Bạch Thanh Phúc chậm rãi nhìn về hướng trường đấu rồi nhìn đến bóng lưng Từ Thanh Phàm, hỏi Kim Thanh Hàn bên cạnh.
- Từ sư huynh.
Kim Thanh Hàn khẳng định.
- Tại sao?
- Bởi ta tin huynh ấy nhất định sẽ thắng.
Kim Thanh Hàn nói với ngữ khí bình thản nhưng kiên định.
- Đúng vậy không?
Bạch Thanh Phúc nghe Kim Thanh Hàn nói vậy, không hiểu sao ánh mắt trở nên xa xăm, trên khóe miệng lộ ra một nét cười khó hiểu.
Hiển nhiên, Hứa hộ pháp đối với vị đệ tử Nam Cung Thanh Sơn này rất coi trọng, năm đó không chỉ đem pháp khí đắc ý nhất của mình ban cho hắn, mà khi Nam Cung Thanh Sơn lên lôi đài, hắn còn dẫn theo đệ tử đến trường đấu, cổ vũ cho trận tỷ thí này. Trong nhất thời, thanh thế của Nam Cung Thanh Sơn đại thịnh.
Nhưng cả Từ Thanh Phàm lẫn Nam Cung Thanh Sơn đều không chú ý đến điều đó, trong mắt bọn họ chỉ có duy nhất đối phương.
Ánh mặt trời chiếu rọi khắp mọi nơi, gió hiu hiu thổi.
Ánh mắt Nam Cung Thanh Sơn lạnh lùng, đầy oán hận như cũ, như một con sói đói đang tìm cơ hội để trả thù. Mà ánh mắt Từ Thanh Phàm đã trở nên bình tĩnh. Lúc này, mặc dù mới chỉ năm ngày, nhưng Từ Thanh Phàm có cảm giác như đã chờ lâu lắm rồi, giờ là lúc để kết thúc.
Từ Thanh Phàm đã từng tưởng tượng phản ứng của mình trong trường hợp này, sẽ kích động, sẽ phẫn nộ, thậm chí cả đau thương cũng có. Nhưng khi chính thức đối mặt, Từ Thanh Phàm mới phát hiện ra trong lòng mình không ngờ lại có thể bình thản đến như vậy, hoàn toàn không giống với những gì mình đã nghĩ. Có lẽ vì tất cả sự tức giận, đau thương trước đây đã tiêu biến mất, hoặc cũng có thể vì sắp hiểu rõ được vận mệnh.
- Thật không nghĩ rằng ngươi lại có thể tiến vào vòng thập lục cường, xem ra mấy đối thủ trước kia của ngươi đều là hạng kém cỏi cả.
Nam Cung Thanh Sơn là người đầu tiên phá tan không khí trầm mặc trước mắt, châm chọc nói.
- Ta cũng không ngờ ngươi đã đạt tới cảnh giới Tích cốc trung kỳ, ngày trước sư phụ có nói thiên tư của ngươi trăm năm mới gặp, quả nhiên là không sai.
Từ Thanh Phàm thản nhiên đáp trả, không hề để ý đến những lời châm chọc của Nam Cung Thanh Sơn, trong lòng hỉ nộ vô thường.
- Ý ngươi nói công lực của ta thấp hơn ngươi sao? Hừ! Thực lực không chỉ dựa vào cảnh giới để quyết định. Hiện giờ pháp khí trên tay ta rất nhiều, ngươi hoàn toàn không phải là đối thủ của ta.
Nam Cung Thanh Sơn vẻ mặt trở nên dữ tợn:
- Từ khi bị ngươi đánh bại mười năm trước, ta đã cố gắng tu luyện ngày đêm, nỗ lực để làm cho sư phụ vừa lòng. Cuối cùng, công lực hiện giờ của ta cũng chẳng kém ngươi là bao, thậm chí còn mạnh hơn ngươi về mặt pháp khí. Ta muốn ngươi phải trả giá gấp bội cho những gì ta đã phải chịu mười năm về trước.
- Ngươi nghĩ vậy là sai rồi, vừa rồi ta không có ý nói cảnh giới công lực của mình cao hơn ngươi, ta chỉ muốn nói tư chất của ngươi rất tốt thôi. Không phải ai cũng thích châm chọc người khác như ngươi.
Từ Thanh Phàm vẫn như trước, không hề tức giận, ánh mắt bình tĩnh thở dài nói:
- Nghĩ đến việc một kẻ có tư chất tốt như vậy hôm nay lại bị hủy trong tay ta, trong lòng ta thấy thật đáng tiếc. Thứ này mặc dù rất tốt nhưng ta lại không thể không đem nó hủy đi, đây đúng là số mệnh.
- Ngươi hủy diệt ta? Hôm nay chính ta sẽ hủy diệt ngươi!
Nam Cung Thanh Sơn hung hăng nói, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đối diện.
Nhìn tình cảnh đầy oán hận giữa bản thân mình với Nam Cung Thanh Sơn, Từ Thanh Phàm thở dài một tiếng nói:
- Nam Cung Thanh Sơn, chúng ta đừng nói về vấn đề vô vị này nữa có được không?
- Vậy ngươi muốn nói gì? Muốn được xin tha sao?
Nam Cung Thanh Sơn dường như cũng đã bình tĩnh hơn một chút, nhưng lại bắt đầu nói châm chọc.
- Ngươi có tin vào vận mệnh hay không?
Từ Thanh Phàm đột nhiên hỏi thâm thúy.
- Vận mệnh ư? Từ trước tới giờ ta chỉ tin vào chính bản mình.
- Từ khi biết được lịch đấu, biết được đối thủ đầu tiên của ta là ngươi, thì ta đã tự hỏi mình vấn đề này.
Trong mắt Từ Thanh Phàm lộ ra nét u buồn, nhẹ nhàng nói:
- Ta nghĩ, chính vận mệnh đã để cho sư phụ lúc tuổi già gặp phải đệ tử có thiên tư hơn người nhưng tâm bạc lạnh lùng như ngươi, cũng là vận mệnh đã an bài để sư huynh sớm gặp ngươi, kết quả bị ngươi làm hại. Và cuối cùng, cũng chính cái vận mệnh ấy đã để ta ở nơi này hiểu rõ những ân oán trong sư môn, vì sư môn mà trừ hại. Tất cả những cái đó, đều là do vận mệnh an bài.
- Tại sao không phải vận mệnh đã cho ta gặp ngươi ở đây để báo thù?
Nam Cung Thanh Sơn châm biếm:
- Không lẽ ngươi tự nghĩ rằng mình là người đại diện cho chính nghĩa sao?
- Ta không đại diện cho chính nghĩa, cũng không ai có thể đại diện được cho chính nghĩa. Ta chỉ là muốn làm một việc phải làm mà thôi.
- Việc ngươi phải làm chính là nhận thua, như vậy ít nhất còn giữ được cái mạng của mình.
Nhìn Nam Cung Thanh Sơn ngoan cố không có lấy một chút hối hận, khuôn mặt vốn anh tuấn bởi sự oán hận mà trở nên dữ tợn dị thường, Từ Thanh Phàm cũng không có hứng thú nói chuyện tiếp. Vốn đang muốn khuyên Nam Cung Thanh Sơn nhận tội, nhưng giờ xem ra nói gì hắn cũng không nghe, chỉ tự chuốc lấy cái bẽ mặt vào mình. Nam Cung Thanh Sơn này chỉ sống trong thế giới của hắn, và hắn cũng chỉ sống cho bản thân mà thôi.
- Nếu đã vậy thì chúng ta bắt đầu trận đấu thôi. Vì mục đích của cả hai.
Từ Thanh Phàm nhẹ nhàng nói.
- Ta đã đợi thời khắc này lâu lắm rồi.
Nam Cung Thanh Sơn cười gằn, vừa nói ngón tay vừa bắt quyết, trên người tản ra một lượng lớn mộc ất chi khí. Giữa không trung tạo thành vô số khúc gỗ lớn, ào ào ném về hướng Từ Thanh Phàm với thanh thế kinh người.
Nhưng đối mặt với đạo pháp có uy lực to lớn của Nam Cung Thanh Sơn, Từ Thanh Phàm sắc mặt vẫn không biến đổi. Chỉ thấy ngón tay biến ảo, xuất ra hơn mười Thiết bồ diệp với lực phòng ngự cường đại che chắn trên đầu mình. Cự mộc ào ạt rơi xuống gặp phải lá chắn của Từ Thanh Phàm, chỉ có thể ở bên ngoài ba thước, không tạo ra được chút uy hiếp nào đối với Từ Thanh Phàm.
- Ngươi tưởng ràng những pháp khí này mạnh lắm sao, với đạo pháp của ta thì ngươi không có cơ hội để thắng đâu.
Từ Thanh Phàm lẳng lặng nhìn Nam Cung Thanh Sơn, thản nhiên nói.
- Ngươi muốn chết!
Nam Cung Thanh Sơn bị chọc giận bởi sự coi thường của Từ Thanh Phàm, tay phải vung lên, ba căn tiêm thứ màu xanh đột nhiên xuất hiện trước mặt, đây chính là “Thanh huyền tam thứ” cái mà hắn dùng để đâm vào “Linh hải huyệt” của Nhạc Thanh Nho, là cao cấp pháp khí, có uy lực cường đại.
Đối mặt với sự công kích của “Thanh huyền tam thứ”, Từ Thanh Phàm không dám khinh thường, Bạo viêm hoa cùng Nhận thảo liên tiếp được bắn ra, toàn bộ tấn công vào phía trên của “Huyền Thiên tam thứ”. Nhưng chỉ làm nó hơi dừng lại một chút, tiếp đấy lại đi với tốc độ nhanh hơn đâm tới Từ Thanh Phàm.
Từ Thanh Phàm bất đắc dĩ, không thể làm gì khác ngoài việc thi triển pháp khí “Khô vinh xích” của mình. Lúc đầu còn có thể giằng co với “Huyền thiên tam thứ”, nhưng do “Huyền thiên tam thứ” là pháp khí cao cấp, giá trị so với “Khô vinh xích” cao hơn một bậc. Nếu không phải “Khô vinh xích” với Từ Thanh Phàm có chung nguồn linh khí nên Từ Thanh Phàm mới dễ dàng điều khiển, thì đã sớm bị thua rồi. Cho dù như vậy, nhưng cũng phải rất chật vật mới chống cự được.
- Ngươi dám dùng pháp khí để chống lại ta sao, muốn tìm chỗ chết ah?
Nam Cung Thanh Sơn mặt lộ vẻ đắc ý, vui mừng như điên.
Tay phải lại phất lên, một pháp khí dạng lưới đột nhiên hướng về phía “Khô vinh xích” của Tử Thanh Phàm trùm tới, đúng là “Đấu thiên võng” – cũng là cao cấp pháp khí, có thể đoạt pháp khí của đối thủ. Bởi vì “Khô vinh xích” đang giằng co với “Huyền thiên tam thứ” nên không kịp tránh né, nháy mắt đã bị “Đấu thiên võng” tóm lại, Từ Thanh Phàm cũng theo đó mà mất đi liên lạc với “Khô vinh xích”.
Mặc dù đang lâm vào khốn cảnh, nhưng trên vẻ mặt của Từ Thanh Phàm lại lộ nét cười kỳ quái, mặc kệ “Khô vinh xích” bị người ta đoạt mất, thân hình chuyển động, không lùi mà tiến tới. Trong nháy mắt đã dời đến phía Nam Cung Thanh Sơn, chỉ lưu lại tàn ảnh ở phía sau. Do phải điều khiển hai kiện pháp khí nên phản ứng của Nam Cung Thanh Sơn chậm đi rất nhiều, cho đến khi Từ Thanh Phàm thoáng hiện ra trước mặt hắn, hắn mới phản ứng lại.
Nhưng phản ứng của Nam Cung Thanh Sơn cũng cực nhanh. Thanh quang vừa lóe lên, một kiện pháp khí mộc giản trạng đã che trước mặt hắn, đúng là pháp khí phòng ngự hắn đã đoạt được từ Nhạc Thanh Nho – “Huyền Mộc giản”. Đồng thời hắn cũng điều khiển “Huyền thiên tam thứ” quay ngược lại tấn công Từ Thanh Phàm, giải vây cho mình.
Đáng tiếc, “Huyền Mộc giản” này dù là trung cấp pháp khí, khả năng phòng ngự cũng không tồi, nhưng do Nam Cung Thanh Sơn phải phân tâm điều khiển ba kiện pháp khí, nên sự khống chế đối với “Huyền Mộc giản” suy yếu đáng kể; hơn nữa, hắn mới chỉ có “Huyền Mộc giản” không lâu, khả năng luyện hóa hoàn toàn còn ít, giờ bị Tử Thanh Phàm dùng Bạo viêm hoa công kích, cũng hơi có biến động, lớp phòng thủ đã lộ ra vài kẽ hở.
Mặc dù chỉ là kẽ hở nhỏ, nhưng với Tử Thanh Phàm như thế cũng là đủ rồi. Chỉ thấy từ ngón tay phải của Từ Thanh Phàm chỉ về phía Nam Cung Thanh Sơn, xuất hiện một đạo linh khí, quang mang thanh hôi lưỡng sắc giao hợp một chỗ, phá tan khe hở, đánh thẳng tới người Nam Cung Thanh Sơn.
Đúng là “Khô Vinh chỉ”- đạo pháp có thể cầm giữ linh khí trong cơ thể những người tu luyện mà Tử Thanh Phàm đã phải khổ tu trong mười năm.
Chỉ trong nháy mắt Nam Cung Thanh Sơn đã bị “Khô Vinh chỉ” đánh trúng, cảm giác thấy linh khí trong cơ thể mình bị kiềm hãm, không thể tùy ý vận chuyển được nữa.
Mà lúc này, “Thanh huyền tam thứ” mới từ sau lưng Từ Thanh Phàm đâm tới, nhưng vì không có sự khống chế của Nam Cung Thanh Sơn nên rơi ngay xuống mặt đất, đúng là cực kỳ nguy hiểm.
Cho đến lúc này, trên mặt Nam Cung Thanh Sơn mới lộ vẻ khó tin.
- Hảo tâm tư, hảo dũng khí.
Bạch Thanh Phúc đứng dưới vỗ tay thở dài nói:
- Đầu tiên là dụ Nam Cung Thanh Sơn dùng pháp khí liên tiếp tấn công, cho dù vì vậy mà bị đối thủ đoạt đi pháp khí cũng không tiếc. Do đó mà Nam Cung Thanh Sơn phải miễn cưỡng điều khiển đồng thời hai kiện pháp khí. Lợi dụng sự phân tâm, không có thời gian ngơi nghỉ của Nam Cung Thanh Sơn mà đột ngột công kích đánh bại hắn. Làm như vậy rất nguy hiểm, tỷ lệ thành công cũng chỉ có hai, ba phần, không cần thận sẽ rơi vào thất bại thảm hại, bản thân thì bị trọng thương. Nhưng không ngờ Từ sư đệ lại thành công, quả là rất giỏi.
Kim Thanh Hàn bên cạnh mặc dù không nói lời nào, nhưng trên khuôn mặt luôn cao ngạo lãnh đạm ấy cũng đã lộ ra nét cười, chứng tỏ trong lòng hắn lúc này đang rất vui sướng.
Trên lôi đài.
- Ngươi đã quá ỷ lại vào những pháp khí trong tay mình rồi.
Từ Thanh Phàm nhìn thần sắc đang dần trở nên hoảng sợ của Nam Cung Thanh Sơn, lạnh nhạt nói.
Vừa nói, ngón tay đột nhiên xuất ra hơn mười căn nhận thảo, vọt mạnh tới chỗ của Nam Cung Thanh Sơn. Không thể sử dụng linh khí nên căn bản Nam Cung Thanh Sơn không có cách nào để tránh né. Trong nháy mắt, trên người hắn đầy những vết cắt thẳng dài, tứ chi thì bị Nhận thảo đâm thủng, có thể thấy rõ vết thương tại “Linh hải huyệt”.
Vết thương này cùng với vết thương năm ngày trước Nhạc Thanh Nho phải chịu dĩ nhiên hoàn toàn giống nhau.
- Đừng, đừng giết đệ, Từ sư huynh, đừng giết đệ.
Nam Cung Thanh Sơn ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ vô cùng, van xin nói, vẻ cuồng vọng dữ tợn lúc trước đã sớm không thấy đâu.
- Yên tâm đi, ta đã từng đáp ứng Nhạc sư huynh, tuyệt đối sẽ không giết ngươi.
Từ Thanh Phàm thản nhiên nói:
- Ta chỉ đem những vết thương Nhạc sư huynh phải chịu trả lại toàn bộ cho ngươi mà thôi.
Vừa nói, Từ Thanh Phàm cúi xuống nhặt pháp khí “Khô Vinh xích” của mình và “Huyền Mộc giản” của Nhạc Thanh Nho lên, không để ý đến vẻ tuyệt vọng của Nam Cung Thanh Sơn cùng ánh mắt oán hận của Hứa hộ pháp, xoay người đi xuống dưới.
Chứng kiến bộ dạng yếu đuối của Nam Cung Thanh Sơn, Từ Thanh Phàm cũng không còn tâm trạng mà thuyết giáo. Hơn nữa chế nhạo đối phương sau khi thắng lợi cũng không phải tác phong của Từ Thanh Phàm, dù đối thủ là Nam Cung Thanh Sơn.
- Trận thứ hai, Từ Thanh Phàm thắng.
Trên đài cao, một vị trưởng lão chậm rãi đứng dậy tuyên bố.
Sau khi đi xuống sàn đấu, Từ Thanh Phàm chỉ thấy trong lòng trống rỗng.
Một số loại vận mệnh sau khi chấm dứt mới xuất hiện cảm giác đó.
Mọi người muốn đăng kí dịch cùng thì xin mời vào đây liên hệ: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=42189
Mọi người có điều gì muốn góp ý xin hãy vào đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=46867