• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẹn quá thành giận Quân Phi Vũ quýnh lên sẽ ko nói ra được lời hay- Ngươi cũng ko phải cùng ta có liên hệ gì! Ngươi ko có tư cách quản ta nhiều như vậy!

Hoa Trầm Hương 2 tay đột nhiên khấu thượng 2 vai của nàng, chặt được làm cho nàng cảm giác được từng đợt đau đớn. Hắn kia luôn luôn ôn nhu trương trên mặt, thế nhưng tràn ngập trước bão táp cuồng nộ.

_ Tiểu Vũ, ta cho ngươi biết, ngươi nhất định sẽ là người của ta, ngay từ ánh mắt đầu tiên thấy ngươi, ta cũng đã quyết định, kiếp này ngươi ko thể trốn khỏi ta! Vì thế, ko được phép nói ta ko là cái gì của ngươi nữa. Nếu như ngươi là chê ta động tác ko đủ nhanh, hảo, chúng ta đi! Ta sẽ ngay bây giờ đi tìm nữ hoàng bệ hạ cầu hôn.

Vừa nói xong, hắn liền dắt tay nàng hướng ngoài cửa bước.

Động tác của hắn có chút thô lỗ, so với ôn nhu ngày thường thật là ko giống nhau, nhưng lại kỳ dị làm cho Quân Phi Vũ cảm thấy chân thực.

Nàng dùng sức kéo hắn lại, sẵng giọng- Ai, nhân gia ta tùy ý nói 1 câu, ngươi sinh khí cái gì?

Hoa Trầm Hương xoay người lại, đem nàng để ở cạnh cửa trên tường, thân hình cao lớn như 1 ngọn núi lớn hướng nàng đè ép sát vào, 2 tay ly biệt khấu ở bên gáy của nàng, kia còn có khí thế cùng thể trọng, ép tới Quân Phi Vũ sắp ko thở được.

Tâm, có chút bối rối, nhưng nàng lại cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại.

Nàng vung lên 1 đôi mắt sáng, vẻ mặt vô tội hỏi- Trầm Hương, ngươi sao vậy? Chỉ nói câu đầu tiên lại làm cho ngươi tức giận như vậy, thôi được rồi! Ta nói xin lỗi với ngươi là được, sau này ta sẽ ko nói như vậy nữa, được rồi nhe?

_ Tiểu Vũ, ngươi nghe đây, ngươi sẽ là người của ta! Nhất định sẽ là!

Hắn 1 đôi mắt lợi hại lóe hàn quang, ám câm thanh âm nói xong, môi mỏng khuynh hạ, khuynh khắc thời gian liền chiếm cứ môi của nàng, mang theo 1 loại cường liệt muốn giữ lấy, dùng sức mút môi mềm mại của nàng.

Cùng Hoa Trầm Hương ở chung mấy ngày nay, hắn cấp cho cảm giác của nàng vẫn là phù phiếm ko thật .

Nhưng hắn giờ khắc này, hắn lại mang đến trên môi của nàng nhè nhẹ đau đớn, đau đến làm cho Quân Phi Vũ nhíu mày, nhưng rõ ràng cảm thấy hắn đối với nàng quan tâm, mà ko phải chỉ là vui đùa 1 chút mà thôi.

Nàng làm sao đây? Có phải hay ko cũng muốn đối với hắn thay đổi 1 chút cơ hội, tiến tới lấy thành tướng đãi? Lấy tâm tương giao?

Yêu đi! Ko giao ra tâm, làm sao có thể thể nghiệm tình yêu đến vui sướng? Suy nghĩ cẩn thận Quân Phi Vũ thả lỏng thân thể chính mình buộc chặt, 2 tay sửa thành câu thượng cổ của hắn, cùng hắn tùy ý triền hôn.

Bên tro cánh cửa, truyền ra nghiền nát ngâm thanh cùng thở dốc, làm cho những kẻ ko liên can như cung nữ giữ cửa, còn có Tình nhi sắc mặt đỏ thẫm.

Xa xa, đi đến 1 người nam nhân, cung nữ đang muốn đối với hắn hành lễ, lại bị hắn giơ tay ngăn chặn thanh âm, hiển nhiên, hắn tai thính mắt tinh, đã nghe được tiếng vang có chút bất lương.

_ Này tử nữ nhân, chẳng lẽ ngũ nam nhân bọn họ còn thỏa mãn ko được nàng? Xem ra bọn họ còn phải sử xuất 1 chút ngoan chiêu mới được!- Tiêu Bạch muốn oán hận. Cặp con ngươi sáng ngời híp chặt lại, song quyền nắm chặt, sắc mặt hơi phiếm thanh, thân thể thon dài xanh đen sắc trường sam hạ, như kéo chặt dây cung, xiết được thẳng tắp, bình thường cho dù phong độ tốt mấy cũng vào giờ khắc này bắt đầu ko khống chế được.

Hắn tiến lên 1 bước, liền môn cũng ko đập, cứ như vậy trực tiếp đẩy cửa ra.

Đại môn phát ra “Loảng xoảng” 1 tiếng vang nhỏ, ngay lúc nhìn thấy nữ nhân mà mình tư niệm hằng đêm đang bị Hoa Trầm Hương cấp đặt ở cạnh cửa trên tường, nhất thời tro cơn giận dữ, 1 quyền liền hướng phía ngay lưng Hoa Trầm Hương cấp quất tới.

_ Tiêu Bạch, dừng tay!

Quân Phi Vũ dưới sự kinh hãi, cũng ko biết khí lực từ nơi nào tới, 1 tay đẩy Hoa Trầm Hương ra, tro nháy mắt này, liền đem mình và Hoa Trầm Hương hoán đổi vị trí.

1 cái thiết quyền, cứ như vậy thẳng tắp huy ở tại trên mặt của nàng.

Quân Phi Vũ chỉ cảm thấy trên mặt 1 trận tê dại, lập tức liền cảm giác 1 cỗ nhiệt lưu theo lỗ mũi khoang miệng lưu ra bên ngoài, đôi mắt sáng ko dám tin tưởng quét Tiêu Bạch liếc mắt 1 cái, ý thức liền lại 1 lần nữa rơi vào hắc ám.

_ Vũ nhi…- Tiêu Bạch nhìn thấy quả đấm của mình rơi vào trên mặt Quân Phi Vũ, cả kinh lớn tiếng rống giận, 1 bước tiến lên xa, vừa vặn tiếp được thân thể nàng muốn ngã xuống.

Thấy vẻ mặt nàng toàn là máu, trái tim của hắn 1 trận lại 1 trận co quắp, cơ hồ sắp đình chỉ.

Hoa Trầm Hương hướng phía cung nữ ngoài cửa rống giận- Còn ko mau đi thỉnh ngự y! Mau! Tình nhi, mau đem nước nóng qua đây.

Tình nhi bị 1 màn này dọa ngốc, lúc này mới như ở tro mộng tỉnh lại, lập tức đáp 1 tiếng- Dạ!- Cấp tốc chạy đi ra.

Hoa Trầm Hương bình tĩnh kết thúc phân phó, vẻ mặt âm ngoan trừng mắt Tiêu Bạch, thân thủ muốn cướp lại Quân Phi Vũ tro tay hắn, Tiêu Bạch lại gắt gao ôm chặt ko tha, giữa cặp kia sáng sủa con ngươi đen, rõ ràng mờ mịt 1 tầng đám sương.

_ Tiêu Bạch, nếu như Phi Vũ có chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ ko buông tha ngươi!

Tiêu Bạch bỗng nhiên ngẩng đầu, đám sương tro mắt làm như tro nháy mắt đã bị bốc hơi hết, vẻ mặt ngạo nghễ ko sợ hãi trừng mắt hắn- Ta cũng sẽ ko bỏ qua ngươi, Phi Vũ là thê chủ của ta, cũng là nữ nhân của ta, ngươi đừng mơ tưởng nhúng chàm!

Hoa Trầm Hương trả lời lại 1 cách mỉa mai- Có thể hay ko nhúng chàm, cũng ko đến phiên ngươi nói, ko tin, chúng ta liền chờ xem! Hơn nữa, ngươi ko phải đã bị nàng hưu rồi sao? Còn có tư cách gì nói lời này? Thê chủ, thực sự là cười nhạo.

2 nam nhân ánh mắt hung ác độc địa đụng vào nhau, ko ai phục ai, chỉ có hoa lửa trên ko trung chung quanh cho phép cất cánh, tổn thương tâm đây đó.

Lúc này, thân phận địa vị gì cũng ko quan hệ, thuần túy chính là 1 hồi nam nhân cùng nam nhân tro lúc đó đấu, đấu tranh!

Đương lúc Quân Phi Vũ tỉnh lại lần nữa, phát hiện trước giường đứng đầy người, nàng mang theo ánh mắt có chút mờ mịt hé ra kích động trên mặt nhìn quanh.

_ Tiểu Vũ, ngươi đã tỉnh?

_ Vũ nhi, ngươi ko sao chứ?

_ Vũ nhi, ngươi cảm giác thế nào?

_ Vũ nhi, ngươi có đau hay ko?

Từng tiếng hỏi thay phiên nhau, dần dần làm cho Quân Phi Vũ đầu óc rõ ràng hẳn lên, nàng tính muốn nói, mới nhếch miệng liền đau đến nàng nhăn mày chau mặt lại, nước mắt cũng ko tự chủ được chảy xuống.

Nàng thật ko phải là muốn khóc, đây chỉ là thân thể thần kinh phản xạ, chỉ là đau đến rơi lệ!

Nam nhân 4 phía vừa nhìn nàng khóc, càng yêu thương vô cùng, lại là 7 miệng 8 lưỡi quan tâm tạo thêm 1 trận ồn ào , làm cho nàng sắp hôn mê lần nữa!

Nàng hiện tại tuyệt ko hoài nghi, nàng cùng này mấy nam nhân tuyệt đối là oan gia, nhấc lên bọn họ tuyệt đối ko có chuyện tốt.

Mặc dù ko thể nói chuyện, nhưng Quân Phi Vũ thân thể lại còn có thể động, nàng dùng 2 tay che lỗ tai, đem ánh mắt cấp chăm chú nhắm lại, rõ ràng ko muốn xem, cũng ko muốn nghe.

Tro phòng, đột nhiên vắng vẻ ko tiếng động.

Cuối cùng, một lại 1 cước bộ trầm trọng di động ra bên ngoài.

_ Công chúa, bọn họ đều đi! Ngươi có thể mở mắt ra!

Thẳng đến bên tai truyền đến giọng nói Tình nhi, Quân Phi Vũ này mới chậm rãi mở mắt ra, nhẹ nhàng phun ra 1 ngụm trường khí, lại là đau đến nàng đảo hút mấy cái khí.

Cái kia Tiêu Bạch, ko nghĩ tới thoạt nhìn như mẫu người nam nhân nhã nhặn, thế nhưng xuất thủ nặng như vậy!

Lần này, nàng nhất định là bị hắn đánh được mặt mũi bầm dập, vô cùng thê thảm đi?

_ Tình, nhi, mau, lấy, gương, đến!- Quân Phi Vũ nhịn đau, từng câu từng chữ nói.

_ Công chúa…- Tình nhi vẻ mặt chần chừ.

Đang nhìn đến khuôn mặt tro gương kia trương so với đầu heo còn muốn kinh khủng xấu xí hơn, Quân Phi Vũ đôi mắt sáng trợn tròn, phát ra 1 trận hung quang, sợ đến Tình nhi 2 tay thẳng run rẩy, thiếu chút nữa liền cái gương đều bắt ko được.

1 lát, mới nghe thấy công chúa điện hạ nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ- Tiêu, bạch, ta, muốn, giết, ngươi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK