A Ninh à, chẳng lẽ phải đợi đến lúc mẹ chết con mới nguyện ý quay về thăm mẹ một chuyến?” Ngụy Ninh xoa mi tâm, cảm giác đầu óc mù mịt.  “Mẹ, mẹ đừng ép con.”

Lúc này, điện thoại của mẹ Ngụy Ninh bị người bên cạnh cướp lấy, giọng của Thất gia vang lên trong điện thoại: “Ngụy Ninh, mẹ cháu nửa mạng nằm dưới mồ rồi, lần bị bệnh này hôm qua còn nằm bẹp trên giường không gượng dậy nổi, hôm nay cố tới gọi điện thoại cho cháu, không biết có phải là lần cuối không. Đây là thái độ làm con của cháu đấy hả? nuôi cháu hai mươi mấy năm, cháu đối với mẹ của cháu như vậy?”

Chất vất liên tiếp đập vào mặt, vào lòng của Ngụy Ninh.

Ngụy Ninh vốn bị cồn gây tê đại não nháy mắt thanh tỉnh không ít, anh nghe được mẹ anh đè nén tiếng khóc. “Thất gia, mẹ cháu bị bệnh sao? Chuyện khi nào?”

“Được mấy ngày rồi. Không phải là ông nói cháu đâu, nhưng cháu đi liền không quay về, bỏ lại người già ở nhà, Ngụy Ninh à, ta thấy cháu lúc còn bé không phải dạng lòng lang dạ sói như vậy, sao khi trưởng thành liền thay đổi, bên ngoài phồn hoa tốt thế ư, làm mờ mắt cháu, khiến ngay cả gốc rễ cháu cũng không cần?”

Ngụy Ninh nghe Thất gia răn dạy, im lặng không nói, chỉ là sâu trong mắt toát ra vẻ đau đớn.

Sau đó, tay anh run run, dường như hạ một quyết định bất đắc dĩ, cắn răng, nhấn mạnh âm thanh: “Thất gia, ông đừng nói nữa, vừa vặn mấy ngày nay cháu có thời gian trống, mai cháu sẽ về một chuyến, mẹ cháu trước nhờ ông chiếu cố.”

Điện thoại vội bị cắt.

Dường như Ngụy Ninh đã trải qua một hồi đấu tranh kịch liệt, cả người mồ hôi như mưa, sắc mặt tái xanh dưới ánh sáng đèn ở quán ven đường, trông như quỷ mị. Bạn bè bên cạnh thấy anh cuối cùng cũng gọi điện thoại xong, liền tới kéo anhtiếp tục uống rượu ăn đồ nướng. Ngụy Ninh miễn cưỡng lên tinh thần ứng phó, nhưng là cả người mất hồn mất vía, rõ ràng không có tinh thần, bạn bè trong lúc đõ cũng hiểu rõ, vừa nhìn bộ dáng anh như vậy là biết anh có việc, Ngụy Ninh này trừ khi chính anh muốn nói, nếu không, hỏi thế nào cũng không hỏi ra được, vài người tiếp tục cười nói, một lát sau đều tự tán.

Ngụy Ninh trở về nhà, ánh đèn sáng choang. Ở trong nhà mình, đèn chiếu ánh sáng vàng nhạt, thiết bị lắp đặt đơn giản mà ấm áp. Ngọn đèn cành trúc trong phòng khách là kiểu đèn đặt dưới đắt do anh cùng bạn gái đi mua đồ dùng về, tiền lương của hai người đều ở tầm trung, dự toán xắp xếp không nhiều lắm. Sở dĩ khi đó bạn gái ang luôn kéo anh vào khu chợ vật liệu xây dựng, khu gia dụng, cửa hàng so với cửa hàng, đồ dùng so với đồ dùng, cần được chọn món tiện nghi nhất tốt nhất cho ngôi nhà kia, tuy rằng mệt mỏi nhưng anh vẫn cố gắng chịu đựng.

Anh vẫn cho rằng đây là tân phòng cho anh và bạn gái anh, không nghĩ đến kết quả là còn lại mình anh cô đơn.

Tửu lượng Ngụy Ninh không cao, rửa mặt một chút rồi nằm trên giường, gối đầu một chút thì dần trầm vào giấc ngủ. trong mộng của Ngụy Ninh, có một giấc mơ kỳ quái. Trong mộng sương mù dày đặc, vươn tay không thấy năm ngón, anh không ngừng đi lại trong sương mù lại không phân biệt được phương hướng, lúc này trước mặt anh xuất hiện một cái bóng mơ hồ, anh đuổi theo, cao giọng nói: “Này, chờ một chút, cậu chờ một chút.”

Thế nhưng cái bóng kia lại có tai như điếc, Ngụy Ninh càng đuổi càng gần, cuối cùng cũng bắt được cái bóng. “Này, gọi cậu đấy.” Anh có chút tức giận mà quát, cái bóng kia từ từ quay người lại —-

“A—–“ Ngụy Ninh hét thảm một tiếng, giật mình tỉnh lại.

Anh thở hồng hộc, lục tung tủ đầu giường, rầm một tiếng, ly nước đặt ở đầu giường rơi xuống đất, Ngụy Ninh bị âm thanh thanh thúy dọa suýt chút nữa ngã từ trên giường xuống đất, trong lòng anh vẫn còn sợ hãi sờ sờ lồng ngực của mình, dọa chết người, thật mày là một tiếng này ngược lại cũng khiến hồn anh đang lạc đường kéo trở về.

Ngụy Ninh nhặt cái ly rơi trên mặt đất lên, rót cho mình chén nước, một hơi uống sạch. Anh thử nhớ lại giấc mộng khiến anh chịu đủ kinh hoàng kia, thế nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ ra mình thấy cái gì? Cái bóng kia rốt cuộc có gì đáng sợ? thế nhưng Ngụy Ninh mơ hồ nghĩ, anh kinh hách không chỉ vì cái bóng kia đáng sợ, anh dựa vào cảm giác quen thuộc hồi tưởng lại nhưng cái gì cũng không nghĩ ra.

Trong não trống rỗng, chỉ có sương trăng tràn ngập.

Ngày hôm sau, Ngụy Ninh thu thập này nọ định chạy về thôn Ngụy. Thôn ngụy cách B thị anh đang ở không xa, tự mình lái xe đại khái cũng 5 – 6 giờ là đến, hôm qua anh và bạn bè nói là cần về nhà với ông bà một chuyến, Yến Hoa với anh quan hệ tốt nhất liền lấy một chiếc xe không dùng cho anh mượn, Ngụy Ninh cũng không khách khí nhận lấy, đàn ông đều yêu xe, nếu không phải của mình, lái cho đỡ nghiền cũng tốt.

Ngụy Ninh định mua vài thứ về nhà, chất đầy cả xe rồi mới chính thức xuất phát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang