Ko thể phủ nhận, Diệp Phong luống cuống quẫn bách như vậy, so với lúc trước hé ra mặt thối lạnh như băng thì bộ dáng này đáng yêu hơn.
Nằm xuống giường, rõ ràng mệt chết đi được, mà lại ngủ ko yên.
Đầu óc của nàng cứ lật qua lật lại đều là 2 khuôn mặt tương tự đến cực điểm, nhớ tới trước khi xuyên Hàn Tử Tuấn đối với chính mình chất vấn, lúc đó, nàng tức giận xém muốn đánh chết hắn.
Tại sao hắn có thể ô nhục nàng như vậy? Tại sao hắn muốn ô nhục nàng? Nếu như đại khái thật có gian lận, hắn và Hàn gia ko phải hẳn là rõ ràng hơn sao? Chẳng lẽ hắn thật cho là mình dùng thủ đoạn với Đồng Đồng, mới làm cho Đồng Đồng ko thể ko thoái nhượng? Chẳng lẽ hắn là thích Đồng Đồng? Cho nên mới oán hận nàng đoạt đệ nhất danh?
Tro lòng nàng nghi vấn chồng chất, chỉ tiếc, ko biết còn có cơ hội hay ko tìm ra đáp án.
Quên đi! Hiện tại trời nam đất bắc, còn muốn cũng vô ích.
Đột nhiên lại nghĩ đến, nàng là chết rồi mới xuyên tới nơi đây, thân thể có thể hay ko đã đưa tới nhà tang để hỏa táng? Nàng có phải là ko còn cơ hội xuyên trở về?
Vừa nghĩ tới kết cục như thế, nàng liền nhịn ko được bi ai, 1 loại pháp thoát khỏi số phận ràng buộc, cảm giác như là ngày diệt vong đã tới, làm cho nàng cảm thấy 1 loại tuyệt vọng trước nay chưa từng có.
_ Tình Tình, muốn khóc thì cứ khóc! Khóc rồi, ngươi sẽ càng trở nên kiên cường hơn, nhân sinh trên đường có nhấp nhô, có sai lầm, thậm chí có thời gian tuyệt vọng, cũng chỉ là lão thiên gia muốn khảo nghiệm ngươi thôi, chỉ cần ngươi lòng mang hi vọng, dũng cảm vượt qua 1 bước này, ngươi sẽ phát hiện, nguyên lai phong cảnh phía trước là như thế mỹ lệ.
Lời này, là mẹ nàng từ nhỏ hay cổ vũ nàng.
Đặc biệt lúc trước khi đi ghi danh ở học viện âm nhạc, là kinh đô âm nhạc học viện tốt nhất toàn quốc tro số các học viện âm nhạc khác, học viện tuyển chọn cũng cực kỳ nghiêm ngặt, nếu như thiên phú quá kém, dù ngươi nghĩ đi cửa sau chen vào cũng ko được.
Mà nàng, dưới sự cổ vũ của ba mẹ, đã trải qua các loại khó khăn, chính là bằng thành tích cao nhất đi vào.
Ở trên đường nhân sinh của nàng, vừa là bạn nàng, cũng là người nàng yêu thương nhất chính là ba ba, mẹ.
Nàng vẫn luôn cảm giác mình so với người khác hạnh phúc, nhưng bây giờ, nàng có lẽ sẽ ko bao giờ gặp lại bọn họ.
Tro lòng quá mức bi thương, trái lại ko rơi ra nước mắt, chỉ là cảm giác, tâm, như bị ai đó nắm tro lòng bàn tay mà ra sức chà đạp, 1 trận rồi lại 1 trận đau đớn.
….
Đột nhiên, 1 trận tiếng la nhẹ nhàng ở ngoài bình phong vang lên- Công chúa, công chúa, Tình nhi đã trở về!
Quân Phi Vũ lập tức ngồi dậy- Tình nhi, mau vào!
Nhìn thấy Tình nhi vẻ mặt bỡn cợt cười, Quân Phi Vũ gõ đầu của nàng- Nói mau, có tìm được tin tức gì hay ko?
Tình nhi nhẹ nhàng cười- Công chúa, người đoán đi, tro các hoàng tử, người nào được phân tới Phi Vũ cung chúng ta?
Quân Phi Vũ có chút giật mình- Là ai?
Là Thương Ngô quốc nhị hoàng tử Hoa Trầm Hương. Bắt đầu từ ngày mai, hoàng tử sẽ do công chúa ngài đợi tới đón.
_ Tình nhi, ngươi nói có thật ko? Mẫu hoàng ko phải biết thân thể ta khó chịu, thế nào còn có thể phái người qua bên ta? Trực tiếp phái cấp 3 hoàng tỷ 1 người phụ trách 2 người ko được sao.
Quân Phi Vũ có chút bất mãn.
Nàng mới đến, chính mình còn muốn lưu ý mọi chuyện, làm gì có nhiều tâm lực chiêu đãi hắn? Huống chi, quá trình này có chút gì vạn nhất đi nhầm bước, chẳng phải là phiền phức lớn? Chẳng lẽ mẫu hoàng còn ko biết nàng Quân Phi Vũ là người ko dễ chọc?
_ Nô tỳ ko dám truyền sai thánh ý. Bất quá, dựa theo nô tỳ quan sát, vị hoàng tử kia thoạt nhìn lịch sự nho nhã, hẳn là dạng người dễ đối phó. Công chúa, ngài cũng đừng quá lo lắng.
Quân Phi Vũ than nhẹ 1 tiếng- Ngươi nên biết ý tứ mẫu hoàng, chẳng lẽ mẫu hoàng thực sự xem trọng Hoa Trầm Hương? Vậy còn những hoàng tử khác đâu? Kia song bào thai phân cho người nào?
_ Thiên Tiệm quốc song bào thai hoàng tử phân cho Phi Yên cung, Long Đằng quốc 2 vị hoàng tử phân tới Thái tử cung, còn có 1 vị Thương Ngô quốc bát hoàng tử Hoa Trầm Ngọc phân tới Ngũ công chúa Phi Vụ cung. Nô tỳ nhìn lúc Tam công chúa đi ra, đuôi lông mày hàm xuân, nhất định là phi thuờng thích Thiên Tiệm quốc 2 vị song bào thai hoàng tử.
Tình nhi có thể quan sát cẩn thận đến chừng này, làm cho Quân Phi Vũ rất hài lòng.
Bất quá cũng nghĩ đến, 2 vị song bào thai này đúng là nhân trung long phượng (Rồng phượng tro biển người), có thể lấy được phu thị như vậy, nữ nhân nào ko vui a! Hiện tại phân cho Quân Phi Yên, giống như là quan được ban lộc, nàng ko vui mừng mới lạ.
_ Tình nhi, ngươi thật là được việc! Sau này ngươi sẽ giúp ta lưu ý 1 chút động tĩnh ở cung bọn họ, nói cho ta biết đúng lúc, đến lúc đó bản công chúa trọng thưởng hậu hĩnh.
Tình nhi thụ sủng nhược kinh, liên tục xua tay- Công chúa, đây là nô tỳ phải làm, nô tỳ ko cần ban thưởng.
Quân Phi Vũ kéo tay nàng, khẽ cười nói- Ta cho ngươi ngươi cứ cầm, khi tất yếu, ngươi cũng có thể lấy số tiền này thỉnh hảo tỷ muội tro cung uống chút trà, liên hệ 1 chút cảm tình. Tình nhi, có lẽ trước đây ta xác thực ko phải là người tốt, thế nhưng ta cam đoan, sau này, ta đối với ngươi cùng Diệp Phong, nhất định sẽ thân như tỷ muội, thân như huynh đệ, ta có, ta cũng nhất định sẽ phân 1 phần cho các ngươi, các ngươi là người của ta, ta tuyệt sẽ ko để cho người khác khi dễ các ngươi.
_ Công chúa…- Ko nghĩ tới Quân Phi Vũ nói những lời này, thế nhưng làm cho Tình nhi cảm động khóc lớn.
_ Được rồi, đừng khóc! Ngày mai còn phải nghênh tiếp vị hoàng tử kia đại giá lâm! Đến, chúng ta thương lượng 1 chút, ngày mai ứng phó thế nào vị Trầm Hương hoàng tử này.
Trãi qua 1 buổi tối chủ tớ thầm thì, cuối cùng, Quân Phi Vũ vẫn là quyết định, dùng sở trường của mình ở hiện đại là diễn xuất chinh phục người nam nhân này.
Nếu vào cung Phi Vũ của nàng, tốt xấu cũng phải đem danh tiếng của nàng truyền đi, cũng ko thể làm cho hắn đập phá bừa bãi đi!
Này ko phải là mục đích của mẫu hoàng khi đem các hoàng tử phân nhập các cung sao? Nàng Quân Phi Vũ mặc dù ko phải là cái gì hảo điểu (Con chim thông minh, ý chỉ người khôn ngoan), nhưng cũng ko thể để cho người ta xem thường.
Hoa Trầm Hương, ngươi đến tột cùng là cái mẫu nam nhân như thế nào?