Trần Dương vừa chửi rủa thậm tệ vừa điên cuồng thúc tay, “Đừng chen nữa, chật lắm, chật lắm rồi.”
Song chẳng ai nghe anh, những kẻ ấy vẫn ra sức chen vào. Trần Dương và những người đó đụng chạm vào nhau, họ đè anh, đẩy anh, chen lấn với anh. Dần dần, Trần Dương thấy mình như bị biến thành lon bia bị người giẫm bẹp dí. Anh cuống quýt, anh biết những kẻ này đang tranh giành địa bàn với anh. Lúc đầu anh còn tranh lại được, nhưng người bên trong ngày một nhiều, anh hai tay sao chống lại nhiều người, tình thế ngày càng bất lợi. Cơ thể anh sắp bị đoạt mất rồi.
Lòng bàn tay anh đau như bị đốt cháy, đó là do anh dùng con dao đồng khắc một ‘bùa đuổi quỷ’ vào tay. Vốn thứ này có thể che chở cho linh hồn và cơ thể anh, nhưng âm khí trong không gian bịt kít này quá nặng, sát khí lại quá nhiều, có thứ gì như đang chui vào lòng bàn tay, đau đớn khủng khiếp.
Những ‘người’ đó muốn kéo anh ra khỏi cơ thể của chính anh.
Tất nhiên Trần Dương không định hai tay dâng địa bàn cho kẻ khác, thế là một hồi chém giết kịch liệt không thể tránh khỏi bắt đầu. Anh vung tay đá chân rồi dùng đến cả răng. Và rồi không gian để anh có thể vung nắm đấm ngày càng hẹp, những ‘người’ xung quanh dù bị anh đánh đến gào rú kêu la vẫn không ngừng chen chúc lại đây.
Từ từ, như có thứ gì trên người anh bị kéo khỏi.
Loại cảm giác này khá khó chịu, cả người trở nên nhẹ bẫng trôi nổi giữa biển sương mù mênh mông, lửng lơ giữa trời và đất. Ấy vậy mà những ‘người’ ấy lại càng không ngừng chen lấn, chen lấn đến mức cơn cáu giận bùng lên từ tận sâu trong tim.
Trần Dương sôi máu, con thú bị giam cầm vội vã xông ra. Anh túm lấy ‘người’ bên cạnh đưa đến miệng cắn xé, thứ máu loãng tanh hôi chảy dọc yết hầu. Đám ‘người’ bên cạnh hoảng hốt, chúng liều lĩnh the thé hét lên muốn trối khỏi nắm tay của Trần Dương song lại chẳng thể trốn thoát.
Không lâu sau, Trần Dương đã xé nát hết những ‘người’ xung quanh mình, nuốt chửng họ.
Trần Dương ợ một cái vì no, khắp người như tỏa ra mùi hôi thôi giống những ‘người’ ấy. Cứ nhớ đến chuyện vừa làm, cơn buồn nôn lại trỗi lên. Anh điên cuồng moi họng muốn ói hết toàn bộ những ‘người’ mình đã ăn, nhưng chỉ có thể nôn ra được ít vật thể dơ bẩn màu đen.
Tại sao anh lại làm ra chuyện giống hệt một kẻ bị quỷ nhập, nhưng cơ thể anh hoàn toàn không bị khống chế. Trần Dương nghĩ đến sắp nổ tung đầu vẫn chẳng thể hiểu nổi nguyên nhân. Đúng lúc này, ngoài quan tài truyền đến tiếng động.
“Chỉ cần có thể để tổ tiên sống lại, điều kiện gì ta cũng bằng lòng với cậu.” Đây là thanh âm của Đổng Thành Phương, gã đang nói chuyện với ai, và thứ gì sẽ sống lại? Đừng nói là té đến đần rồi chứ? Người chết sao sống lại được!
“Sức mạnh của tôi chưa đủ, lúc luyện hồn bị cắt ngang, ông biết rồi đó.” Lại một người quen nữa, quả nhiên Đinh Mậu Thụ và người Đổng gia cấu kết với nhau. Giọng hắn khàn khàn chẳng chút sức, hệt như đã ông già đã bước hai chân vào quan tài chẳng thuốc nào cứu nổi.
“Nên mấy ngày trước ta đã thu gom vài hồn phách cho cậu.” Đổng Thành Phương không kiên nhẫn cắt ngang Đinh Mậu Thụ, “Cơ thể cậu tự cậu rõ ràng, cái xác em trai cậu không dùng được nữa đâu. Dù cậu luyện hồn để tăng hồn lực của bản thân cũng thế, mới đứng bên cạnh mà ta còn ngửi được mùi hôi. Chỉ cần tổ tiên ta sống lại, tổ tiên ta sẽ có cách để cậu tiếp tục sử dụng cơ thể này. Cậu đã tiếp xúc với tổ tiên ta, cậu biết sức mạnh của người rồi đấy.”
Đinh Mậu Thụ không nói gì, dường như hắn đang do dự.
Đổng Thành Phương càng thêm sốt ruột, “Cậu còn nghĩ ngợi gì nữa? Biện pháp luyện hồn không phải ta cho cậu biết à, chứ không cậu đã mất mạng từ lâu chứ còn có thể đứng đây cò kè mặc cả với ta chắc. Nếu không phải ta không thích hợp làm chuyện này thì còn nhờ cậu làm gì.”
Đinh Mậu Thụ vẫn không nói gì. Tuy Trần Dương chỉ chạm trán với hắn vài lần nhưng anh biết, Đinh Mậu Thụ là một kẻ toan tính vô cùng, hơn nữa còn là một kẻ tâm tư độc ác. Người có thể chiếm đoạt cả cơ thể em trai thì lương tâm đã bị chó ăn rồi, tiếp xúc với kẻ như thế thì phải luôn đề phòng sẽ bị hắn ta cắn ngược.
Trần Dương vui mừng chửi rủa Đổng Thành Phương và Đinh Mậu Thụ tự cắn xé lẫn nhau, đấu đến một sống một còn.
Cuối cùng Đinh Mậu Thụ đồng ý. Chẳng qua hắn chỉ định lấy lùi làm tiến để đạt được chút lợi ích chứ không định cự tuyệt chuyện này. Nếu thật không hợp tác, Đổng Thành Phương sẽ không bỏ qua cho hắn. Gã đã bỏ bao công sức giúp hắn giấu thân phận tránh sự truy đuổi của cảnh sát, thay hắn tìm kiếm sinh hồn thích hợp, giúp cơ thể tốt hơn chỉ vì hôm nay.
Không biết rốt cuộc Đinh Mậu Thụ làm gì bên ngoài mà Trần Dương cảm giác không gian bịt kín trong đây ngày một nóng, nóng đến độ sắp bốc hơi. Anh không ngừng giãy giụa nhưng chẳng thể hét nổi câu nào, cổ họng như bị thứ gì chặn lại. Chỉ có nơi bàn chân là mát hơn một ít. Không chịu nổi bị lửa nướng, Trần Dương co người tránh về hướng kia.
Anh vừa bò vừa chửi, chửi Ngụy Thời sao giờ vẫn chưa đến, chẳng lẽ đợi anh chết rồi mới đến chắc.
Trần Dương bò tới góc đuôi quan tài, phía trước là nơi mát mẻ kia. Anh muốn bò qua nhưng bất luận thế nào cơ thể anh chẳng thể hoạt động nổi, giữ chặt anh lại. Trần Dương nổi điên, lửa đã đốt đến mức khắp người anh đau đớn không chịu nổi. Anh dùng sức bò về phía kia nhưng không thể được, anh mới bò về trước cơ thể lại tự động dịch ra sau.
Trần Dương không có cách nào, anh chẳng rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng vẫn tiếp tục bò về trước rồi lại không ngừng bị kéo giật về sau. Cứ giằng co như thế, lửa thiêu đốt khiến đầu đau nhức ngất đi. Anh không biết gì nữa, miệng phát ra tiếng kêu re ré giống hệt tiếng hét của những ‘người’ vừa rồi.
Trần Dương nghe thấy hình như có người đang thì thầm bên tai anh, chẳng biết là đang nói gì.
Lắng nghe thì loáng thoáng như giọng nói ấy đang khuyên anh đừng chống cự nữa, nơi mát lành kia đang đợi anh. Trần Dương sôi máu, mệ nó ngươi lải nhải cái đếch gì đó, tưởng ông không muốn đi à? Nhưng là đi không được biết chưa? Không thấy có ‘người’ đang túm chân ông lôi ra sau à?
Anh oán hận bật những lời chửi rủa đó ra khỏi miệng, giọng nói kia bèn ngừng lại.
Lúc này, bên ngoài vang lên vài âm thanh kỳ lạ như thể đang đánh nhau, có thứ gì va vào quan tai khiến quan tài dịch chuyển. Trần Dương dựng thẳng tai. Có người đang gọi anh, đó là giọng nói rất đỗi quen thuộc và không khiến anh chán ghét. Tiếp đó, vùng tối tăm trước mắt bỗng le lói ánh sáng.
Vừa tiếp xúc với ánh sáng này, Trần Dương đã ôm đầu kêu thảm thiết.
Người kia không dời ánh sáng đi mà càng không ngừng lúc ẩn lúc hiện gần anh. Bị ép đến chẳng còn cách nào khác, Trần Dương đành bò trở về, và rồi anh trở về chốn ban đầu. Ánh sáng kia vẫn còn chiếu vào người anh, nhưng lúc này anh không đau nữa mà cảm giác thoải mái lắm, hệt như đang được ngâm mình trong suối nước nóng, ấm áp vô ngần.
Trần Dương mở mắt, thứ đầu tiên trông thấy là Ngụy Lâm Thanh đang khom người nhìn anh.
