Nam Cung Tình trừng to mắt, cứ như vậy chặt chẽ thẳng tắp khóa trên người hắn. Chẳng lẽ hắn cũng là…?
Trời ạ! Hắn sẽ ko giống nàng cùng nhau xuyên ko đến nơi này đấy chứ?
Nàng ko hiểu, tâm trí thật rối loạn, ko dám tin tưởng vào mắt mình, nhưng nhìn ở tro mắt người khác lại là 1 cái ý tứ khác.
Nha đầu Tình nhi đột nhiên quì xuống trước giường nàng, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn cầu- Công chúa điện hạ, cầu người vì Diệp Phong trước giờ đối với người vẫn trung thành tuyệt đối, người tạm tha hắn lần này đi!
Tình nhi nói xong, vội quay đầu lại, hướng về phía cái kia vẻ mặt cứng ngắc tuấn nam thấp giọng quát- Diệp Phong, ngươi còn đứng ở nơi đó làm gì? Còn ko mau qua đây cấp công chúa điện hạ bồi tội?
Diệp Phong ngước mắt, cuối cùng là nhìn thẳng vào mắt nàng!
Nam Cung Tình thấy được tro mắt là ý vị chẳng đáng, kiêu ngạo cùng quật cường- Công chúa điện hạ vốn là cố ý ép buộc bức bách ty chức, ty chức cũng ko cảm thấy mình có gì sai!
Diệp Phong nói xong, liền thẳng tắp quì xuống, khuôn mặt cực tuấn tú bày ra 1 bộ thà chết chứ ko chịu khuất phục thấy chết ko sờn.
Nam Cung Tình nhìn 2 người thủ hạ, tro đầu đột nhiên bắt đầu thay đổi, đây là có chuyện gì? Công chúa điện hạ ép buộc hắn? Thương thế của nàng là do hắn gây ra?
Trải qua 1 phen tổ chức tự hỏi, nàng dần dần đoán ra sự tình ban đầu.
Xem ra vị công chúa điện hạ này, vì ép buộc Diệp Phong làm việc hắn ko muốn làm, hắn tro cơn tức giận, đem đầu của nàng đập bị thương. Ko đúng, phải nói đem nàng cấp đè chết, sau đó, mới để cho mình xuyên qua đây.
Nam nhân này hạ thủ thật đúng là ngoan tàn! Nàng rốt cuộc buộc hắn làm cái gì? (Chị ko nên biết đâu, rồi sẽ hối hận cho coi!- Milk) Hắn lại ra tay tàn nhẫn như vậy?
Nam Cung Tình đôi mắt sáng tro nháy mắt lạnh xuống, người nam nhân này cùng Hàn Tử Tuấn ở hiện đại đều ko phải là người tốt lành gì, lúc ở hiện đại tiến hành ô nhục tinh thần nàng, còn ở chỗ này, từ tinh thần chuyển sang thân thể, đều làm cho nàng bị tổn thương nghiêm trọng.
Chẳng lẽ công chúa điện hạ này là người dễ đối phó như vậy?
Nam Cung Tình cười lạnh nói- Diệp Phong, ngươi thật là có cốt khí, rất tốt! Bản công chúa luôn luôn thích thành toàn cho người khác, lần này, bản công chúa sẽ thành toàn cho cốt khí của ngươi. Người đâu, đem Diệp Phong cấp bản công chúa áp đi xuống, chờ xử lý.
Nhìn Diệp Phong con ngươi đẹp lóe ra tia phẫn nộ cùng bất khuất, thẳng sống lưng, Nam Cung Tình tro lòng đột nhiên cảm giác rất là thống khoái!
Hừ! Nam nhân, đừng tưởng rằng ngươi có vẻ ngoài hòa nhã, ta phải nhìn sắc mặt ngươi.
Ở hiện đại, ta 1 cái chim sẻ nhỏ, ko làm gì được ngươi, nhưng bây giờ, ta thế nhưng 1 cái phượng hoàng quý giá, muốn chỉnh ngươi, cũng đơn giản ko khác gì bóp chết 1 con kiến.
Haha, lão thiên gia thật đúng là có mắt!
Lần này hắn và nàng thân phận đại chuyển biến, Diệp Phong, chúng ta cùng chờ xem! Ta đối với việc thuần phục “Thú dữ” thế nhưng rất có hứng thú, ngươi nên bảo trì tiêu chuẩn, nhất định phải làm cho ngươi nhìn ta với cặp mắt khác xưa a!
Nam Cung Tình đang ở trên mây, lại đột nhiên nghe được bên tai truyền đến 1 trận thấp tiếng khóc, nghiêng đầu vừa nhìn, tiểu nha đầu Tình nhi vẫn còn quỳ trên mặt đất lau nước mắt!
