“Sư phụ, chiếc khăn màu xanh này làm sao có thể hóa thành đám mây vậy? còn có thể chở người bay đi được nữa?” người ở trên không nhìn cây cối đồi núi kia biến thành nhỏ bé vô cùng, Từ Phàm mạnh mẽ kiềm chế các loại tâm trạng trong lòng, sau một chút do dự rồi mở miệng hỏi.
Tuy người trước mắt là sư phụ của mình, mà mình bái sư cũng là cam tâm tình nguyện, nhưng ông ta nhận mình làm đồ đệ dù sao cũng là tâm địa bất lương, cho nên Từ Phàm nói với ông ta luôn cảm thấy có chút khó chịu.
“Đây là một pháp khí của ta, tên là “Tam Trượng Thanh Lăng”. Tác dụng kỳ diệu của nó rất nhiều, đã theo vi sư hơn 100 năm thời gian rồi. Pháp khí là đồ vật cần thiết cho người tu tiên chúng ta, có rât nhiều chủng loại, công năng diệu dụng mỗi loại điều không giống nhau. Theo uy lực không giống nhau mà được chia làm Thiên, Địa, Nhân tam giai, mỗi giai lại thân thành cao cấp, trung cấp, thấp cấp. mà pháp khí này là một nhân giai cao cấp pháp khí.” Lục Hoa Nghiêm giải thích.
Nhìn thấy vẻ mặt của Từ Phàm, giống như hiểu rõ sự hoảng sợ trong lòng hắn Lục Hoa Nghiêm nói tiếp : “Yên tâm đi, “Tam Trượng Thanh Lăng” này là pháp khí đầu tiên mà chính sư nương ngươi luyện chế ra, lại trải qua sự tế luyện của ta mấy trăm năm thời gian, tuy không được xem là tốt nhất, nhưng cũng sẽ không để cho ngươi rơi từ trên trời xuống đâu.”
“Vâng, đệ tử hiểu rồi.” sau khi nghe được lời của Lục Hoa Nghiêm, Khuôn mặt của Từ Phàm khi bị nhìn thấy tâm tư có chút đỏ lên, sau đó kịp thời chuyển vấn đề hỏi : “thế thì pháp khí này sư nương không cần dùng sao?”
Nghe câu hỏi của Từ Phàm, trên khuôn mặt lạnh lùng vạn năm không đổi của Trường Xuân Tử cũng cuất hiện cảm giác thương cảm đau khổ nhàn nhạt, từ từ đáp : “Sư nương của ngươi thiên phú tu tiên còn không cao bằng ta, 200 năm trước, cuối cùng cũng không thể chống lại được mệnh trời nữa, già mà ra đi rồi.”
“Xin lỗi, Sư phụ, đệ tử thật không nên hỏi vấn đề này.” Thấy vẻ mặt thương cảm đó của Lục Hoa Nghiêm, Từ Phàm vội vàng xin lỗi.
“Không sao đâu, người đi đã đi rồi, đây cũng là thiên mệnh vậy.” Lục Hoa Nghiêm than thở nói, nói xong hình như nghĩ đến cái gì đó, nói với Từ Phàm : “Bây giờ ngươi cũng được xem là người của giới tu tiên rồi, có một số chuyện ngươi cần phải biết.”
“Vâng, Sư Phụ xin người cứ nói.” Từ Phàm cung kính nói.
“Cách nhìn của người thế tục đối với người tu tiên kỳ thật có rất nhiều điểm nhầm lẫn, chủ yếu nhất thể hiện ở 3 điểm : một là cho rằng người tu tiên là đại biểu cho thiên mệng, lại không biết thiên mệnh quy định thường dân chỉ có thể có tuổi thọ không quá 100 tuổi. mà người tu tiên lại là đang tìm kiếm sự trường sinh, nghịch thiên cải mệnh, hoàn toàn là đang chiến đấu với thiên mệnh, làm sao có thể đại biểu cho thiên mệnh được chứ? Cho nên có lẽ người tu tiên sẽ tôn kính và sợ hãi thiên mệnh, nhưng tuyệt đối không có đại biểu cho thiên mệnh; hai là cho rằng người tu tiên có thời gian vô tận, điều này lại càng sai, người tu tiên để có vì có thể sống càng lâu thì lực lượng càng mạnh, cả ngày đều bận rộn tu luyện, nào có thời gian nào rảnh rỗi để mà nghỉ ngơi đâu? 3 là cho rằng người tu tiên không có dục vọng không có cầu mong gì, lại không biết lực lực của người càng ngày càng mạnh thì dục vọng của người đó càng mạnh, chỉ là dục vọng của người tu tiên thể hiện ở việc truy cầu sự trường sinh và lực lượng cường đại mà thôi. 3 điểm này người phải ghi nhớ kỹ vào nghe chưa ?” Lục Hoa Nghiêm từ từ nói.
