Mặc dù hôm nay là Quang Vinh vương đại hôn, nhưng Quang Vinh vương cũng ko đón dâu, tân nương nâng vào cửa lại ko bái đường, cả người tựa như ăn thuốc nổ tựa như lao phóng ra khỏi phủ, đến nay cũng chưa có trở về, đem tân nương cùng 1 phòng các tân khách tất cả đều lành lạnh xấp ở tại tro phủ.
Quang Vinh vương phủ này khẩn trương quỷ dị bầu ko khí, lui qua hạ đủ loại quan lại cùng chủ hôn hoàng hậu nương nương tro lòng thấp thỏm bất an.
Ko ngừng có người ở Quang Vinh vương phủ tiến tiến xuất xuất, chúng quan ăn xong ko có trò ngọ thiện, vẫn ko có đợi được chính chủ xuất hiện, lại chờ tới khi có rất nhiều quân đội, đem Quang Vinh vương phủ bao quanh vây quanh, mọi người càng hết hồn, sôi nổi cáo từ mà đi, lại bị người lạnh lùng báo cho biết, khoảnh khắc từ đó, bất luận kẻ nào ko được xuất phủ.
Giờ Thân (3 giờ chiều), mọi người ko có đợi được Quang Vinh vương trở về, lại chờ đến tâm phúc luôn bên cạnh hoàng thượng Lý công công xuất hiện.
Lý công công vừa đến đại đường, húc đầu 1 câu liền đem mọi người cấp tỉnh mộng- Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, hoàng thượng băng hà! Cung thỉnh hoàng hậu nương nương, bát hoàng tử điện hạ, còn có đủ loại quan lại tốc đến Kim Loan điện nghe tiên hoàng di chỉ!
Hoàng hậu giật mình ở tại nơi đó, hoàng thượng đã chết? Cứ chết như vậy, làm sao có thể? Làm sao có thể?
Xong! Nàng cũng xong rồi! Nhiều năm như vậy khổ tâm kinh doanh tất cả, ở giờ khắc hoàng thượng băng hà này, đều phải hóa thành hư ảo.
Sau này, ko còn có người vì nàng làm chỗ dựa, sau này, sẽ có tân hoàng hậu thay thế vị trí của nàng, chưởng quản toàn bộ hậu cung.
Ko còn người, quyền cũng sẽ nhanh mất, sau này ngôi vị hoàng hậu của nàng, còn lại liền chỉ là 1 đính danh hiệu thái hậu ko xác tử. (Chỉ mang danh hiệu nhưng ko nắm quyền)
Nhưng nàng lại thật ko ngờ, Hoa Trầm Hương cuối cùng thế nhưng sẽ tàn nhẫn đến liền 1 ko xác tử đều ko muốn bố thí cho nàng, đơn giản là, nàng đã từng ở trên yến hội đắc tội quá 1 người nữ nhân tên là Quân Phi Vũ.
Nghe được tin tức này, Hoa Trầm Ngọc tro lòng đồng dạng khiếp sợ.
Mặc dù ở tro lòng hắn sớm đã ngờ tới sẽ có 1 ngày như thế, chỉ bất quá, thật ko ngờ, ngày này sẽ đến được nhanh như vậy.
Nhìn thấy 2 tròng mắt thất thần, hoàng hậu vẻ mặt tái nhợt, hắn cũng đồng dạng có 1 loại thỏ tử hồ bi thương cảm- Mẫu hậu, đi thôi! Chúng ta hồi cung, tống tiễn phụ hoàng!
Nguyên bản huyên náo đại đường, theo hoàng hậu cùng đủ loại quan lại rời đi, tro nháy mắt người đi – nhà trống, chỉ để lại mấy người làm Quang Vinh vương phủ, ở nơi đó 2 mặt nhìn nhau, lập tức liền ở lắc đầu thở dài trung tiếp tục thu thập trận tàn cục yến ko giống yến này.
Mặc quần áo đỏ thẫm hỉ phục Trầm Khói Nhẹ, còn chưa có bái đường, liền vì Hoa Trầm Hương vắng họp đã trước bị người đỡ vào tro tân phòng ngồi.
Nguyên bản tâm tình kích động hưng phấn, theo thời gian trôi qua, từ lửa nóng tâm, cũng bắt đầu dần dần nguội lạnh.
Cho đến, tay chân băng lãnh, tứ chi tê dại.
Đón dâu, hắn ko có tới, làm cho Hoa Trầm Ngọc thay thế, nàng nhận.
Nhưng nàng thế nào cũng thật ko ngờ, liền bái đường hắn cũng ko muốn, vì sao? Trầm Hương, ngươi vì sao phải đối với ta như vậy? Ngươi ko phải đã nói, muốn lấy ta làm vợ sao? Thế nào đi 1 chuyến Phượng Hoàng quốc trở về, đây hết thảy đều thay đổi chứ? Chẳng lẽ lòng của ngươi thực sự di rơi vào trên người yêu nữ kia? Chẳng lẽ nàng thực sự có thể khiến cho ngươi bỏ qua chúng ta mười mấy năm đích tình nghị?
Khăn voan đỏ hạ, 1 đôi đôi mắt sáng đỏ đậm, ko có nước mắt, chỉ có tơ máu rậm rạp.
Đột nhiên, môn thanh nhẹ vang lên, lòng của nàng cũng theo nhảy dựng lên.
Có phải là hắn tới hay ko? Lúc tâm vui sướng đang nghe đi tới kia từng tiếng bước chân quen thuộc, lòng của nàng lại nghiêm túc.
Vào ko phải hắn! Mà là nha hoàn theo gả của nàng Lục Y.
Lục Y vừa tiến đến, liền thất thố nhào tới trước mặt nàng, lớn tiếng kêu sợ hãi- Tiểu thư, việc lớn ko tốt, hoàng thượng băng hà! Hiện tại hoàng hậu nương nương cùng văn võ bá quan toàn bộ chạy tới tro cung rồi!
_ Ngươi nói cái gì?- Trầm Khói Nhẹ cả kinh đứng dậy.
Đây là ngày hoàng đạo gì a? Thế nhưng đụng với hoàng thượng băng hà, thảo nào Trầm Hương vẫn vội được ko thấy bóng dáng, là bởi vì chuyện này, hắn mới ko kịp cùng mình bái đường đi? Trầm Khói Nhẹ tự mình an ủi.
_ Tiểu thư, nô tỳ còn nghe nói…đồn rằng- Lục y chi ngô ko dám đem sự thực nói ra.
_ Ngươi còn nghe nói gì đó? Nói mau nha!- Trầm Khói Nhẹ chỉ cảm thấy việc này thế nào liền một ba sau đó một ba, ko dứt a!
_ Nghe nói phủ thừa tướng bị án! Tất cả mọi người tro phủ thừa tướng bị đánh nhập đại lao, chờ xử trí!
_ Cái gì?- Trầm Khói Nhẹ cả kinh 1 phen xốc lên khăn voan đỏ, 2 tay gắt gao chế trụ vai Lục Y, run thanh âm hỏi lại 1 lần- Lục Y, ngươi nói…nhưng là thật?
_ Tiểu thư, nô tỳ cũng là mới vừa nghe đến người ở phía ngoài đang nghị luận. Thật hay giả, nô tỳ cũng ko biết!- Lục Y sợ hãi nhìn Trầm Khói Nhẹ liếc mắt 1 cái, tiểu thư hiện ở cái dạng này, thật đáng thương nha! Hiện tại vương gia cũng ko để ý nàng, nàng nên làm cái gì bây giờ a?
Nàng còn ko có cảm hoài đủ, Trầm Khói Nhẹ đã hướng phía cửa phòng đầu kia đánh móc sau gáy.
Lục Y vội vàng theo sau kéo nàng- Tiểu thư, ngươi đây là đi nơi nào a? Toàn bộ Quang Vinh vương phủ đều bị binh bao vây, hiện tại ko có lệnh vương gia, ai cũng ko được xuất phủ.
Trầm Khói Nhẹ bỏ qua tay nàng, tro mắt tràn ngập tơ máu, trên mặt cười đến mỹ lệ, khủng hoảng trung mang theo kiên cường, thoạt nhìn có 1 loại khác thường thê mỹ.
_ Lục Y, ta đây tâm hiện tại rất khó chịu, ta nhất định phải đi xem, nếu ko, ta sẽ nổi điên!
_ Thế nhưng. . .hiện tại ai cũng ko được cho ra a! Tiểu thư, ngươi vẫn là ngồi xuống, chờ vương gia trở về rồi hãy nói!
_ Ta nhất định phải ra!
Trầm Khói Nhẹ vẻ mặt kiên quyết, vừa mở cửa ra, liền thấy 2 thanh sáng loáng đao gác ở cửa, ngăn cản lối ra của nàng.
