Sau đó, mặt Ngụy Thời sa sầm lại.
Một đường thì gọi anh trai, một đường thì giống thiếu niên đang trong kỳ phản nghịch gào “Đừng quản tôi”, mày cho là ông thích quản mày? Nếu không nể tình ông với mày cùng một bụng mẹ chui ra, thì dù mày có chết ở trước mặt ông, ông cam đoan ngay cả ngẩng đầu liếc nhìn cũng lười làm.
Mẹ, cho rằng ông có nhiều thời gian nên thích quản mày? Thích làm những chuyện vô ích hả?
Thằng chết bầm này quả thật là ngứa da thiếu đánh mà.
Ngụy Thời lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Ngụy Hân, “Em là có ý gì?”
Anh dùng ngón tay cầm tờ giấy lên, tay kia thì búng tờ giấy một chút, phát ra tiếng nhỏ giòn tan, trên mặt Ngụy Thời đã không còn cười nữa, nhìn rất dọa người.
Cũng không biết Ngụy Hân thức thời hay như thế nào, dù sao đi chăng nữa cũng không tiếp tục vuốt râu cọp, cậu yên lặng đứng ở trong phòng, mắt to trừng mắt nhỏ với Ngụy Thời, Ngụy Thời rất không nguyện ý thừa nhận, thật ra là anh luôn luôn nhìn chằm chằm Ngụy Hân, mà đôi mắt đen kịt của Ngụy Hân, dung hòa cùng một chỗ với u ám chung quanh, thật sự khó có thể phân biệt, cậu rốt cuộc là đang nhìn người, hay là nhìn chốn hư không nào đó…
Ngụy Thời cũng không biết.
Cuối cùng, vẫn là Ngụy Thời lui một bước trước tiên, “Em muốn làm cái gì thì làm cái đó đi, nhưng mà, nhưng mà em vẫn phải nói dự định sau này với anh một tiếng.” Ngụy Thời xoay người đi tới cửa, tay vịn nắm cửa, xoay lưng lại nói một câu, “Chờ chút ra cùng ăn cơm, mỗi ngày tự giam mình ở trong phòng, cũng không sợ mốc meo sao.”
Ngụy Thời ra cửa, cố gắng hít thở sâu nhiều lần, mới từ từ đi ra bên ngoài.
Tập tục nơi bọn họ là chỉ cần có người chết thì sẽ dựng lều bạt cho linh cữu, nhưng chỉ khi thật sự đậy quan tài rồi thì mới có thể mời thầy cúng, gánh hát đến dựng tràng cúng kiến, làm đàn tràng ba năm bảy ngày, đưa quan tài lên núi xong thì mới coi là hoàn thành.
Mà đậy quan cũng cần phải chú ý, ví dụ như một cụ già qua đời, trước khi chết ông nói muốn gặp con cháu mình đang làm ăn xa ở bên ngoài chưa kịp trở về, như vậy, sẽ trước tiên phải tẩy rửa sạch sẽ thi thể của cụ, mặc áo liệm, bỏ vào quan tài, mà quan tài thì đậy nửa nắp lại, lấy vải trắng che mặt, đợi cho sau khi thấy được con cháu rồi mới có thể tiến hành đậy quan. Ví dụ khác như có người chết đột ngột, trước khi đậy quan còn phải thỉnh thầy cúng về làm lễ cúng bái nhỏ, để oán khí trên người người chết tan đi, tránh cho sau khi chết lại không thể đầu thai. Lại ví dụ như người chết cháy bị đốt thành tro bụi, hoặc là thi thể không được vẹn toàn, trước khi đậy quan cũng phải làm lễ cúng nhỏ, hơn nữa tình huống khác nhau, thì lễ cúng bái cũng khác nhau.
Ngụy Thời vẫn cảm thấy, làm thầy cúng, cũng không phải chuyện dễ dàng. Phải chú ý cả một đống chuyện lung tung.
Nhà Ngụy gia dựng lều bạt nửa tháng sau thì trong thành phố mới thông tri để cho người trong nhà bọn họ tới mang tro cốt Ngụy Kim Thành về nhà. Thím hai Ngụy là phụ nữ nông thôn chưa từng rời quê bao giờ, Ngụy Quang cũng chính là em họ Ngụy Thời còn chưa trưởng thành, cho nên mặc kệ có nguyện ý hay không, chỉ cần Ngụy Thời không định xé rách mặt nói hết chuyện kia ra, vậy thì nhất định là phải giúp chuyện này.
Ngụy Thời cũng không để ý, nhận giúp.
Người cũng đã chết hết, còn có cái gì đâu. Lại nói, anh cũng muốn về thành phố bàn bạc chuyện của mình, anh thật sự không tính trở về thành phố làm việc mà ở lại thôn Ngụy mở một cái trạm xá nhỏ, trước đó, anh đã thuyết phục cậu Ủy Thành Bân rồi, mấy ngày nay cũng gọi vài cú điện thoại cho cậu anh thương lượng chuyện này, cậu anh kiên quyết không đồng ý, sau lại thấy bộ dáng khăng khăng cố chấp của anh, lại sửa miệng nói muốn muốn gặp mặt anh để nói cho rõ ràng
Ngụy Thời cũng hiểu được cậu là muốn tốt cho anh.
Ủy Thành Bân cảm thấy, cháu ngoại trai thật vất vả tốt nghiệp trường học xong, tìm được việc làm tốt, cho dù đơn vị công tác xảy ra vấn đề, thì ông cũng hoàn toàn có thể đổi cho cháu ngoại trai sang một nơi khác không hề kém so với bệnh viện số 3 để tiếp tục làm, chuyện này với ông mà nói, cũng không phải chuyện khó làm gì. Hiện tại, một sinh viên tốt nghiệp đại học tốt nhường thế, mà lại khóc gào đòi phải về nơi nông thôn như thôn Ngụy, nó cho là nó hưởng ứng lời kêu gọi quốc gia về quê, giúp đỡ xây dựng quê hương sao? Bị tẩy não đến ngốc rồi! Ủy Thành Bân là kiên quyết không đồng ý, làm ở trạm xá nông thôn thì một tháng có thể kiếm bao nhiêu tiền? Có đủ sinh hoạt hay không, có đủ nuôi gia đình sống tạm hay không? Người trẻ tuổi, chính là đầu óc dễ dàng nóng nảy bồng bột, hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả.
Bây giờ Ngụy Thời đang an vị trước mặt cậu anh.
Ủy Thành Bân bình tĩnh nhìn anh, “Nói đi, là nguyên nhân gì?”
Lúc này Ngụy Thời cũng không dám cợt nhả nữa, anh nói đơn giản về chuyện Ngụy Hân, còn có bệnh tình kỳ quái của mẹ Ngụy kia nữa, “Cậu, con là tính trước tiên về thôn Ngụy làm khoảng hai năm, thuận tiện chăm sóc Ngụy Hân còn cả mẹ con nữa, nếu không con sẽ lo lắng.”
Ủy Thành Bân nghe xong giải thích của anh, sắc mặt rốt cục cũng đẹp hơn một chút, “Chuyện của A Hân quả thật cần phải để tâm, nhưng mà, mẹ con thì…” Ủy Thành Bân có chút chần chờ, ông như là suy nghĩ một chút mới tiếp tục nói, ” Tình huống hiện tại của mẹ con, con cũng đừng quá lo lắng, cậu cảm thấy cái này có liên quan tới di truyền, năm đó bà ngoại con cũng là như vậy, nhìn qua thì nghiêm trọng, qua một trận thì lại tự mình hồi phục, phát tác nhiều lần, mẹ của bà ngoại con, cũng chính là bà cố ngoại cũng bị như thế, bà ngoại con đi sớm, lúc trước cậu cũng không nhớ tới chuyện này…”
Cậu, nghe cậu nói như thế, con càng lo lắng hơn! Ngụy Thời ở trong lòng gào một tiếng, “Đi sớm”?! Thế này còn chưa đủ khiến người lo lắng sao!
Chắc là biểu tình trên mặt Ngụy Thời rất rõ ràng, Ủy Thành Bân giải thích một chút, “Bà ngoại con không phải qua đời vì bệnh, mà là tai nạn ngoài ý muốn.”
Ngụy Thời hỏi, “Vậy còn bà cố ngoại cháu?”
Ủy Thành Bân nhíu mày, “Cậu cũng không biết.”
Hai người không thể nói tiếp chuyện này, dưới sự kiên trì của Ngụy Thời, Ủy Thành Bân cuối cùng vẫn không thể thay đổi ý nghĩ của anh, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, Ngụy Thời an ủi ông, nói cháu ngoại trai của cậu tài cán đầy mình, ở đâu cũng đều có thể nổi bật, hoàn toàn không cần lo lắng bị mai một. Tuổi đã một bó to như vậy mà còn muốn làm nũng giả vờ dễ thương, Ngụy Thời cũng hiểu áp lực rất lớn, nhưng mà, Ủy Thành Bân vốn nhìn anh lớn lên, liền mắc câu bộ dạng này của anh, bị anh nói một trận, sắc mặt cũng dần dần trở nên tốt một chút.
Cuối cùng, cậu cháu hai người rốt cuộc cũng giải hòa.
Ngụy Thời mang theo hủ tro cốt Ngụy Kim Thành trở về thôn Ngụy, Ngụy Quang mặc áo tang quỳ gối ngay dưới tàng cây hòe đại thụ trong thôn Ngụy, phía sau cậu là thầy cúng cùng gánh hát mời đến từ thôn sát bên, dẫn đầu là đạo sư tên Đông lão tiên, mặt mày gầy gò vàng vọt, mặc đạo phục tẩy đến trắng bệch, rách nát không thèm vá lại, một đôi mắt tròng trắng nhiều hơn tròng đen, lại thích dùng khóe mắt nhìn người, cho nên có vẻ đặc biệt chanh chua, bộ dạng không phúc không thọ.
Bình thường, người trong thôn Ngụy có tang lễ gì, đều là thỉnh đoàn thầy cúng này.
Trong vòng mười dặm quanh thôn, đoàn thầy cúng cũng không phải không có, nhưng mà nếu như người thôn Ngụy đi thỉnh, thường bọn họ sẽ không đồng ý tới cửa, chỉ có đoàn của Đông lão tiên nguyện ý tiếp nhận chuyện thôn Ngụy, dần dà, người thôn Ngụy nếu có chuyện gì, thì cứ trực tiếp đi tìm Đông lão tiên. Về phần vì sao những đoàn thầy cúng khác không nguyện ý tiếp chuyện thôn Ngụy, cũng không có giải thích, sau này có một đoàn nói ra, đại khái chính là khí hậu thôn Ngụy khác biệt, không hợp với bọn họ, đi cũng như không, về còn sợ xảy ra chuyện.
Cái giải thích này chẳng khác không giải thích là bao.
Ngụy Quang quỳ ba lần, dập đầu chín lần với hủ tro cốt, Đông lão tiên dẫn nhóm hát diễn tấu sáo và trống, miệng lẩm bẩm, Ngụy Thời cầm hủ tro cốt đứng tại chỗ không động.
Đông lão tiên cầm trong tay một cái gậy trúc bọc đầy giấy trắng, trên giấy vẽ phù, vòng quanh Ngụy Thời, đi vài bước lại khập khiễng một bước, thân thể nhoáng lên một cái, miệng hô một tiếng.
“Người chết thành tro… Chớ có hỏi quỷ thần… Con cháu quỳ nghênh… Tổ tiên trở về …”
Giọng nói sắc bén phá vỡ oi bức sau trưa, tàng cây hòe rậm rạp khiến người rùng mình vài cái, toàn thân nổi da gà, hận không thể chà chà vài cái, Ngụy Thời thậm chí còn cảm thấy, dưới chân giống như có luồng gió lạnh nào đó thổi lên.
Đông lão tiên làm lễ cúng bái xong, dẫn đầu hướng về phía nhà Ngụy Thời.
Ngụy Thời cầm hủ tro cốt theo sát ở phía sau, em họ Ngụy Quang thì càng vất vả hơn, cậu phải theo kịp đoàn người phía trước này, mỗi lần Đông lão tiên dừng lại niệm kinh, thì phải quỳ xuống nghênh đón. Thiếu niên mười tám tuổi, trên mặt mang theo đờ đẫn, cúi đầu quỳ gối ở đó, người bên cạnh muốn cậu quỳ thì cậu liền quỳ, muốn cậu đứng lên thì cậu liền đứng lên, giống như mất hồn vậy.
Vẻ mặt Ngụy Thời có chút phức tạp mà nhìn cậu.
Chờ đến khi rốt cục nghênh hủ tro cốt về nhà, Đông lão tiên tiếp tục thực hiện chuyện đậy quan.
Ngụy Thời vẫn buộc một tấm vải bố trắng nơi cánh tay, bọn họ gọi cái này là “Tha đầu” thường thì trong nhà người chết đều chia thân thích, quan hệ huyết thống càng gần, thì tấm vải bố “Tha đầu” lại càng dài, tấm vải “Tha đầu” của con thảo cháu hiền thì dài đến gót chân, mà bạn bè người thân cùng quê thì được phát một tấm vải dài khoảng một thước, lúc đến bái tế hoặc giúp đỡ lúc bận rộn thì buộc lên cánh tay là được, Ngụy Thời không giống như thân thích trong nhà mang “Tha đầu” ở trên đầu, mà là buộc trên cánh tay.
Anh nhìn thoáng qua nhà chính, không tìm được Ngụy Hân, cũng không thấy mẹ Ngụy, đi vào phòng bọn họ tìm một chút, mẹ Ngụy ngược lại đang ngồi chơi ở trong phòng, giống như lúc trước, không chịu đi ra ngoài, người thôn Ngụy cũng biết mẹ Ngụy mang bệnh trên người, tính cách cũng rất là cổ quái, cho nên cũng chưa lại đây quấy rầy bà, bên chú Hai Ngụy ồn ào, còn bên nhà Ngụy Thời lại an tĩnh, ngẫu nhiên có mấy người người lại đây, lấy đồ xong liền lập tức đi.
Ngụy Thời tìm một lượt trong nhà mình với nhà chú Hai, lại hỏi vài người, vẫn không tìm được Ngụy Hân, anh có chút nóng nảy, nhanh chóng đi ra cửa tìm, đụng tới một người liền hỏi một tiếng, rốt cục từ miệng một đứa bé biết Ngụy Hân đi nơi nào, thằng nhóc này sáng sớm, trời vừa hửng sáng đã ra Hậu Sơn, cũng không biết vào trong đó làm cái gì.
Ba mặt thôn Ngụy có núi vây quanh, chỉ có ngọn núi đối diện với cây đại thụ hòe trong thôn Ngụy mới gọi là Hậu Sơn. Thôn Ngụy ở khu vực đồi núi, núi hợp với núi, cao thấp, lên xuống trùng điệp, thế núi không cao, cũng không dốc đứng, nhưng Hậu Sơn của thôn Ngụy là ngoại lệ, ngọn núi này cao hơn so với những ngọn núi khác, cũng dốc đứng hơn, sừng sững đứng ở nơi đó, giống như lúc nào cũng quan sát thôn Ngụy. Còn nữa, phần mộ tổ tiên thôn Ngụy chính là nằm trong khe núi ở Hậu Sơn.
Ngụy Thời từ nhỏ đến lớn đã không thích ngọn núi Hậu Sơn này.
Anh tìm một vòng quanh Hậu Sơn, không tìm được người, đành phải đi ra nghĩa địa thôn Ngụy, từ rất xa, đã nhìn thấy Ngụy Hân đứng ở bãi tha ma.
—— Đứng giữa những nấm mồ và bia mộ.