Ngụy Thời cảm thấy cái này rất quan trọng, đôi mày anh nhăn chặt lại, cố gắng không ngừng nhớ lại những ký ức không rõ ấy, càng làm lại càng khiến đầu anh đau, đau đến mức anh ôm đầu không ngừng hít khí lạnh, nhưng mà, những ký ức bị người cố gắng che dấu bị tình cảnh trước mắt vốn chẳng khác biệt là bao gợi lên, rốt cục vẫn để cho Ngụy Thời tìm được.
Lần đầu tiên, sắc mặt Ngụy Thời trắng bệch, xoa xoa cái trán bị mình làm đau, lần đầu tiên, lần đầu tiên anh nhìn thấy chuyện nuốt sống quỷ hồn này, dường như là ở trong mộng, anh mơ thấy quỷ hồn Ngụy Hân đứng trong một con sông đen, những cái “bóng” bị Ngụy Hân xé nát, kéo rách ra, rồi nuốt vào kỳ thật chính là chút quỷ hồn.
Ngụy Thời hoảng hốt đứng phắt dậy đằng sau cây, đúng vậy, anh nhớ ra rồi.
Đây không phải là mộng, đó là lúc anh đi ra phía sau núi thôn Ngụy tìm Ngụy Hân, gặp được chuyện, anh ở nơi đó thấy được Ngụy Hân còn sống, nhưng mà, lúc ấy Ngụy Hân cũng đã trở nên kỳ lạ sao đấy, Ngụy Hân bắt anh rời khỏi nơi đó, bắt anh không được tìm mình, nhưng mà anh không có nghe, anh vẫn quyết định nghĩ phương pháp mang Ngụy Hân về.
Sau đó, ngay ở con sông ấy, có lẽ là vì cứu anh, có lẽ là vì nguyên nhân gì khác, Ngụy Hân cùng anh tiến hành một nghi thức.
Trong đầu Ngụy Thời vang lên một giọng nói.
“Quỷ là âm, người là dương, âm dương phân đường; làm là ác, nghĩ là thiện, thiện ác không khác. Vào cửa quỷ, đi đường quỷ, cùng mệnh cùng chết, khế này —— ”
Giọng nói ấy sắc bén, lại lạnh lùng, mang theo sát khí đậm đặc cùng máu tươi tanh tưởi.
Cho dù lâu thật lâu sau, mỗi khi nhớ về, tim Ngụy Thời đều đập nhanh hơn một chút, lúc ấy Ngụy Thời cũng không nhận ra chủ nhân giọng nói kia là ai, nhưng mà, hiện tại đẩy ra được những màn sương đen che đậy lý trí, tư duy cùng ký ức, Ngụy Thời đã biết rõ, giọng nói ấy là đến từ Ngụy Hân.
Ngụy Hân vẫn luôn ở trong sơn động phía sau thôn Ngụy.
Vẫn luôn ở trong dòng sông âm nọ.
Lần thứ hai anh nhìn thấy chuyện nuốt sống quỷ hồn, là ở bãi đỗ xe ngày ấy, mấy người Mã gia nọ ra tay với anh, kết quả thả ra hết đống hung hồn lệ quỷ được trấn áp dưới tòa nhà cao tầng, ma xui quỷ khiến sao, anh lại gọi quỷ con nọ ra.
Quỷ con cũng giống như Ngụy Hân, nuốt sống rất nhiều quỷ hồn.
Lần thứ ba, lần thứ ba, có lần thứ ba hay không? Đôi mày Ngụy Thời đã nhíu chặt sắp thắt thành nút, anh lại dùng lực xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, đau đớn khiến đại não đang phình to ra trở nên thư thái một chút, miệng Ngụy Thời không ngừng khép mở, dùng chút lý trí còn sót lại không để mình phát ra âm thanh.
Anh nhớ không lầm, là có lần thứ ba, ai cũng đừng hòng tác quái bên trong đầu anh, mập mờ che giấu anh!
Lần thứ ba chính ở bên bờ chợ quỷ, là một con quỷ lớn cao to thoát ra khỏi thân thể anh! Hắn cũng ăn sống nuốt tươi không ít quỷ hồn!
Gương mặt Ngụy Thời đã nhăn nhó vặn vẹo đến không ra dáng gì, chốc chốc sắc mặt anh xanh mét, chốc chốc lại nghiến răng nghiến lợi, thoáng cái đã ngây dại mờ mịt, đủ loại cảm xúc giống như nước sôi cùng nhau bốc lên.
Ngụy Thời mở hai tay ra, nhìn lòng bàn tay mình.
Tay anh đang không ngừng phát run, cơn run rẩy khó có thể kiềm nén được.
Gì là chó má “Một xác hai hồn”!
Gì là chó má “Quỷ khế”!
Nếu đến bây giờ anh còn không hiểu được rốt cuộc chuyện gì xảy ra, anh chỉ có thể nói đầu óc mình rất ngu và những gì học được từ Từ lão tam, từ Mã gia, cùng với những thứ tự mày mò tìm hiểu đều là công toi. Hiểu rõ mọi chuyện xong, trên mặt Ngụy Thời lộ ra một nụ cười chua sót mà lại vặn vẹo, Ngụy Hân cùng anh ký một cái quỷ khế.
Dù là quỷ con vẫn luôn ở bên cạnh anh hay là quỷ lớn xuất hiện sau này hẳn đều là Ngụy Hân, tuy rằng không biết vì sao cậu lại biến thành bộ dáng kia, mà dường như cả cậu còn không rõ bản thân mình đang có thân phận gì.
Khó trách ngay từ lúc bắt đầu, Ngụy Hân đã có điều kỳ lạ, cậu rõ ràng chỉ là cỗ thi thể nhưng lại có thể rời khỏi trận pháp anh bày ra, có thể tự do hoạt động, thậm chí có linh trí nhất định, Ngụy Thời hung hăng đập đầu mình một chút, bây giờ, anh cũng không biết là nên oán bản thân mình ngu xuẩn hay là oán Ngụy Hân nằm vùng quá sâu, khó trách lúc ở trong sơn động, anh có thể dễ dàng thành công khiến quỷ con nhập vào thân Ngụy Hân như vậy.
Ngụy Thời mắng một câu “Mẹ nó”, anh còn tưởng mình pháp lực cao cường, còn ở chỗ này đắc chí, sau đó còn vì bù đắp khuyết điểm của mình mà tự thân chạy tới địa bàn Mã gia.
Đột nhiên, sắc mặt Ngụy Thời vốn đang đổi tới đổi lui lập tức trở nên cứng ngắc cùng đờ đẫn ra.
Anh nhớ tới chuyện xảy ra đêm quỷ lớn xuất hiện.
Nếu như hồi trước Ngụy Thời cảm thấy chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra, coi như là bị quỷ áp giường một hồi, nhưng một khi kết nối quỷ lớn kia với Ngụy Hân thì đồng thời sắc mặt Ngụy Thời trắng bệch không còn chút máu, cuối cùng lại biến thành màu đen, bàn tay nắm chặt thành đấm, nếu Ngụy Hân bây giờ xuất hiện ở trước mặt hắn, nhất định sẽ bị anh tàn ác đấm cho một cú.
Mặc kệ quỷ nhỏ, quỷ lớn rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, thì cái chuyện anh bị em trai mình ăn lời, quả thật vô cùng xác thực không thể nghi ngờ.
Ngụy Thời hít một hơi thật sâu, tự nói với mình, em trai là phải từ từ mà dạy, không thể trực tiếp đánh cho nó tàn phế hay chết ngắc được.
Trong lúc đầu óc Ngụy Thời không ngừng quay ngược lại những sự kiện lúc trước, nghĩ qua nghĩ lại rốt cuộc cũng nhớ lại được hết những chuyện mình đã quên lúc trước, thì bên kia chuyện đám người Ngụy Thất gia làm cũng đã sắp xong.
