Hiện tại, muốn cầu Quân Thiên Hựu hắn vẽ 1 bức họa, ít nhất phải trả giá tới mấy nghìn lượng vàng, thậm chí tới mấy vạn hoàng kim mới được. Đối với sủng tử của An Dương Vương mà nói, bạc hắn chưa bao giờ thiếu, chỉ khó ở chỗ là phải xem hắn có chịu hay ko xuất thủ.
Ở toàn bộ Hoàn Tinh đại lục, ko có bao nhiêu người có thể có cơ hội cất kỹ tranh chữ của hắn, ngoại trừ bằng hữu bên ngoài của hắn, người khác cũng chỉ có thể thỉnh thoảng tại đây nhìn thấy hắn chấp múa bút 1 chút điển hình như cuộc thi đấu ở lễ hội hoa sơn trà nở lần này, chứ bình thường đừng mong có cơ hội nhìn thấy hắn vẽ tranh.
Đơn giản thôi, luôn luôn càng rất thưa thớt càng có vẻ trân quý, hoàng kim khó cầu 1 bức, cũng bởi vậy danh tiếng Quân Thiên Hựu mới càng ngày càng vang.
Khi hắn tự tin đầy cõi lòng thu bút, quay đầu nhìn về phía Quân Phi Vũ ở bên cạnh, vốn cho rằng nàng khẳng định lúc này còn đang vùi đầu khổ kiền, ai ngờ, giai nhân lại đã sớm đứng cao vút ở 1 bên, chính 2 tròng mắt mỉm cười nhìn hắn.
Khuôn mặt tuấn tú của Quân Thiên Hựu xẹt qua 1 tia ngoài ý muốn, tinh con ngươi nhìn về phía bức tranh của nàng tác thượng, chỉ là liếc mắt 1 cái như thế, làm hắn 2 mắt trừng lớn.
Sau 1 khắc, người tự kĩ nãy giờ đã nhào tới “Hàn Mai Ngạo Sương đồ” của nàng, tinh tế đoan trang nửa ngày, đứng ngốc nửa ngày ko hé răng.
Mọi người cảm thấy quái dị, Quân Thiên Hựu rốt cuộc là thế nào?
Kinh Thiên Vũ vội vã đứng lên hoà giải, hướng phía Tiêu Bạch cùng 1 vị nam nhân khác vẫn đang trầm mặc ngồi ở góc nói- Tiêu huynh, Vũ Văn huynh, các ngươi cùng nhau sang đây nhìn xem, bức tranh của Quân huynh đệ cùng công chúa điện hạ vẽ, cái nào tốt hơn?
Tiêu Bạch khẽ gật đầu, liền cùng Kinh Thiên Vũ cùng nhau đi đến trước bức tranh của Quân Thiên Hựu, bức tranh hắn vẽ chính là 1 bức”Thủy Tiên đồ”, vài người nhét chung 1 chỗ châu đầu ghé tai.
Khi các hắn còn đang đồng thời xem xét bức tranh, Quân Phi Vũ đã ngồi trở lại vị trí của mình, tiếp nhận Tình nhi đưa tới trà uống 1 hớp lớn- Trời hạn gặp mưa phùn, thực sự là thoải mái!
Tình nhi cúi đầu ghé vào bên tai Quân Phi Vũ trêu ghẹo nói- Công chúa điện hạ, ngài hôm nay thật là làm cho nô tỳ mở rộng ra nhãn giới a!
Quân Phi Vũ liếc nàng 1 cái, nhẹ huấn một câu- Những lời này, trở về rồi hãy nói!
Mâu quang xẹt qua trên người Diệp Phong, lại phát hiện hắn kia 2 tròng mắt thâm thúy đồng dạng lóe tinh ý quang mang, lúc đón nhận tầm mắt của nàng, lại nhanh chóng buông xuống.
Kia tức khắc, Tiêu Bạch cũng rất nhanh liền cấp ra lời bình- Theo bức “Thủy Tiên đồ” của Thiên Hựu mà nói, bức tranh hết sức hoàn chỉnh, kỹ nghệ điêu luyện, mặc dù theo lối vẽ tỉ mỉ nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy thoải mái, cảnh vật đều đạt tới cảnh giới sinh động, tươi mát, hoàn mỹ. Đặc biệt nếu ta quan sát kỹ, hiển nhiên thủy tiên ko thể thụ ở 4 phía mà nhô ra từ tro ô nước sở nhuộm, vẫn như cũ nở rộ ra thần thái mỹ lệ, tươi mát thoát tục, nhưng lại thấu làm ra 1 bộ kiều mỹ biếng nhác thái độ vô lực cảm giác duy mỹ.
_ Liên ra nước bùn mà ko nhuộm, trạc thanh liên mà ko yêu! Đúng là 1 tác phẩm xuất sắc- Tiêu Bạch nói đến đây, ý vị thâm trường hỏi 1 câu- Lại ko biết thủy tiên này của tứ đệ, là chỉ người nào?
Quân Thiên Hựu hướng hắn trừng mắt nhìn, ha ha cười- Đại ca, tử nói: ko thể nói, tức là ko thể nói!
Kinh Thiên Vũ liếc mắt 1 cái về phía Quân Phi Vũ đang thản nhiên tự đắc ở đó uống trà, mâu quang mang 1 chút ngấm ngầm thâm độc, đã quay đầu lại hỏi 1 người- Vũ Văn huynh, theo ý kiến của ngươi?
Vũ Văn Triển Hồng mỉm cười- Thiên Hựu công tử nổi tiếng vẽ tranh đệ nhất Hoàn Tinh, xuất thủ tức đều là tác phẩm xuất sắc, vừa rồi Tiêu công tử cũng đã lời bình qua, này tự ko cần tại hạ nói, nhưng thật ra tương đối tại hạ có hứng thú nhìn kiệt tác của công chúa điện hạ, dù sao đây cũng là công chúa điện hạ lần đầu tiên xuất thủ thôi.
Vũ Văn Triển Hồng coi như là danh nhân tro kinh thành, năm nay gần 30, vóc người hân trường, hé ra mặt trắng nõn có thể nói thanh tú, ngũ quan lại vô thập đặc điểm, chỉ có đôi mắt kia, tản mát ra 1 loại tinh diệu bàn sáng quang thải, giống như là Tôn Ngộ Không bệnh mắt đỏ kim tình bình thường, làm cho người ta vừa thấy khó quên.
Hắn ở kinh thành chuyên kinh doanh tranh chữ, “Thư hương bức tranh hiên” nổi danh nhất kinh thành liền là sản nghiệp của hắn. Bởi vì hắn tính tình điệu thấp, vì thế ko có mấy người biết, hắn là thi họa gia nổi tiếng nhất của Phượng Hoàng quốc — “Mực tử” .
Nhìn đầu tiên, hắn liền hô lên 1 “Hảo” tự.
Nhìn lần thứ 2, cặp mắt sáng sủa tro suốt tràn đầy hiển kích động- Trăn người bức tranh kỹ? Hàn mai ngạo sương đồ? Trời ạ! Thật ko ngờ, này trăn người bức tranh kỹ thất truyền đã lâu, lại vẫn sẽ có truyền thụ?
_ Cái gì? Trăn người bức tranh kỹ?
Mọi người cùng kêu lên kinh hô, đồng thời bay về phía trước bức tranh “Hàn Mai Ngạo Sương đồ” của Quân Phi Vũ , 1 tiếng kinh hô cùng thán phục thanh, liên tiếp.
Quân Thiên Hựu lúc này mới hồi phục lại tinh thần, hắn 1 phen nhào tới trước mặt Quân Phi Vũ, đầu gối trái nửa quỳ, kia 1 đôi con ngươi đen nhìn về phía ánh mắt của nàng, giống như là phát hiện chí bảo bình thường kích động mừng như điên- Thê chủ đại nhân, lúc trở về có thể chỉ giáo cho Thiên Hựu về kỹ nghệ vẽ tranh?
Lời vừa nói ra, 4 phía đều kinh hoàng.
Nhân xưng “Thi họa song tuyệt” Quân Thiên Hựu, lại chịu bái sư dạy hắn kỹ nghệ vẽ tranh? Thật có thể được so với là kỳ văn.
Bao gồm Quân Phi Vũ, cũng bị hắn làm cho hoảng sợ.
Cái gì trăn người bức tranh kỹ a? Nàng thế nào nghe cũng ko hiểu a? Nàng vẽ bức tranh này bất quá là lúc ở hiện đại, cùng lão gia sát vách kia gia học, nàng vừa rồi 1 điểm tự tin cũng ko có, này chỉ chớp mắt 1 cái, bức tranh của nàng thế nào thành tuyệt kỹ tro mắt người khác?
Quân Phi Vũ thực sự là dở khóc dở cười, chẳng lẽ là lão thiên đã giúp nàng?
Bất quá, nàng thật ra có 1 chút cao hứng, Quân Thiên Hựu vừa nói như thế, có phải hay ko là hắn nhận thua?
_ Thiên Hựu, ngươi mau đứng lên, như vậy còn thể thống gì, đừng để người khác chê cười, chúng ta có chuyện hồi cung lại nói!
Quân Thiên Hựu nguyện ko dám cãi nàng, 2 tròng mắt lại yên lặng nhìn nàng, thẳng đến Quân Phi Vũ lại hướng hắn gật gật đầu, hắn mới mỉm cười đứng dậy, nhưng ko có lại trở lại bên Tiêu Bạch, mà là khoanh tay cùng Diệp Phong song song đứng chung 1 chỗ.
Mọi người lại là cả kinh, nhất đại tài tử thông thường ngạo khí.
Thật ko ngờ, Quân Phi Vũ chỉ dùng 1 bức họa để Quân Thiên Hựu cam nguyện theo danh sư xuống làm học sinh.
Cuộc thi đấu này kết quả, ko cần thiết nói, lại là Quân Phi Vũ thắng!
Thi đấu kế tiếp, mặc dù cũng có ko ít đặc sắc, lại ko thể so với 2 cuộc so tài ban đầu làm cho rung động lòng người, làm cho người ta ký ức khắc sâu.
Quân Phi Vũ lần này đánh 1 trận, cũng ko lâu lắm, lợi dụng “Âm thanh của tự nhiên, bức tranh tuyệt thiên hạ” mà danh dương Hoàn Tinh đại lục. (Là khúc Táng Hoa Ngâm và bức Hàn Mai Ngạo Sương đồ, giờ ta mới biết Trăn người bức tranh kỹ là bức tranh tuyệt thiên hạ- Milk thở dài)
. . .
Ngồi cả ngày, trở lại tro cung, Quân Phi Vũ đã ngã xuống giường, động cũng ko muốn động.
Vết thương trên đầu tuy trà thuốc mỡ của mẫu hoàng cấp cho đã tốt hơn nhiều, nhưng 1 ngày đấu sống chết, vẫn làm cho nàng cảm giác có chút đau nhói, hỗn loạn rất muốn ngủ.
Vừa mới ngủ được mơ mơ màng màng, liền nghe được Tình nhi ở bên tai nàng nói- Công chúa điện hạ, ngũ đại phu thị của công chúa ở ngoài cửa cầu kiến! (Gây chuyện xong mới tới năn nỉ, đá bọn họ đi Vũ tỉ- Milk***Vũ nhi- Tất nhiên, còn phải hành hạ bọn họ sống ko bằng chết nữa! (Cười âm hiểm))
Quân Phi Vũ liền mắt cũng ko mở, lẩm bẩm nói- Ko gặp! Tình nhi, ngươi ko thấy ta mệt đến mắt đều ko mở ra được , mau hạ lệnh bọn họ trở về, có chuyện gì, ngày mai lại nói!
_ Dạ! Nô tỳ sẽ để cho bọn họ trở về!
Đãi Tình nhi vừa đi, Quân Phi Vũ lại như thế nào cũng ngủ ko được, mắt mặc dù nhắm, tro đầu lại rất thanh tỉnh.
Nàng có thể tưởng tượng được, từ sau hôm nay, tự mình quang mang đã vô pháp che giấu, muốn lừa mình dối người mà sống những ngày bình thản an dật, đừng mong suy nghĩ!
Nói ko chừng, đương lúc này đã có kẻ chuẩn bị đâm sau lưng bắn ở trên người nàng rồi?
Hiện tại nàng phải suy nghĩ thật kỹ, bước tiếp theo của mình, hẳn là đi như thế nào mới tốt? Còn quan hệ cùng ngũ đại phu thị, lại nên xử lý như thế nào đây?