Nhưng lúc này, trong lòng của Từ Thanh Phàm chỉ có một cảm giác tuyệt vọng.
Trong trúc phòng.
Tiêu Hoa Triết đang nhìn qua thương thế của Nhạc Thanh Nho, đối với vết thương ở “Linh Hải Huyệt” cũng không có biện pháp gì, sau khi chữa khỏi các vết thương bên ngoài của Nhạc Thanh Nho, chỉ thở dài một tiếng đi ra khỏi phòng, thần sắc mang đến sự tiếc hận sâu sắc.
Trong phòng trúc xá, chỉ còn lại hai huynh đệ Từ Thanh Phàm.
“Sư đệ, tất cả đây đều là sự sai lầm của sư huynh, là ta quá mềm lòng rồi, không nghe lời nhắc nhở của đệ, cuối cùng còn bị hắn ám toán, ài….” Nhạc Thanh Nho năm trên giường, chậm rãi nói với Từ Thanh Phàm đang đứng đầu giường, dường như mỗi một câu đều tiêu hai đi khi lực cực lớn của hắn, trong âm thanh không thể che dấu được sự già nua và tuyệt vọng.
Khuôn mặt của hắn lúc này dường như chỉ là trong chớp mắt già đi mấy trăm tuổi, tóc bạc bắt đầu rụng hết, nếp nhăn đầy mặt, thậm chỉ âm thanh nói chuyện cũng vô lực.
Nhìn bộ dáng của Nhạc Thanh Nho bây giờ, Từ Thanh Phàm đau xót trong lòng, đau nhức lan tràn sang từ tâm can đến toàn thân. Bây giờ hắn thậm chí ngay cả muốn khóc cũng không khóc được nữa rồi, chỉ còn lại một sự tuyệt vọng sâu sắc.
Hai mươi năm trước, cha nuôi dưỡng mình lớn lên đã không còn nữa, chết trong tay yêu thú, mười năm trước, người sư phụ mặt nghiêm lòng hiền cũng không còn nữa, cuối cùng thọ nguyên khô kiệt, bây giờ, người sư huynh đối với mình như huynh đệ như phụ mẫu chẳng lẽ cũng rời xa mình sao?
Từ Thanh Phàm hi vọng đây không phải là sự thật, nhưng Nhạc Thanh Nho đạo hạnh toàn thân bị phế, thân thể bây giờ không khác với phàm nhân. Nhưng phàm nhân nào có thể sống đến một trăm bốn lăm tuổi chứ? Mặc dù vết thương bên ngoài thân của Nhạc Thanh Nho đều đã hoàn toàn lành lại, nhưng Từ Thanh Phàm bây giờ rõ ràng có thể cảm giác được Nhạc Thanh Nho sinh mệnh trong cơ thể của hắn đang nhanh chóng tan mất, mà khuôn mặt và thân thế của Nhạc Thanh Nho lấy mắt thường cũng có thể thấy được đang già đi nhanh chóng.
Tất cả điều này, đều làm cho Từ Thanh Phàm cảm giác được sự tuyệt vọng sâu sắc.
“Sư huynh, huynh yên tâm đi. Nam Cung Thanh Sơn kia để cho đệ xử lý, đệ sẽ đích thân báo thù cho huynh.” Từ Thanh Phàm lúc nói câu này trong lòng rất bình tĩnh, một loại người sau khi biết rõ mục đích sẽ trở nên hết sức bình tĩnh.
Trên đường đến động phủ của Tiêu Hoa Triết, Nhạc Thanh Nho đã không ngừng nói về quá trình tỷ thí lần này giữa hắn và Nam Cung Thanh Sơn, mới bắt đầu tỉ thí Nam Cung Thanh Sơn dùng “Truyền âm thuật” nói với Nhạc Thanh Nho nói hắn đã sám hối, nói bản thân hắn không nên phản bội Lục Hoa Nghiêm và đầu nhập làm môn hạ người khác, bây giờ hắn lại nhớ đến thời gian vui vẻ khi Lục Hoa Nghiêm mới thu hắn làm môn hạ. nói đến chỗ cảm động, hắn từ từ đi đến bên người Nhạc Thanh Nho, hình như muốn tìm kiếm sự an ủi của Nhạc Thanh Nho.
Mà Nhạc Thanh Nho sau khi nghe Nam Cung Thanh Sơn nói cảm động như vậy, sớm đã quên mất những lời nhắc nhở của Từ Thanh Phàm rồi. không chút đề phòng chuẩn bị vỗ vai của Nam Cung Thanh Sơn biểu thị sự an ủi.
Mà ngay lúc này, dị biến nổi lên. Vốn dĩ khuôn mặt sám hối của Nam Cung Thanh Sơn đã biến mất tiêu, lộ ra bộ mặt với dã tâm lang sói của hắn, pháp khí tiêm thứ màu xanh đột nhiên xuất hiện, trong chớp mắt đâm xuyên qua “Linh Hải Huyệt” của Nam Cung Thanh Sơn, phế mất một thân tu vi của Nhạc Thanh Nho. Lúc Nhạc Thanh Nho đem pháp khí “Huyền Mộc Giản” của mình thi triển ra, “Huyền Mộc Giản” lại bị Nam Cung Thanh Sơn dùng pháp khí hình võng vây mất, Nhạc Thanh Nho lúc này liền mất liên hệ với pháp khí của mình.
Tiếp theo là lúc Từ Thanh Phàm đến dưới đài số sáu nhìn thấy tình hình như vậy, Nhạc Thanh Nho dưới sự công kích của Nam Cung Thanh Sơn chỉ có thể vất vả chống đỡ.
Trên thực tế, khi đó Nhạc Thanh Nho đạo hạnh bị phế rồi, hơn nữa còn trọng thương, Nam Cung Thanh Sơn bất cứ lúc nào cũng có thể đánh bại hắn. nhưng Nam Cung Thanh Sơn lại không có làm như vậy, mà tận tình trêu đùa Nhạc Thanh Nho trên lôi đài, đến khi phát hiện Từ Thanh Phàm đến dưới lôi đài mới đem Nhạc Thanh Nho hoàn toàn đánh bại. làm như vậy là báo thù Từ Thanh Phàm, cũng là thị uy trước mặt Từ Thanh Phàm.
Cho nên Từ Thanh Phàm bây giờ lúc đối diện với Nhạc Thanh Nho, ngoài sự thương tâm tuyệt vọng còn có sự áy náy sâu sắc. bởi vì hắn cảm thấy tao ngộ của Nhạc Thanh Nho làm bởi vì lần trước hắn hạ thủ lưu tình với Nam Cung Thanh Sơn mới phải ăn quả đắng này.
“Sư đệ, đừng làm hại hắn.” không ngờ Nhạc Thanh Nho sau khi nghe được lời của Từ Thanh Phàm thì kinh hãi, nói một cách đứt quãng: “Nam Cung sư đệ dù sao cũng là người mà sư phụ lúc còn sống yêu thích nhất, hắn bây giờ tuy những hành động việc làm cũng chỉ là nhất thời lạc đường mà thôi, cho nên hắn nhất định sẽ nhanh chóng hối hận. hơn nữa hắn bây giờ trong tay có rất nhiều pháp khí rất lợi hại, ngươi cũng không chắc có thể làm thương tổn được hắn, nói không chừng còn bị hắn làm bị thương nữa đấy.”
Nghe Nhạc Thanh Nho nói như vậy, Từ Thanh Phàm chỉ trầm mặc nhìn hắn, không ngờ đến lúc này rồi mà Nhạc Thanh Nho còn nghĩ muốn làm cho Nam Cung Thanh Sơn hồi tâm chuyển ý.
Nhìn Nhạc Thạnh Nho ánh mắt lo lắng như vậy, Từ Thanh Phàm bắt đắc dĩ thở dài một hơi rồi nói : “Được rồi, sư huynh, đệ đáp ứng với huynh, đệ sẽ không làm tổn thương đến mạng sống của hắn.”
Sau khi thấy ánh mắt của Nhạc Thanh Nho trở nên vui mừng, Từ Thanh Phàm trong lòng thầm thở dài, sư huynh tính cách tốt như vậy luôn muốn tốt cho người khác, lại không biết oán hận là cái gì.
“Đệ sẽ không làm hại sinh mạng của hắn, nhưng đệ sẽ trả lại cho hắn toàn bộ những điều hôm nay hắn làm với huynh!!” Từ Thanh Phàm trong lòng thầm nói một câu.
“Đệ sẽ không làm hại sinh mạng của hắn, nhưng đệ sẽ trả lại cho hắn toàn bộ những điều hôm nay hắn làm với huynh!!” Từ Thanh Phàm trong lòng thầm nói một câu.
Nhưng những ý nghĩ này Từ Thanh Phàm cũng không nói với Nhạc Thanh Nho, bởi vì hắn không nhẫn tâm bây giờ làm cho Nhạc Thanh Nho bởi vì lo lắng điều này, cũng không muốn lúc này tranh luận với Nhạc Thanh Nho.
“Được rồi, sư huynh, đệ đi gặp sư bá một chút, huynh trước tiên ở trong này nghỉ ngơi thật tốt.” Từ Thanh Phàm nói.
Thấy Nhạc Thanh Nho gật đầu, Từ Thanh Phàm trước tiên đắp một chiếc chăn mềm cho Nhạc Thanh Nho, sau đó xoay người ra khỏi phòng.
Phòng phía trước, Tiêu Hoa Triết đang khoanh chân ngồi đối diện với ánh hoàng hôn, nhắm mắt dưỡng thần.
“Sư bá.” Từ Thanh Phàm nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Tiêu Hoa Triết sau khi cúi người hành lễ, trầm giọng hỏi : “thương thế của sư huynh đệ tử, người thật sự không có cách nào sao?”
Vừa nói, Từ Thanh Phàm kỳ vọng nhìn Tiêu Hoa Triết, bây giờ hắn đối với thương thế của Nhạc Thanh Nho đúng là tâm chưa có chết.
Tiêu Hoa Triết từ từ mở mắt ra, nhìn ánh mắt mong đợi của Từ Thanh Phàm một cái, sau đó thở dài một hơi chậm rãi nói : “Linh Hải Huyệt bị phá rồi, đạo hạnh bị hủy rồi, thọ nguyên hết rồi, sinh cơ hết rồi.”
“Một điểm hi vọng cũng không có sao?” Mặc dù trong lòng sớm đã dự đoán trước kết quả này, nhưng Từ Thanh Phàm bây giờ tâm trạng vẫn tiến nhập vào hắc ám, nhưng cũng hỏi một tiếng.
“Sinh tử do số, hãy nén đau thương mà chấp nhận” Tiêu Hoa Triết trầm mặc một chút chậm rãi nói, sau đó lại nhắm mắt.
Nghe được lời của Tiêu Hoa Triết, Từ Thanh Phàm lần nữa hành lễ với Tiêu Hoa Triết, sau đó từ từ lui ra khỏi phòng, đi đến phòng phía sau, ở đó có sư huynh của hắn, hắn cần ở bên sư huynh của hắn vượt qua quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời.
Khi Từ Thanh Phàm đến phòng phía sau lại phát hiện Nhạc Thanh Nho cũng không có nghỉ ngơi, chỉ yên lặng nằm trên giường nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, trong ánh mắt tràn đầy sự lưu luyến.
Cũng không biết là Từ Thanh Phàm cảm giác sai hay không, lúc Từ Thanh Phàm ra khỏi phòng phía sau một đoạn thời gian rất ngắn, trên mặt của Nhạc Thanh Nho nếp nhăn đã nhiều hơn rất nhiều.
Sau khi thấy Từ Thanh Phàm trở lại, Nhạc Thanh Nho bình tĩnh hỏi : “là không cứu được huynh phải không?”
Kỳ quái chính là, Nhạc Thanh Nho lúc này lời nói đã hồi phục một chút sinh khí, âm thanh cũng có lực hơn ban đầu.
“Sư huynh, huynh sao có thể nói như vậy, huynh chỉ cần nghỉ ngơi tu luyện thật tốt, nhất định sẽ hồi phục.” Từ Thanh Phàm cười một cách mạnh mẽ.
“Sư đệ, đệ đừng lừa huynh nữa, thân thể của huynh bây giờ như thế nào huynh còn không rõ sao?” Nhạc Thanh Nho cười nhẹ nói tiếp. “phỏng chừng ta không qua được đêm nay nữa rồi.”
Nghe Nhạc Thanh Nho nói như vậy, Từ Thanh Phàm bất giác trầm lặng không nói, hắn biết mình lừa không được Nhạc Thanh Nho.
