Mục lục
Tiên Đạo Cầu Tác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứ như vậy Từ Thanh Phàm đã quen Kim Thanh Hàn.

Qua đêm nay Từ Thanh Phàm bởi vì phát hiện hậu sơn chỗ này tràn đầy Mộc Ất Linh Khí, hơn nữa cảnh vật tươi đẹp, không khí trong lành, vả lại rất yên tĩnh, cho nên vào buổi tối mỗi ngày đều luyện công mấy canh giờ.

Mặc dù hiện tại Từ Thanh Phàm còn đang ở giai đoạn Luyện Khí kỳ, nên không có cách nào để mỗi giờ mỗi khắc hấp thu Mộc ất chi khí trong thiên địa để nuôi dưỡng thân thể được, nhưng dưới hoàn cảnh tu luyện như thế này trợ giúp hắn làm tăng thêm sự tương hợp của Mộc ất linh khí, đối với việc vận chuyển Mộc ất linh khí có chỗ rất tốt

Mà từ sau khi Từ Thanh Phàm cứu Kim Thanh Hàn lần trước, Kim Thanh Hàn cũng thường xuyên tới nơi này luyện tập đạo thuật. Hai người, một ngồi xuống tu luyện, một luyện tập đạo thuật, trong lúc đó rất ít nói chuyện, nhưng coi như sống chung hòa thuận.

Từ Thanh Phàm biết với tính cách cao ngạo của Kim Thanh Hàn, đồng ý mỗi ngày cùng tới nơi này và cùng tu luyện với mình, mặc dù rất ít nói chuyện nhưng cũng hiểu rằng hắn đã chấp nhận mình. Cho nên mỗi lần Từ Thanh Phàm nhìn thấy hắn đều mỉm cười gật đầu hỏi thăm, còn Kim Thanh Hàn cũng chầm chậm bắt đầu học hỏi cách đáp lại cái gật đầu hỏi thăm của Từ Thanh Phàm, ít nhất khi gật đầu vẻ mặt cũng ko gượng gạo nữa.

Cứ như vậy thời gian thấm thoát cũng được hơn hai tháng.

Tối hôm đó, sau khi tu luyện cả ngày Từ Thanh Phàm một lần nữa đi tới hậu sơn, phát hiện Kim Thanh Hàn không có đến đó. Ngẩng đầu nhìn trời, phát hiện ánh trăng còn đang ở phía tây , biết rằng bản thân đến sớm, khẽ cười thầm chính mình khi không để ý tới điều đó. Tiếp tục hướng tới chỗ ngồi quen thuộc của mình. Hít sâu hai hơi không khí mát mẻ của ban đêm, sau đó bắt đầu ngồi xuống như thường lệ.

Đối với Từ Thanh Phàm mà nói, vàobuổi tối mỗi ngày đến hậu sơn nói là ngồi để tu luyện nhưng có thể nói là nghỉ ngơi hoặc như nghỉ dưỡng vậy. Bình thường tại Trường Xuân Cư trong lúc ngồi xuống tu luyện, bản thân Từ Thanh Phàm luôn cố gắng duy trì và vận chuyển hai đạo linh khí trong cơ thể dựa theo những gì đã nõi trong công pháp(Khô Vinh Quyết), cố hết để sức tăng tu vi công lực của chính mình.

Mà vào buổi tối mỗi ngày ở phía hậu sơn khi ngồi xuống, Từ Thanh Phàm chỉ nhắm măt dưỡng thần, làm cho linh khí trong cơ thể tự động vận chuyển, nhận thức sự ảo diệu khi linh khí vận chuyển trong cơ thể. So sánh về cảm giác mà nói thì làm ngồi như vậy thoải mái hơn rất nhiều

Nhưng hôm nay tình huống có chút khác thường so với mọi ngày.

Nguyên Từ Thanh Phàm vẫn thường làm giống như mọi ngày, một bên cảm thụ Mộc ất linh khí trong thiên địa, một bên tùy ý để hai đạo linh khí trong cơ thể tự động vận chuyển. Chỉ là đột nhiên trong lúc đó, trong lòng rung động, sau đó trong cơ thể hai đạo linh khí bắt đầu trở nên mạnh mẽ đánh sâu vào trong kinh mạch, trước kia vận công tại đây không thông suốt, sau khi đánh sâu vào bỗng trở nên dễ dàng hơn.

Mà lần vận chuyển linh khí này không giống với những lần tẩu hỏa nhập ma trước. Bởi vì Từ Thanh Phàm cảm giác linh khí mặc dù tự động vận chuyển đánh sâu vào kinh mạch, nhưng đó là ý muốn của hắn, linh khí có thể dễ dàng đánh sâu thêm vào kinh mạch lần nữa. Nói cách khác, lần này linh khí đánh sâu vào kinh mạch đang được tiến hành dưới sự khống chế của hắn. Vì vậy Từ Thanh Phàm cũng yên lòng, bắt đầu an tâm quan sát tình trạng trong cơ thể.

Chỉ thấy khi linh khí đánh sâu vào, cơ thể Từ Thanh Phàm vận chuyển linh khí ngày càng trót lọt hơn, kinh mạch cũng càng ngày càng mở rộng và cứng cỏi hơn. Chẳng ngờ rằng dưới sự biến hóa đó, thiên niên Mộc ất chi khí tích súc trong cơ thể nhanh chóng bị luyện hóa, linh khí vận chuyển mấy vòng, linh khí trong cơ thể Từ Thanh Phàm tăng trưởng gấp đôi có thừa.

Rốt cuộc, linh khí trong cơ thể ngày càng nhiều, cho dù đan điền và kinh mạch trong cơ thể Từ Thanh Phàm đã mở rộng rất lớn cũng không cách nào chống đỡ được. Từ Thanh Phàm cảm thấy linh khí trong cơ thể càng ngày càng tăng , thân thể chính mình cũng càng ngày càng phình ra, mà hai đạo linh khí đánh sâu vào kinh mạch lại ngày càng mãnh liệt hơn, từ hồ muốn phá vỡ thân thể.

“Oành” Ngay khi cơ thể Từ Thanh Phàm bắt đầu không khống chế được chân khí, đột nhiên cảm giác trong đầu có một tiếng động rất lớn, làm cho cảm thấy hoảng hốt, phảng phất như cả người lẫn linh hồn đều không còn nữa.

Không biết trai qua bao lâu, Từ Thanh Phàm hoảng hốt tỉnh lại. Nhưng lại cảm thấy bản thân thần thanh khí sảng, tinh thần sảng khoái.

Chậm rãi mở hai mắt, hai đạo tinh quang xuất hiện trong hai mắt Từ Thanh Phàm. Một đạo sinh cơ xanh biếc tưng bừng, một đạo u áo tràn đầy tử tịch

Sau khi tỉnh táo Từ Thanh Phàm phát hiện bầu trời đã hửng nắng, vậy hiển nhiên hắn dã ngồi cả đêm tại đây. Linh khí trong cơ thể hắn cũng đã khôi phục lại, và còn lớn mạnh hơn nhiều , tinh thuần hơn nhiều so với lúc đầu. Chung quanh bất cứ một điểm nhỏ như gió thổi cỏ lay hắn đều cảm ứng được.

Nhưng cái đó không phải là cái quan trọng nhất , cái quan trọng nhất là Từ Thanh Phàm phát hiện bản thân đối với việc cảm ứng linh khí trong thiên địa mạnh hơn lúc trước rất nhiều, hấp thu thiên địa linh khí so với ban đầu còn mạnh hơn. Thậm chí Từ Thanh Phàm cảm giác được linh khí trong cơ thể chính mình cùng với linh khí ngoài cơ thể có thể phối hợp với nhau.

“Chẳng lẽ…..?” Từ Thanh Phàm đối mặt với biến hóa bất thình lình, đột nhiên nghĩ tới khả năng : “Chẳng le ta rốt cục đã đôt phá Luyện Khí kỳ để đạt tới Tích Cốc kỳ sao ?”

Nghĩ tới điều có thể đó, dù giỏi khống chế tâm tình tới đâu thì Từ Thanh Phàm cũng không khỏi cảm thấy mình phát điên vì may mắn. Phải biết rằng khoảng cách giữa Luyện Khí kỳ tới Tích Cốc kỳ đối với tu tiên giải là một cửa ải, Từ Thanh Phàm ba năm trước đây công lực đã bước vài Luyện Khí hậu kỳ , cảnh giới đó đã bị đình trệ suốt ba năm.

Mặc dù Luyện Khí hậu kỳ và Tích Cốc sơ kỳ chỉ kém một cảnh giới, nhưng hai cái đó khác biệt một trời một vực.

Tích cốc ! Tích Cốc cảnh giới của tu chân giả sở dĩ có thể đoạt tuyệt với khói lửa nhân gian vì bọn họ có thể hấp thu thiên địa linh khí để nuôi dưỡng bản thân mình, cho nên không cần thực vật phàm trần cung cấp năng lượng nữa.

Ngoại trừ không cần ăn thức ăn được đun nấu của nhân gian, tu tiên giả đạt tới Tích Cốc kỳ thì linh khí cũng tăng trưởng lớn, tu tiên giả Tích Cốc kỳ lực chiến đấu cũng mạnh thêm. Nói chung một tu tiên giải Tích Cốc sơ kỳ cũng có thể dễ dàngdansh bại ba người Luyện Khí hậu kỳ trở lên.

Quan trọng nhất chính là tu tiên giải ở Tích Cốc kỳ mọi thời khắc đều có thể hấp thu thiên địa linh khí. Cho nên không tu tiên giả ở cảnh giới này tốc độ tu luyện còn nhanh hơn Luyện Khí kỳ rất nhiều, và nguyên thọ cũng thêm được sáu mươi năm.

Đối mặt với nhiều lợi ích như vậy, Từ Thanh phàm sao có thể không cao hứn được chứ ? Sao có thể không hưng phấn được chứ ?

Lần trước trong cơ thể Từ Thanh Phàm suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma, nhưng không ngờ trong họa có phúc, công lực tăng tiêng thêm một tầng, tu vi Tích Cốc kỳ cũng chỉ cách một đường. Hơn nữa mấy ngày nay hắn ngày nào cũng không ngừng tu luyện, rốt cuộc cũng tích trữ phần lớn linh khí , chỉ chờ thời khắc đột phá lên Tích Cốc kỳ

“Chúc mừng!” ngay khi Từ Thanh Phàm âm thầm hưng phấn, một âm thanh lành lạnh đột nhiên vang lên bên người hắn. nhưng nếu tỉ mỉ lắng nghe câu này, sẽ phát hiện trong âm thanh lạnh lùng này mang theo một chút vui mừng.

Từ Thanh Phàm xoay đầu nhìn sang, là Kim Thanh Hàn.

Đây vẫn là từ sau việc lần trước Kim Thanh Hàn lần đầu tiên chủ động nói chuyện với Từ Thanh Phàm. chỉ thấy hắn ngồi cách chỗ Từ Thanh Phàm không xa, bên người còn dính từng giọt sương, hiển nhiên ở cả đêm bảo vệ bên người Từ Thanh Phàm lúc hắn đột phá cảnh giới.

Nhìn thấy hành động lần này của Kim Thanh Phàm, trong lòng của Từ Thanh Phàm có chút ấm áp, biết rằng Kim Thanh Phàm đã chính thức xem hắn là bạn rồi, sự trầm mặc ít nói trước đây, chỉ là vì Kim Thanh Phàm không hiểu đời cũng không có thói quen cùng người khác nói chuyện mà thôi.

“Ha ha, chúc mừng gì chứ, ta đã tu luyện cả mười năm rồi, đến bây giờ mới có chút thành tựa. lần đột phá tiếp theo cũng không biết khi nào nữa. con đường tu tiên rộng lớn, sự trường sinh mịt mờ, ta lần này chỉ là có thể sống nhiều thêm mấy năm mà thôi.” Từ Thanh Phàm đối mặt với sự chúc mừng của Kim Thanh Phàm lại không có tiếp tục vui mừng, ngược lại là kiềm chế tâm tình, thản nhiên nói.

Không thể không nói, Từ Thanh Phàm mười năm nay nhận được ảnh hưởng của sư phụ Lục Hoa Nghiêm không nhỏ, khi có việc hay không có việc gì đều thích cảm khái về nhân sinh thế thái một chút.

“Mặc dù tiên lộ thênh thang, nhưng ít nhất có đường để di, mặc dù sự trường sinh mịt mờ, nhưng ít nhất cũng có một mục tiêu xác định.” Kim Thanh Hàn lại không cho rằng Từ Thanh Phàm đúng lên tiếng phản bác nói tiếp : “Đã có con đường để đi, có mục tiêu để tiến tới, thì chúng ta nên kiên trì đi đến cùng, một chút tiến triển nào cũng là nên vui mừng. ngươi làm sao có thể xem nhẹ thành tựu của mình như thế được?”

Từ Thanh Phàm nghe được Kim Thanh Hàn nói như vậy sững người trong chốc lát, đột nhiên cười nói : “Bây giờ ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Tu tiên được mấy năm rồi?”

“Ta năm nay hai mươi bốn tuổi, tu luyện sáu năm rồi.” nghe thấy câu hỏi của Từ Thanh Phàm, Kim Thanh Hàn hơi do dự một chút, nhưng vẫn trả lời.

“Ta năm nay hai mươi bảy tuổi, đã sắp ba mươi rồi, nhập môn đã mười năm rồi, thế thì ta gọi ngươi một tiếng sư đệ thế nào?”

Kim Thanh Hàn yên lặng gật đầu.

“Mỗi một người đều có cơ duyên của mình, bởi vì cơ duyên khác nhau cho nên đối với cách nhìn các sự vật hiện tượng cũng khác nhau.” Từ Thanh Phàm nhẹ nhàng nói tiếp : “Ví dụ như Thanh Hàn sư đệ, trời sinh thông minh, tư chất vượt xa những người cùng lứa, bây giờ ngươi mới tu luyện năm năm, đã đạt đến cảnh giới mà rất nhiều người cả đời này cũng không thể đạt được, đương nhiên sẽ vô cùng tin tưởng vào sự trường sinh, mà sư huynh ta đây, tư chất bình thường, tu luyện mười năm còn còn chậm hơn ngươi một bước mới đến cảnh giới Tích Cốc kỳ, sau khi thành công mặc dù vui mừng, nhưng càng nhiều hơn nữa chỉ là sự may mắn, ta nói như vậy, sư đệ hiểu không?

“Từ sư huynh huynh dùng mười năm đạt đến tích cốc kỳ, tư chất cũng không kém rồi, cố gắng một chút vẫn có hi vọng trường sinh.” Kim Thanh Hàn thấy vẻ mặt của Từ Thanh Phàm, liền an ủi.

“Sư đệ, đệ là không biết tình huống của ta.” Vừa nói, Từ Thanh Phàm bắt đầu kể lại với hắn trước đây mình như thế nào trong lúc vô ý đạt được mộc ất chi khí của Sơn Tinh Mộc Quái và nội đơn của Thanh Long Xa, mà lại là như thế nào được Lục Hoa Nghiêm nhận làm đồ đệ. Sau khi nói xong, lại nói với Kim Thanh Hàn đang có chút ngây người khi nghe xong câu chuyện này : “Cho nên đệ biết chưa? Tư chất trời sinh của ta không cao, mặc dù có thể hấp thu linh khí của trời đất, nhưng không thể lưu giữ những linh khí này lại để dùng, chỉ có thể dùng một ít thiên địa linh khí để luyện hóa mộc ất chi khí trong cơ thể mà thôi, bởi vì ta vẫn đang luyện hóa mộc ất chi khí đã sớm tồn tại trong cơ thể, đợi khi ta luyện hóa hết mộc ất chi khí này, thế thì có thể đời này của ta cũng không thể tiến thêm được một bước nào nữa rồi.”

“Lão già Lục Hoa Nghiêm đó làm sao có thể lấy huynh làm thử nghiệm chứ? Quá độc ác rồi, nếu huynh tẩu hỏa nhập ma thì làm thế nào?” Kim Thanh Phàm nghe xong lời trần thuật của Từ Thanh Phàm, vừa mở miệng liền đối với sự đối xử của Lục Hoa Nghiêm với Từ Thanh Phàm mà bất bình, tức giận nói.

“Sư đệ, ngươi đừng nói như vậy, sư phụ mặc dù có ý nghĩ lợi dụng ta, nhưng người dù sao cũng có ơn cứu mạng ta, vả lại những năm nay dạy dỗ ra cũng tận tâm tận lực, cho nên ta đối với lão nhân gia luôn vô cùng tôn trọng.” Từ Thanh Phàm sau khi nghe được lời của Kim Thanh Phàm, lập tức phản bác lại một cách nghiêm túc.

Trải qua sự chung sống mười năm nay, cách nhìn của Từ Thanh Phàm đối với Lục Hoa Nghiêm đã không có lớn như lúc đầu nữa.

“Đã là sư huynh nói như vậy, thế thì thôi đi.” Kim Thanh Phàm bĩu môi, hiển nhiên không cho rằng là đúng, sau đó lại an ủi Từ Thanh Phàm : “Sư huynh cũng đừng vì tư chất của mình mà chán nản, nói không chừng sau này huynh sẽ có cơ duyên nào đó, công lực tăng tiến rất nhanh cũng nên.”

“Cơ duyên là thứ gì chứ, ai có thể nói rõ đây?” Từ Thanh Phàm lắc đầu, lại nói với Kim Thanh Phàm : “Thanh Phàm sư đệ, đệ không cần lo lắng cho huynh, huynh đã nhìn rõ lâu rồi, tuy rằng không thể đạt được cảnh giới tối cao, nhưng có thể báo thù có tộc nhân, lại có thể sống nhiều hơn mấy trăm năm, huynh đã rất mãn nguyện rồi.”

Nhìn thấy Kim Thanh Phàm sau khi nghe được lời nói của mình lộ ra vẻ mặt yên tâm, Từ Thanh Phàm trong lòng hết sức cảm động, biết bản thân đã quen được một người bạn chân chính.

Kim Thanh Phàm này ấn tự đầu tiên lưu lại trong lòng người ta đó là vô cùng cô độc cao ngạo. nhưng Từ Thanh Phàm bây giờ lại biết rằng, kỳ thật hắn chỉ là không có kinh nghiệm ở cùng một chỗ với bạn bè mà thôi, không hiểu phải như thế nào khi cùng người khác một chỗ, cho nên chỉ có thể dùng một vẻ mặt cao ngạo để bảo vệ chính mình.

Đương nhiên, cũng có thể là vì hắn cảm thấy bản thân thiên phú quá cao, cho nên cao ngạo cho rằng đời này của mình không cần có bạn.

Nhưng cho dù như thế, người giống như Kim Thanh Hàn loại này, chỉ vần hắn xem ngươi là bạn của mình, thì vĩnh viễn cũng không thể phản bội ngươi được, trừ khi ngươi phản bội hắn trước.

Từ Thanh Phàm rất vui vì bản thân có một người bạn như vậy.

Cứ như vậy, ngày hôm nay hai người nói chuyện rất lâu.

Từ Thanh Phàm cũng trong trò chuyện mà biết được rất nhiều chuyện của Kim Thanh Phàm, Kim Thanh Phàm thì ra là sinh ra trong một nhà quan ở thế tục, nhưng do phụ thân của hắn tham gia đảng phái tranh đấu bị thất bại, cho nên gia tộc nhanh chóng suy bại, ngay khi gia tộc suy bại luôn bị người khác ném đá xuống giếng, sư phụ Lý Hoa Bác của hắn phát hiện ra tư chất kinh người của hắn, thu nhận hắn là thân truyền đệ tử ngay tại chỗ.

Mà Kim Thanh Hàn cũng không có phụ sự kỳ vọng của sư phụ hắn, mau chóng phát triển, chỉ trong năm năm thời gian ngắn ngủi đã đạt đến cảnh giới Tích Cốc kỳ mà rất nhiều người tu tiên cả đời cũng không thể đạt được, được mọi người cho rằng là thiên tài ba trăm năm mới gặp được trong tu tiên giới, cùng với một thiên tài nổi tiếng khác là Phượng Thanh Thiên được mọi người gọi chung là Cửu Hoa Song Kiệt, ngay cả Trương Hoa Lăng chưởng môn của Cửu Hoa Môn và thái thượng hộ pháp Chu Hoa Hải đến kỳ vọng rất lớn vào hai người này, cho rằng hai người bọn họ sẽ là hi vọng phục hưng của Cửu Hoa Môn.

Mà người thanh niên sử dụng hỏa hệ đạo pháp mà ngày nọ giao đấu với Kim Thanh Phàm, chính là Phượng Thanh Thiên, ít hơn Kim Thanh Hàn một tuổi, mà lai lịch của người này cũng không bình thường.

Ở trong Cửu Hoa Môn, có một thế gia, họ Phượng, gia tộc này có hệ thống tu luyện thuộc về riêng mình và đạo thuật độc đáo kỳ lạ. truyền thuyết còn nói rằng truyền nhân của gia tộc này đều có huyết mạch của thượng cổ thần thủ “Hỏa Diễm Phượng Hoàng”, mặc dù theo thời gian trôi qua trở nên vô cùng ít ỏi, nhưng cùng với tu luyện giả bình thường mà so sánh, người của gia tộc này tu luyện hỏa hệ đạo pháp lại nhanh hơn rất nhiều.

Gia tộc này mặc dù trên danh phận là thuộc Cửu Hoa Môn, bình thường cũng ở trên Cửu Hoa Sơn, nhưng lại rất tự do, ngay cả là Chưởng môn của Cửu Hoa Môn bình thường cũng không thể tùy ý ra lệnh cho bọn họ, chỉ có khi nào Cửu Hoa Môn gặp phải nguy hiển, người của gia tộc này mới xuất thủ tương trợ.

Đáng tiếc, Phượng Thanh Thiên này lại đã là người truyền nhân cuối cùng của Phượng gia hiện giờ, bởi vì 80 năm trước, “Thiên Xà Tinh Quân” Trương Hư Thánh đã phản bội 900 trước lại đột nhiên đánh lén gia tộc này, kết quả gia tộc này ngoại trừ phụ thân của Phượng Thanh Thiên chạy thoát được, những tộc nhân khác toàn bộ đều bị giết chết. mà phụ thân của hắn mặc dù thoát được, nhưng cũng bị trọng thương, từ từ không thể khỏi hẳn, sau khi Phượng Thanh Thiên sinh ra không lâu liền nhắm mắt xuôi tay.

Vốn dĩ, Kim Thanh Phàm và Phượng Thanh Thiên hai người này những gì trải qua giống nhau, tính cách giống nhau, vả lại còn đều là thiên tài mấy trăm năm mới gặp được, nên trở thành bạn thân mới đúng. Nhưng cuộc đời lại kỳ lại như vậy, hai người từ lần đầu tiên gặp mặt nhau đã có ghét nhau rồi, đặc biệt là trong ánh mắt người khác đối phương được xếp ngang hàng với mình.

Cuối cùng, mâu thuẫn tích lũy lâu nay bùng phát, hai người hẹn nhau ở hậu sơn quyết đấu, chấm dứt bởi sự thất bại của Kim Thanh Hàn.

“Lần sau! Lần sau ta nhất định sẽ không thua hắn nữa.” Kim Thanh Hàn nói đến đoạn này, đôi tay nắm chặt lại, ánh mắt kiên định.

“Huynh tin tưởng đệ nhất định có thể làm được.” Từ Thanh Phàm thản nhiên cười nói. Đối việc tranh đấu với nhau loại này, Từ Thanh Phàm không hứng thú chút nào, nhưng đối mặt với sự quyết tâm của Kim Thanh Hàn, Từ Thanh Phàm chỉ có thể cổ vũ.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua rất nhanh, hai người sau khi nói chuyện xong, đã là buổi trưa rồi, hai người đã xem nhau như tri kỷ lưu luyến chia tay, đều trở về động phủ của sư phụ chính mình. Dù sao chỗ này là Cửu Hoa Môn, tu luyện mới là việc chính.

Khi Từ Thanh Phàm về đến Trường Xuân Cư, liền nhìn thấy sư huynh Nhạc Thanh Nho đang đợi trước cửa. sau khi nhìn thấy Từ Thanh Phàm, Nhạc Thanh Nho trước tiên là kinh ngạc quan sát tỉ mỉ hai con mắt của hắn, sau đó cười ha ha cong tay lại nói : “Chúc mừng sư đệ tiến nhập vào Tích Cốc kỳ, từ đây về sau công lực đại tiến.”

Về việc sư huynh Nhạc Thanh Nho có thể nhìn ra sự đột phá tu vi của mình, Từ Thanh Phàm cũng không có cảm giác kỳ lạ lắm. Nhạc Thanh Nho ba mươi năm trước đã tiến nhập vào tích cốc kỳ, đến bây giờ đã đạt đến cảnh giới tích cốc hậu kỳ rồi.

“Không có gì vui mừng cả, cách yêu cầu của sư phụ còn rất xa.” Từ Thanh Phàm thản nhiên nói tiếp : “Sư huynh ở đây đợi ai vậy?”

“Đương nhiên là đợi sư đệ rồi, vừa rồi sư phụ đột nhiên gọi huynh ở đây đợi đệ, nghĩ đến sư phụ lão nhân gia đã biết chuyện của đệ rồi.” Nhạc Thanh Nho vừa cười vừa đáp.

Một người tu tiên Kết Đan kỳ, đặc biệt là một người tu tiên đạt đến Kim Đan kỳ, thần niệm lướt qua thì sự việc trong vòng trăm dặm đến có thể biết rõ, phát hiện ra trước công lực của Từ Thanh Phàm tăng tiến tất nhiên cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

“Sư phụ, người tìm đệ có chuyện gì vậy?” Từ Thanh Phàm, sau khi nghe Nhạc Thanh Nho nói như vậy, vội vàng hỏi.

“Điều này huynh cũng không rõ, nhưng sư phụ muốn đệ sau khi trở về lập tức đến phòng của người để gặp mặt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK