Theo âm thanh vang lên, Từ Thanh Phàm và mọi người nhìn thấy từ chân trời mười đạo quang mang chói mắt nổi lên, nhanh chóng bay đến Trường Xuân Cư, trong chốc lát liền đến trước cửa Trường Xuân Cư.
Nhìn thấy tình hình này, Nhạc Thanh Nho vội vàng mang theo hai người Từ Thanh Phàm và Nam Cung Thanh Sơn đi ra nghênh đón. Mà Tiêu Hoa Tiết lại chỉ hừ lạnh một tiếng khinh thường, cũng không có di chuyển, chỉ đứng trong phòng chờ đợi.
Đợi Từ Thanh Phàm và mọi người đi ra đến cửa của Trường Xuân Cư, phát hiện mấy mươi lão nhân đạp trên đám mây dừng ở trên trời trước cửa của Trường Xuân Cư, những lão nhân này mặc dù đầu tóc bạc trắng, nhưng mỗi người đều tỏ ra uy thế bất phàm, hiển nhiên toàn bộ đều là đại cao thủ đã tiến vào Kết Đan kỳ. ở trong nhóm cao thủ này, hai lão nhân đứng trước nhất tỏ ra nổi trội nhất. không chỉ là vì bọn họ đứng trước nhất, mà bởi vì khí thế trên người của hai lão nhân này rõ ràng cao hơn người khác một bậc.
Trong hai lão nhân này, lão nhân mặc trường bào màu vàng đầu đầy tóc bạc, mặt hiền từ. nhưng ánh mắt phiêu hốt làm cho người ta căn bản không thể thấy được ý nghĩ thật sự của ông ta. Cây phất trần trong tay của ông ta lại không ăn nhập với thân phận của người tu tiên, tỏ ra đặc biệt nổi bật. mà lão nhân mặc áo bào màu đen khác lại có vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như băng bắn ra, là cho người ta không dám đối diện ánh mắt với lão.
Thông qua sự giới thiệu lén lút Nhạc Thanh Nho, Từ Thanh Phàm biết rằng hai người này là chưởng môn Trương Hoa Lăng và thái thượng hộ pháp Chưởng quản hình phạt Chu Hoa Hải của Cửu Hoa Môn. Hai người này địa vị rất cao trong Cửu Hoa Môn, công lực cao hơn Lục Hoa Nghiêm sư phụ của bọn họ.
Bởi vì Lục Hoa Nghiêm từ trước đến nay không nể chút mặt mũi nào cho chưởng môn Cửu Hoa Môn, môn hạ đệ tử cũng vẻn vẹn là tu luyện với chính mình, cũng không có giống như các đệ tử hàng chữ “Thanh” khác thường xuyên ở trong Cửu Hoa Môn quản lý công việc trong cốc, thậm chí ngay cả Trường Xuân Cư cũng rất ít ra ngoài. Cho nên Từ Thanh Phàm và Nam Cung Thanh Nho vẫn là lần đầy tiên nhìn thấy những hộ pháp, trưởng lão, và chưởng môn đức cao vọng trọng của Cửu Hoa Môn.
Ngay khi đám người Từ Thanh Phàm đứng ở cửa khom người chào đón, những lão nhân này cũng theo sự chỉ đạo của Trương Hoa Lăng và Chu Hoa Hải hạ từ đám mây xuống.
“Không cần đa lễ.” Trương Hoa Lăng nói với đám người Từ Thanh Phàm, trong lời nói vẻ mặt tỏ ra rất thông cảm với cái chết đột ngột và nỗi đau thương tột cùng này : “Chúng ta những lão già này là đến nhìn mặt sư phụ ngươi lần cuối cùng.”
Vừa nói, Liền đem theo các vị trưởng lão đi vào trong sảnh đường của Trường Xuân Cư.
Sau khi vào Sảnh Đường của Trường Xuân Cư, Trương Hoa Lăng đầu tiên là kinh ngạc chắp tay nói với Tiêu Hoa Triết : “Không ngờ Tiêu sư huynh lại đến trước một bước.”
“Người nhàn rỗi không quyền không chức như ta đương nhiên không mang nặng trọng trách như chưởng môn sư đệ ngươi. Không cần tiền hô hậu ủng, một mình thuận tiện, tất nhiên đến trước một bước rồi.” Tiêu Hoa Triết thản nhiên đáp. Hình như ông ta đối với người chưởng môn của Cửu Hoa Môn này có nhiều bất mãn, trong lời nói mang theo sự châm chọc nồng đậm.
“Để Tiêu sư huynh chê cười rồi.” Trương Hoa Lăng đối mặt với sự châm chọc của Tiêu Hoa Triết lại không có chút nào giận dữ, chỉ thản nhiên cười một cái liền đi đến trước hương án của Lục Hoa Nghiêm. Nhưng Chu Hoa Hải bên cạnh lại là lạnh lùng hừ một tiếng, âm thanh giống như thần thái uy nghiêm to lớn của hắn, nghĩ đến âm thanh “Chưởng môn nhân đến” vang lên vừa rồi hẳn là từ trong miệng người này phát ra.
Trương Hoa Lăng sau khi đến trước hương án, lại lạy linh vị của Lục Hoa Nghiêm ba lạy, vẻ mặt bi thương than thở : “Lục sư huynh người sao lại bỏ đi như vậy, từ nay về sau Cửu Hoa Môn thiếu một cao thủ thực lực xuất chúng rồi, càng ít đi một tiền bối đực cao vọng trọng rồi. để cho ta người làm chưởng môn này, thực sự là trong lòng rất bi ai. Ít một người cao thủ giống như Lục sư huynh dạng này tọa trấn, cũng làm cho Cửu Hoa Môn càng khó khắn.”
Nói đến chỗ sâu sắc, Trương Hoa Lăng thậm chí còn nhỏ mấy giọt lệ, vẻ mặt tỏ ra vô cùng thương tâm.
“Chưởng môn sư huynh, người cũng đừng quá đau lòng, mặc dù ít đi một cao thủ như Lục sư huynh, nhưng ta tin tưởng Cửu Hoa Môn dưới sự dẫn dắt của chưởng môn sư huynh, nhất định sẽ đi đến con đường tươi sáng.” Nhìn thấy bộ dáng đau lòng của Trương Hoa Lăng, Chu Hoa Hải ở bên cạnh vội vàng an ủi.
Trương Hoa Lăng nghe được lời an ủi của Chu Hoa Hải chỉ nhẹ nhàng than thở một chút, cũng không nói nhiều nữa.
Tiếp theo đám người Chu Hoa Hải bắt đầu lần lượt bái tế linh vị của Lục Hoa Nghiêm, Nhạc Thanh Nho, Từ Thanh Phàm, Nam Cung Thanh Sơn ba người quỳ xuống trước quan tài, lầy thân phận đệ tử cúi lạy đáp lễ.
Về phần Tiêu Hoa Triết, lại sau khi Trương Hoa Lăng đến không lâu liền hừ lạnh một tiếng phất tay áo rời đi, hình như rất không muốn ở cùng một chỗ với Trương Hoa Lăng.
Nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Hoa Triết trong lòng Từ Thanh Phàm không khỏi có chút kỳ quái, hắn cảm thấy con người của Trương Hoa Lăng này rất tốt, đối với sư phụ của mình cũng rất tôn trọng, lại không biết vì sao mà sư bá Tiêu Hoa Triết lại có cách nhìn như không quen biết vậy.
Sau khi bái tế xong, đám người Trương Hoa Lăng cũng không lập tức rời đi, mà là lần lượt ngồi xuống các vị trí, hình như còn có chuyện gì phải giải quyết. mà đám người Từ Thanh Phàm lại cung kính đứng một bên, đợi chưởng môn nhân giáo huấn.
“Nhớ đến năm nào ta cùng sư phụ của các ngươi cùng học nghệ, ta nhập môn sau sư phụ các ngươi 40 năm, lúc đo nhận được rất nhiều sự chiếu cố của Lục sư huynh, tình cảnh lúc đó đến bây giờ nhớ lại vẫn rõ ràng như ở trước mắt vậy. không ngờ bây giờ cảnh còn mà người thì đã mất, ngay cả người có thiên tư trác tuyệt như sư huynh cũng không địch lại thiên mệnh, ài……” Trương Hoa Lăng trầm tư một chút, đối với ba người Từ Thanh Phàm từ từ thở than.
“Xin chưởng môn sư thúc chớ đau buồn.” nghe được sự cảm thán của Trương Hoa Lăng, hảo cảm của đám người Từ Thanh Phàm đối với ông ta lại tăng thêm một tầng, vội vàng an ủi.
“Sau khi sư phụ các người mất rồi, có lưu lại di vật gì không?” Trương Hoa Lăng nghe được lời an ủi của đám người Từ Thanh Phàm cũng không có nói gì cả, mà đột nhiên hỏi.
“Thưa chưởng môn sư thúc, những đồ vật lúc sư phụ còn sống thường dùng chúng đệ tử đã sắp xếp lại rồi. đợi sau khi qua thất tuần của sư phụ, sẽ chôn cùng với sư phụ.” Nhạc Thanh Nho sau khi nghe câu hỏi của chương môn, vội vàng cung kính đáp.
“Mang ra đây ta xem một chút đi, nhìn vật nhớ người a.” Trương Hoa Lăng nói.
“Vâng, xin chưởng môn sư thúc và các vị trưởng bối đi theo đệ tử.” Nhạc Thanh Nho căn bản không có suy nghĩ gì nhiều, vội vàng mang mọi người đến phòng của Lục Hoa Nghiêm.
Vật còn người đã mất, đây là điều Từ Thanh Phàm cảm nhận được trực tiếp khi lần cuối cùng đến phòng của Lục Hoa Nghiêm. Hắn còn có thể nhớ rõ Lục Hoa Nghiêm đã dạy bảo hắn nghiêm túc, sâu đậm như thế nào ở trong căn phòng này, cũng là ở trong căn phòng này hắn nhận được “Khô Vinh Thước”, nhưng căn phòng vẫn như cũ, người lại không còn nữa.
Di vật của Lục Hoa Nghiêm đều được Nhạc Thanh Nho thu thập cẩn thận lại, để lên trên giường Lục Hoa Nghiêm. Đầy đủ các loại, có những vật phẩm thường dùng trong cuộc sống mà lúc còn sống Lục Hoa Nghiêm quen sử dụng, ví dụ như bộ ấm chén dùng để uống trà bằng đất sét; còn có một số pháp khí khi Lục Hoa Nghiêm còn sống bắt đầu tu luyện và thu thập, ví dụ như “Ba Trượng Thanh Lăng” mà lúc đầu dùng để trói buộc Sơn Tinh Mộc Quái cứu Từ Thanh Phàm, sau khi tập hợp đông đảo pháp khí lại một chỗ, phát tán ra các loại quang mang và linh khí nồng đậm, làm cho người ta nhìn thấy không khỏi có một chút cảm giác choáng váng.
Sau khi nhìn thấy di vật của Lục Hoa Nghiêm, Trương Hoa Lăng đầu tiên là than thở một tiếng, tiếp theo tay áo phất lên, sau đó chỉ thấy các loại pháp khí trong di vật của Lục Hoa Nghiêm trong nháy mắt toàn bộ bị thu vào trong ống tay áo của ông ta.
“Chưởng môn sư thúc, người làm gì vậy?” Nhìn thấy pháp khí của sư phụ mình lúc còn sống trong chớp mắt toàn bộ bị Trương Hoa Lăng thu mất, Từ Thanh Phàm kinh ngạc giận dữ hỏi.
“Hỗn xược!!! Chưởng môn sư huynh muốn làm cái gì còn cần phải bẩm báo với ngươi tên đệ tử chỉ đạt đến Tích Cốc kỳ sao?” Chu Hoa Hải nhìn thấy Từ Thanh Phàm vô lễ với chưởng môn như thế trong lòng đại nộ, to tiếng quát. Trong âm thanh mang theo linh khí mạnh mẽ, không ngừng vang vọng khắp căn phòng của Lục Hoa Nghiêm, Từ Thanh Phàm chấn động toàn thân máu huyết bốc lên, suýt chút nữa bị trọng thương, dưới âm thanh uy nghiêm hùng hậu, Từ Thanh Phàm thậm chí cảm thấy căn phòng đều bị chấn động run nhè nhẹ.
Chu Hoa Hải này không hổ là thái thượng hộ pháp của Cửu Hoa Môn, công lực thông huyền, vẻn vẹn chỉ một câu nói, lại có uy lực như thế!
Trương Hoa Lăng đầu tiên là khoát tay, ngăn cản Chu Hoa Hải đang oán khí xung thiên tiếp tục nói lại. sau đó giọng hòa hoãn nói với Từ Thanh Phàm : “Ai………… bây giờ thực lực của Cửu Hoa Môn đã không như trước nữa, kẻ địch cường đại vây quanh hư thực khó phân biệt, bây giờ lại thiếu đi một cao thủ như Lục sư huynh, thật khó khăn hơn. Những pháp khí này đều là những thứ đắc ý của Lục sư huynh bao nhiêu năm qua trở lại đây, cùng chôn với Lục sư huynh, còn không bằng vì Cửu Hoa Môn phát huy nhiều hơn những điều có ích, nghĩ đến Lục sư huynh ở dưới cửu tuyền biết được ta làm như vậy cũng sẽ cảm thấy được an ủi sao.”
Sau khi nghe được lời của Trương Hoa Lăng, Từ Thanh Phàm còn muốn nói gì nữa, nhưng bị Nhạc Thanh Hoa ở sau lưng kéo lại một cái. Từ Thanh Phàm không tranh hơn thua thiệt nữa cũng không phải là vì Nhạc Thanh Nho ngăn cản, mà là hắn đã ý thức được lấy thân phận của bản thân bây giờ, bất luận nói cái gì nữa, cũng đều không thể ngăn cản sự tình xảy ra.
Trương Hoa Lăng đạt được toàn bộ pháp khí lúc còn sống của Lục Hoa Nghiêm cũng không lộ ra chút gì gọi là đắc ý cả, mà hoàn toàn giống với bộ dạng bi thương đau khổ ban đầu, hình như còn vì sự ra đi của Lục Hoa Nghiêm mà đau lòng, nhưng Từ Thanh Phàm bây giờ lại bất luận như thế nào cũng không thể có hảo cảm với ông ta được nữa.
Cuối cùng, Trương Hoa Lăng sau khi đạt được mục đích liền mang theo mọi người rời khỏi đây. Lúc sắp đi ông ta dường như là đột nhiên nhớ đến cái gì vậy, nói với ba người Từ Thanh Phàm đang cung kính đứng sau lưng : “Bây giờ Lục sư huynh đã mất đi rồi, Lục sư huynh lúc còn sống cùng với ba người đệ tử các ngươi, độc chiếm Trường Xuân Cư này hình như có chút không ổn, vả lại Lục sư huynh đã mất rồi, không có sự chỉ đạo của trưởng bối cũng sẽ có khó khăn cho việc tu luyện của các ngươi. Thế này đi, Trường Xuân Cư này từ nay về sau giao cho Hứa sư đệ quản lý, Hứa sư đệ vừa khéo cũng là môn hạ đệ tử đông đảo, động phủ cũ cũng quá nhỏ rồi, tu luyện bình thường có rất nhiều điểm không tiện. mà ba người các ngươi cũng chuyển bái đến chỗ Hứa sư đệ mà tu luyện đi.”
Nghe Trương Hoa Lăng nói những lời như thế, trong chớp mắt ba người Từ Thanh Phàm đều ngẩn người ra. Sư phụ vừa mới chết không được một ngày, người chưởng môn này bắt đầu cướp đoạt di sản rồi? không chỉ lấy toàn bộ pháp khí lúc còn sống của sư phụ, bây giờ muốn lấy luôn chỗ ở của sư phụ lúc còn sống, còn muốn bảo đệ tử của ông ấy chuyển bái người khác?
“Xin tuân theo mệnh lệnh của chưởng môn sư huynh.” Một lão nhân lùn và béo từ trong đám người trưởng lão sau lưng Trương Hoa Lăng đi ra, cung kính nói với Trương Hoa Lăng, vẻ mặt mang theo sự vui mừng không thể ngăn được.
“Ba người đệ tử này của Lục sư huynh từ này bái làm môn hạ của ngươi, ngươi nhất định phải dạy dỗ thật tốt, tranh thủ làm cho bọn họ……”
“Chưởng môn sư thúc, đệ tử có việc muốn bẩm báo.” Ngay khi Trương Hoa Lăng đang nói chuyện với Hứa trưởng lão kia, Từ Thanh Phàm lại đột nhiên quỳ xuống đất lớn tiếng nói.
Ngay cả thần kinh của Từ Thanh Phàm trước nay luôn thản nhiên, bây giờ cũng bị Trương Hoa Nghiêm làm một loạt chuyện làm cho giận dữ, chỉ là hắn biết rõ bản thân không có năng lực thay đổi cái gì cả, cho nên âm thanh giọng nói vẫn rất bình tĩnh. Chỉ có hai tay không ngừng run rẩy có thể nói rõ trong lòng hắn hiện giờ tức giận oán hận kích động như thế nào.
“Ồ? Ngươi có việc gì muốn nói thì nói đi, nể mặt mũi của Lục sư huynh quá cố, ta nhất định sẽ giúp ngươi mãn nguyện.” Trương Hoa Lăng nhìn Từ Thanh Phàm rồi nhẹ nhàng cười nói.
“Đầu tiên, sư phụ của vãn bối thất tuần chưa qua, vẫn xin chưởng môn sư thúc, người đợi sau khi thất tuần của sư phụ qua rồi lại thu hồi Trường Xuân Cư, cũng làm cho sư phụ yên lòng một chút.” khi Từ Thanh Phàm nói, có hết sức khống chế vẻ mặt của mình đừng tỏ ra tức giận, bây giờ tất cả đều lấy thất tuần của sư phụ làm quan trọng, nếu như chọc giận chưởng môn, làm cho quan tài sư phụ hôm nay phải dọn đi, thế thì Từ Thanh Phàm thật sự không có mặt mũi nào mà gặp sư phụ nơi cửu tuyền nữa rồi.
“Điều này là đương nhiên, tất cả lấy người chết làm chủ.” Trương Hoa Lăng sau khi nghe được lời của Từ Thanh Phàm, cũng không có tức giận gì, mà quả quyết nói.
“Ngoài ra chính là, cổ nhân có câu, một ngày làm thầy, suốt đời làm cha. Thiên hạ nào có chuyện giữa đường đổi sư phụ? Cho nên xin chưởng môn sư thúc thu hồi ý kiến, đời này của đệ tử chó một sư phụ là đủ rồi, không muốn bái người khác nữa.” Từ Thanh Phàm kiên định nói.
“Ồ? Ngươi nghĩ kỹ chưa, nếu trong tu luyện không có sư chỉ đạo của trưởng bối, muốn tăng tiến thì khó vô cùng, ta làm tất cả việc này đều là nghĩ vì các ngươi thôi.” Nghe được lời của Từ Thanh Phàm, Trương Hoa Lăng đầu tiên là sững người một lát, sau đó nhìn chằm chằm vào Từ Thanh Phàm, lời nói nghiêm túc, cũng không biết là Từ Thanh Phàm cảm giác sai hay không, hắn rõ ràng cảm giác được vẻ mặt của Trương Hoa Lăng mang theo một chút tán thưởng.
“Đệ tử đã nghĩ kỹ rồi, vẫn xin chưởng môn sư thúc thu hồi mệnh lệnh.”
“Hai người các ngươi cũng là nghĩ như vậy sao?” ánh mắt của Trương Hoa Lăng nhìn Nhạc Thanh Nho và Nam Cung Thanh Sơn hỏi.
“Cách nghĩ của đệ từ giống với Từ sư đệ.” Nhạc Thanh Nho không chút do dự trả lời.
“Đệ tử bằng lòng bái Hứa trưởng lão làm sư phụ.” Nam Cung Thanh Sơn cũng không có cùng với hai người sư huynh của mình cùng tiến cùng thối, thậm chí không có nhìn hai người kia cái nào, mà khom người với Trương Hoa Lăng nói luôn.
“Được rồi, mỗi người một chí hướng, ta cũng không miễn cưỡng các ngươi nữa. hai người các ngươi từ nay về sau tự chủ tu luyện đi.” Trương Hoa Lăng bất đắc dĩ nói với hai người Từ Thanh Phàm và Nhạc Thanh Nho, tiếp theo lại hương tới Nam Cung Thanh Sơn nói : “Ngươi từ nay về sau làm môn hạ của Hứa sư đệ mà tu luyện đi.”
Sau khi xử lý xong tất cả mọi việc, Trương Hoa Lăng lại dẫn một nhón các trưởng lão cao thủ, chân đạo đám mây, phá không bay đi. Khi đi, thần tình của hắn vẫn bi thương như cũ, nhưng Từ Thanh Phàm lại căn bản không thể nhìn thấy trong đó rốt cuộc có mấy phần chân thật, lại có mấy phần giả dối đây.
Chỉ là trước khi đi, Thái thượng hộ pháp Chu Hoa Hải sâu sắc nhìn Từ Thanh Phàm một cái, hình như muốn đem hình dáng của Từ Thanh Phàm ghi nhớ trong lòng, làm cho Từ Thanh Phàm trong lòng không khỏi ớn lạnh.