Tuy rằng bình thường Kim Trảm Nguyên thô lỗ nhưng cũng là trong thô có tỉ mỉ, sau khi nghe xong ngược lại dùng sức hôn xuống một góc nơi trán trơn mịn của Trương Thư Hạc, nói: “Bất quá chỉ là một ảo trận mà thôi, có gì khó lường, nếu tôi muốn cho nó biết thì biết, không muốn cho nó biết vậy thì sẽ không biết...” Trên thực tế, khi hắn hóa hình thì đã dùng thủ đoạn, người khác nhìn không thấy, hắc báo trời sinh đã có năng lực ẩn nấp, quả thật đúng theo như lời hắn, muốn cho mi nhìn thấy thì có thể thấy, không muốn cho mi thấy, thì dù mặt đối mặt cũng là trống không, câu này ngược lại cũng không phải nói khoác.
Nhìn Trương Thư Hạc hòa hoãn lại sắc mặt bởi vì hoan ái ban nãy mà đỏ ửng, không khỏi lại bổ sung, nói: “Tà đằng kia lúc này đang tiến hóa đến thời khắc mấu chốt, không bằng cậu với tôi sớm rời khỏi đi, tuy rằng ảo trận này bố trí không tệ, nhưng dựa vào thực lực của cậu với tôi muốn phá vỡ cũng không khó.”
Trương Thư Hạc nghe vậy nhất thời có chút kinh ngạc ngẩng đầu liếc nhìn hắc báo, thấy bộ dáng hắn lúc này trong gió lạnh còn trần truồng lõa thể, liền tránh ánh mắt đi, thoáng trầm ngưng. Hành vi của yêu tu này luôn là cả gan làm loạn, chỉ có thứ hắn muốn đụng vào hay không, không có thứ không dám đụng, nếu nói hắn coi rẻ toàn bộ mạt thế cũng không quá đáng, giờ này khắc này lại là lần đầu tiên có ý thối lui, chẳng lẽ ngay cả hắn cũng cảm thấy huyết đằng kia vướng tay chân?
“Vậy dựa theo cái nhìn của anh, nếu có thể phá vỡ ảo cảnh trước mắt, rồi bày đại trận, những người kia có thể có một đường sinh cơ hay không?”
Kim Trảm Nguyên sau khi nghe xong liền trực tiếp phủ định, “Cho dù là bản thể tà đằng đang trong tiến hóa suy yếu nhất, những người đó cũng chỉ có nước chịu chết. Đại trận? Hừ, bất quá cũng chỉ là chết sớm hơn hay muộn hơn mà thôi. Nói thật, trong những người đó ngoại trừ lão đầu kia, e rằng những người khác đều không chống nổi lực một kích của bản thể huyết đằng.”
Kỳ thực trong lòng Trương Thư Hạc cũng vô cùng hiểu rõ điều này, cái thứ huyết đằng đó không giống bình thường, nó là tà vật trời sinh có thể quần chiến, một cây sinh mười tay, chiến một người nó có thể lấy mười đấu một, chiến mười người thì nó cũng chỉ là một đối một, hơn nữa còn có năng lực đứt đuôi sống lại, tuy rằng nói nhân loại không thể chịu nổi một kích có chút khoa trương, thế nhưng không phải không có lý.
“Vậy nếu cộng thêm năng lực của hai người tôi với anh thì sao? Hỏa diễm của anh chắc hẳn là Tử Dương chân hỏa theo như lời Đạo gia đúng không? Tử Dương chân hỏa trời sinh chính là ngọn lửa chí dương, là khắc tinh của bất cứ tà vật nào trên thế gian, còn tốt hơn cả thiên lôi, như vậy còn chưa thể nắm chắc diệt sát được nó?” Trương Thư Hạc trầm mặc, thăm dò hỏi, mới vừa nói xong liền cảm nhận thấy ánh mắt Kim Trảm Nguyên đột nhiên nhìn về phía y, trong nháy mắt trở nên sắc bén.
Trương Thư Hạc ý thức được mình nói sai, nhất thời ngẩn ra, nhìn về phía Kim Trảm Nguyên, chỉ thấy ánh mắt hắn ban nãy còn có một chút ôn nhu, lúc này đã là một vùng băng giá. Kim Trảm Nguyên thống hận nhân loại không chỉ một ngày hai ngày, về phần vì sao không đồ sát nhân loại để trút oán khí, một là bởi vì người khiến hắn động tâm vừa vặn chính là một nhân loại, hai là hắn biết rõ nhân loại sớm muộn có một ngày cũng sẽ bị diệt toàn quân, hoàn toàn không cần hắn ra tay.
Ban nãy trong lòng hắn cũng có chút tính toán, chỉ khuyên bảo Trương Thư Hạc cùng rời đi, để toàn bộ những người đó táng mệnh nơi đây, đến lúc đó trời nam biển bắc mang theo người hắn nhớ thương, chỗ nào cũng đi được, mà lúc này Trương Thư Hạc lại vô ý thức lộ ra suy nghĩ muốn trợ giúp nhân loại một tay, điều này trong nháy mắt khiến hắn rốt cục ý thức được, cho dù bản thân đã từng thân mật khăng khít với người này cỡ nào, cũng không thay đổi được sự thực hắn không phải người, cũng không phải yêu.
Vật cạnh thiên trạch*, vật họp theo loài, lúc này trong trời đất chỉ còn một yêu tu là hắn, mà Trương Thư Hạc lại chưa hẳn bằng lòng theo hắn, ngược lại, có lẽ còn có thể quy hết tất cả sai lầm của nhân loại cho hắn, oán hắn không trợ giúp, lãnh huyết đến cực điểm, ngày sau sẽ cừu thị hắn vạn phần. (*Vật cạnh thiên trạch = loài vật cạnh tranh nhau, trời đất chọn lựa, kẻ thích nghi được với tự nhiên sẽ sống sót, có thể hiểu theo thuyết tiến hóa của Đác-uyn.)
Trương Thư Hạc biết dưới tình thế cấp bách nói chuyện có chút quá, nhất thời không biết bù đắp thế nào, chỉ đành đứng ở đó không động đậy. Mà ánh mắt Kim Trảm Nguyên nhìn y lấp lánh, máu đầu tim của Trương Thư Hạc vẫn còn trong ngực hắn, đương nhiên cũng rất rõ ràng chuyện y suy nghĩ, muốn hắn ra tay cứu những nhân loại đáng chết đó, thật sự là si tâm vọng tưởng. Thế nhưng nghĩ đến mình là yêu tu mở linh trí duy nhất trên thế gian này, tất cả còn lại đều là những dã thú ngu ngốc, loại cảm giác trống rỗng cô tịch không đồng bạn này, hắn lại không muốn để Trương Thư Hạc nếm trải nửa phần, quan trọng hơn là, quan hệ hai người thật vất vả mới hòa hoãn được, cũng không muốn lần thứ hai rơi trở lại khởi điểm. Không biết có phải bởi vì hóa hình, có bộ phận tình cảm của nhân loại hay không, mà càng cảm thấy cảm giác oán hận không thoải mái đến cực điểm, bị người mình để ý oán hận càng không dễ chịu.
Kế đó ánh mắt co lại, “hừ” lạnh một tiếng: “Nếu thừa dịp tà đằng kia vào thời khắc tiến hóa mấu chốt, đánh trọng thương nó, ngược lại có ba phần nắm chắc diệt sát được nó, thế nhưng cậu nghĩ rằng tôi sẽ giúp bọn họ sao?”
Trương Thư Hạc sau khi nghe xong trong lòng đã hiểu rõ, nhưng thấy ánh mắt biểu cảm của Kim Trảm Nguyên lại thoáng có chút xấu hổ, biết việc này không phải tuyệt đối không thể được, còn phải xem tâm tình của yêu tu này, chậm rãi hỏi: “Ba phần nắm chắc có phải quá thấp hay không?”
Kim Trảm Nguyên nghe vậy xoay ánh mắt, buông Trương Thư Hạc ra, nhìn y từ trên cao xuống: “Cậu cho rằng bản thể của tà đằng kia là thứ gì? Nó ẩn núp dưới mặt đất cắn nuốt âm khí nghìn vạn năm, hiện giờ lại tập trung tinh huyết của hàng tỉ người vào một thể, tôi bất quá chỉ dung hợp được tinh huyết của yêu thú thượng cổ, cộng thêm một chút máu chân long với Tử Dương chân hỏa biến dị mới có thể miễn cưỡng chống lại nó được một chút. Bất kể là thời kì thượng cổ hay hiện tại, chưa từng có chiến đấu không dính máu, đối thủ ngang bằng đánh nhau, cái giá phải trả vượt quá sức tưởng tượng của cậu, tựa như lời của nhân loại các cậu, thiên hạ không có bữa cơm trưa miễn phí, muốn nhận được thứ gì thì phải trả thứ giá trị ngang nhau trao đổi, nếu muốn diệt sát đối thủ, thì phải chuẩn bị tâm lý sẽ tiêu vong khỏi thế gian này... Ý của cậu là muốn tôi cứu bọn họ sao?”
Bạn đang �
Nghe thấy vậy, lời nói vốn muốn thốt ra miệng của Trương Thư Hạc tắc nghẹn, ánh mắt quét về phía lửa trại xa xa, trong con ngươi lấp lánh từng đốm ánh lửa, kế đó quay đầu nói: “Tôi đương nhiên biết chuyến này có nguy hiểm, nhưng anh cũng từng nói, lúc này là thời khắc bản thể huyết đằng suy yếu nhất, nếu bỏ mặc nó thành công tiến hóa, không thể nghi ngờ đã lưu lại phiền phức cực lớn cho chúng ta, về sau nếu muốn tìm cơ hội như vậy nữa thì đã khó càng thêm khó. Lúc này anh không động đến nó, chưa hẳn ngày sau nó không động đến anh, sợ rằng không biết lúc nào tai hoạ ngầm này sẽ nổ tung phía sau chúng ta. Thế nhưng nếu trừ bỏ được nó, chỉ còn lại nhân loại nho nhỏ, đối với người tu đạo chúng ta mà nói, căn bản không có bất kỳ tính nguy hiểm nào, chung quy tốt hơn so với tà đằng kia ở lại trên đời, đến lúc đó thế giới không còn núi xanh nước biếc nữa, cũng không còn hoàn cảnh tốt để an tâm tu đạo.”
Trương Thư Hạc nói đều có đạo lý của mình, thế nhưng nghe vào trong tai Kim Trảm Nguyên thì từng câu từng chữ đều là ngôn ngữ muốn cứu nhân loại, không khỏi khiến hắn tức giận ngùn ngụt. Trong lòng người này vĩnh viễn đều đặt hắn ở vị trí thấp nhất, cho dù biết rõ phía trước là lồng giam sinh tử, cũng không có nửa câu thương tiếc cho hắn, thật sự là lãnh tình đến cực điểm.
Kim Trảm Nguyên cưỡng chế tức giận trong lòng, thanh âm cực kỳ lạnh giá, nói: “Muốn tôi đấu với tà đằng kia cũng được, nhưng có điều kiện, một khi tôi diệt sát được tà đằng, vậy về sau cậu nhất định phải theo tôi ẩn cư rời xa nhân loại, cũng không được nói với tôi nửa chữ không nào nữa!”
Trương Thư Hạc ngược lại không ngờ yêu tu này thống khoái đáp ứng như thế, kế đó nghĩ lại, rời xa nhân loại ẩn cư không khó, tu đạo vốn đã thích thanh tĩnh không người quấy rầy. Không cho nói nửa chữ không? Vậy cũng rất dễ, không nói chữ không vậy nói NO là được rồi, Trung văn bác đại tinh thâm, lời phủ định chưa hẳn chỉ có một chữ không có thể biểu đạt.
Kế đó liền “Ừ” một tiếng, sợ chậm trễ Kim Trảm Nguyên sẽ tạm thời đổi ý, thấy sắc mặt hắn không dễ coi, vừa muốn an ủi hắn: Tuyệt không phải chỉ có một mình hắn chiến đấu, còn có y ở phía sau. Lúc này xa xa chợt truyền đến tiếng rối loạn, nhất thời biến sắc, “Không tốt, có phải huyết đằng kia đã ra tay rồi không?”
Khi chạy về doanh địa, chỉ thấy tràng diện chỉ còn lại hơn hai mươi người, nhìn kỹ là Lưu Hải và đội viên của cậu ta, từng người đang hết nhìn đông tới nhìn tây, thấy Trương Thư Hạc trở về, nhất thời ngoắc: “Trương ca, anh rốt cục đã trở về, ban nãy Khâu động chủ hạ lệnh người của chín đội đến dưới chân núi trong thôn tập hợp, mới vừa đi hai phút, chúng ta cũng nhanh nhanh đuổi theo đi.”
Trương Thư Hạc gật gật đầu, nhìn kim điêu xoay quanh trên không, nâng bước chân, nói: “Ừ, đã biết, đi thôi.” Nhưng trong lòng lại nghi hoặc nghĩ: Vì sao Khâu động chủ đột nhiên bắt đầu triệu tập nhân mã đến dưới chân núi? Chẳng lẽ ông ta đã phát hiện ra điều gì?
Mà Trương Thư Hạc không thể biết được là, khi y rời khỏi không bao lâu, Khâu động chủ liên tiếp xem thiên tượng, đột nhiên phát hiện chỗ không ổn, người bình thường đương nhiên sẽ không phát hiện được gì, nhưng Khâu động chủ nghiên cứu tinh tượng đã vài thập niên, tuy rằng không thể nói rõ như lòng bàn tay, nhưng cực kỳ rõ ràng quỹ tích sao trời di chuyển.
Lúc này đang là giữa đêm sâu, ông đoán chừng khoảng gần bốn năm giờ, ánh sao đầy trời lại vẫn còn như lần đầu tiên ông thấy, không có nửa phần biến hóa, sao trời đều có quỹ tích và biến hóa, vị trí những ngôi sao chính đại biểu cho biến cố của sự việc, cũng đi lại dựa theo quỹ tích nhất định, nếu không có hai mươi năm tinh lực nghiên cứu, thì không cách nào suy xét ra được môn đạo, có thể nói là bác đại tinh thâm. Thế nhưng đêm nay lại quỷ dị vô cùng, vạn sao không di chuyển, điều này giống như hết thảy xe lửa đều dừng trên tuyến đường vốn đi lại không hề nhúc nhích, khiến Khâu động chủ từ sự trấn định lúc đầu, đến đứng dậy ngẩng đầu nhìn lúc sau.
Kế đó lại bắt đầu không ngừng kiểm tra la bàn, rồi bấm đốt ngón tay, nửa ngày sau rốt cuộc mắt trợn tròn, hít ngược một hơi khí lạnh, đứng bật dậy, khiến hai vị đạo trưởng ngồi bên cạnh kinh hách nhảy dựng, kế đó liền hạ lệnh, kêu tất cả mọi người lập tức xuống núi đến chỗ cửa thôn tập hợp.
Đợi đến khi Trương Thư Hạc với Lưu Hải chạy tới, Lưu đạo trưởng của tiểu đội thứ năm đã sốt ruột đến độ xoay quanh tại chỗ, trông thấy Trương Thư Hạc liền chửi ầm lên một trận, thấy y ngay cả ánh mắt cũng không cho gã nửa phần, lại càng tức giận đến mức thổi râu trừng mắt, thầm nghĩ, nhóc con, đợi lát nữa cho mi đẹp mặt, tiếp theo liền bắt đầu vội vội vàng vàng bố trận.
Khâu đạo trưởng là người xuống núi sớm nhất, ông dừng lại ở cửa thôn, kêu người ta cắm lên mặt đất mấy cọc gỗ đào, kế đó sai người rải một số vật huyết sát dưới cọc, rồi bắt đầu đi theo bước tiến cổ quái xung quanh cọc như vu bà nông thôn.
Rất nhiều người đều cho rằng mấy bà đồng nhảy của nông thôn đều là kẻ điên, nhảy chả ra cái gì, khẳng định là giả điên giả dại gạt tiền người ta, trên thực tế thì căn bản không phải, xem náo nhiệt đều chỉ là thường dân, chỉ có người hiểu nghiệp vụ mới có thể nhìn ra được môn đạo. Tuy rằng động tác bước chân của các bà đều điên dại cực kỳ quái dị, không hợp với lẽ thường, nhưng kỳ thực đó là đi dựa theo vị trí Bát Quái thiên địa, đều có quy luật khả thi nhất định, chính bởi vì có quy luật có điểm dừng chân, cho nên mới không thể như bước chân của người bình thường, thường thường cần vặn thân thể mới có thể bước lên được điểm đó, mà bước chân như người điên đó, được rất nhiều người cùng nghề xưng là bước Âm Dương.
Bước Âm Dương, nghe tên thì đã biết là câu thông với thiên địa âm dương, chiêu hồn ngự quỷ, nhưng kỳ thực đó chỉ là một loại trong số những tác dụng của nó mà thôi. Trương Thư Hạc nhìn chằm chằm động tác lượn theo cọc của Khâu động chủ, sau mấy lần liền hiểu được, có lẽ Khâu động chủ không phải đang chiêu ác quỷ gì đi ra để chống cự với huyết đằng, mà đang thi triển một loại cấm thuật tiêu hao thọ nguyên của người thi thuật trong khoảng thời gian ngắn, loại cấm thuật giảm thọ này có thể nói là loại bá đạo nhất, đồng dạng thì uy lực được thi triển ra cũng cực kỳ khả quan.
Hai đạo trưởng còn lại cũng đứng định ở vị trí trái phải phía sau Khâu động chủ, bắt đầu tung mấy tấm phù đã được chuẩn bị lên không trung, lấy mấy thanh kiếm gỗ đào đóng trên mặt đất, tiếp theo bắt đầu từ khi Khâu động chủ phun ra tinh huyết trong miệng, hai đạo trưởng cũng cắt rách ngón tay theo, rải lên giấy phù trước người.
Trông vị trí đứng của ba đạo trưởng, hẳn là trận pháp Vạn Vật Bất Tức, lấy một sinh hai, hai sinh ba, rồi ba sinh vạn vật... Ngay khi Trương Thư Hạc đánh giá nhập thần, đột nhiên bị người bên cạnh dùng lực đẩy.
“Ai cho mi đứng ở đây, cút ngay!”