Lưu Hoa Tường là người đầu tiên khôi phục bình tĩnh, nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Trương Hư Thánh, hỏi: "Thí nghiệm kia ngươi đã thành công rồi?"
Trương Hư Thánh nghe Lưu Hoa Tường nói vậy liền hơi sững sờ, ngạc nhiên nói: "Ngươi cũng biết về thí nghiệm kia của ta? Hầu như tất cả mọi người đều chỉ biết ta đang nghiên cứu tà thuật, nhưng cụ thể thì không người nào biết. Xem ra Lý Hư Hán lão nhân kia nói cho ngươi không ít chuyện của ta."
Nói tới đây, Trương Hư Thánh thu hồi nụ cười trên mặt, nhìn chằm chằm Lưu Hoa Tường, chậm rãi nói: "Không sai, thí nghiệm kia của ta đã thành công. Nói cách khác, thân thể hiện giờ của ta là bất tử."
Tuy chỉ nói chuyện cùng Lưu Hoa Tường, nhưng biểu hiện của Trương Hư Thánh dường như muốn tuyên bố với toàn bộ giới tu tiên.
Một lời nói ra, cả sảnh đường đều giật mình.
Cho dù tâm tình luôn ôn hòa như Trương Hoa Lăng, đã trải qua rất nhiều mưa gió, lúc này cũng trợn mắt há mồm.
Tuy không biết thì nghiệm trong miệng Lưu Hoa Tường và Trương Hư Thánh là gì, nhưng nghe tới "Thân thể bất tử" thì cũng đã quá dọa người.
Phải biết, thân thể bất tử là mục tiêu tìm kiếm của vô số người tu tiên trong mấy chục ngàn năm qua, vô số thiên tài tuyệt đỉnh đã tiêu hao hết sức mạnh cùng sự sống nhưng cũng không đạt được chút gì, vậy mà Trương Hư Thánh đã nghiên cứu ra được?
Mặc dù biết Trương Hư Thánh là tu sĩ thiên tài của Cửu Hoa Sơn kể từ khi lập phái tới nay, nhưng cũng không nghĩ tới hắn lại có thể hoàn thành tâm nguyện của vô số tu tiên chi sĩ mấy chục ngàn năm qua.
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Trương Hư Thánh cùng Lưu Hoa Tường, biết bọn họ không hề nói dối, hơn nữa dị biến trên người Trương Hư Thánh vừa rồi khiến ba người Trương Hoa Lăng đều có chút tin tưởng.
Vì thế tuy biết rõ Trương Hư Thánh là kẻ địch lớn nhất của Cửu Hoa Môn từ khi lập phái, nhưng đám người Trương Hoa Lăng cũng không khỏi kính nể Trương Hư Thánh.
Nhưng lời tiếp theo của Lưu Hoa Tường đã giải thích nghi hoặc của ba người Trương Hoa Lăng.
Chỉ nghe giọng nói Lưu Hoa Tường lạnh lẽo vang lên: "Ta thừa nhận ngươi là một thiên tài, dĩ nhiên có thể hoàn thành mục tiêu mà ta đã cho rằng không thể thực hiện được. Nhưng ngươi vì trường sinh mà hấp thu mạng sống của bao người vô tội để tăng cường tuổi thọ của mình, thâm chí đem những oan hồn này dung hợp vào thân thể mình, ngươi kiêu ngạo vì mục tiêu đã hoàn thành đó sao? Đây có khác gì tu ma giả vạn năm trước chứ? Vì hoàn thành thì nghiệm này, ngươi tạo bao nhiêu nghiệt, giết bao nhiêu người vô tội?"
Trương Hư Thánh thản nhiên nói: "Đạt tới đỉnh cao mà người thường không thể với tới, tất nhiên cần phải có một chút hi sinh, bao gồm cả hi sinh bản thân và hi sinh người khác. Đây là một bước đi mà mỗi người thành công cần phải trải qua."
Vừa nói, trên mặt Trương Hư Thánh lại hiện ra một vẻ trào phùng: "Người như các ngươi vĩnh viễn không hiểu được ý nghĩ của ta. Bất quá, thật kỳ quái, đến giờ mà ngươi cũng không phân tâm vì chuyện này, sau khi biết thân thể ta bất tử, ngươi không lo lắng chút nào sao? Phải biết rằng, người của Cửu Hoa Môn bây giờ không có cơ hội nào để thắng nữa rồi."
Lưu Hoa Tường hơi trầm mặc, sau đó cười lạnh: "Một chút hi sinh? Từ khi ngươi phản bội Cửu Hoa Môn, ta vẫn luôn chú ý tin tức của ngươi, tuy rằng không biết hành tung cụ thể, nhưng hành động của ngươi ta đều hiểu rõ được đại khái. 700 năm trước, thế giới phàm tục tại một nơi là Sở Thành, chỉ trong một đêm đã biến thành quỷ thành không một người sống sót. 500 năm trước Lương Quốc liên tục gặp ôn dịch, địa chấn, trong nước tử thương mấy triệu người, trong đó phần lớn không tìm thấy thi thể. Cũng gần 300 năm trước, giới tu tiên liên tiếp biến mất hơn 1000 tu sĩ không có tung tích, nhưng việc này là ngươi làm chứ? Vì trường sinh của mình, ngươi giết chết mấy triệu phàm nhân vô tooik, hơn 1000 tu sĩ vô tội. Đây chính là một chút hi sinh sao?"
"Bây giờ ngươi nói thân thể ngươi bất tử, không cách nào chiến thắng được, e rằng cũng không chắc chắn? Ngươi chỉ đem sinh mệnh cùng oan hồn của vô số phàm nhân dụng hợp vào trong mỗi giọt máu thịt của ngươi, dùng để trung hòa đi mọi thương tổn cũng như tuổi thọ trôi qua của ngươi, mà khi những thứ đó tiêu hao hết thì ngươi cũng sẽ chết mà thôi. Quan trong nhất là những thứ kia đang ở trong tay Cửu Hoa Môn ta, thân thể tàn tạ của ngươi vĩnh viễn còn xa mới đạt tới bất tử. Mãi mãi sẽ lưu lại khuyết điểm chết người."
Nghe Lưu Hoa Tường nói, không chỉ đám người Trương Hoa Lăng kinh hãi mà con mắt Trương Hư Thánh cũng dần híp lại, trong mắt lóe lên tinh quang, lần thứ hai nghiêm túc đánh giá lại Lưu Hoa Tường, nguyên bản vẻ thản nhiên trên mặt đã không còn, hắn lên tiếng hỏi: "Ngươi là người phương nào? sự tình 700 năm trước ngươi cũng biết rõ rằng như vậy? Nếu như ta đoán không sai, khi đó ngươi còn chưa bắt đầu tu tiên chứ? Hơn nữa kể cả chưởng môn hiện tại Trương Hoa Lăng cũng chỉ biết ta lưu lại ở Cửu Hoa Môn một món đồ mà thôi. Nhưng cũng tuyệt đối không biết rõ như vậy. Ta đang thấy lạ, ngươi có thực lực như vậy, tại sao mật thám của ta lại chưa từng nhắc tới ngươi. Ngươi tuyệt đối không đơn giản là Lưu Hoa Tường được, ngươi rốt cục là người phương nào?"
Lưu Hoa Tường nhẹ thở dài, chậm rãi nói: "Đã nhiều năm rồi, là ngươi trở nên ngu ngốc? Hay là ta thay đổi quá lớn? Vẻn vẹn 800 năm mà thôi, giọng điệu nói chuyện của ta, sự hiểu biết của ta đối với ngươi, còn có 'Ngũ sắc khổn tiên thằng' của ta, lẽ nào ngươi không nhận ra được sao?"
Nghe vậy, thân thể Trương Hư Thánh chấn động, hắn lại quan sát thật kỹ ông lão mà hắn không thể quên cho dù năm tháng có ăn mòn ký ức của hắn. Sau một hồi lâu, trên mặt hắn lộ ra vẻ khó tin, hỏi: "Ngươi là Lý Hư Hán? Ngươi còn chưa chết? Ngươi sao lại biến thành bộ dạng này?"
Trương Hư Thánh khi bắt đầu xuất hiện luôn thản nhiên tự tin, lúc này rốt cục không còn cách nào duy trì sự tự tin đó nữa.
Lý Hư Hán? Một trong những tu tiên giả truyền kỳ của Cửu Hoa Môn Lý Hư Hán? Chưởng môn đời trước của Cửu Hoa Môn? Tu tiên giả cuối cùng ở cấp độ tông sư Đại Thừa kỳ trong 500 năm qua của Cửu Hoa Môn, Lý Hư Hán?
Hắn không phải đã chết ở 500 năm trước rồi sao?
Nghe thấy Trương Hư Thánh nói vậy, Tiêu Hoa Triết cùng Uất Trì trưởng lão không thể tin được, kinh ngạc nhìn Lưu Hoa Tường, phát hiện ngoại trừ khí tức đã ở độ xế chiều ra thì Lưu Hoa Tường này không có bất kỳ điểm tương tự với chưởng môn Lý Hư Hán uy nghiêm năm đó.
Nhưng Trương Hư Thánh đã nói như thế đương nhiên sẽ không phải không có nguyên nhân. Vì thế hai người không khỏi quay về chưởng môn đương nhiệm Trương Hoa Lăng, nhưng thấy Trương Hoa Lăng không hề biểu hiện bất ngờ, chỉ khẽ gật đầu với hai người, hiển nhiên hắn đã sớm biết.
Mà Lưu Hoa Tường cũng không có phủ nhận, hắn nhàn nhạt thở dài: "Không sai, ta chính là Lý Hư Hán. Ngươi rốt cục đã nhận ra."
Trương Hư Thánh lạnh lùng nói: "Ngươi còn sống? Ngươi không phải đã chết 500 năm trước rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Còn biến thành bộ dáng này."
Lý Hư Hán tự giễu: "Hiện giờ ta xuất hiện tại đây chính là chứng minh tin tức ta chết 500 năm trước là giả. Trương sư đệ, với sự thông minh tài trí của ngươi, làm sao lại hỏi những câu vô nghĩa như thế?"
Trương Hư Thanh ngưng trọng: "Không thể, nếu như chỉ là tin tức giả, căn bản không thể giấu diếm được con mắt của ta. Năm đó tin tức ngươi qua đời truyền ra thì ta tin ngay, đó là vì ta căn cứ tu vi cùng số tuổi của ngươi, còn tình huống 800 năm trước ngươi đuổi giết ta bị thương nữa, vì thế ta suy đoán 500 năm trước là đại nạn của ngươi."
Nói tới đây Trương Hư Thanh đột nhiên nghĩ tới điều gì, thân thể chấn động, tỏ vẻ khiếp sợ nhìn Lý Hư Hán, chậm rãi nói: "Ta đã hiểu rồi."
Lý Hư Hán trầm mặc một chút rồi nói: "Ngươi hiểu rồi là tốt."
Trương Hư Thánh cười lạnh: "800 năm trước ta tuy vì thí nghiệm bị phát hiện mà phải rời khỏi Cửu Hoa Môn, nhưng thành quả thí nghiệm hoàn thành lúc trước vì thời gian cấp bách mà đều lưu lại Cửu Hoa Môn. Mà ngươi có thể sống đến bây giờ, đồng thời biến thành bộ dạng này, chỉ e rằng là bì thành quả nghiên cứu năm đó của ta chứ?"
Nói tới đây, trên mặt Trương Hư Thánh mang theo một nụ cười gằn: "Ta nói này Lý sư huynh, ngươi không phải vừa nói những thí nghiệm kia của ta quá mức tàn nhẫn sao? Sao lão nhân gia ngài vì muốn sống thêm mấy trăm năm cũng sử dụng thí nghiệm tàn nhẫn kia của ta? Ngươi vừa rồi còn nói quang minh chính đại lắm mà, thế bây giờ vì sống thêm 500 năm này, ngươi đã hi sinh bao nhiêu tính mệnh người vô tội?"
Nghe Trương Hư Thánh nói, Lý Hư Hán trầm mặc không nói, tựa như không còn gì để nói.
Đột nhiên, Trương Hư Thánh lại nói: "Không đúng! Lúc đó thời gian nghiên cứu của ta rất ngắn, thành quả thí nghiệm trên Cửu Hoa Sơn cũng rất nông cạn, ngươi căn bản không thể dựa vào chúng nó mà sống thêm 500 năm, lẽ nào, lẽ nào ngươi lại lấy đồ vật ta để lại trên Cửu Hoa Sơn dùng trên người mình?"
Lời vừa nói xong, Trương Hư Thánh như gầm lên, hiển nhiên hắn nói tới đồ vật để lại Cửu Hoa Sơn đối với hắn rất trọng yếu.
Nghe Trương Hư Thánh liên tục nói ra những lời này, Tiêu Hoa Triết cùng Uất Trì trưởng lão cảm thấy khó hiểu, không biết hắn đang nói đến điều gì, mà Trương Hoa Lăng lại thở dài một hơi.
"Chương môn sư đệ, đồ vật kia mà các ngươi nói rốt cục là vật gì?"
Tiêu Hoa Triết không chịu nổi nghi hoặc, liền hướng Trương Hoa Lăng hỏi.
Trương Hoa Lưng lần thứ hai thở dài, truyền âm nói: "Đồ vật kia, chính là trái tim của Trương Hư Thánh."
"Cái gì?"
Sau đó, Trương Hoa Lăng đem lịch sử 800 năm bụi bặm của Cửu Hoa Môn chậm rãi giảng cho Tiêu Hoa Triết và Uất Trì trưởng lão nghe.
Một đoạn ân oán, một đoạn phân chia chính tà, một đoạn trở mặt thành thù, một đoạn bố cục kéo dài 800 năm.
Có thể nói, chuyện xưa này chính là truyền kỳ.