• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy Tần Nham Ngạo vẫn là đứng ở nơi đó nhìn nàng, vẫn ko nhúc nhích, Quân Phi Vũ gấp đến độ cắn răng gầm nhẹ- Ngươi đi mau a!

Nghe được đại cửa mở ra thanh âm, Hoa Trầm Hương cước bộ, cũng theo hướng nội thất đi tới, chỉ cần lại vòng qua kia 1 đạo bình phong, hắn liền tiến vào nội thất .

_ Tiểu Vũ, ta đã trở về!

Trời ạ! Thanh âm của hắn nhẹ nhàng vang lên .

Quân Phi Vũ chỉ cảm giác tâm mình khẩn trương đến độ sắp nhảy ra ngoài, nhưng Tần Nham Ngạo chết tiệt kia, lại chính đứng chết ở chỗ này, nàng mau muốn khóc!

1 đôi mắt đẹp doanh đầy cầu xin, nhìn hắn, 2 tay lại kéo kéo, dùng môi ngữ nói với hắn- Van cầu ngươi, nếu ko muốn ta chết, ngươi cũng nhanh chút đi thôi!

Xuyên thấu qua bình phong, phát hiện Hoa Trầm Hương kia thon dài cao ngất thân ảnh đã như ẩn như hiện, lập tức sẽ vào được, Quân Phi Vũ mau muốn điên muốn thét chói tai, đang muốn nhắm mắt lại chờ chết, Tần Nham Ngạo lúc này mới câu môi cười, đột nhiên 1 cái lắc mình, cả người tựa như 1 trận gió nhẹ, 1 chút theo bệ cửa sổ nhẹ nhàng ra.

Kia thân pháp, mau được vô cùng quỷ dị, Quân Phi Vũ thậm chí có 1 chút hoài nghi, hắn còn có phải là người hay ko? Làm sao sẽ nhanh như vậy?

Nhìn thấy Tần Nham Ngạo đi, nàng mới thở dài 1 hơi, cả người ngã ngồi ở mép giường, chỉ cảm thấy trán tiêm lành lạnh, thân tay vừa sờ, mở ra vừa nhìn, đầy tay tâm lại tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Hoa Trầm Hương hô 1 tiếng ko ai đáp lại, tưởng nàng đang ngủ cho nên mới ko đáp với hắn.

Nhưng vừa vào nội thất, lại phát hiện Quân Phi Vũ chính ngốc ngơ ngác ngồi ở mép giường, thấy nàng mặt cười tái nhợt, bộ dáng 2 mắt vô thần, Hoa Trầm Hương tro lòng cả kinh, lập tức vọt tới trước mặt nàng, vẻ mặt sốt ruột cầm 2 vai của nàng lắc- Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, ngươi làm sao? Có phải hay ko ko thoải mái? Ngươi mau nói cho ta biết nha!

Quân Phi Vũ ko nói gì, lại ngơ ngẩn nhìn hắn 1 lát, sau đó, đột nhiên nhào vào tro ngực của hắn, lực đạo lớn đến làm cho thân thể hắn lui về phía sau 1 bước mới đứng vững.

Sửng sốt 1 chút, hắn mới xoay tay lại vây quanh nàng, vỗ nhẹ lưng của nàng- Tiểu Vũ, nói cho ta biết, làm sao vậy? Có được ko?

Quân Phi Vũ khác thường, làm cho Hoa Trầm Hương nghiêm trọng bất an, chẳng lẽ nàng biết cái gì? Theo lý thuyết, ko có khả năng a!

_ Ko có gì. Ta chỉ là thật lo lắng cho ngươi, đợi cả đêm, nghĩ đến ngươi sẽ ko trở về.

Nghe nàng nồng đậm giọng mũi, Hoa Trầm Hương chỉ cảm thấy mũi ê ẩm, tro lòng nhưng lại ngọt ngào , nguyên lai, nàng là đang lo lắng hắn!

_ Xin lỗi! Là ta ko tốt, cho ngươi lo lắng. Ngoan, nhanh lên giường nghỉ ngơi đi! Ngươi xem ngươi, cũng ko chiếu cố chính mình, đã trễ thế này còn ko nghỉ ngơi, nếu mệt phá hủy, ta làm sao bây giờ?

Hắn mặc dù đang trách nàng, nhưng ngữ khí lại ôn nhu say người.

2 người ôm nhau song song nằm ở trên giường, Quân Phi Vũ chăm chú ghé vào trước ngực của hắn, nhắm 2 mắt nghe tim của hắn nhảy, giống như lơ đãng hỏi 1 tiếng- Phụ hoàng ngươi triệu ngươi tiến cung nói gì vậy?

Thân thể hắn cứng 1 chút- Ko có gì, chỉ là 1 chút chuyện nhỏ!

1 chút chuyện nhỏ sẽ cho tới nửa đêm mới trở về, thiên tài mới tin, rõ ràng là nói dối nàng, Quân Phi Vũ tâm có 1 chút bị thương, hắn cuối cùng là ko có đối với nàng thành thật với nhau.

Nghĩ đến cũng là, hắn hiện tại nhất định là muốn chân đạp 2 thuyền đi? Nam nhân mộng tưởng, ko đều là muốn tả ủng hữu bão sao?

Nàng ngẩng đầu, mở mắt ra, nhìn hắn nhắm mắt mặt lại an tường, chẳng lẽ hắn liền thực sự 1 điểm tâm lý gánh vác cũng ko có sao?

Nghĩ đến chính mình vì hắn lo lắng hãi hùng, tro lòng đột nhiên có chút hận đứng lên, hướng phía vai hắn bộc phát trực tiếp cắn đi xuống, đau đến hắn lập tức mở mắt ra.

Quân Phi Vũ cho là hắn sẽ xảy ra khí, nhưng hắn lại thấp giọng nhẹ cười rộ lên- Tiểu mèo hoang, đây là ngươi lưu lại dấu răng thứ 3 người ta nói 1 dấu vết chính là cả đời, ngươi có phải hay ko chuẩn bị cho phép ta tam sinh tam thế a? (Nghĩa là ở bên cạnh nhau 3 kiếp)

Quân Phi Vũ thân thủ khẽ vuốt môi của hắn, yêu mị cười- Nếu như thân thể của ngươi chỉ đánh thượng dấu vết của ta, chỉ bị 1 mình ta cắn, chỉ thuộc về ta 1 người, vậy ta cho phép ngươi tam sinh tam thế có cái gì ko được?

Hoa Trầm Hương khóe môi câu dẫn ra nhàn nhạt cười, trán tro lúc đó tất cả đều là sủng nịch- Đây chính là ngươi nói nga! Nhớ kỹ! Tam sinh tam thế, ta sẽ đời đời đuổi theo ngươi, cho ngươi trốn cũng trốn ko thoát!

Nói xong, hắn 1 xoay người, liền đem nàng sói ngoan đặt ở dưới thân.

Y sam, từng cái từng cái tung bay ra sa ngoài trướng, rơi lả tả ở dưới đất, đan vào ra 1 ái muội hình ảnh.

Hắn nhỏ vụn hôn, như lông chim bình thường, theo môi của nàng, hướng nàng trắng nõn thon dài cổ, 1 đường dao động đi xuống, cuối cùng, nhẹ nhàng rơi vào đỉnh điểm đỏ thượng, nhẹ nhàng mà gặm cắn, nàng bên tai vang rầm rì yêu kiều, càng làm cho hắn cơ hồ muốn phát cuồng.

Càng là yêu nàng, liền càng là vui vẻ. Đồng dạng, vừa nghĩ tới ngày mai muốn nói với nàng, tâm, lại càng là cảm thấy vô cùng thống khổ.

Hắn dùng môi, lửa nóng hôn biến toàn thân của nàng, làm như mang theo 1 loại tận thế điên cuồng, lửa nóng địa điểm đốt toàn thân của nàng, chỉ muốn làm cho nàng theo hắn cùng trầm luân.

_ Tiểu Vũ, ngươi là của ta! Ở đây ở đây đều là của ta, toàn bộ là của ta!

Hắn kích động được có chút nói năng lộn xộn.

Quân Phi Vũ đã có dự cảm, tro lòng biết rõ ràng, lại chỉ có thể đau ở tro lòng.

Nàng chưa từng có hi vọng quá xa vời, 1 người chỗ địa vị cao, chỉ là thật hi vọng nam nhân này sẽ vì nàng buông tha tất cả cho dù là đế vị, cam nguyện trở thành 1 vị tro chúng phu của nàng. (Vậy mà chị dám nhận ko có hi vọng xa vời, phải gọi tham lam mới đúng!- Milk)

Cũng là bởi vì ko có hi vọng xa vời quá, vì thế, nàng buông tâm tư của mình đến chấp nhận hắn.

Chỉ cần Hoa Trầm Hương toàn tâm toàn ý yêu nàng, nàng thậm chí cho là hắn buông tha tất cả!

Nàng cho rằng, nàng như vậy trả giá nhất định có thể thắng được tim của hắn, thế nhưng, theo hắn hiện tại biểu hiện đến xem, có lẽ, ôn nhu triền miên, chỉ ở đêm nay .

Ngày mai, bọn họ còn có ngày mai sao?

Nếu như muốn cùng nữ nhân khác cùng nhau chia sẻ hắn yêu thương, nàng thà rằng mất hết!

Quân Phi Vũ khóe mắt trượt xuống 2 hàng lệ, đáp lại động tác cuồng dã nhiệt liệt, nàng chủ động hôn trả hắn, chủ động mời- Trầm Hương, mau yêu ta, dùng sức yêu ta…

Hắn mừng rỡ, 1 động thân, liền hung hăng tiến vào, thẳng tắp đụng tiến thân thể của hắn ở chỗ sâu tro, cũng đụng vào tro lòng của nàng, chấn vướng toàn thân của nàng.

_ Tiểu Vũ, ta yêu hóa ra rất yêu rất yêu hóa…

Quân Phi Vũ nhớ, cả đêm này, hắn dường như ko chỉ 1 lần hướng nàng nói yêu.

Thế nhưng, lại luôn luôn nói xong có chút tuyệt vọng, còn có 1 chút…ko thể nghịch chuyển bàn quyết tuyệt, lại cứ như vậy lộ ra tuyệt vọng, hắn cô tịch cùng khẳng định, lại làm cho nàng cảm thấy 1 loại ngày diệt vong hạnh phúc.

Cả đêm, hắn điên cuồng mà muốn nàng

Tiền vị, hậu vị, thậm chí 1 ít khoa trương vị trí, hắn đều nhất nhất thường biến, tựa như 1 đấu ngưu dũng sĩ như nhau, hắn ở trên người của nàng ko ngừng rơi hạ mồ hôi.

Hắn làm cho nàng biết, 1 nam nhân nhìn như ôn nhu, 1 khi thú tính phát tác đứng lên, sức chiến đấu vẫn là cường hãn được dọa người!

. . .

Theo nửa đêm vẫn ko ngừng lại, cho đến bình minh, Hoa Trầm Hương chỉ cảm giác mình như là phục xuân dược phát tán, ko biết mệt mỏi kéo nàng hoan ái ko ngừng nghỉ.

Dù cho nghe được nàng lần nữa nói- Ko được…

Hắn vẫn là khống chế ko được chính mình muốn nàng.

Bởi vì, tro lòng của hắn ở sợ hãi thật sâu, hắn sợ hãi nàng sẽ ko tha thứ hắn, hắn sợ hãi nàng ko biết hắn đối với nàng yêu.

Tựa hồ chỉ có yêu nàng, cảm giác nàng, đem mình cùng nàng chăm chú liên tiếp cùng 1 chỗ, mới có thể làm cho tro lòng hắn bất an cùng sợ hãi biến mất 1 điểm.

Nguyên lai hắn là thật yêu nàng! Hơn nữa, đã yêu tới 1 ngay cả chính hắn cũng ko biết sâu tới chỗ nào tình hình, yêu đến chỉ cần vừa nghĩ tới sẽ mất đi nàng, tim của hắn, sẽ đau đến hận ko thể hủy diệt thế giới này, đau đến muốn làm cho cả thế giới với hắn cùng nhau vì nàng mà đau mà thống hận.

Nhìn nàng ngủ thật say mặt cười, kích tình qua đi ửng đỏ vẫn lưu lại ở trên mặt nàng, làm cho nàng thoạt nhìn càng mỹ được kinh người.

Hắn vẻ mặt thương tiếc nhẹ vỗ về.

Nàng thực sự rất đẹp! Rất đẹp! Kia loan loan mi tựa như xa vời thượng huyền nguyệt, lông mi thật dài giống như là cây quạt, còn có cặp kia con ngươi như nước lúc mở phiếm linh động quang thải, tiếu rất chọc người trìu mến chóp mũi, anh hồng mê người cái miệng nhỏ nhắn, trên người nàng mỗi 1 chỗ đều lộ ra tinh xảo cùng hoàn mỹ, giống như là từ tro tay thiên thần chế tạo nên đỉnh cấp đồ sứ tuyệt luân, tinh xảo được làm cho người ta yêu thích ko buông tay, chỉ nghĩ phóng ở tro lòng bàn tay che chở, tìm 1 chỗ cất kỹ, thẳng đến vĩnh viễn.

Từng có quá ý niệm lợi dụng tro đầu, đến nơi này 1 khắc, hắn mới phát hiện, sớm đã ko còn sót lại chút gì.

Hắn ko muốn dùng nàng để chiếm được toàn bộ thế giới, hắn chỉ nghĩ dùng toàn bộ thế giới để đổi lấy 1 mình nàng.

Chẳng lẽ thực sự muốn hắn ở trước đạt được thế giới, liền nhất định phải hi sinh nữ nhân hắn rất yêu thương sao?

Nếu như phải, vậy hắn còn có thể cầu được tha thứ của nàng sao?

Thời gian, từng giọt từng giọt trôi đi.

Hoa Trầm Hương 1 bước cũng ko có ly khai phòng ngủ của hắn, tiếng sấm của quản gia Mộc cũng ko ngừng ở ngoài cửa vang lên, sau đó ko ngừng mà đem tin tức bên ngoài vương phủ 1 lại 1 chỗ truyền vào, truyền tới tro lỗ tai của hắn.

Tất cả, đều nằm ở tro lòng bàn tay của hắn từng bước 1 hoàn hảo tiến hành.

Thế nhưng, vì sao hắn lại 1 điểm vui sướng cũng ko có đây?

Nhìn nàng còn đang bình yên ngủ say, hắn chỉ nghĩ cứ như vậy nhìn nàng, coi chừng nàng, cho dù là cả đời cũng tốt.

Thế nhưng, xa cầu hạnh phúc, nàng cũng đang mở mắt ra kia 1 sát, khi hắn ko muốn tâm tình hạ, kết thúc.

Thời gian như nước trôi đi!

. . .

Quân Phi Vũ cảm giác này ngủ 1 giấc được hảo trầm hảo trầm, nhưng khi nàng khi mở mắt ra, lại phát hiện toàn thân tựa hồ liền lỗ chân lông đều trương ra, toàn thân lại lộ ra cái loại cảm giác kỳ quái này làm cho nàng thông thấu thoải mái cảm, giống như là cả người phi ở đám mây bồng bềnh muốn giương cánh bay cao phong nhiên cảm giác.

Đương nàng nhìn thấy Hoa Trầm Hương 1 thân cẩm y trắng ngồi ở trước bàn đang cầm 1 quyển sách nhìn kỹ, tức khắc tóc đen tùy ý dùng 1 cây ti mang bó buộc ở phía sau, hắn tuấn dật giống như là kia cổ trang kịch lý thần tiên công tử siêu phàm, toàn thân lộ ra 1 cỗ hơi thở sạch sẽ.

Như vậy nhìn hắn, thấy thế nào, thế nào cũng tựa như 1 con mọt sách, rất khó tưởng tượng, hắn nam nhân như vậy, nhưng thật ra là 1 mình sống ở thâm cung, nam nhân tâm tư phức tạp đang chuẩn bị nắm thiên hạ tro tay.

Quân Phi Vũ ở tro lòng than nhẹ 1 tiếng, nếu như có thể mỗi ngày giống như bây giờ, nàng tỉnh lại, có thể nhìn thấy hắn ở bên cạnh nàng, tùy ý kiền những thứ gì, thật là có bao nhiêu tốt!

Hoa Trầm Hương làm như cảm giác được cái gì, đột nhiên quay đầu lại, thấy đó là Quân Phi Vũ nhìn hắn, ko biết muốn cái gì, vẻ mặt hướng tới biểu tình.

Thấy nàng tỉnh, hắn lập tức thả tay xuống, mấy bước chạy vội tới trước giường, ôn nhu che chở- Tiểu Vũ, ngươi đã tỉnh? Đói bụng ko? Mau đứng lên tắm 1 chút, ăn 1 chút gì, cũng đừng để đói bụng bảo bối của ta.

_ Hiện từ lúc nào?

Nàng nhợt nhạt cười, nhìn thấy ánh mắt của hắn lại ám trầm đứng lên, nhất thời cảnh giác nhìn ngực, nhìn thấy chăn khỏa thực được che kín, ko có đi quang, ko có mê người phạm tội chi ngại, lúc này mới yên lòng lại. (Chị xem ra cả đêm vất vả rồi, mới cảnh giác Hương Hương như vậy…- Milk)

Hắn cười quát quát mũi của nàng- Đã giờ Thân. Mau đứng lên, tiểu trư, ngươi đã ngủ 1 ngày!

_ A?- Nàng sửng sốt 1 chút, lập tức liền ngây ngốc nở nụ cười- Nguyên lai ngủ lâu như vậy, ta thế nào cảm giác mới 1 hồi thôi? Ngô, ta ko muốn rời giường, ta còn muốn ngủ thêm 1 hồi.

Nói xong, nàng liền lại nhắm 2 mắt.

Nhìn ngoài cửa sổ tây tà thái dương, thời gian ko nhiều lắm.

Hoa Trầm Hương nhẹ nhàng mà than 1 tiếng- Tiểu Vũ, ta đã lệnh cho người ta đem Mưa Hiên phòng ở thu thập đi sửa chữa lại, Tiểu Vũ, ta mang ngươi đi nhìn, nhìn xem ngươi có thích hay ko? Nếu có đâu ko hài lòng, ta lại để cho bọn họ sửa.

Quân Phi Vũ nhàn nhạt mở con ngươi, cứ như vậy yên lặng nhìn hắn, lúc đang nhìn đến ánh mắt của hắn lóe ra, nàng nhẹ thở ra 1 chữ- Hảo!

Nói xong, liền đứng dậy.

Nàng cũng ko mắc cỡ, cứ như vậy ngay trước hắn mặt, chậm rãi, từng cái từng cái cầm quần áo mặc vào.

Tâm, có chút toan, có chút đau, có chút làm cho nàng cảm thấy luống cuống cùng vô lực.

Còn chưa có khấu thượng cuối cùng 1 khấu, thân thể đã bị hắn chăm chú ôm vào tro ngực- Tiểu Vũ, ngươi đừng như vậy, lòng ta đau! Thực sự hảo tâm đau!

Nàng yếu ớt nói- Nếu yêu thương, vì sao còn muốn như vậy tổn thương ta?

Hoa Trầm Hương 2 tay cầm mặt của nàng, vẻ mặt thành thật gần như phát thệ nói- Tiểu Vũ, đây chỉ là tạm thời. Ta bây giờ là bất đắc dĩ, rất nhanh ta có thể xoay cục diện. Ta cam đoan, ta nhất định sẽ ko phụ ngươi, kiếp này kiếp sau, tam sinh tam thế, ko bao giờ phụ ngươi!

Quân Phi Vũ nhẹ nhàng thở dài, rũ xuống con ngươi, như là giống như nằm mơ nhẹ ngữ- Nhưng ngươi bây giờ đã làm chuyện phụ ta!

Hoa Trầm Hương 2 tròng mắt nhíu lại- Tiểu Vũ, có phải hay ko có ai lắm miệng nói cho ngươi cái gì?

Quân Phi Vũ lắc đầu, khóe môi nổi lên 1 tia cay đắng cười- Trầm Hương, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi có phải hay ko muốn kết hôn cùng Trầm Khói Nhẹ ? Nếu như ngươi thật yêu ta, xin mời đem tất cả đều nói cho ta biết, ta ko phải ngu ngốc, ngươi cũng đừng làm cho ta theo tro miệng người khác biết tất cả của ngươi, hội này làm cho ta cảm thấy nan kham. Cầu ngươi, đừng làm cho ta ở trước mặt người khác xấu hổ vô cùng, được ko?

Nàng nhẹ đạm ngữ khí, làm cho Hoa Trầm Hương sợ hoảng lên.

Hắn 1 tay lấy nàng tiến vào tro lòng, ôm được tử chặt, ngữ khí có chút bối rối- Tiểu Vũ, ta đáp ứng thú nàng, chỉ là bởi vì Trầm Thiên Lãng uy hiếp ta, di chiếu phụ hoàng đã đến tro tay của hắn, nếu như ta ko chịu thú Trầm Khói Nhẹ, hắn sẽ phá hủy kia phân di chiếu, nếu như ko có di chiếu phụ hoàng, dựa theo luật lệ Thương Ngô, hoàng vị liền do thái tử tiếp nhận. Vì thế, hiện tại thừa dịp phụ hoàng còn có 1 khẩu khí, ta mới ko thể ko ra hạ sách này, tạm thời chờ Trầm Thiên Lãng ổn định, chờ ta ngồi trên hoàng vị, lại hưu Trầm Khói Nhẹ.

_ Vậy ta đâu? Ngươi có nghĩ tới hay ko ta sẽ nghĩ như thế nào? Ngươi nghĩ làm cho ta trơ mắt nhìn nam nhân mình âu yếm đi thú nữ nhân khác, muốn ta biểu hiện ra chút nào ko để ý cùng rộng lượng sao?

Nàng thân thủ muốn đẩy hắn ra, lại đẩy bất động hắn 1 tấc 1 ly.

_ Tiểu Vũ, ngươi nghe nói ta đã…- Hoa Trầm Hương còn muốn giải thích, Quân Phi Vũ lại nghiêm nghị cắt ngang hắn- Ngươi ko cần cùng ta giải thích nhiều như vậy, ngươi chỉ muốn nói cho ta, đây hết thảy có phải hay ko ngươi vì leo lên hoàng vị mà bày vì bộ? Có phải hay ko nhất định phải dùng thủ đoạn như vậy, ngươi mới có thể củng cố hoàng vị của ngươi? Ngươi chỉ cần trả lời ta, phải, hoặc ko phải?

Hoa Trầm Hương tâm cứng lại, ngửa đầu, đóng chặt mắt, cắn răng phun ra 1 chữ- Phải!

Quân Phi Vũ lộ vẻ sầu thảm cười, vọt tới bên tường, nhổ xuống giắt trường kiếm, trường kiếm vung lên, tóc đen hoa rơi- Nếu như ngươi cố ý muốn kết hôn nàng, như vậy, từ nay về sau, ta ngươi giống như bây giờ, ân đoạn nghĩa tuyệt!

Hoa Trầm Hương chỉ cảm thấy tâm tựa như bị nàng dùng thiết chùy hung hăng đòn nghiêm trọng 1 chút, cảm giác tâm mình tứ phân ngũ liệt, huyết hoa văng khắp nơi, đau đến hắn thẳng thở dốc.

Cặp kia tro trẻo con ngươi, đau đến trợn tròn, doanh đầy dày đặc bi ai- Tiểu Vũ, ngươi cho là, ngươi vào hoàng cung này, còn có thể trở ra đi sao?

Quân Phi Vũ cười lạnh, vẻ mặt ngạo nghễ- Có thể ra hay ko, chúng ta có thể thử nhìn xem!

_ Tiểu Vũ, van cầu ngươi, đừng như thế đối với ta, ta yêu ngươi! Chỉ cần chờ hoàng vị vừa đến tay ta, ta sẽ lập tức hưu Trầm Khói Nhẹ, phong ngươi làm hậu. Ta vĩnh viễn cả đời chỉ yêu ngươi, hậu cung vì ngươi ko lập, ko tiến 1 phi 1 tần, có được ko?

Hoa Trầm Hương đau khổ cầu, hắn thực sự sợ, sợ nàng cứ như vậy kiên quyết ly khai, sợ nàng cứ như vậy đem tim của hắn mang đi, lưu lại 1 mình hắn sống như cái xác ko hồn.

_ Ta cũng cầu ngươi, nếu như ngươi muốn kết hôn người khác, liền buông ta ra!- Quân Phi Vũ lệ rớt xuống, dần dần, khóc ko thành tiếng.

_ Ngày đó long châu đâu? Thiên Long châu ngươi ko muốn sao?- Nóng ruột bất đắc dĩ lại hoảng hốt làm Hoa Trầm Hương bất lực, sử xuất đòn sát thủ cuối cùng- Ngươi đồng ý đi theo ta tới Thương Ngô quốc, ko phải là vì muốn tìm hồi Thiên Linh châu sao? Chỉ cần ngươi đáp ứng ta lưu lại, chờ ta leo lên đại vị ngày đó, ta liền đem Thiên Linh châu cho ngươi!

Hoa Trầm Hương vẫn là chăm chú ôm nàng, e sợ cho chính mình buông lỏng tay, nàng bỏ chạy khai ko thấy.

_ Tiểu Vũ, ta là thật yêu ngươi, cầu ngươi lưu lại, lưu lại cùng ta, 1 mình ta rất cô độc, rất vất vả, ta cần ngươi ở bên cạnh ta! Nhìn ngươi, cho dù ngươi cái gì cũng ko nói, ta cũng sẽ tràn ngập dũng khí cùng lực lượng.

Quân Phi Vũ tròng mắt, cúi đầu trầm mặc ko nói, lại ko có lại nói ly khai.

. . .

Ngày thứ 2, Quân Phi Vũ bước vào Mưa Hiên phòng.

Nàng 1 ngày 1 ngày nhìn Quang Vinh vương phủ náo nhiệt, nơi chốn giăng đèn kết hoa, hồng sắc hỉ tể tùy ý có thể thấy được, nơi chốn lộ ra vui mừng khí.

Nghe nói, mấy ngày nữa chính là ngày vui .

Theo hắn ngày lành tới gần, lòng của nàng, lại càng ngày càng trầm xuống hơn.

Cơm, cũng càng ăn càng ít.

Chỉ là ngắn mấy ngày, Quân Phi Vũ liền gầy đi rất nhiều, Hạ Cúc nhìn ở tro mắt, đau ở tro lòng.

Rơi vào đường cùng, Hạ Cúc vẫn là báo cáo cho Hoa Trầm Hương biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK