• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân Mạc Sầu nhìn vẻ mặt nữ nhi kiên định, nhàn nhạt nói- Vũ nhi, ngươi phải biết rằng, ngươi có được bọn họ, bằng có được ngũ phương thế lực. Mất đi bọn họ, bằng mất đi ngũ phương thế lực ủng hộ, ngươi thế nhưng suy nghĩ kỹ càng?

Quân Phi Vũ nặng nề mà gật đầu- Mẫu hoàng, Vũ nhi đã suy nghĩ kỹ càng. Nhi thần tính cách lười nhác, chỉ thích ăn chơi vui đùa, nghĩ cũng ko giúp được mẫu hoàng cái gì, muốn những thế lực này có ích lợi gì? Ko bằng 2 tay áo thanh phong, đối rượu xướng ca, làm 1 cái nhàn vân dã hạc, ko phải vui vẻ hơn sao?

_ Vũ nhi, tâm tình của ngươi mẫu hoàng hiểu, chỉ sợ đến lúc đó ngươi thân tránh ko khỏi a!- Quân Mạc Sầu nhẹ nhàng thở dài, tay vỗ về mặt của nàng- Ngươi tính tình này, thật đúng là giống mẫu hoàng năm đó. Mà thôi, mẫu hoàng liền cho ngươi cơ hội lần này, cho phép chính ngươi đi xử lý, kết quả tốt hay xấu, cũng do chính ngươi gánh chịu.

Quân Phi Vũ vội vã cười nói- Cám ơn mẫu hoàng! Kia cùng cách thư…

_ Cách thư ngày mai ta sẽ ra lệnh cho Lâm công công đưa cho ngươi!

_ Cám ơn mẫu hoàng, mẫu hoàng, nhi thần còn có 1 việc muốn cầu mẫu hoàng.

_ Chuyện gì? Nói đi!

_ Nhi thần chỉ là muốn đưa Trầm Hương hoàng tử ra ngoài dạo, có thể chứ?

Quân Mạc Sầu liếc mắt 1 cái xem xét nàng, cười nói- Vũ nhi thế nhưng đối với Trầm Hương hoàng tử động tâm?

_ Nào có nha? Nhi thần chỉ là nghĩ, mẫu hoàng nếu đem hắn phân cho nhi thần chiếu cố, nhi thần tự nhiên tiếp đãi hắn thật tốt mới phải đạo, cũng ko thể làm mất lòng quý khách của chúng ta đi!

Kỳ thực, Quân Phi Vũ là tự mình muốn được chạy ra ngoài ngoạn, vừa lúc lấy Hoa Trầm Hương ra làm tấm mộc mà nói chuyện.

Nhìn thấy nữ nhi lúc làm nũng hàm hậu bộ dáng khả ái, Quân Mạc Sầu đâu có nỡ lòng nói ra 1 chữ ko, toại cười nói- Hảo! Ngươi muốn đi thì đi đi! Nhưng phải chú ý thật an toàn, mang theo mấy thị vệ, biết không?

Sau khi thấy Quân Phi Vũ ra khỏi cửa, Quân Mạc Sầu lại vỗ nhẹ song chưởng, người áo đen kia lại lặng yên ko 1 tiếng động xuất hiện.

_ Phái 2 người đi bảo hộ Lục công chúa điện hạ- Quân Mạc Sầu lại lấy ra 1 hồng sắc dược hoàn đưa cho hắc y nhân- Mặt khác, nghĩ biện pháp đem cái dược hoàn này cấp cho công chúa ăn vào, sau đó hãy đem 5 tiểu tử kia đưa đến trong phòng của nàng đi.

_ Tuân mệnh!

Quân Mạc Sầu khóe môi hiện lên nhàn nhạt tiếu ý, tro lòng thầm nghĩ- Nha đầu này, ngoài miệng nói là lười nhác, sợ là tro đầu so với ai khác còn thông minh hơn. Quả nhiên cực kỳ giống ta năm đó, muốn ko đếm xỉa đến, nào có dễ dàng như vậy.



Quân Phi Vũ ra khỏi Phượng Nghi cung, lại hồi Thượng Lễ cung hẹn với Hoa Trầm Hương, lại đồng thời hồi Phi Vũ cung.

Còn chưa trở lại Phi Vũ cung, Tình nhi mắt sắc liền nhìn thấy cái kia mạt thanh sắc thân ảnh mặt hướng hoa viên, đón gió mà đứng.

_ Công chúa, người xem, Tiêu đại nhân lại tới tìm người.

Quân Phi Vũ cũng nhìn thấy hắn, gật gật đầu, cùng Hoa Trầm Hương song song đi tới trước mặt Tiêu Bạch.

Tiêu Bạch ko tự ti cũng ko kiêu ngạo hướng Quân Phi Vũ gật gật đầu- Tiêu Bạch bái kiến thê chủ, bái kiến Trầm Hương hoàng tử.

Quân Phi Vũ nhàn nhạt hỏi- Ngươi tìm đến ta, có chuyện gì sao?

Tiêu Bạch cũng ko có bởi vì nàng lãnh đạm cùng xa cách mà nan kham, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn như cũ hiện lên nhàn nhạt cười- Tiêu Bạch đại diện mấy vị huynh đệ qua đây, thật có chút sự muốn cùng thê chủ thương lượng.

Quân Phi Vũ gật gật đầu- Vừa lúc ta cũng có sự muốn cùng các ngươi nói. Ngươi chờ 1 chút!- Quay đầu lại, nàng đối Hoa Trầm Hương xin lỗi cười cười- Trầm Hương, ngươi trước cùng Tình nhi về phòng ngồi đợi, ta theo chân bọn họ nói mấy câu, lập tức sẽ tới.

Quân Phi Vũ ko có chú ý tới, lúc nàng kêu “Trầm Hương”, Tiêu Bạch mi tiêm nhẹ quất 1 cái.

_ Hảo, đi nhanh về nhanh, ta chờ ngươi!- Hoa Trầm Hương đột nhiên hôn nàng 1 chút.

Quân Phi Vũ nhanh chóng liếc mắt quét Tiêu Bạch 1 cái, đối diện tầm mắt của hắn, nhìn thấy Tiêu Bạch ánh mắt kia sâu ko lường được tự tiếu phi tiếu, lòng của nàng ko hiểu nhảy lên 1 chút.

Tổng cảm thấy người nam nhân này ôn hòa mặt ngoài hạ, cất giấu tính tình ko phải dễ trêu.

Hoa Trầm Hương khóe môi nhưng thật ra câu dẫn ra vẻ tiếu ý.

Quân Phi Vũ theo ở phía sau Tiêu Bạch, tới Xuân Phong lâu.

Vừa vào đại đường, này mới phát hiện 4 nam nhân khác đều đã đang ngồi, vừa nhìn thấy bọn họ tiến vào, đồng thời đứng đứng dậy, hướng nàng hơi hành lễ- Bái kiến thê chủ!

Quân Phi Vũ khoát tay áo, ở Tiêu Bạch ý bảo hạ, đi tới thượng thủ ngồi xuống- Các ngươi cũng đều ngồi đi! Vừa lúc ta có việc cần nói với các ngươi.

Ngũ nam nhân 2 mắt nhìn nhau, nhất thời lại mò ko ra nàng muốn nói gì.

_ Ta vừa đi gặp mẫu hoàng, mẫu hoàng cũng biết ngày hôm qua tại Phi Vũ Hiên đã phát sinh chuyện gì, xét thấy tâm ý của các ngươi, vì thế, ta đã thỉnh hướng mẫu hoàng và đã được ân chuẩn, trả lại tự do cho 5 người các ngươi, các ngươi ngay hôm nay đều có thể tự do hồi phủ, cách chi thư ngày mai mới có thể tới được, các ngươi có thể chờ, nếu muốn đi trước, ta sẽ sai người mang đến quý phủ.

Tiêu Bạch nhìn ánh mắt của mọi người đều rơi trên người của mình, ko thể ko ho nhẹ 1 tiếng- Chờ 1 chút, Vũ nhi, chúng ta lúc nào nói muốn rời đi?

Quân Phi Vũ ngắm bọn họ liếc mắt 1 cái, ngay lúc tầm mắt quét về phía trên người Mạch Thiên Hàn, Mạch Thiên Hàn lập tức đứng dậy, đối Quân Phi Vũ cúi đầu nhận tội- Là Thiên Hàn vô tri, tự cho mình thông minh thay đại gia tác chủ, thỉnh thê chủ đại nhân trách phạt.

Quân Phi Vũ cười như xuân phong- Thiên Hàn, ta thật đúng là bội phục ngươi, rõ ràng là hé ra mặt lạnh, thế nhưng nói đến cười nhạo, thật đúng là tuyệt đối ko thua so với con hát.

Mạch Thiên Hàn nghe nàng lấy con hát đến so với chính mình, khuôn mặt tuấn tú càng lãnh được dọa người, Quân Phi Vũ cảm thấy nhiệt độ giảm xuống, lại vẫn như cũ mặt ko đổi sắc.

Nàng đôi mắt sáng nhẹ chuyển, ánh mắt kia rơi xuống trên người Trình Nhất Đao cục xúc bất an- Nhất Đao, ngươi lúc đó thế nhưng cổ vũ Thiên Hàn, nói cái gì mấy vị huynh đệ đều ủng hộ Thiên Hàn, còn nhớ rõ ko?

Trình Nhất Đao mắt to vô tội trát liễu trát- A? Ta có nói mấy lời vô vị này sao? Có sao? Các ngươi đã nghe chưa?

_ Ko có!

_ Ta ko nghe thấy!

Xem ra này mấy nam nhân rắn chuột 1 ổ, ko phải là dạng tốt đẹp gì, thế nhưng có thể đùa giỡn vô lại đến thế.

Quân Phi Vũ vỗ bàn 1 cái- Các ngươi ko phải đều đem ta biến thành Cỏ Dại công chúa, ko phải lúc đầu là do các khởi xướng đem ta đùa giỡn sao?

Lúc này, Tiểu Tu dâng 1 ly trà, Tiêu Bạch nhận lấy, tự mình bưng đến trước mặt nàng, ôn nhu nói- Vũ nhi, ngươi trước đừng nóng giận, ta biết chuyện này là chúng ta ko đúng, ngươi đại nhân đại lượng, cho chúng ta 1 cái cơ hội giải thích, thế nào? Đến, uống trước chén trà, xin bớt giận, chúng ta từ từ nói!

Quân Phi Vũ trừng hắn liếc mắt 1 cái, nhưng ở nhìn thấy hắn trên khuôn mặt tuấn tú ôn nhuận cười, vừa tức ko thể ra tay đánh hắn, oán hận tiếp nhận chén trà tro tay hắn, liền uống vài hớp.

Quân Thiên Hựu đi tới phía sau Quân Phi Vũ, vươn đôi bàn tay thon dài to kia, nhẹ nhàng giúp nàng vuốt ve vai- Vũ nhi, ta biết việc này là mấy người chúng ta sai rồi, này ko phải đều do chúng ta trước đây hiểu lầm nghiêm trọng, vì thế, làm việc khó tránh khỏi liền quá kích 1 chút, ngài cũng đừng theo chúng ta so đo, được ko?

Quân Thiên Hựu 2 tay xoa bóp lực đạo vừa đủ, ko nhẹ ko nặng, Quân Phi Vũ chỉ cảm thấy vai truyền đến 1 trận xốp thoải mái, thế nhưng, thế nào liền đầu cũng bắt đầu choáng váng? Ánh mắt thế nào cũng bắt đầu mơ hồ?

Ở 1 khắc té xỉu cuối cùng, nàng rốt cuộc hiểu rõ, nàng trúng chiêu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK