Ở phía trước, xuất hiện hàng trăm đầu “Thanh Long Mãng” với sắc mặt dữ tợn, ánh mắt màu lục quang liên tục lóe ra hồng mang, không ngừng dùng thân thể mạnh mẽ xông tới trận pháp phòng ngự mà Lữ Thanh Thượng bày ra, khiến cho kết giới không ngừng rung động. Từ Thanh Phàm trong lòng chợt kinh hãi, nhưng vẫn bình tĩnh đến bên bốn người thấp giọng phân phó.
Từ Thanh Phàm biết rằng khi người đứng sau khống chế lũ “Thanh Long Mãng” này điều khiển chúng thi triển độc hỏa với uy lực tối cường thì trận pháp phòng ngự của Lữ Thanh Thượng tuy huyền diệu, nhưng tuyệt đối sẽ không kiên trì được lâu.
Nghe Từ Thanh Phàm nói, sắc mặc bốn người Kim Thanh Hàn đều trở nên ngưng trọng, đồng thời gật đầu. Thanh Long Mãng không những cấp bậc cao, thực lực cường mạnh, mà còn chiếm ưu thế với số lượng cực đông, tuy vậy đó chỉ là những con yêu thú mà thôi, bay lên trời đối phó với chúng dĩ nhiên là biện pháp tốt nhất.
Thấy mọi người gật đầu, Từ Thanh Phàm còn chút lo lắng nói:
- Còn nữa, lũ Thanh Long Mãng này rõ ràng là có người đứng sau khống chế, nhưng rốt cuộc đối phương là thần thánh phương nào đến giờ chúng ta vẫn chưa nắm được, cho nên sau khi bay lên không, ngoài trừ đối phó với lũ Thanh Long Mãng này còn phải cẩn thận đề phòng bọn người đó bất ngờ đánh lén.
Thấy bốn người khác gật đầu đồng ý với sự sắp xếp của mình, Từ Thanh Phàm đột nhiên nhận ra, từ lúc trở thành người dẫn đầu của nhóm ngũ danh đệ tử Cửu Hoa Sơn tham gia Tân nhân tỷ thí, tính cách hắn đã thay đổi đi rất nhiều, so với lúc trước thì quyết đoán hơn, nói cũng nhiều hơn. Lúc trước Từ Thanh Phàm chỉ biết nghe người khác nói thôi, trừ phi có điều tất yếu, nếu không thì rất ít khi nói liền một mạch, lại càng không có chuyện ra lệnh cho người khác.
Đang lúc Từ Thanh Phàm miên man suy nghĩ, bên ngoài phòng ngự trận pháp gần trăm con Thanh Long Mãng đột nhiên dừng lại, sau đó trong mắt lóe ra lục mang, tiếp đó há to miệng, hướng về phòng ngự trận trước mặt mà phun ra từng ngọn hỏa diễm màu xanh biếc. Lập tức, trong mắt nhóm người Từ Thanh Phàm hiện lên một mảnh màu xanh quỷ dị cực kỳ kinh khủng. Cảm giác như bản thân đang bị vây bởi ngọn lửa địa ngục vậy.
Ngọn lửa màu xanh biếc này vốn uy lực đã cực lớn, lại do hàng trăm con Thanh Long Mãng đồng loạt phun ra, khiến cho uy thế càng kinh người hơn. Mặc dù còn cách bởi một lớp phòng ngự trận pháp nhưng nhóm người Từ Thanh Phàm rõ ràng đã cảm nhận được sóng nhiệt đang cuồn cuộn đập vào mặt.
Sau khi va chạm với kết giới của phòng ngự trận, ngọn lửa màu xanh biếc này cũng không vì trở ngại mà tiêu tán văng đi, ngược lại nó lại bám dính lên kết giới, vẫn cháy liên tục, mà thế lửa càng ngày càng lớn hơn. Trong sự thiêu đốt của lục sắc hỏa diễm, nhóm người Từ Thanh Phàm có thể cảm nhận rõ ràng là linh khí trong trận pháp phòng ngự của Lữ Thanh Thượng đang giảm đi với một tốc độ kinh khủng Mà linh khí của trận pháp như là nhiên liệu cho lục sắc hỏa diễm vậy, càng khiến chúng bùng mạng lên.
Mà ngọn lửa màu xanh biếc với uy lực kinh người này đúng là tuyệt kỹ thành danh của lũ “Thanh Long Mãng” - “Độc Viêm”!!
Đã thấy được uy lực to lớn từ Độc Viêm của lũ Thanh Long Mãng, không chỉ có nhiệt lượng khủng khiếp, mà còn có thể đốt cháy linh khí. Cho dù là Từ Thanh Phàm đã được biết về uy lực của Độc Viêm hay Phượng Thanh Thiên luôn đầy tin tưởng, lúc này sắc mặt cũng đều tái nhợt, mà ba người còn lại thần sắc còn kém hơn.