Tro đó 1 cái thanh niên thị vệ mặt ko thay đổi nói- Vương gia có lệnh, thỉnh Trầm tiểu thư ngoan ngoãn đứng ở gian phòng, 1 bước cũng ko cho xuất môn! Người trái lệnh, trảm!
Người trái lệnh, trảm!
Mệnh lệnh lãnh khốc vô tình bao nhiêu a!
Ko! Nàng ko tin, nàng ko tin Trầm Hương biểu ca của nàng sẽ như thế đối với nàng, mười mấy năm qua che chở, làm sao có thể tro nháy mắt liền trở nên vô tình vô nghĩa như vậy chứ?
Nàng nhịn xuống tro lòng tức giận, lạnh lùng hỏi- Vương gia ở nơi nào? Ta muốn thấy vương gia!
_ Hoàng thượng băng hà, vương gia đương nhiên ở tro cung xử sự. Trầm cô nương có cái gì, vẫn là ngoan ngoãn chờ vương gia trở về rồi hãy nói!
Này thị vệ thoại lý hữu thoại, nhìn ánh mắt của nàng cũng ko có 1 lần nghiền ngẫm, hiển nhiên cũng là người biết chuyện 1 chuyện 2.
Mặc dù vẻ mặt của hắn rất ko dễ nhìn, nhưng Trầm Khói Nhẹ vẫn là mẫn cảm phát hiện, ngữ khí của nàng cũng mềm nhũn ra, 2 tròng mắt doanh lệ, ai ai thỉnh cầu- Vị đại ca này, van cầu ngươi nói cho ta biết, thừa tướng gia có phải hay ko đã xảy ra chuyện?
Kia mảnh mai bất lực làm như gió thổi qua liền đảo suy nhược, quả nhiên làm cho người thị vệ kia cũng bị mềm lòng, mặc dù biết vương gia quy củ nghiêm minh, hắn ko dám nói thẳng, chỉ là mịt mờ nói cho nàng biết- Tại hạ cũng ko biết Thẩm gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chuyện tỉ mỉ kỹ càng, tiểu thư có thể chờ vương gia trở về, lại hỏi minh bạch.
Trầm Khói Nhẹ chỉ cảm thấy tay chân băng lãnh, nàng 1 thiên kim tiểu thư, tay ko thể nhấc, vai ko thể chọn, ngay cả cố tình, lại vô lực ngất trời, bên người chỉ có 1 Lục Y, liền kiếm người giúp cũng ko được.
Làm sao bây giờ? Nàng còn có thể làm sao?
Trầm Khói Nhẹ níu chặt 1 lòng, 1 lòng chờ Hoa Trầm Hương trở về, cũng muốn hỏi minh bạch.
1 đêm thật dài, nàng 1 bước nhỏ cũng chưa tiến, lại vẫn ko có đợi được đích người nam nhân nàng trông mong trúng kia.
Nhưng nàng lại chờ đến 1 thiên đại tin tức, Hoa Trầm Hương đã đăng cơ vì hoàng, niên hiệu sửa thành Địch Vũ.
Vừa nghe đến kia 2 chữ, lòng của nàng tro nháy mắt cảm giác tựa như bị ai dùng sức chém thành 2 nửa, đau tới cốt tủy lý đi.
Quang Vinh Vũ, Quang Vinh Vũ, hắn này chẳng phải là Tư Mã Chiêu chi tâm, người người đều biết! Mấy năm liên tục hào hắn đều dùng phong hào cùng tên của nàng cấu thành, giống như là muốn chiếu cáo thiên hạ, hắn tất cả, chỉ cho phép nàng cùng hắn chia sẻ, Hoa Trầm Hương, ngươi quá độc ác! Quá độc ác!
Ngồi ở trên Kim Loan Bảo điện Hoa Trầm Hương, hé ra khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh yên tĩnh, nhìn ko thấy hỉ hoặc bi, lại kỳ dị làm cho người tro điện mồ hôi lạnh gió mát.
Kia 1 thân chương hiển quý khí màu vàng sáng long bào, đưa hắn trời sinh uy nghi ko chút nào che giấu chương hiện ra đến, trước đây ôn nhu tựa như chỉ là hoa tro gương, trăng tro nước, kinh qua năm tháng đấu đá tranh quyền đoạt vị, di lưu lại chỉ có hắn kia gợn sóng ko sợ hãi trầm tĩnh.
_ Người còn ko có tìm được?
Hoa Trầm Hương ngữ khí rất nhạt, rất nhẹ, lại làm cho thân tử dưới điện lại là khẽ run lên, kiên trì đáp 1 tiếng- Phải!
_ Sẽ tìm! Nếu nửa tháng còn ko có tiếu tức, ngươi liền nhấc đầu tới gặp!- Lãnh khốc lời nói, ko có 1 tia thương lượng dư địa, người dưới chỉ có thể đáp lời- Tuân lệnh! Vi thần nhất định đem hết toàn lực, nếu ko sẽ tử.
_ Lui ra đi! Làm cho trẫm yên lặng 1 chút!
Hoa Trầm Hương vung tay lên, người dưới điện như nhặt được đại xá, 1 bước cũng ko dám lưu, cấp tốc lui xuống.
Đại điện to như vậy, chỉ còn lại có 1 mình hắn ngồi ở thật cao long ỷ thượng, ko gian vắng vẻ, vắng vẻ tựa như tâm hắn, phập phềnh, ko có 1 chút cảm giác phong phú.
Này, chính là cảm giác khi làm hoàng thượng sao?
Vì sao ngồi trên hoàng vị hắn tha thiết ước mơ, nhưng vẫn là ko chiếm được người hắn muốn? Như vậy hoàng vị, hắn muốn tới có ích lợi gì?
Hoa Trầm Hương cụt hứng ngã vào long sàn, 2 tay ấn hướng mi tâm đau nhức, nhẹ nhàng thở dài.
Tiểu Vũ đã đi được 1 ngày 1 đêm, hắn liền mắt cũng ko có khép lại 1 chút, hắn lo lắng an toàn của nàng, lo lắng nàng ko chịu trở về, hắn muốn nói cho nàng biết, vì nàng, này hoàng vị, hắn ko có cũng được.
Thế nhưng, ở trước ko có được sự cho phép của nàng, này hoàng vị hắn còn phải ngồi, hắn còn phải lợi dụng nó để làm rất nhiều sự, trừng phạt này từng người đã đối với nàng bất kính.
Tiểu Vũ, mau trở lại đi! Thực sự rất nhớ ngươi!
Hoa Trầm Hương lại là 1 tiếng than nhẹ, đột nhiên làm như nghĩ tới điều gì, hắn từ tro lòng lấy ra 1 khói lửa, đi ra cửa ngoại, trực tiếp phát lên trời ko.
Sau đó, lại đi trở về đại điện, ngồi lẳng lặng, ngón tay nhẹ gõ từng tiếng, kia nhàn nhã tự đắc bộ dáng, làm cho người ta cho là hắn chưa từng có quá 1 điểm do dự bất an ~
Hắn đang đợi 1 người!
Hắn tin, nhìn thấy khói lửa, người nọ rất nhanh sẽ đến !
Quả nhiên, khi hắn còn chưa có đếm tới 100, tro đại điện trống rỗng đột nhiên xuất hiện 1 người áo đen ảnh, ở Hoa Trầm Hương ngồi xuống quỳ 1 chân trên đất- Thuộc hạ tham kiến chủ tử!
Hoa Trầm Hương khẽ ừ, hắn lúc này, ko phải quân vương, mà là 1 giang hồ lão đại.
_ Hạt châu tìm được kia từng xảy ra điều gì đặc biệt khác thường chưa?
Người tới chắp tay trả lời- Đã làm cho tro cung cùng lư nội nhân viên nghiên cứu qua, còn chưa nhìn ra có gì khác thường.
_ Cái kia giả châu ko thấy, sau có còn hay ko người tìm tới cửa?
_ Ko có! 2 ngày này tất cả yên lặng, thuộc hạ đã bố xong thế trận, chỉ chờ người tới cửa!
_ Rất tốt! Vừa có động tĩnh, lập tức trở về bẩm!
_ Thuộc hạ minh bạch!
_ Lui xuống!
Nghĩ đến Thiên Linh châu giả ko thấy, Hoa Trầm Hương khóe miệng câu dẫn ra 1 tia cay đắng cười, Tiểu Vũ, ngươi yêu là ta? Hay là chỉ yêu cái kia Thiên Linh châu? Thiên Linh châu ko thấy, ngươi cũng theo tiêu thất! Đây là trùng hợp sao?
Nếu như ko phải trùng hợp, chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng, này có thể lưu lại lợi thế của ngươi, ta sẽ ngu ngốc như thế để cho các ngươi trộm đi? Nếu như ngươi thực sự muốn cầm lại Thiên Linh châu, sẽ trở lại bên cạnh ta đi! Ta nói rồi, ở lúc ta đăng cơ, ta sẽ đem Thiên Linh châu tống trả lại cho ngươi, còn có thể phong ngươi làm hậu, vì sao ngươi vẫn là muốn đi?
Chẳng lẽ thật tình của ta, ngươi còn nhìn ko thấy sao?
Chỉ cần ngươi chịu mở miệng, ngươi muốn cái gì ta đô hội cho ngươi! Huống chi chỉ là 1 Thiên Linh châu, cho dù là giang sơn này, ta cũng có thể tặng cho ngươi ngồi! (Ca chôm đồ của tỉ, mà làm như tỉ thiếu nợ vậy…- Milk)
Ta, sẽ ở chỗ này chờ ngươi, mặc kệ chờ bao lâu!
Thẳng tới ngày ngươi đến mới thôi.
Hoa Trầm Hương tâm tâm niệm niệm lục soát toàn thành cũng ko thấy người, lúc này ngay ở tro phòng khách sạn dưới đất tro kinh thành, luyện công luyện được bất diệc nhạc hồ.
Cửa thành còn chưa mở, nếu ko thể ra thành, nàng lại ko sự nhưng kiền, cái khác mấy nam nhân đều ra, nàng đành phải ở tại chỗ này luyện công!
Luyện luyện, nàng phát hiện mình lại lâm vào 1 loại linh hoạt kỳ ảo cảnh giới, linh hồn làm như cởi khiếu, đi tới 1 cái khác thời không bên tro như nhau, cái kia thời ko như là toàn bộ do năng lượng cấu thành, mà nàng sau khi tiến vào, tựa như hải miên hút nước, điên cuồng mà hấp thu những năng lượng này.
Ko biết mệt mỏi, ko biết thời gian
Thẳng đến lúc nàng này khối hải miên thể cũng hấp dẫn ko được năng lượng nữa, nàng mới từ nhập định trung tỉnh táo lại, chậm rãi mở mắt ra.
Liếc mắt 1 cái liền nhìn thấy cái kia thân ảnh ngồi ở cách đó ko xa bình tĩnh, Quân Phi Vũ dương môi khẽ cười- Tiêu Bạch!
Mềm mại uyển chuyển tiếng nói, như người say rượu, tro nháy mắt làm cho cái kia bình tĩnh nam nhân cũng bảo trì ko được bình tĩnh nữa, nhảy nhảy đến trước mặt nàng, vui vô cùng- Vũ nhi, ngươi cuối cùng cũng luyện xong! Ngươi này 1 tá ngồi chính là 2 ngày 2 đêm, đói bụng hay ko?
Hắn nói chưa dứt lời, vừa nói Quân Phi Vũ đảo thật cảm thấy đói bụng!
Đáng thương phủ 1 chút bụng của mình- Ta đói bụng! Có cái gì tốt ăn?
_ Đến, qua đây!
Tiêu Bạch dắt tay của nàng ra, đi ra phòng khách- Nhìn! Đều là vì ngươi chuẩn bị.
Quân Phi Vũ nhìn 1 bàn này mỹ thực- Oa, đều là món ta thích ăn! Tiêu Bạch, cám ơn!
Nàng “Bá” 1 tiếng đưa lên môi thơm, ngay trên má Tiêu Bạch sững sờ lưu lại sấu vết, sau đó dung dăng dung dẻ tự cầm lấy chiếc đũa, ngụm ăn 1 miếng lớn ~
Nhìn nàng mặc dù ăn được cực nhanh, tướng ăn lại vẫn như cũ khéo ko mất ưu nhã, Tiêu Bạch nhịn ko được cũng nhẹ khẽ nở nụ cười.
Cứ như vậy nhìn nàng, cũng là 1 loại hạnh phúc!
_ Bọn họ đâu?- Quân Phi Vũ vừa ăn vừa hỏi.
_ Đều ra, còn chưa có trở lại! Phỏng chừng cũng nhanh thôi!
Quân Phi Vũ nhẹ “Nga” 1 tiếng, lại tiếp tục vùi đầu khổ kiền.
Cơm nước xong, Quân Phi Vũ liền làm cho Tiêu Bạch đi lấy nước nóng cho nàng tắm.
Này 2 ngày 2 đêm luyện công, trên người sớm đã ra khỏi kỷ thân ngấy mồ hôi, dính dính hồ hồ làm cho kẻ yêu sạch sẽ như nàng cực ko thoải mái, ko rửa, nàng toàn thân tựa như bị con rận cắn, 1 thân dương cái ko ngừng khó chịu.
Thật ko ngờ, ở ngay tại thời kì phi thường này, Tiêu Bạch lại còn đem tới cánh hoa hoa hồng cho nàng tắm, nhìn kia phiêu phù ở nước thượng diễm lệ cánh hoa, Quân Phi Vũ chỉ cảm thấy tâm ấm áp, đối tâm ý của bọn hắn tùy ý có thể thấy được, nhưng còn nàng?
_ Tiêu Bạch, ngươi tới hầu hạ ta tắm rửa!
_ Vũ nhi…- Tiêu Bạch thanh âm có chút run, song đồng màu đen phát ra tinh lượng quang mang, lộ ra 1 tia khát vọng ko dám tin tưởng, đây chính là lần đầu tiên nàng mời hắn cùng nàng tác tiếp xúc thân mật.
_ Thế nào? Ngươi ko muốn?- Nàng liếc xéo hắn, cong môi khẽ cười.
_ Ko! Đương nhiên ko!- Tiêu Bạch khuôn mặt tuấn tú hiện lên 1 tia đỏ ửng, làm như sợ nàng nuốt lời, 1 chút cũng ko dám chậm trễ, lập tức bắt đầu thay nàng giải khởi y phục đến.
Khi lúc nàng kia hoàn mỹ tựa như nữ thần thân thể mềm mại lỏa lồ ở trước mặt của hắn, Tiêu Bạch khuôn mặt tuấn tú trướng được càng đỏ bừng, cơ hồ sắp tích xuất huyết đến nơi.
Quân Phi Vũ nhớ tới mẫu hoàng nói qua, này 5 nam tử bọn họ đang cùng nàng cùng 1 chỗ, đều là thân thuần dương xử nam, dựa theo như vậy mà nói, bọn họ đều là chỉ có duy nhất mình nàng?
Vừa nghĩ như thế, Quân Phi Vũ càng đắc ý phi thường, vẫn là các hắn hảo, đều là vì nàng 1 người, hơn nữa còn đối với nàng hảo được ko thể tốt hơn!
Tiêu Bạch nhịn xuống đáy lòng rung động, xoay người ôm lấy nàng, nhẹ nhàng để vào thùng nội, giúp nàng nhẹ nhàng xoa xoa bối, kia tuyết trắng cổ, hoàn mỹ xương quai xanh, còn có 2 ngực tròn ẩn ở tro nước như ẩn như hiện, cũng làm cho hắn bụng dưới nhiệt lưu cuồn cuộn.
Chìm đắm ở ám muội hơi thở trúng đích 2 người cũng ko có phát hiện, ở Tiêu Bạch bàn tay to đụng với của nàng kia 1 quát, kia đóa Hồng Liên cũng đã phát ra 1 loại hồng quang, nhanh chóng hướng phía Quân Phi Vũ toàn thân chảy tới, cuối cùng, ngưng tụ ở chỗ bụng dưới của nàng, hình thành 1 đóa thiêu đốt bàn hỏa diễm.
Quân Phi Vũ chỉ cảm giác thân thể của mình càng ngày càng nóng, liền nước ấm cũng càng ngày càng nóng, đương lúc Tiêu Bạch ôn nhu tay lướt qua ngực của nàng, nàng cũng nhịn ko được nữa yêu kiều lên tiếng- Tiêu Bạch…
Nàng vung lên phấn hồng mặt cười, mị nhãn như tơ nhìn hắn, khẽ nhếch môi đỏ mọng hô tên của hắn, câu động hắn dưới đáy lòng kia căn huyền.
Vốn đã nhịn nửa ngày, gắt gao khống chế được chính mình ko nên suy nghĩ bậy bạ Tiêu Bạch, lần này vừa nhìn thấy nàng như vậy xinh đẹp mê hoặc, huyết khí phương cương hắn đâu còn nhịn được nữa, tam hạ hai cái bỏ đi chính mình y phục trên người, trực tiếp nhảy vào thùng tắm lớn, cùng nàng cùng nhau, chăm chú quấn quýt ở 1 chỗ- Vũ nhi…
_ Tiêu Bạch…
Thô suyễn thanh, yêu kiều thanh, hừng hực khí thế.