Mục lục
Dữ Quỷ Vi Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong tục ở thôn Ngụy khác với bên ngoài, âm hôn phân ra làm đại âm hôn và tiểu âm hôn.

Tiểu âm hôn còn gọi là minh hôn, là sự ký kết hôn minh giữa nam và nữ, nghi thứ hôn lễ thường tiến hành lúc đêm xuống, nghi thức cuối cùng là hài cốt hai người phải chôn chung một chỗ, cùng hợp táng, chỉ có làm như vậy cuộc minh hôn này mới có thể được cõi âm thừa nhận, hai người mới được ghi tên vào sổ sách, trở thành phu thê.

Đại âm hôn còn gọi là là bạn hôn, là liên kết hôn nhân giữa người chết và người sống, nghi thức hôn lễ diễn ra lúc hoàng hôn, dương khí chưa hết, âm khí dần kéo tới, trong đó trình tự rườm rà, có nhiều điểm rất đáng sợ.

Nghi thức của đại âm hôn so với tiểu âm hôn càng long trọng, cũng càng thịnh đại.

Rất lâu rồi thôn Ngụy không cử hành nghi thức âm hôn. Thứ nhất là âm hôn so với hôn lễ bình thường tốn kém hơn, gia đình bình thường khó mà gánh được. Thứ hai là giờ đã là xã hội hiện đại, tuy rằng còn tuân thủ rất nhiều quy củ cũ nhưng cũng đã có chút hủ bại và biến động.

Ngụy Ninh sống ở thôn Ngụy mười hai mươi năm, khi anh gần 10 tuổi từng gặp qua một buổi tiểu âm hôn.

Cho dù trải qua nhiều năm nhưng buổi hôn lễ âm trầm ấy vẫn để cho anh ký ức mới mẻ.

Lúc nửa đêm, nghi thức chính thức bắt đầu.

Khai đạo là một vị mặc trường bào màu trắng, đốt lên đèn lồng trắng đồng nam đồng nữ, trước mặt có một đồng nam cầm bài vị của nhà trai, anh ở sau cửa, còn lại là ra rước dâu.

Lúc cử hành âm hôn rất kiêng kỵ phát ra âm thanh.

Đoàn đón dâu vô thanh vô thức cử hành âm hôn trong nhà gái, nhà gái đã có chuẩn bị từ sáng sớm, ở giữa nhà chính đặt bài vị, chung quanh là tiền giấy chất đầy thành núi, nến hương, ngũ sinh lục súc, hoa giấy người giấy, bán màn thầu giấy đỏ, trong phòng khói xanh uốn lượn, đèn nhang chiếu sáng người, người ở nhà gái đứng sang hai bên, nét mặt mang theo tươi cười, nhìn đoàn rước dâu mang theo bài vị và cả “đồ cưới” đi vào nhà chính.

Chờ người cuối cùng trong đoàn rước dâu ra khỏi cửa, nhà gái ngay lập tức đặt một bàn thờ ở cửa chính, trên bàn bày đầy tế phẩm nhiều màu,  quỳ lạy quỷ thần bốn phương, sau đó lập tức đóng cửa.

“Lập gia đình rồi đừng quay về nữa, quay đầu lại thì nên khóc. Lập gia đình đừng đau lòng, đau lòng đến xé lòng. Lập gia đình đừng nhớ nhà, nhớ nhà cũng không về.”

Khi đội ngũ rước dâu của nhà trai đến, đặt “đồ cưới” ở nhà chính hoặc đặt ở lều nhỏ trong viện tử, tuyệt đối không được để lộ thiên, bài vị nhà gái được nhập vào đàn nhà trai, nam đồng cầm bài vị nhà trai với nữ đồng cầm bài vị nhà gái đứng đối diện nhau, trên bài vị buộc dây lụa đỏ, là màu đỏ duy nhất trong nhà.