Dây thừng trói anh bị nới lỏng, anh vịn quan tài ngồi bật dậy, xương cốt như bị dỡ hết khiến cả người mềm oặt chẳng chút sức nào. Anh trừng mắt với Ngụy Lâm Thanh, liếc kẻ kia từ đầu đến chân, một lúc lâu sau mới đứt quãng hỏi, “Anh, anh luôn ở trong người tôi?”
Anh vẫn còn nhớ rõ những việc vừa rồi. Đổng Thành Phương kêu Đinh Mậu Thụ dùng linh hồn đoạt lấy hồn phách từ người anh, hắn ta đã gần như thành công thì lại bị hành động nuốt hồn phách của anh làm hỏng. Song anh chỉ là một người bình thường, sao có thể gây ra một chuyện hung ác như nuốt hồn phách cho được. Tiếp đó Đinh Mậu Thụ lại dùng âm hỏa thiêu hồn phách anh, muốn đốt hồn phách anh chui ra khỏi cơ thể, Trần Dương lại dùng hành động tự mâu thuẫn mình ngăn lại hành vi tự diệt vong…
Nếu chừng ấy mà còn đoán không ra có mờ ám gì thì anh cũng bị té đến đần luôn rồi.
Quả nhiên Ngụy Lâm Thanh gật đầu, mắt trầm tĩnh đến mức như bóng tối trong vực sâu. Kẻ ấy dìu Trần Dương ra khỏi quan tài rồi để anh ngồi vào bên cạnh. Cỗ quan tài màu đen tuyền kia cũng mở nắp, được lót tấm tơ lụa màu đỏ đen, bên trên còn để cả khúc xương cẳng tay.
Khúc xương cẳng tay đen xỉn như mực, rồi lại có vài khe nứt.
Trần Dương không ngờ được suy đoán của mình là thật, anh lại hỏi, “Anh theo tôi bao lâu rồi?”
Ngụy Lâm Thanh đáp, “Từ lúc ta đưa đầu lâu kia cho cậu. Đó là đầu lâu của ta và Bình An.”
Trần Dương giật giật môi, theo anh lâu thế rồi mà anh không biết gì cơ đấy. Nếu không phải do mệnh anh được đổi lại như cũ, nhất định anh đã biết từ lâu rồi. À mà không, phải là kẻ này sẽ không có cơ hội đó nữa.
Trần Dương không ngờ được chuyện như thế, anh hỏi, “Anh theo tôi làm gì?”
Vẻ mặt Ngụy Lâm Thanh hơi lạ, dường như kẻ ấy không biết phải trả lời Trần Dương thế nào, gương mặt nghiêm túc hơi lúng túng và mất tự nhiên, “Ngụy Thời dặn ta đi theo cậu vì sợ cậu gặp chuyện không may, dường như hung hồn kia đang dõi theo cậu.”
Trần Dương nhớ Ngụy Thời đã từng bảo cậu không thể sai bảo Ngụy Lâm Thanh làm việc được, thế là anh nhìn Ngụy Lâm Thanh đầy nghi ngờ, cảm thấy lời giải thích này gượng gạo kinh khủng, nhưng đây không phải là dịp tốt để hỏi tường tận mọi việc. Sau khi vội vàng nói mấy câu với anh xong, Ngụy Lâm Thanh bèn nhích người ra, trong chớp mắt đã xuất hiện ngay cửa nhà chính.
Bọn hồn ma đang bay khắp phòng. Ngụy Thời đã tới, đám hồn ma cậu điều khiển đang đánh nhau với đám hồn ma bị Đinh Mậu Thụ khống chế. Âm phong cuồn cuộn trong phòng, sương mù xám trắng lan khắp mặt đất. Trần Dương lạnh đến run rẩy không ngừng, anh xoa bàn tay cứng ngắc lên cánh tay nổi đầy da gà, cảm giác người mình sắp bốc sương luôn rồi.
Chỉ có mỗi Đinh Mậu Thụ, còn Đổng Thành Phương không biết đã đi nơi nào.
Bên cạnh Đinh Mậu Thụ toàn bọn hồn ma chen chúc đứng, có con còn nửa người luồn vào trong hắn nửa người ló ra ngoài. Gương mặt trắng bóc âm u của hắn cuồn cuộn khí đen, mặt vặn vẹo, vẻ đau đớn chẳng thể nào chịu nổi. Trần Dương liếc hắn mà vui như mở cờ trong bụng, tự tạo nghiệp chướng nên không sống nổi. Đinh Mậu Thụ chơi trò sai khiến quỷ, giờ lại phải chịu cảm giác khổ sở khi bị chính lũ quỷ mình nuôi xâm chiếm cơ thể.
Đinh Mậu Thụ cắt cổ tay, máu đen không ngừng chảy ra, bọn quỷ đang chen vào cơ thể hắn ùa tới uống máu.
Hắn đã chẳng thể triệu quỷ được nữa, chỉ có thể lấy thân nuôi quỷ.