“Đừng buồn, huynh sống nhiều hơn so với người khác nhiều thời gian như vậy, hơn nữa đời này cũng đã làm được những việc mình muốn rồi, sau khi ra đi chỉ còn thắc mắc mỗi mình đệ thôi, thế cũng đủ rồi. đời này không uổng, chết cũng thản nhiên.” Nhạc Thanh Nho ngược lại an ủi nói.
“Vâng, sư huynh.” Mặc dù Từ Thanh Phàm cố gắng kìm chế, nhưng quanh ánh mắt vẫn ngăn không được đỏ lên.
“Sư đệ, nói đến chúng ta từ khi quen biết nhau đến này, trong những ngày bình thường đều là huynh xem sách đệ tu luyện, ngoài lúc hai mươi năm trước khi đệ mới bái nhập sư môn, và mười năm trước uống say một hôm, còn không có nói nói chuyện suốt ngày bao giờ. Hôm nay đệ nói chuyện với sư huynh thật lâu, được không?” âm thanh của Nhạc Thanh Nho tràn đầy từ ái.
“Được rồi, sư huynh.”
Sau đó, hai sư huynh đệ bắt đầu cuộc đối ẩm nói chuyện lần thứ ba trong vòng hai mươi năm nay, nói nhưng điều mình đã trải qua và mong muốn của quá khứ, hiện tại, tương lai, những điều vui vẻ, đau khổ, ưu sầu, các loại tâm tình phức tạp rối rắm đều được tuôn ra trong lần này.
Cũng không biết qua bao lâu, trời không biết khi nào đã tối đen rồi, Từ Thanh Phàm đang nói với Nhạc Thanh Nho về phong thổ nhân tình của người ở Nam hoang, Nhạc Thanh Nho đột nhiên cắt đứt : “Sư đệ, nghe huynh nói mấy câu được không?”
“Sư huynh, huynh nói đi.”
“Huynh lớn hơn đệ 110 tuổi, mặc dù đệ là sự đệ của huynh, nhưng huynh vẫn luôn xem đệ nhưu là con cháu.” Nhạc Thanh Nho ngữ khí đột nhiên dần dần có chút dồn dập.
“Sư huynh, đệ biết, đệ cũng vậy, luôn xem huynh là trưởng bối.” Từ Thanh Phàm thương cảm nói.
“Thanh Phàm, nghe huynh khuyên một lần, di vật của sư phụ, lần này đệ có thể thu hồi lại thì thu hồi, không thể được thì thôi, dù sao đó chỉ là vật chết mà thôi, đừng vì điều này mà liều mạng. gia thù của đệ cũng vậy, có thể báo thù được thì báo, không thể được thì để cho nó tan theo gió mây đi.” Nhạc Thanh Nho ánh mắt nhìn Từ Thanh Phàm chân thành nói : “Người ta không thể vĩnh viễn sống cho quá khứ, sống một cách vui vẻ thoải mái mới là điều quan trọng nhất.”
Nghe được lời của Nhạc Thanh Nho Từ Thanh Phàm trầm mặc một lúc, có những thứ, cũng không thể nói buông là có thể buông ngay được.
“Hứa với huynh được không?” Nhạc Thanh Nho nhìn thấy Từ Thanh Phàm trầm mặc không nói, lại hỏi.
“Được rồi, sư huynh, đệ hứa với huynh.” Từ Thanh Phàm bất đắc dĩ nói. Lúc này hắn còn có thể nói khác được sao?
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Nhạc Thanh Nho nghe Từ Thanh Phàm cam đoan như vậy thở dài một hơi, chậm rãi lầm bầm nói, hình như đã buông xuống được một việc trong lòng cuối cùng.
“Sư huynh, huynh còn có gì muốn nói với đệ nữa không?”
Nhạc Thanh Nho lại không trả lời.
“Sư huynh? Sư huynh?”
Nhạc Thanh Nho đã nhắm hai mắt, mặc cho Từ Thanh Phàm kêu gọi thế nào cũng không mở mắt ra nữa.
Ngoài cửa sổ, màn đêm đen tối của Cửu Hoa Sơn đột nhiên đổ mưa phùn.
…………..
Sáng sớm ngày hôm sau, Bầu trời trong xanh, sau cơn mưa không khí vô cùng tươi mát.
Từ Thanh Phàm một thân mặc tang phục, đem di thể của Nhạc Thanh Nho an táng phía trước động phủ của hai sư huynh đệ bon họ đã chung sông mười năm nay.
Chôn ở chỗ này, một là bởi vì lấy thân phận của Nhạc Thanh Nho không thể an táng trong mộ tổ của Cửu Hoa Sơn, hai là bởi vì Từ Thanh Phàm muốn để cho sư huynh bất cứ lúc nào cũng làm bạn bên cạnh hắn.
Sau khi đắp xong bia mộ, Từ Thanh Phàm quỳ trước mộ phần lạy ba lạy.
Chậm rãi đứng dậy, Từ Thanh Phàm nhìn ngôi mộ trước mắt, đột nhiên nhẹ giọng ngâm :
“Đột nhiên đi mất hận nào bằng người bạn già đã hai mươi năm giấc mộng hôm qua bên trúc ốc mưa gió đêm về hẹn kiếp sau…”
Rất kỳ lại, sau khi Nhạc Thanh Nho chết đi, tâm trạng của Từ Thanh Phàm hết sức bình tĩnh, không có buồn rầu cũng không có thương tâm, giống như những cảm xúc này đã tiêu biến hết rồi vậy, chỉ là trong lòng trống rỗng một mảng mà thôi.
Có gì lớn lao bằng tâm lạnh lòng tro.
“Từ nay về sau, ta lại chỉ có một thân một mình nữa thôi.” Từ Thanh Phàm thầm nói.
Vừa nói, Từ Thanh Phàm ngón tay biến ảo vô số Hoàn Hoa ưu nhã, từ trên tay hắn biến ra. Hai tay hắn phất lên, Hoan Hoa toàn bộ được vứt lên không trung, sau đó từ từ rơi xuống trước mộ của Nhạc Thanh Nho.
Mưa hoa rơi xuống, đầy trời Hoàn hoa, một mảnh tang trắng.
“Sư huynh, những Hoàn Hoa này là lúc còn sống huynh thích nhất, để sư đệ tế mộ huynh đi.” Từ Thanh Phàm nhẹ giọng nói với bia mộ.
“Cố nén bi thương, thuận thiên chấp nhận”
Cũng không biết Từ Thanh Phàm đứng trước mộ của Nhạc Thanh Nho bao lâu, sau lưng truyền đến một âm thanh thanh thúy, mang theo sự lo lắng.
Từ Thanh Phàm quay người lại nhìn, lại phát hiện Kim Thanh Hàn không biết đã đứng ở một chỗ không xa sau lưng hắn bao lâu rồi, ánh mắt tràn đầy sư quan tâm.
Nhìn thấy Kim Thanh Hàn, trái tim hôn ám lạnh lẽo của Từ Thanh Phàm có chút ấm áp. Đúng vậy, mặc dù mình từ đây không còn người thân nữa, nhưng ít nhất còn có người bạn này.
“Thi đấu hôm nay bắt đầu rồi sao?” Từ Thanh Phàm nhẹ nhàng hỏi. hắn không muốn Kim Thanh Hàn vì lo lắng cho mình, cho nên không chế tâm trạng khẩu khí hết sức tỏ ra bình tĩnh.
“Tỷ thí của ngươi lập tức bắt đầu rồi.”
“Thế thì chúng ta đi nhanh cho kịp đi.” Vừa nói, Từ Thanh Phàm bước nhanh về phía trước núi.
“Đợi tý.” Kim Thanh Hàn đột nhiên kêu lên.
“Làm sao vậy?” Từ Thanh Phàm quay đầu hỏi.
“Ngươi mặc y phục như thế này đi sao?” Kim Thanh Hàn nhìn thấy Từ Thanh Phàm mặc trang phục tang lễ màu trắng, vội vàng hỏi.
“Hôm nay là ngày sư huynh của ta chết đi, ta không mặc trang phục này vậy nên mặc gì chứ?” nói xong, Từ Thanh Phàm cũng không quay lại, nhanh chóng chạy về phía trước núi.
Trong phía sau núi, chỉ lưu lại âm thanh vang vọng của Từ Thanh Phàm.
“Kim sư đệ, cảm ơn.”