Mặc dù mọi người đối với bản thân trước sau đều tràn đầy tự tin cùng tâm tính kiêu ngạo, không vì sợ mà kinh hô thành tiếng, nhưng trong mắt vẫn không thể kìm nén được lộ ra một chút kinh hoảng.
Phía trước nơi mọi người ngồi xuống tĩnh tọa, vì đề ngự lúc công lực mọi người chưa hồi phục sẽ có người nhân cơ hội tập kích nên lần này Lữ Thanh Thượng đã bố trí trận pháp phòng ngự với uy lực kinh người. Bản thân Lữ Thượng Thanh cũng là người có khả năng bố trận tốt nhất trong nhóm, nhưng khi đối mặt với gần trăm con nhân giai yêu thú cao cấp “Thanh Long Mãng” thực lực không hề kém hơn người tu tiên Linh tịch kì đang tề lực phun Độc Viêm đầy trời thì quả thật không chống cự được bao nhiêu, dưới Độc Viêm mãnh liệt, cơ hồ chỉ có thể cầm cự trong mười nhịp hô hấp nữa thôi. Vốn màu sắc trên kết giới là ngũ sắc linh quang, sau một hồi bị đốt cháy đã ảm đạm đi, linh quang mờ dần rồi trở nên trong suốt.
- Bay lên!!
Trong nháy mắt khi phòng ngự trận pháp bị phá hủy, Từ Thanh Phàm ngay tức khắc thấp giọng quát. Không chút do dự, sử dụng “Vạn Lí Vân” dẫn đầu nhóm người hướng lên bầu trời mà cấp tốc phi hành.
Lập tức Phượng Thanh Thiên, Kim Thanh Hàn, Lữ Thanh Thượng, Vương Thanh Tuấn cũng không chậm trễ, sử dụng thần thông bay lên không trung, tốc độ không hề thấp hơn so với Từ Thanh Phàm.
Vừa rồi là do gần trăm con “Thanh Long Mãng” phun Độc Viêm màu xanh biếc che kín hết tầm mắt, mọi người mới không biết rõ tình cảnh thực hư ra sao. Đến lúc phi hành lên không, tình hình phía dưới mới lọt hết vào tầm mắt. Nhưng khi chứng kiến được cảnh đó, bất giác khiến cho trong lòng mọi người có chút kinh hãi.
Có lẽ bởi vì kẻ đứng đằng sau phải khống chế lũ “Thanh Long Mãng” cùng lúc nên không tinh chuẩn cho lắm. Lúc nãy khi đám “Thanh Long Mãng” vây quanh liên tục công kích lên kết giới phòng ngự trận, bởi vì chiếm số lượng nhiều nên giữa con đứng trước và con đứng sau chắn chắn có va chạm. Vì thế khi chúng sử dụng Độc Viêm để công kích, đã làm cho các con đứng trước không thể tránh né, trực tiếp dính đòn.
Giờ đây, trên mặt đất chỉ thấy có khoảng hơn hai mươi con Thanh Long Mãng, trên người bị ngọn hỏa diễm màu xanh biếc không ngừng thiêu đốt, lộ cả xương thịt bên trong, mùi cháy khét bốc lên ngùn ngụ, nhưng chúng thủy chung đứng đó, không nghe không để ý. Dưới sự khống chế của “Nhiếp Thần Thuật” dường như không có một cảm giác đau đớn nào có thể ảnh hưởng đến chúng, cùng với đám Thanh Long Mãng còn lại không bị thương, hướng về phía khoảng không của nhóm người Từ Thanh Phàm, mặc cho thân trên đang bốc cháy, ánh mắt ngày càng dữ tợn, mang bộ dáng như muốn thôn tính cắn nát xé nát bọn họ.
Do bị khống chế bởi “Nhiếp Thần Thuật” nên đến cả bản năng đau đớn cũng biến mất, chỉ có mệnh lệnh của “Chủ nhân” là tồn tại. Có lẽ vì thế mà “Nhiếp Thần Thuật” bị liệt vào một trong chín đại cấm thuật của tu tiên giới, tà độc muôn phần. Mặc dù đã bị tu tiên giới ra lệnh cấm hạ, nhưng không biết rõ kẻ nào lại tu luyện, đã thế còn lợi dụng thứ tà thuật này công kích vào nhóm người mình.
Nhưng vô luận thế nào thì mọi người lúc này đã thoát khỏi phạm vi công kích của đám Thanh Long Mãng, trong lòng không khỏi thở phào một tiếng.
Nhưng ngay khi năm người có chút buông lỏng thì suýt bị đám Thanh Long Mãng thừa dịp tấn công.
Chỉ thấy đám Thanh Long Mãng sau khi thấy nhóm người Từ Thanh Phàm bay lên không trung, thì đầu tiên là không cam tâm, hướng về phía bọn họ không ngừng phun Độc Viêm lên, chỉ thấy từng ngọn hỏa diễm màu xanh biếc rời khỏi miệng đám Thanh Long Mãng, phóng tới mọi người.
Chỉ là hiện tại nhóm người Từ Thanh Phàm đã đứng cách mặt đất hơn ba mươi trượng, ngọn hỏa diễm màu xanh đó phun lên không thể nào vượt quá khoảng cách hai mươi trượng, vốn dĩ không có khả năng uy hiếp được bọn họ. Ngược lại, bởi vì công kích không trúng mục tiêu rơi trở xuống đám Thanh Long Mãng, tạo nên một trận hỗn loạn, không ít con chết hoặc bị thương.
Nhưng lúc mà nhóm người Từ Thanh Phàm đinh ninh rằng đã an toàn chuẩn bị công kích ngược lại thì đám Thanh Long Mãng trên mặt đất đã dùng sức thân bụng cùng với cái đuôi mạnh mẽ, mượn lực dưới đất búng mạnh lên, rút ngắn cự li khoảng cách hơn mười trượng. Khi gần nhóm người Từ Thanh Phàm, liền phun ra từng đợt Độc Viêm.
Sau khi nhảy lên, với khoảng cách này thì Độc Viêm có thể hoàn toàn chạm đến bọn họ, nếu không phải mọi người đều luôn cảnh giác, phản ứng cực nhanh, thì có lẽ giờ này đã bị ngọn hỏa diễm kinh khủng gây thương tích.
Kinh hãi nhìn xuống dưới, sau khi bay lên thêm năm trượng, xác định đám Thanh Long Mãng phía dưới không thể nào uy hiếp tiếp được nữa, mọi người mới dừng lại.
Đám Thanh Long Mãng vẫn tiếp tục phun ra Độc Viêm hướng về bọn họ, điên cuồng không ngừng. Biết rằng chúng nó rốt cuộc đã không còn uy hiếp đến mọi người được nữa, Từ Thanh Phàm thở dài một hơi, ánh mắt ngưng trọng hướng tới bốn người khác, khẽ nói:
- Lữ sư huynh, huynh thi triển trận pháp kết giới thuật đem giam chúng nó lại, Phượng sư huynh, Kim sư đệ, hai người cùng với ta hợp lực công kích đám Thanh Long Mãng trên mặt đất, Vương Thanh Tuấn sư huynh, huynh ở một bên cảnh giới, phòng ngừa bọn người đằng sau đánh lén chúng ta.
Nói đến đây, Từ Thanh Phàm dừng lại một chút, sau đó lạnh lung nói:
- Mặc kệ là kẻ nào khống chế chúng, bây giờ chính là lúc mà chúng ta phản kích.
Nghe Từ Thanh Phàm nói, bốn người Kim Thanh Hàn đều yên lặng gật đầu, chỉ thấy Lữ Thanh Thượng đột nhiên khuy động hai tay, tức khắc liền xuất hiện mấy trăm phù chú linh khí từ trong tay hắn bắn ra bốn phía, sau khi bay nhanh đến chung quanh đám Thanh Long Mãng ở phía dưới, thì lơ lửng cách mặt đất ba thước, vận chuyển một cách chậm rãi.
Phía dưới nơi phù chú vận chuyển, đám Thanh Long Mãng trên mặt đất có cảm giác như trên người mang thêm ngàn cân trọng thạch vậy, rốt cuộc đã không thể nhảy lên được nữa, tốc độ di chuyển ngày càng chậm.
Mà Kim Thanh Hàn ở một bên cũng không chút do dự, trên tay liền xuất chỉ quyết, nhất thời vô số Kim sắc linh thương ở trước người biến ảo ra, hướng đến đám Thanh Long Mãng bắn ra với tốc độ cực nhanh, không những Kim thương này có số lượng đông đảo, mà uy lực còn vô cùng lớn, khiến máu tươi bắn ra tung tóe, đám Thanh Long Mãng đau đớn hí lên những tiếng kêu thảm thiết.
Từ Thanh Phàm cũng không nhàn rỗi, mười ngón tay đan vào nhau, vô số “Lục Lăng Hoa”, “Liệt Diễm Hoa” xuất hiện, chờ đến khi đám kì hoa dị thảo này đạt tới uy lực cực lớn, liền quay sang phía Thanh Long Mãng trên mặt đất mà phóng đi, biến chúng thành một đống hỗn độn.
Xét trên cùng, uy lực khi Phượng Thanh Thiên thi triển “Liệt diễm Phượng Hoàng” đối với đám Thanh Long Mãng vẫn là lực sát thương khủng bố nhất.