Ngụy Thất gia không hổ là người trong Ngụy gia khiến trẻ nhỏ nhìn liền sợ hãi, người lớn nhìn thì phải kính phục, nhìn thấy bộ dáng khủng khiếp ăn sống nuốt tươi ác quỷ lệ hồn của Ngụy Hân, chẳng những cười được, mà còn vui vẻ đi mấy vòng quanh Ngụy Hân, miệng liên tục trầm trồ khen ngợi, khiến vài người Ngụy gia bên cạnh hai mặt nhìn nhau, không biết ông ta đột nhiên động kinh hay là Ngụy Hân thực sự có gì đó.
Vì Ngụy Thất gia đang rất vui vẻ cho nên không cẩn thận hít một hơi gió âm vào rồi bị sặc, lập tức một tràn ho khan rúng động trời đất phát ra từ trong thân thể gầy yếu mà già cả của ông, tiếng ho khan thấu tim thấu phổi khiến người không khỏi hoài nghi ông có thể ho đến chết luôn không, hoặc thân thể trực tiếp rụng ra từng khối, nhưng mà, sức sống sinh mệnh của Ngụy Thất gia dai hơn bọn họ tưởng nhiều, sau khi ho một trận, hộc ra cục đàm nghẹn trong cổ, Ngụy Thất gia đã sống lại, nhưng mà giọng nói càng thêm suy yếu và khàn khàn.
“Không ngờ bí thuật dưỡng thi đưa của thi Mã gia còn lợi hại hơn ta tưởng một chút, khụ ——” Ngụy Thất gia che miệng lại khe khẽ ho khan một tiếng, sau đó thở hổn hển giọng nói trở nên ồm ồm, “So với âm thi còn lợi hại hơn —— Ngụy gia chúng ta có lẽ sẽ có ngày như vậy.” Ngụy Thất gia vui mừng thì thào tự nói.
Vài người khác yên lặng nghe.
Vừa lúc đó, trong rừng gần đó cây đột nhiên có động tĩnh.
Đại gia lão dẫn theo vài người Mã gia từ bên trong đi ra, lão ta khinh miệt nhìn sắc mặt năm người bọn Ngụy Thất gia đại biến, “Hừ, đám người ngoài các người còn thật coi Mã gia chúng ta là nơi tùy tiện ra vào hay sao? Các người ắt hẳn là có chủ ý với ‘Âm quỷ’ đi? Nó là một cái xác nửa thi nửa quỷ mà hơn ba trăm năm qua Mã gia chúng ta mới luyện thành, các người nghĩ rằng chúng ta sẽ dễ dàng để nó bị trộm đi như vậy?”
Ngụy Thất gia nhìn những người mới đến này, ban đầu là kinh hãi, nhưng cũng không cuống cuồng rối loạn.
Ông cũng mặc kệ người Mã gia, trực tiếp đi tới bên người Ngụy Hân, “Nó vốn là do ta cố ý để người giao tới tay Mã gia các người. Bây giờ nhưng mà cũng chỉ đến lấy lại mà thôi.”
Đại gia lão chậm rãi nói, “Vậy để xem các người có bản lãnh này hay không. Nếu mấy ngày hôm trước các ông muốn trộm nó đi, Mã gia chúng ta ngoại trừ cùng các người mặt đối mặt đánh một trận thì quả không còn cách nào khác, nhưng bây giờ nó đã trải qua nghi thức ở Mã gia chúng ta, dù ông muốn mang nó đi cũng chẳng được.”
Đại gia lão hiển nhiên rất có lòng tin đối với bí thuật Mã gia, lão thậm chí còn có lòng dạ thảnh thơi nói chuyện với Ngụy Thất gia.
Hai người không nóng không vội, cứ ông tới một câu, ta trả một câu.
Ngụy Thời cảm thấy hai người không phải không muốn lập tức ra tay, mà là hai phe đều có chút sợ ném chuột vỡ đồ, giống như đang e ngại đối phương vậy, hai lão cáo già này không đi cùng đường với những người trẻ tuổi lỗ mãng thô bạo, bọn họ sẽ không dễ dàng gì mà liều mạng mình.
Ngụy Thời nhìn bọn họ tiếp tục ở nơi đó không mặn không nhạt nói chuyện xàm.
Lúc này, Ngụy Hân đã nuốt sạch sành sanh những quỷ hồn chưa kịp đào tẩu chung quanh, mà cái đống sáp mỡ chảy tới dưới chân cậu, theo thân thể cậu bắt đầu tràn lan ra ngoài, thật giống như dây leo quấn quanh người, bao kín toàn bộ thân thể Ngụy Hân, kể cả gương mặt. Ngụy Hân sau khi ăn xong, cứ ngây người đứng ở đó, trên gương mặt còn mang theo nét trẻ con có đường vân màu đen kỳ quái, còn dính một chút nội tạng dơ bẩn, đây là một kiểu tàn ác vô tri, mà bộ dáng ngây thơ khờ dại này càng khiến cho tà ác trên người cậu càng thêm thuần túy và nồng đậm.
Vừa bị cậu hấp dẫn, mà đồng thời cả linh hồn sâu thẳm bên trong cũng đang run rẩy.
Hiện tại Ngụy Thời đang có cảm giác này, nhưng mà, rất nhanh anh đã dứt bỏ nó, dù là hấp dẫn hay sợ hãi, dù nói thế nào đi chăng nữa, dù cậu có biến thành bộ dáng thế nào, thì thằng chết bầm trước mắt không biết là người hay là quỷ này vẫn là em trai của anh.
—— mãi là em trai của anh.
Ngụy Thời lén lút núp xem tình hình kế tiếp sẽ phát triển như thế nào, đột nhiên, anh phát hiện sắc mặt gương mặt ngỡ ngàng luống cuống của Ngụy Hân đột nhiên có một ít thay đổi rất nhỏ, nếu không phải trong tay người Ngụy gia còn đang cầm nến trắng cháy le lói, thì chắc rằng Ngụy Thời cũng không nhìn thấy được, Ngụy Hân khó hiểu xoay người, hướng đôi mắt trống rỗng cậu nhìn về, đúng là nơi Ngụy Thời đang trốn.
Không hiểu vì sao, Ngụy Thời đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ.
Lòng mình có quỷ hay sao, Ngụy Thời yên lặng phỉ nhổ chính mình, chẳng lẽ bởi vì hành vi bàng quang đứng xem không thèm đếm xỉa của mình? Theo lý mà nói, anh hẳn là nên đứng về phía Ngụy gia, nhưng mà chuyện Ngụy Thất gia làm, thật sự vượt quá giới hạn chấp nhận của anh, dù làm cách gì anh cũng không thể thuyết phục chính mình, đương nhiên, anh cũng không có khả năng đứng về bên Mã gia, Mã gia vẫn luôn định nhốt anh tại đây cả đời.
Kết quả tốt nhất chính là thừa dịp người ngựa hai bên đánh đến mức ta sống ông chết, thì anh lén dẫn Ngụy Hân đi.
Nhưng mà, đang lúc Ngụy Thất gia cùng đại gia lão càng nói càng ăn ý, hai người mong muốn dứt bỏ thành kiến cùng cố kỵ, càng đứng càng gần, cuối cùng, giống như đang bàn mưu đồ bí mật gì vậy, từ mắt long sòng sọc trừng nhau như gà chọi lại biến thành đồng bọn nắm tay nói chuyện vui mừng, đổi mặt thật là nhanh, khiến thanh niên Ngụy Thời ra đời chưa lâu này có chút chẳng hiểu được đầu cua tai nheo gì, nhưng mà nhìn tình huống, thì bọn họ đúng đã đạt thành thỏa thuận đàm phán.
Hiện tại muốn dẫn đi Ngụy Hân, có chút khó khăn.
Nhưng mà, vẫn phải thử xem.