_Tình nhi, ngươi làm sao?
Thân thể Tình nhi run lên, vẻ mặt sợ hãi, lập tức đem đầu ghé vào dưới đất dùng sức dập đầu- Công chúa điện hạ tha mạng, bên cạnh người hiện giờ chỉ còn nô tì cùng Diệp Phong làm tri kỉ, mặc dù Diệp Phong hắn lỗ mãng đả thương thân thể cao quý của công chúa, là nên bị trừng phạt! Thế nhưng, hắn bình thường 1 lòng thủ hộ công chúa! Niệm tình hắn từng hết lòng cứu công chúa người nhiều lần, người tạm tha hắn 1 mạng đi! Nếu như giết Diệp Phong, công chúa điện hạ cũng là tự chặt đi cánh tay phải của mình! Công chúa điện hạ, van cầu người lòng từ bi, tha Diệp Phong lần này thôi!
Nam Cung Tình nhìn trán nàng dập đến đỏ- Được rồi! Tình nhi, ngươi mau dậy đi! Bản công chúa chưa từng nói là ko buông tha hắn. Bất quá, ngươi xem hắn bộ dáng thật kêu ngạo, ko chỉnh hắn tử tế, sau này lại muốn lấy mạng của ta!
_ Là, là, là thật, công chúa điện hạ là nói thật! Diệp Phong là nợ giáo huấn của công chúa. Tình nhi thay Diệp Phong tạ ơn công chúa điện hạ miễn tội chết.
Nhìn Tình nhi khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn hết sức mừng rỡ, Nam Cung Tình khóe môi cong lên ý cười- Tình nhi, ngươi có phải hay ko thích Diệp Phong?
Chỉ đơn giản 1 câu như vậy thôi, Tình nhi liền sợ đến sắc mặt trắng bệch, nàng lập tức lại quỳ xuống- Nô tì ko dám! Nô tì tuyệt đối ko dám cùng Diệp Phong mảy may sản sinh tình ý, thỉnh công chúa điện hạ minh xét.
Nam Cung Tình trán đầy hắc tuyến, cổ nhân thật đáng thương, động 1 chút là quỳ, còn quỳ được “Đông” vang lớn như vậy, làm cho nàng thực sự lo lắng, này xương bánh chè có thể hay ko chịu nổi.
_ Ai, bản công chúa còn chưa nói gì, ngươi sao liền sợ đến như vậy. Tình nhi, ngươi mau đứng lên, ta còn có việc muốn hỏi! Đến, đỡ ta đứng lên.
Thuốc mỡ của Ôn ngự y kia thật đúng là dùng tốt, hiện tại vết thương đau đã giảm bớt ko ít, đầu của nàng cũng càng ngày càng thanh tỉnh.
Nàng lại nghĩ tới thái độ của Ôn ngự y đối với nàng rất ác liệt, còn có cái loại ánh mắt nhìn nàng đầy chán ghét, xem ra vị công chúa điện hạ này đúng là ko vừa lòng người a!
Dưới sự trợ giúp của Tình nhi, nàng đem thân thể tựa ở chăn gấm, đột nhiên cảm giác thân thể rất mát mẻ thoài mái, cúi đầu vừa nhìn, ôi, này thân thể công chúa điện hạ thế nhưng chỉ nhất kiện 1 cái yếm màu hồng, thật đúng là rất mát mẻ.
Nhìn thấy Tình nhi ngượng ngùng đáng yêu ko dám nhìn thẳng nàng, Nam Cung Tình ko dấu vết kéo lên chăn mỏng đắp kín thân thể của mình.
Nhìn Tình nhi ánh mắt hết sức chân thành, Nam Cung Tình quyết định đánh cược 1 lần, tin nàng, nàng đã ko còn lựa chọn khác!
_ Tình nhi, ngươi xem ta đây đầu đang bị thương, thật sự có rất nhiều sự việc đều ko nhớ rõ, có rất nhiều chuyện, còn cần ngươi nhắc nhở, ngươi nguyện ý giúp đỡ ta ko? Bằng ko, chờ mẫu hoàng về nước, nhìn thấy ta có chút cái gì thương tổn, trách phạt ngươi cùng Diệp Phong, vậy các ngươi đều ko thoát khỏi liên quan.
Này vừa đấm vừa xoa 1 phen, nói xong Tình nhi là kinh hãi sợ sệt, đâu còn dám khác thường, vội vàng liên tục gật đầu- Công chúa điện hạ mặc dù ko hỏi, nô tỳ nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn. (Biết thì sẽ nói, nhất định ko giấu diếm)