“Đệ tử xin ghi nhớ sự dạy bảo của sư phụ.” Từ Phàm nghe được Lục Hoa Nghiêm nói như vậy, trong lòng rung động, nhưng về mặt lại thản nhiên trả lời.
“Nhớ kỹ là tốt rồi.” Lục Hoa Nghiêm gật đầu nhẹ. Giống như vừa lòng sự biểu hiện bình tĩnh của Từ Phàm hiện giờ.
Trên đường không nói lời nào, dưới sự giúp đỡ của Tam Trượng Thanh Nguyên, chỉ dùng không đến nửa ngày, Từ Phàm và Lục Hoa Nghiêm đã đến được vị trí trung thổ của Thần Châu Hạo Thổ, chỗ này được gọi là trung thổ phồn hoa.
Khi còn ở sơn trại, Từ Phàm đã từng nghe nhị trưởng lão miêu tả sự phồn hoa của Trung thổ vô số lần, tuy rằng nhị trưởng lão cũng chỉ là biết được từ trong sách. Bây giờ từ trên cao nhìn xuống quả nhiên không giống bình thường, thành thị vô cùng phồn hoa, kiến trúc huy hoàng rộng lớn đủ vẻ, dân cư đông đúc, làm cho Từ Phàm một kẻ nhà quê mà từ trước đến nay chưa nhìn thấy qua thành thị kinh động rất lớn, không dưới sự kinh động khi nhìn thấy Lục Hoa Nghiêm sử dụ thần thông. Thậm chí, Từ Phàm cảm thấy chỉ về số người dân ở trong thành dưới chân này, cũng phải nhiều hơn tất cả người dân của Nam hoang. Càng không cần nói đến những núi non xanh tốt và ruộng nương phì nhiêu này, so với nam hoang sơn cùng thủy tận đất đai khô cằn quả thật là khác biệt một trời một vực.
Đáng tiếc, Lục Hoa Nghiêm không có chút gì gọi là muốn dừng lại một chút để Từ Phàm tỉ mỉ thưởng thức, cưỡi trên Tam Trượng Thanh Lăng tiếp tục đi thẳng về phía bắc.
Lại đi qua khoảng nửa canh giờ, Lục Hoa Nghiêm mang theo đến trước một núi hoang vô cùng lớn mới dừng lại. ngọn núi này mặc dù nguy nga hiểm trở, nhưng lại không có một bóng người, ngay cả cây cũng rất ít, chỉ có thể xem như một ngọn núi hoang. Từ Phàm nhìn Trường Xuân Tử một cách kỳ quái, không hiểu ông ta vì sao muốn dừng lại chỗ này.
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Từ Phàm, Lục Hoa Nghiêm thản nhiên nói : “Đây chính là Cửu Hoa Sơn của Cửu Hoa Môn chúng ta.”
“Sao?” Từ Phàm sau khi nghe được lời của Lục Hoa Nghiêm. Nhịn không được kinh ngạc thốt lên. Trên đường đên đây, hắn không chỉ một lần phán đoán về sư môn của mình sẽ có hình dáng như thế nào. Đã nghĩ qua sẽ là rất huy hoàng to lớn, cũng nghĩ qua sẽ là tiên khí vây quanh, nhưng lại chưa từng nghĩ đến sẽ là hoang vu tồi tàn như thế này.
Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc và thất vọng của Từ Phàm, vẻ mặt cổ xưa của Lục Hoa Nghiêm cũng lộ ra một nụ cười, nói : “Ngươi xem cho rõ đây.” Nói xong, Lục Hoa Nghiêm lại từ trong tay áo lấy ra một lá bùa màu vàng, nhẹ giọng đọc lên “Tam thiên thế giới, giới giới tương y, khai!” tiếp theo tay phải chỉ vào giữa lá bùa bắn vào hoang sơn.
Một chuyện quỷ dị đã xảy ra, là bùa bay vào hoang sơn một đoạn ngắn, giống như đột nhiên bị cái gì chặn lại vậy. sau đó lá bùa bắt đầu cháy lên, phát ra ngàn đạo hào quang. Sau đó núi non hoang vu ban đầu giống như mặt hồ bị một viên đá ném vào vậy, tạo nên một trận gợn song. Không lâu sau khi lá bùa cháy hết, mà chỗ nó vừa dừng lại xuất hiện một động quang hình tròn, trong động quang hình như còn phát ra tiên quang.
Mà sau khi nhìn thấy động quang hình thành, Lục Hoa Nghiêm không chần chừ nữa, mang theo Từ Phàm khuôn mặt đang hết sức kinh ngạc bay vào động quang một cách nhanh chóng.
Sau khi Lục Hoa Nghiêm và Từ Phàm bay vào động quang, thì động quang phát ra từng trận tiên quang nhè nhẹ đó cũng bắt đầu khép lại dần dần, đến khi biến mất không thấy. mà hoang sơn đó cũng tiếp tục bảo trì bộ dáng ban đầu một hoang sơn không có bóng người, hình như vừa rồi cái gì cũng không có xảy ra.
Mà Từ Phàm sau khi bay vào với Lục Hoa Nghiêm, liền phát hiện cảnh sắc trước mắt thay đổi rất lớn, núi vẫn là ngọn núi đó, nhưng lại trở nên tươi tốt vô cùng, hung vĩ tráng lệ. tiên khí vây quanh núi, ngẫu nhiên có tiên hạc bay lượn. từ sườn núi đến đỉnh núi chỗ xây dựng mấy đại điện trúc xá hoặc hung vĩ hoặc tinh xảo hoặc thanh nhã, trong mây khói mờ ảo thoắt xa thoắt gần, như ẩn như hiện.
Thật là một thắng địa thần tiên!!! Đây mới là chỗ ở của thần tiên mà trong lòng của Từ Phàm nghĩ đến. không, thậm chí so với hình dáng trước đây Từ Phàm tưởng tượng càng đẹp hơn.
Thấy bộ dáng há mồm trợn mắt của Từ Phàm, Lục Hoa Nghiêm có chút lắc đầu, giải thích : “Bề ngoài vừa rồi, ngươi nhìn thấy núi non hoang vu, chỉ là người tu tiên chúng ta vì trốn tránh sự phiền nhiễu của người thế tục, cho nêm khống chế chế tạo ra một ảo tượng của hộ sơn đại trận mà thôi. Đợi ngươi tu luyện hai năm, loại ảo tượng này ngươi đương nhiên cũng có thể nhìn thấu rồi.”
“Vâng, đệ tử biết rồi.” nhìn thấy tất cả sự thần kỳ trước mắt này, lại nghĩ đến bản thân lập tức tiếp xúc được với thế giới thần kỳ này, Từ Phàm không thể khống chế được sự hưng phấn. nhưng hắn vẫn là nỗ lực kìm nén sự hưng phấn trong lòng mình, khom người nói với Lục Hoa Nghiêm.
Khi sư đồ hai người nói chuyện, chỗ sườn núi hai đạo quang manh một trắng một tím đột nhiên nhanh chóng bay về phía vị trí của hai người, trong chớp mắt liền bay đến bản thân không xa, Từ Phàm định thần vừa nhìn, thì ra là hai người trung niên cưỡi trên hai pháp khí thần kỳ lướt đến. Từ Phàm biết rằng, hai người này hẳn là đệ tử của Cửu Hoa Môn.
Hai người đệ tử này nhìn tuổi tác đều là hơn 30 tuổi rồi, mặc hai trường bào màu trắng giống nhau, chỉ là pháp khí dưới chân không giống nhau, người đệ tử kia toàn thân tỏa ra bạch quang dưới chân là một chiếc thuyền nhỏ màu trắng noãn, mà người đệ tử tỏa ra màu tím kia dưới chân lại là một dạng pháp khí rất giống lông vũ.
Hai người đệ tử này sau khi nhìn thấy Lục Hoa Nghiêm , đầu tiên là ngẩn người ra một lát, sau đó kịp thời khom người cung kính nói với Lục Hoa Nghiêm : “Đệ tử Lý Vũ Hàn(Thịnh Vũ Sơn) bái kiến sư thúc tổ, cung nghên sư thúc tổ hồi sơn.”
Lục Hoa Nghiêm lại không có để ý tới hai người đệ tử, chỉ là gật đầu một chút, sau đó thản nhiên hỏi : “ Sư phụ của các ngươi đâu?”
Lý Vũ Hàn trả lời : “Hồi bẩm sư thúc tổ, Sư phụ ba tháng trước đã bắt đầu bế quan tu luyện rồi, tất cả mọi việc đều giao cho đệ tử xử lý, sư thúc tổ nếu có chuyện gì, cũng có thể nói cho đệ tử.”
Lục Hoa Nghiêm nghe Lý Vũ Hàn nói như vậy, gật đầu, nói : “Cũng không có việc gì lớn, ta ở bên ngoài thu được một thân truyền đệ tử. cho nên muốn bảo sư phụ của các ngươi đăng ký cho hắn, lấy một số đồ dùng căn bản. sư phụ ngươi không phải là vẫn quản lý những chuyện này sao?” nói xong, Lục Hoa Nghiêm chỉ vào Từ Phàm bên người.
“Những việc này đệ tử có thể làm được.” Lý Vũ Hàn trước tiên trả lời Lục Hoa Nghiêm, nói xong lại cùng Thịnh Vũ Sơn khom người chào Từ Phàm : “Đệ tử Lý Vũ Hàn( Thịnh Vũ Sơn) bái kiến sư thúc.”
Nói xong, hai người dùng ánh mắt quái dị len lén nhìn Từ Phàm. Phải biết rằng, thân truyền đệ tử, nhập thất đệ tử, ký danh đệ tử 3 loại này tu đều là được gọi là đệ tử, nhưng địa vị hay là nhận được sự quan tâm của sư phụ đều khác nhau rất lớn. ký danh đệ tử nói chung đều tư chất kém, chỉ là truyền thụ một số công pháp cơ bản, trong các môn phái lớn không khác người hầu lắm, mà nhập môn đệ tử lại có thể học được công pháp cao thâm, là lực lượng kiên trung trong các môn phái lớn, còn về thân truyền đệ tử, tên như ý nghĩa của nó sẽ luôn nhận được sư phụ đích thân truyền thụ, luôn học được công pháp tinh hoa cao thâm nhất tâm đắc nhất của sư phụ, một khi xuất sư sẽ trở thành lực lượng tinh anh trong môn phái, phụ trách truyền thụ hệ thống đạo pháp của sư môn.
Bởi vì người tu tiên cần phải nắm chặt thời gian tu luyện để tìm kiếm sư trường sinh, nào có thời gian để dạy dỗ đệ tử? cho nên tuyệt đại bộ phận người tu luyện cả đời cũng chỉ có thể thu một đến hai người thân truyền đệ tử, người lực chọn nhất định là người có thiên tư hơn người. mà Từ Phàm trước mắt này rõ ràng là một người tư chất bình thường mà thôi, cũng chẳng trách hai người nhập thất đệ tử đều tư chất bất phàm này sẽ ngạc nhiên không thôi.
Mà bọn họ nào có biết, Lục Hoa Nghiêm thu Từ Phàm làm thân truyền đệ tử chỉ là muốn lợi dụng mộc ất chi khí trong thân thể của Từ Phàm để sự trường sinh của hắn được thực hiện mà thôi.
Chuyện trước mắt Từ Phàm tuy rằng có tâm lý chuẩn bị, nhưng lại cũng không ngờ thì ra bối phận của Lục Hoa Nghiêm lại cao như vậy. nhìn thấy hai tên đệ tử bản lãnh không biết còn cao hơn mình bao nhiều lần này bái kiến mình, liền vội vàng giơ tay nói : “Không dám, Không dám.”
“Có gì mà không dám, ngươi là đệ từ của Lục Hoa Nghiêm ta, ngay cả để cho bọn họ gọi ngươi một tiếng sư thúc cũng không dám sao?” nghe Từ Phàm nói như vậy, Lục Hoa Nghiêm trừng mắt mắng.
Nghe Lục Hoa Nghiêm nói như thế, Từ Phàm và Lý Vũ Hàn, Thịnh Vũ Sơn 3 người đều cảm thấy xấu hổ, không dám nói gì nữa.
Như vậy, Từ Phàm sau khi ở chỗ hai người đệ từ đăng ký một chút, nhận lấy một số vật dụng thường dùng của Cửu Hoa Môn, ví dụ như trường bào mà các đệ tử thống nhất mặc và lệnh bài phân biệt thân phận sử dụng khi đi lại, liền lần nữa cùng Lục Hoa Nghiêm được Tam Trượng Thanh Lăng chở đi.
Chỉ trong chớp mắt, hai người bay đến một sườn núi, hạ xuống một tiểu xá tinh xảo, chỉ thấy cây cối xung quanh tiểu xá sum xuê, tươi tốt. mà trên cửa của tiểu xá khắc ba chữ “Trường Xuân Cư”. Từ Phàm biết đây hẳn là chỗ ở sư phụ Trường Xuân Tử Lục Hoa Nghiêm của mình rồi.
Trong chớp mắt hai người hạ xuống đấy, cửa tiểu xa mở ra, từ bên trong chạy ra một lão nhân trang phục nho gia, khí chất nho nhã, nhìn hình dáng tuổi tác không khác Lục Hoa Nghiêm, nhưng lại thấy hắn sau khi khom lưng làm một lễ với Lục Hoa Nghiêm rồi nói : “Sư Phụ, người trở về rồi.”
“Ừ, Từ Phàm, đây là sư huynh của ngươi Nhạc Thanh Nho. Thanh Nho đây là sư đệ Từ Phàm mà ta mới thu nhận. ngươi bây giờ đi chuẩn bị hương án, để cho sư đệ ngươi bái tế các vị tổ sư phái ta.” Lục Hoa Nghiêm trước tiên giới thiệu một chút thân phận của người trước mắt, sau đó phân phó cho Nhạc Thanh Nho.
“Vâng, sư phụ.” Nói xong, Nhạc Thanh Nho cũng lén lút nhìn thoáng qua Từ Phàm, trong lòng cũng âm thầm lấy làm kỳ quái sư phụ làm sao có thể thu một người có tư chất bình thường như thế làm đệ tử chứ.
Cứ như vậy, Từ Phàm cùng với sư phụ sư huynh đến chỗ tổ từ của Trường Xuân Cư bái tế các vị tổ tiên của nhất mạch Cửu Hoa Môn Trường Xuân Tử, Nhạc Thanh Nho cũng giới thiệu cho Từ Phàm môn quy và các điều cấm kỵ của Cửu Hoa Môn, sau đó Từ Phàm cũng chính thức bái kiến sư phụ sư huynh của hắn. mà sau khi Nhạc Thanh Nho biết được Từ Phàm là thân truyền đệ tử của sư phụ, trong lòng càng quái dị. phải biết rằng Lục Hoa Nghiêm tính cách cô tịch, nghiêm túc không thích thu đồ đệ, Nhạc Thanh Nho bản thân hắn cũng là bởi vì tiền bối của hắn có quan hệ rất sâu xa với Lục Hoa Nghiêm, mới được Lục Hoa Nghiêm phá lệ thu làm nhập thất đệ tử.
Sau khi đợi tất cả mọi việc hoàn tất, sư đồ ba người trở lại sảnh đường, Trương Xuân Tử Lục Hoa Nghiêm ngồi ở chủ vị, mà Từ Phàm và Nhạc Thanh Nho sau khi thực hiện qua lễ tiết của một người đệ tử mới cung kính đứng trước mặt hắn.
Nhìn hai người trước mặt, Lục Hoa Nghiêm từ từ nói với Từ Phàm : “Cửu Hoa Môn ta lập phái mấy ngàn năm rồi, môn quy nghiêm khắc, bối phận rõ ràng. Theo cách nói mà tổ sư lưu lại, theo trình tự “Hư Hoa Thanh Vũ” , vi sư thuộc bối phận chữ “Hoa”, mà ngươi thuộc bối phận chưa “Thanh”, từ nay trở về sau tên của ngươi phải đổi thành Từ Thanh Phàm, ngươi bằng lòng không?”
Từ Phàm, ồ một tiếng, bây giờ phải gọi hắn là Từ Thanh Phàm rồi, cung kính nói : “Đệ tử bằng lòng.”
Nghe được lời trả lời của Từ Phàm, Lục Hoa Nghiêm hài lòng gật đầu, lại nói với Nhạc Thanh Nho : “Thanh Nho ngươi sắp xếp một chút gian phòng cho Thanh Phàm sư đệ ở lại, sau đó dẫn hắn làm quen một chút hoàn cảnh xung quanh Trường Xuân Cư. Từ Phàm, đợi sau khi ngươi quen thuộc hoàn cảnh ở đây thù đến phòng của ta một chút.”
“Vâng, sư phụ.” Từ Thanh Phàm và Nhạc Thanh Nho đồng thời đáp.