Ngay sau đó, kèn xô-na vang lên trong bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh, người ở thôn Ngụy cho rằng âm thanh của tiếng kèn xô-na chính là chiếc cầu nối âm dương, là nhạc khí duy nhất có thể sử dụng trong âm hôn. Làn điệu thê thiết, âm thanh bi thương, quỷ khí um tùm, nghe kỹ hơn, dường như ngay cả tinh thần mình cũng bị kéo vào một xoáy nước đen.

Trong loại âm thanh này, đồng nam, đồng nữ bê bài vị tiến hành ba quỳ chín lạy.

Quỳ trời, quỳ đất, quỳ cha mẹ. Lạy thần, lạy quỷ, lạy âm ty.

Sau đó nghi thức tạm thời ngưng một đoạn. Tiếp tục, nhà trai mang tiệc rượu ra.

Toàn bộ người ở thôn Ngụy bất luận là nam nữ già trẻ tất cả đều tụ tập ở đây, mấy trăm miệng ăn, mọi người nhốn nháo, nhìn qua phi thường náo nhiệt lại yên tĩnh không một tiếng động. Nửa đêm nhìn cảnh này cho dù là người to gan lớn mật đến mấy tâm hồn cũng sẽ rung động, mồ hôi lạnh ứa ra.

Nhưng mà, khi Ngụy Ninh ở thời điểm đó có lẽ là tuổi còn quá nhỏ, trái lại lại không cảm giác được sự âm trầm và đáng sợ, anh bị thức ăn hấp dẫn trên bàn thu hút sự chú ý, mãi đến khi anh trưởng thành, nhớ lại một màn này mới chợt thấy sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Đến đây nghi thức âm hôn cũng mới tiến hành được một nửa. Một nửa còn lại, Ngụy Ninh không chính mắt nhìn thấy, chỉ nghe má Ngụy nói trưởng thôn Ngụy sẽ mang theo thầy địa lý đến bãi tha ma khởi quan, đem thi cốt của người mới xuống hợp táng dưới mộ, làm tiếp một trận pháp sự nữa thì toàn bộ nghi thức âm hôn đã hoàn thành.

Nếu trong lúc khởi quan phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, ví dụ như địa hãm, sập hầm, hài cốt rơi rụng — đã nói lên đôi nam nữ trong âm hôn không hợp ý nhau, như vậy cuộc âm hôn này không thể tiếp tục. Các loại giới hạn không giống nhau, rất nhiều cuộc âm hôn đều phải bỏ dở nửa chừng khiến người nhà hai bên phí công phí sức.

Lúc Ngụy Ninh bị ác mộng đánh thức cũng không ngủ tiếp được nữa, mái cho đến hừng đông, má Ngụy vào đánh thức nói anh biết Ngụy Thất gia mang canh thiếp của Ngụy Tích tới, đồng thời định ngày âm hôn, là năm ngày sau.

Ngụy Ninh nhìn tấm thiệp đỏ thẫm mạ vàng trong tay, đây đúng là việc nóng phỏng tay.

“Ai, người có kinh nghiệm trong thôn trang đều già rồi, đại âm hôn sợ đến ba bốn mươi năm mới làm qua, còn không biết phải làm cái gì nữa, ta phải tìm mấy trưởng lão trong thôn hỏi một chút, chuẩn bị đồ vật đầy đủ hết.Nếu đã làm thì cũng phải làm cho thỏa đáng, chuyện thần thần quỷ quỷ là lão tổ tông truyền lại, đều có đạo lý, khinh thường không được, nhất định phải chiếu theo quy củ mà làm, không được, ta phải đi ngay bây giờ, A Ninh à, con ở trong nhà đừng ra khỏi cửa.”  Tinh thần má Ngụy hoảng hốt, cằn nhằn lải nhải nói.

Ngụy Ninh dở khóc dở cười nhìn mẹ anh: “Con bảo mẹ, con đến ra cửa cũng không được ra sao?” Ngụy Ninh còn định đi gặp mấy đứa bạn chơi từ nhỏ, đến lúc này, anh cái gì cũng không phải làm.

Má Ngụy nghiêm mặt như hổ: “Theo quy củ là không thể ra khỏi cửa để không đụng phải cái gì, điềm xấu, hơn nữa, ra khỏi cửa gặp nhiều người hơn, dương khí tịnh, không biết đến lúc đó rước họa gì vào thân.”

“lúc đó” đương nhiên là chỉ khi cử hành âm hôn.

Mặc dù Ngụy Ninh không cho những việc này là đúng, thế nhưng không muốn chọc mẹ tức giận, đành phải nhẫn, nhẫn qua vở kịch này thì xong rồi, mấy ngày thôi, Ngụy Ninh tự an ủi mình như thế, đến đầu giường lấy quyển “Thái Bình Nghiễm Ký” đọc tạm.

Năm ngày, Ngụy Ninh không bước chân ra khỏi nhà.

Trong nhà có rất nhiều người tới giúp một chân một tay, việc ma chay cưới hỏi ở thôn quê các nhà phụ cận đều tới giúp đỡ. Trong phòng người đến người đi, mỗi người đều vội vội vàng vàng, dọn vào mang ra, chỉ có Ngụy Ninh không có việc gì, khiến Ngụy Ninh không được tự nhiên nhìn những người này như không thấy, cho dù là khi còn bé chơi với nhau bước qua trước mặt anh cũng không chớp mắt, tuyệt không mở miệng tiếp lời.

Ngụy Ninh biết, đây là một trong những tập tục của âm hôn, nhưng lại khiến anh đặc biệt khó chịu.

Trong vài ngày chỉ có má Ngụy nói với anh vài câu. Ngụy Ninh bắt đầu cảm thấy bực mình, trước trước sau sau không biết việc gì, nhưng sau đó lại vui vẻ lên, không sao, mấy người không để ý tới anh đây, anh đây đương nhiên có người khác để ý, Ngụy Ninh tìm mấy người bạn bên ngoài giải trí. Lúc đêm, ngay trong gian phòng rực rỡ của mình nanh tin cho một đống người, đương nhiên không nói với bọn họ chuyện âm hôn, nếu như để bọn họ biết không phải là từ nay về sau không ngẩng đầu lên được, không bao giờ có cơ hội phất lên.

Trò chuyện một chút, không biết tại sao lại bị má Ngụy phát hiện, má Ngụy tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch, chạy ào vào phòng giật đồ trong tay anh,

Má Ngụy cầm điện thoại di động, kích động đến mức tay run lên: “Con, con, con là muốn chọc ta tức chết phải không.”

Ngụy Ninh vừa nhìn thấy mẹ sắc mặt cũng thay đổi: “Mẹ, mẹ đừng giận, đừng giận, con không làm nữa, mẹ nói sao thì vậy đi, mẹ muốn con làm gì con làm cái đó, mẹ đừng giận —“

Ngụy Ninh vội vã xoa lưng mẹ, giúp bà thuận khí. Nói không ít lời dễ nghe, cam đoan đi cam đoanlại, má Ngụy rốt cục cũng bỏ qua cho Ngụy Ninh, Ngụy Ninh thở phào nhẹ nhõm, mẹ anh ở phương diện này đặc biệt cứng rắn, làm trái một chút cũng không được, từ nhỏ đến lớn, không biết vì việc này mà anh chịu bao nhiêu đau khổ.

Nhưng là Ngụy Ninh biết, mẹ anh cũng vì muốn tốt cho anh.

Bố Ngụy Ninh mất sớm, mẹ Ngụy Ninh chỉ là một người phụ nữ, một mình nuôi con lớn, lúc đó gian khổ không sao nói hết. Chính bởi vì vậy má Ngụy luôn để ý Ngụy Ninh quá nhiều, chỉ sợ anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, người cũng càng ngày càng trở nên mê tín, đối với kiêng kỵ và quy củ ở thôn Ngụy này luôn cẩn thận tuân thủ.

Chỉ khổ Ngụy Ninh, vì phần lớn kiêng kỵ và quy củ trẻ con đều vô tình vi phạm, thiên tính vốn thích chơi đùa, loại chuyện âm phụng dương vi này Ngụy Ninh từ nhỏ làm trái không ít, mỗi lần bị phát hiện khó tránh khỏi lại thề thốt một phen, chuyện qua rồi lại giẫm lên vết xe đổ.

Ngụy Ninh bị giam trong nhà, không biết tình huống bên ngoài thế nào.

Đến ngày thứ năm, vào buổi trưa, ba bà già đun vài bát nước nóng, mang ba thùng tắm lớn vào trong phòng, một thùng tắm thả lá hòe, một thùng tắm thêm cành liễu, một thùng tắm đổ nước ấm. Ngụy Ninh bị đè xuống tắm lần lượt, tắm mãi đến khi da nhăn nheo vào mới xong.

Vốn dĩ ba bà kia muốn đích thân cọ người cho Ngụy Ninh, nhưng dưới sự kiên trì của anh đành phải lùi lại, canh giữ trước cửa phòng, thỉnh thoảng kêu lai tiếng: “Tắm sạch—-“ Ngụy Ninh nghe xong nhất định phải trả lời ngay. “Đang cọ.” Chậm chạp chút là bị người phá cửa vào.

Hết lần này đến lần khác anh không thể làm việc ẩu thả, từ đầu đến chân, đến cả cái móng tay cũng phải rửa sạch sẽ, ba bà già bên ngoài lại một lần nữa ân cần dạy bảo, phải tắm sạch sẽ, đến lúc âm hôn mà không xong thì phiền phức là chính anh, còn nữa, lúc anh tắm rửa, cọ phải cọ thật sạch, tâm phải thanh tịnh, các bà liếc mắc một cái liền thấy rõ nên đừng nghĩ tới việc dùng mánh lới qua mắt.

Ngụy Ninh đối với những quy củ này không có biện pháp, anh là một người đàn ông mà lại để người khác trông chừng tắm, đơn giản là— đơn giản là —- Ngụy Ninh không biết phải dùng từ gì để hình dung tình cảnh này.

Bạn nói phản kháng ư, nhất định là không thể, cứ tiếp tục như vậy ư, trong lòng không được tự nhiên sinh hoảng sợ.

Nói đến nước này rồi, Ngụy Ninh cũng chỉ có thể nghe lệnh mà làm. Anh cầm khăn tắm, lau thân thể. Ở tròng dòng nước, cơ thể thon dài rắn chắc của Ngụy Ninh như ẩn như hiện, lúc này, Ngụy Ninh cảm giác được một luồng gió lạnh thổi vào, xoay quanh trong phòng không đi, cuối cùng lưu luyến vòng ra sau lưng của anh.

Động tác lau cọ trong tay Ngụy Ninh đột ngột dừng lại, “Rầm” một tiếng, anh trực tiếp ngụp xuống tùng nước, nước ngập quá đầu, mãi cho đến khi không cảm nhận được khí lnahj kia nữa mới “Phốc” một tiếng, ló đầu ra khỏi nước, lau mặt, nhổ nước bọt một cái, Ngụy Ninh trấn định tiếp tục lau người.

Sau khi tắm rửa xong, Ngụy Ninh mang theo một thân hơi nước từ thùng tắm bước ra, cầm lấy y phục để ở bên mặc lên người. Phục sức màu trắng, không biết là hỷ phục hay tang phục, hình thức vó vẻ giống đồ tân lang mặc trong phim cổ trang truyền hình, nhưng mà khác cũng rất lớn. Bộ quần áo anh mặc trên người này, cổ áo, ống tay, vạt áo đều thêu đầy những hình cổ quái, đồ án này Ngụy Ninh chưa từng thấy qua, bách quỷ dạ hành, lộ ra vẻ quỷ dị âm trầm, vạt áo cũng tương đối rộng rãi, đi đi lại lại, vạt áo tung bay rất có phong thái.

Lại qua vài giờ nữa, nghi thức âm hôn sẽ chính thức bắt đầu, trước lúc đó Ngụy Ninh phải ở trong phòng tĩnh tọa dưỡng thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK