Thi thể bị mang trở về, dọc đường che che giấu giấu, tránh người mà đi. Ngụy Thời lấy ra một điếu thuốc đưa cho ông già đang sóng vai với anh, ông khoát tay, không nhận, “Tuổi còn trẻ, hút thuốc làm chi, chỉ tổ làm hao tổn tinh thần thôi.”
Lần đầu tiên Ngụy Thời nghe thấy kiểu nói này, cảm thấy rất lạ.
Thật ra anh không hút thuốc thường, chỉ là cảm thấy tình trạng thân thể mình bây giờ nên kéo vài hơi để nâng cao tinh thần. Anh cảm giác chân mình vẫn không ngừng run rẩy, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã ra đất, ngất xỉu luôn.
Ngụy Thời cố gắng nói chuyện với ông ta, “Ông họ gì?”
Bước chân ông già vẫn rất vững, “Họ Phan, cậu kêu ta lão Phan là được.” Ông quay đầu lại hỏi, “Sư phụ cậu là ai?” Ngụy Thời mở miệng tính trả lời, ông lại vẫy vẫy tay, “Khoan nói đã, để ta đoán, có phải là Từ lão tam hay không?”
Điếu thuốc trên miệng Ngụy Thời thiếu chút nữa rớt xuống đất, ngạc nhiên nhìn ông, “Ông làm sao biết?”
Lão Phan cười cười, “Ta đoán đúng rồi phải không, vừa thấy cậu dùng cái bùa kia là ta đã đoán được tám chín phần, không có mấy người dùng loại bùa ấy, Từ lão tam là một trong số họ, nhưng mà tại sao ngay cả “Lễ bái môn” ông ta cũng không dạy cho cậu?”
Ngụy Thời có chút mù mờ, “Cái gì là ‘Lễ bái môn’?”
Lão Phan lại vung tay làm động tác kỳ quái hồi nãy, “Mỗi môn mỗi phái đều có ‘Lễ bái môn’ của riêng mình, chắc Từ lão tam còn chưa kịp nói cho cậu biết, ta đến từ Miêu gia bên Tương bắc*.”
Tương bắc = phía bắc sông Tương Giang
Ngụy Thời hiểu được, ‘Lễ bái môn’ chẳng khác gì với mấy câu tiếng lóng như “Thiên vương cái địa hổ, bảo tháp trấn hà yêu”*, “Sư phụ con cũng không biết giờ đã chạy đi đâu.”
Thiên vương cái địa hổ: tiếng lóng của thổ phỉ, mày thật lớn gan, dám đến đây chọc tổ tông
Bảo tháp trấn hà yêu: cũng là tiếng lóng, nếu như thế, mày ngã từ núi rơi xuống sông chết đừng trách
Lão Phan gật đầu, “Tính tình ông ta vẫn luôn như thế.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, trong chốc lát đã về tới thôn, đến nhà mấy người nọ.
Người nhà này cũng đơn bạc, hai vợ chồng có một trai một gái, con gái đã gả ra ngoài lấy chồng, chỉ còn lại con trai tên là Trịnh Đào, mở một quán bán đồ ăn cay ở vùng lân cận trường đại học sư phạm nọ, cũng ăn nên làm ra.Trịnh Đào thường ở lại quán, trước đó không lâu còn vui mừng chạy về báo là đã nói chuyện với bạn gái, mấy ngày nữa sẽ dẫn về cho cha mẹ gặp mặt.
Ngụy Thời nghe hai người khóc sướt mướt kể lể mọi chuyện.
Nghe xong, Ngụy Thời đề nghị muốn đến coi quán ăn Trịnh Đào mở kia, còn cả nơi phát hiện thi thể để xem xét tình hình coi kiếm được manh mối gì không. Bác Trịnh dẫn đường, Ngụy Thời và lão Phan theo ở phía sau. Vừa ra khỏi cửa, cả người Ngụy Thời run rẩy, vừa rồi uống đến mấy bát nước ấm lớn, thân thể vất vả lắm mới ấm lên được tí, giờ lại bắt đầu tỏa khí lạnh ra, Ngụy Thời dường như có thể nghe được tiếng gió u u rất nhỏ.
Lão Phan ở bên cạnh nói, “Tiểu Ngụy, bây giờ cậu không ổn lắm đâu, cương hỏa quá thấp.”
Ngụy Thời sờ sờ trán của mình, “Chẳng còn cách nào khác, cũng không thể bỏ mặc… kệ thôi.” Vài chữ ở giữa ậm ờ lướt qua, ai cũng không nghe rõ.
Bác Trịnh đi phía trước nghe thấy Ngụy Thời nói như vậy thì vẻ mặt rất là cảm kích, Ngụy Thời không nói cho ông biết, mấy chữ lấp lửng kia kỳ thật là chỉ Ngụy Hân, không có quan hệ gì với đứa con Trịnh Đào của ông cả.
Đường đi đến bảy rẽ tám quẹo, Ngụy Thời vừa thấy nơi này anh đã từng đến, La Chí Dũng ở chỗ này.
Mấy trường học gần đó lục tục tan trường, người trên đường không nhiều lắm, cửa hàng hai bên chẳng đông đúc gì, chủ tiệm ngồi ở bên trong nhìn mặt ủ mày chau. Bác Trịnh dẫn họ tới một ngôi nhà mặt tiền đã đóng cửa, Ngụy Thời nhìn thấy trên cửa có dán quảng cáo cho thuê nhà.
Bác Trịnh đứng ở bên giải thích, “Để không cũng vô ích…”
Ngụy Thời gật đầu, đúng là như vậy, người sống dù sao vẫn phải tìm kế sinh nhai sống qua ngày.
Mặt tiền quán rất nhỏ, Ngụy Thời cảm thấy nhiều lắm chỉ đủ cho hai, ba cái bàn, bên trong còn có một cái bàn đặt ít dụng cụ làm bếp, trên mặt đất còn lại chút rau thừa, cửa vừa mở ra, Ngụy Thời đã ngửi thấy một mùi lạ, không phải là mùi thức ăn thiu, hay mùi hôi của cặn cơm, chén bát lâu chưa rửa, mà là mùi bùn tanh tưởi.
Ngụy Thời nhìn căn phòng một chút, ” Âm khí nặng nề.”
Lão Phan không nói gì, ông thật sự chỉ tính làm người đứng xem. Ngụy Thời thấy trong góc phòng có một bãi nước màu đen, anh dựa tường, khom lưng xuống, lấy ra một lá bùa thấm chút nước đen kia, lá bùa lập tức trở nên ướt nhẹp, gần như chảy ra nước, Ngụy Thời nhíu mày một chút lại giãn ra.
Bác Trịnh đứng ở một bên, vẻ mặt lo lắng.
Ngụy Thời đứng thẳng lưng, giọng nói có chút khàn khàn, “Đi thôi.”
Ra cửa, bác Trịnh khóa cửa lại, Ngụy Thời đứng nhìn người đi đường, đột nhiên anh thấy một bóng dáng thấp bé quen thuộc, vội vã đi tới, nhìn như là La Chí Dũng, Ngụy Thời vừa định gọi cậu thì người đã quẹo vào trong một cái hẻm nhỏ.
Ngụy Thời cũng không đuổi theo, anh nghĩ hẳn là sẽ không có chuyện gì.
Nơi phát hiện ra thi thể Trịnh Đào là tại đường lớn bên bờ sông, ngay gần vùng Sở Thiên, rất không tốt, không ngờ lại ở gần bên chợ quỷ, lúc bác Trịnh dẫn Ngụy Thời tới nơi này, Ngụy Thời sửng sốt một hồi, miệng thì thào nói, “Không ngờ lại chết ở chỗ này…”
Chết ở chỗ này, rắc rối càng nhiều hơn.
Ngụy Thời suy nghĩ một lát, lại rút một điếu thuốc, chậm rãi nói, “Bác Trịnh, bác về trước đi, nguyên nhân cái chết của con báccó vấn đề, cháu cần phải điều tra manh mối rõ ràng trước, sau đó mới nghĩ cách để anh ấy xuống mồ. Bác mua thêm một cỗ quan tài để đặt thi thể Trịnh Đào, lá bùa trên lưng ngàn vạn lần không thể gỡ xuống.”
Bác Trịnh không chịu đi, hiển nhiên là bị dọa sợ.
Ngụy Thời cam đoan mãi, lại đẩy lão Phan ra làm bia, cuối cùng mới dỗ người đi được.
Ngụy Thời thở phào nhẹ nhõm, đi tới phòng khám gần đó truyền nước biển, ba giờ khi sau lại khăn gói mang theo “Gia sản” cùng dụng cụ tùy thân, vẽ một lá bùa, chuẩn bị tốt rồi mới xuất phát lần nữa.
Một đường thuận lợi đến mồ.
Trên mồ yên tĩnh, chẳng một tiếng động, Ngụy Thời cẩn thận tránh trấn thi phù mà mình vẽ lúc trước, bắt đầu đào mộ. Đất xốp, đôi lúc đào trúng phải mấy hòn đá nhỏ, Ngụy Thời mệt đến mức cả người chảy mồ hôi, miệng thở ra khói trắng, tốn rất nhiều sức cuối cùng mới đào xong mộ phần, lộ ra quan tài màu đen bên trong.
Ngụy Thời phủi hết đất dính trên quan tài ra, hít sâu một hơi, áp chế kích động trong lòng, ngón tay bắt đầu run rẩy cạy nắp quan tài, thanh âm nặng nề vang lên giữa núi rừng vắng lặng, khiến người ê răng, Ngụy Hân an tĩnh nằm ở bên trong, Ngụy Thời nhẹ buông tay, nắp quan tài trong tay anh thiếu chút nữa sập xuống lại.
Anh cố hết sức đẩy nắp quan tài ra, tay dính đầy bùn đất từ từ đưa tới dưới mũi Ngụy Hân, không có hơi thở, thử nhiều lần vẫn như vậy, cả người Ngụy Thời thẳng đờ khuỵu xuống, đột nhiên anh bật khóc, khóc vài tiếng rồi dùng ống tay áo lau mặt, chống đầu gối đứng lên.
Thời tiết dường như chưa bao giờ lạnh như ngày hôm nay, giống như không hề có ánh mặt trời vậy.
Ngụy Thời lấy lá bùa kia ra dán trên ấn đường Ngụy Hân, bên trong cậu mặc áo liệm, vì để che dấu, bên ngoài cậu mặc một cái áo choàng đen dài, dọc đường đi chỉ sợ sẽ dọa thêm mấy người nhát gan.
Ngụy Thời ôm xác Ngụy Hân lạnh băng cứng ngắc, kéo cậu từ trong quan tài ra, kẹp ở giữa cây và bản thân mình, bảy đảo tám nghiêng mới gượng đứng được, Ngụy Thời lấy trong túi quần ra một cái chuông đồng nhỏ, bên trong chuông chẳng có thứ gì, căn bản không phát ra thanh âm. Anh không để ý, nhẹ nhàng đung đưa chuông đồng vài cái, Ngụy Hân bắt đầu cử động, tự mình đứng vững.
Chuông đồng này gọi là “Âm linh”, người sống không nghe được, chỉ có người chết mới có thể nghe được.
Ngụy Thời đi một bước, chuông trong tay liền vang một tiếng, Ngụy Hân sẽ theo tiếng chuông ấy mà từ từ cử động, ban đầu nhìn giống như cương thi trong TV, nhảy tới nhảy lui, Ngụy Thời thay đổi tiết tấu rung chuông một chút, Ngụy Hân mới thoải mái bước đi theo tiếng chuông.
Nhìn qua giống người, mà không phải giống thi thể.
Ngụy Thời vội vàng dọn dẹp lại đống hỗn độn ở nghĩa địa, sửa lại quần áo Ngụy Hân một chút, lấy khăn lau tay cho cậu, lui ra phía sau hai bước nhìn một chút rồi mới mang cậu hướng về con đường cái.
Ngoại trừ ánh mắt đầu tiên nhìn gương mặt Ngụy Hân, anh vẫn giữ tầm mắt mình ở dưới mặt cậu.
Ngụy Thời không dám nhìn cậu.
Ngụy Hân hồi trước không thích nói chuyện, gương mặt không có nhiều biểu cảm, thường xuyên bị Ngụy Thời ghét cho là tính cách cậu chán quá, mặc dù là em mình nhưng lại không thích chơi với cậu, giờ nhớ lại, khuôn mặt ấy sinh động biết bao nhiêu, sao lúc ấy anh lại ghét cậu cơ chứ?
Thật sự là không nghĩ ra.
Một người một xác tới bến xe bus, Ngụy Thời vừa rung chuông đồng vừa đỡ Ngụy Hân lên xe, cơ hồ là nửa đỡ nửa ôm Ngụy Hân tới chỗ ngồ cuối cùng, đây là trạm đầu tiên, trên xe không có nhiều người, không lâu sau xe liền chuyển bánh.
Xe bus an ổn chạy ở trên đường, cứ chốc chốc lại dừng một lát, không ngừng có người lên xuống xe, người trên xe dần dần mà nhiều hơn, chỗ ngồi chung quanh cũng dần dần bị lấp đầy.
Ban ngày ban mặt, giữa nhiều người sống như vậy mà chuyển xác đi, Ngụy Thời lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Trên người Ngụy Hân cũng không có mùi hôi thối gì, chỉ có một ít mùi bùn.
Đột nhiên, lái xe thắng gấp một cái, người trong xe đều đổ về phía trước, Ngụy Thời hoảng sợ, vội vàng ôm lấy thân thể Ngụy Hân đang chực ngã, nhưng vẫn khiến cậu đụng phải ghế ngồi phía trước, phát ra tiếng phịch thật lớn, người ngồi xung quanh quay lại nhìn, Ngụy Thời có chút xấu hổ nhẹ giọng nói, “Bạn tôi uống rượu …” Những người nọ dùng ánh mắt hờ hững nhìn cậu một lát sau đó tán gẫu thì tiếp tục tán gẫu, còn nhìn ra ngoài cửa sổ thì lại nhìn ra ngoài cửa sổ tiếp, lúc này, Ngụy Thời thật sự rất thích đám đông lạnh lùng như thế.
Lần này, Ngụy Thời để Ngụy Hân dựa vào mình.
Thân thể Ngụy Hân lạnh băng mà cứng ngắc, khiến Ngụy Thời cảm thấy lạnh hơn, anh kéo mũ một chút, che kín thêm gương mặt của Ngụy Hân.
Lúc Ngụy Thời làm những việc này, anh vẫn luôn lạnh lùng bình tĩnh, trừ bỏ sắc mặt trắng bệch thì nhìn như bình thường, kỳ thật Ngụy Thời cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, có lẽ anh thật sự không nghĩ gì cả, thậm chí anh cũng không biết tiếp theo mình rốt cuộc muốn làm cái gì, mọi thứ giống như được đặt đồng hồ báo giờ vậy, cứ từng bước từng bước mà làm thôi.
Cuối cùng anh đã tìm thấy Ngụy Hân.
Cứ như vậy đột nhiên xuất hiện, biến thành một khối thi thể lạnh băng, còn bị người dưỡng thi thao túng.
Việc này giáng một đòn nặng nề xuống đầu Ngụy Thời, khiến anh phản ứng có chút chậm chạp.
E rằng là do thương tâm.
Ngụy Thời xuống xe cách trường học hai trạm, chuông đồng trong tay anh không ngừng đung đưa, Ngụy Hân được anh đỡ đứng dậy, bước chân cứng ngắc đi bên người Ngụy Thời. Ngụy Thời nắm chặt lấy cánh tay cậu, mang cậu xuống xe, xuống xe ở trạm này ít người hơn, càng đến gần trường học, càng có nhiều người.
Nhân khí quá thịnh, Ngụy Thời sợ Ngụy Hân sẽ bật dậy.