Trong đó có một căn có sự khác biệt rõ ràng với những căn khác, khoảng sân phía trước rất lớn, tuy trước cửa không có máy xay bột như Ngụy lão đầu nói, nhưng vẻ ngoài xem ra có năm phần tương tự.
Sau khi Ngụy lão đầu nhìn xong, nói: “Đúng đúng đúng, chính là nơi đó, đều đã hơn mười năm, lá cờ màu trên nhà đó thế mà còn chưa bị lấy xuống...”
Lưu Hải nghe thấy có lương thực, nhất thời chà chà tay, nhịn không được nói: “Trương ca, không bằng chúng ta đến đó xem đi, nói không chừng trong kho lương vẫn còn thức ăn, các loại thóc gạo để hai năm hẳn vẫn còn ăn được.”
Lúc này Trương Thư Hạc vừa lái xe, tay trái vừa lấy ra chiếc la bàn cỡ bằng bàn tay từ không gian hạt đào. Dưới tình huống bốn phương tám hướng đều là tang thi hiện tại, kim đồng hồ la bàn sẽ lựa chọn dừng lại ở phương hướng nhiều tang thi nhất.
Y cúi đầu nhìn, kim đồng hồ vừa vặn chỉ thẳng phương hướng kho lương có lá cờ màu. Kế đó trở tay thu lại la bàn, cũng từ từ thả chậm tốc độ xe.
Đường mà xe đi hiện tại nằm chính giữa vùng nông thôn, hai bên đều là ruộng nước. Hiện tại trong ruộng khô cằn nửa giọt nước cũng không thấy, đất đai phì nhiêu đã từng khiến lương thực có năng suất cao đều hoang phế, chỉ mọc một tầng cỏ dại, vàng úa nằm rạp trên mặt đất.
Xuyên qua con đường này là có thể vào thôn, mấy người cũng gần như thấy được vị trí cổng chính.
Lời Lưu Hải vừa nói rất có đạo lý, e rằng trong kho lương vẫn còn có thức ăn, bởi vì một địa phương hẻo lánh giống như vậy, trừ phi chính phủ xuất động nhân mã đến đây kéo lương, nếu không người thường có mang đi cũng không được bao nhiêu.
Bất quá nhìn cửa thôn dường như tuyệt không có lượng lớn thi thể tang thi, nhà cửa cơ bản đều nguyên vẹn, tuy có vẻ hơi rách nát, nhưng tuyệt không phải bộ dáng khi bộ đội dùng hỏa dược tiêu diệt tang thi tạo thành.
Hơn nữa dưới tình huống hỗn loạn lúc đó, cho dù thu lương cũng sẽ chỉ thu trong tay những đại lý thương nghiệp lương thực, với một số kho lúa dự trữ trọng điểm của tỉnh thành, loại kho lương nhỏ sơn dã như thế này hẳn không đáng để quân đội xuất mã.
Vì vậy hẳn có sáu mươi phần trăm nắm chắc rằng trong kho lương có lương thực, đây cũng là nguyên nhân Trương Thư Hạc không lập tức chuyển đầu xe. Sẽ không phải luôn có được vận khí tốt để gặp được thôn có sản lượng lương thực giống như vậy, hơn nữa nếu muốn đến địa điểm đầu tiên trong tuyến đường trên bản đồ mục tiêu của y, nhất định phải đi ngang qua thôn này. Lấy lá cờ màu, không thể tránh miễn.
Bất quá khiến Trương Thư Hạc nghi hoặc chính là, hai bên đường tuyệt không có bao nhiêu tang thi. Ngụy lão đầu với Lưu Hải tựa lên cửa sổ phía trước không ngừng nhìn ra bên ngoài. Sau khi lái xe vào thôn, đập vào mắt trước hết chính là ba căn nhà nông ở một bên đường, trước cửa vẫn là đường đất, trồng đối diện là một vùng cây liễu, nghiêng ngả khô héo.
Ngụy lão đầu nhìn thấy ba căn nhà kia, nhất thời nói: “Tuy đã thay ngói đỏ, nhưng ông vẫn nhớ rõ chính là căn ở chính giữa kia, hơn mười năm trước, ông với mấy đồng sự trong tỉnh đã dừng chân ở nhà đó, lão Cố rất nhiệt tình chiêu đãi bọn ông. Aiz, chẳng qua hiện tại đến đã hoàn toàn không còn dáng vẻ năm xưa.”
Ngụy lão đầu thì tưởng nhớ, Lưu Hải lại nghi hoặc hỏi: “Trương ca, thế nào dừng lại? Không phải chúng ta muốn đi kho lương sao?”
Trương Thư Hạc lại lấy ra hai tấm liễm khí phù từ trong quần áo, vốn muốn cho bọn họ trước khi xuất phát, chẳng qua chung cư sụp bất ngờ, nhất thời chưa kịp, lúc này nhớ tới, ném cho mỗi người một tấm.
Ngụy lão đầu với Lưu Hải vội vàng đón lấy trong tay.
“Đặt phù sát người, có thể thu liễm hơi thở, nếu cảm thấy phù phát nóng thì cứ xin thêm tấm nữa...”
Hai người nghe vậy lập tức luống cuống tay chân tìm chỗ để trên người.
“Đường trong thôn hẹp, không thích hợp xe thông hành, chúng ta xuống xe nghỉ ngơi một chút trước, qua một hồi rồi hẵng vào thôn xem xem.”
Hai người nghĩ thấy cũng có đạo lý, vì vậy đều xuống xe, mà Trương Thư Hạc lại vuốt ve hắc báo đang không vui, vươn tay lấy ra một nắm châu đỏ từ không gian để ở lòng bàn tay đưa đến bên miệng nó. Không vui thì không vui, Trương Thư Hạc lấy ra đồ ăn, nó ngược lại một chút cũng không khách khí cuốn hết vào miệng không để thừa, tuy rằng nó rất muốn cuốn cái tay dường như còn trông ngon hơn so với châu đỏ kia vào miệng ăn xem sao, bất quá ngẫm lại, không có tay thì không thể nấu thịt cho nó, nên cũng đành thôi, nhưng mắt tím lại đổi thành nhìn chằm chằm tay y, có chút thèm nhỏ dãi liếm liếm đầu lưỡi.
Trương Thư Hạc thu tay, lấy khăn giấy lau lau nước miếng ẩm dính nơi lòng bàn tay, sau đó giống như vô ý nói câu: “Xuống xe đi, thức ăn trong thôn đều là của mi...”
Những lời này vừa được nói xong, vành tai của hắc báo nhất thời động động, đuôi bắt đầu hưng phấn đập nệm ghế, đã thành công dời đi được lực chú ý của nó, kế đó vội vã chuyển thân, thuần thục dùng chân đẩy mở cửa xe xông ra. Lúc này Trương Thư Hạc lau khô tay xong, sau khi đốt xong khăn giấy ở bên trong xe, cũng xuống theo, đóng cửa xe, tay trái nhấn một cái trên đỉnh xe, lập tức thu toàn bộ xe vào trong không gian.
Ngụy lão đầu với Lưu Hải đang dạo quanh phụ cận cửa thôn, trước hết kéo ra cánh cửa sắt của căn nhà chính giữa, không có tiếng chó kêu, bởi vì chó đã chết đói, trong chuồng heo gà cái gì cũng không có. Vốn tưởng rằng trong nhà sẽ gặp phải tang thi, kết quả Lưu Hải với Ngụy lão đầu nhìn trước sau trong nhà một lượt, cũng không thấy nửa con. Trương Thư Hạc vào nhà sau đó.
Chợt nghe thấy tiếng nói mang theo sự kích động hưng phấn của Lưu Hải: “Trương ca, mau đến xem, có lương thực...”
Nhà cửa trong thôn đại thể là kết cấu nhà cũ xưa, loại kết cấu này cửa sổ tương đối nhỏ, hơn nữa vị trí cao, gian nhà so ra khá lớn, ánh sáng tối hơn một chút, theo phong thuỷ mà nói, loại kết cấu này là bố cục canh giữ, người sống trong loại nhà này, sẽ chịu kết cấu của nhà cửa ảnh hưởng, cần kiệm coi sóc nhà cửa, đây cũng là nguyên nhân vì sao trong tay đại đa số người thôn quê đều sẽ có vài thứ được tích góp, bất kể là tiền hay lương thực.
So sánh ra người trong đô thị hiện đại lại vừa vặn tương phản, kiểu dáng những căn hộ thời gần đây đại thể đều là cửa sổ lớn mà vị trí thấp, tuy có vẻ sáng rộng mỹ quan, nhưng chịu kết cấu hạn chế, tài vật đến nhanh đi cũng nhanh, dùng tiền như nước chảy, thông thường trong tay không có đồ tích góp, thậm chí đại đa số còn tiêu tiền ngày mai. Vì vậy khi sống trong chung cư, Trương Thư Hạc chưa từng nghĩ sẽ đi lục soát những căn hộ khác, bởi vì y biết sẽ không có kinh hỉ quá lớn ở phương diện ăn.
Theo thanh âm, Trương Thư Hạc nhấc chân rảo bước vào nhà, chỉ thấy trên hố đất trong nhà chất hơn mười bao tải to đã được khâu miệng túi, cao chừng hơn nửa người. Lưu Hải đã mở ra một túi, bên trong là gạo trắng bóng, tuy đã để hai năm không còn tươi, nhưng đối với người ở mạt thế thiếu thốn lương thực mà nói, đều có lực mê hoặc vô cùng.
Lưu Hải hưng phấn liên tục mở ra mấy túi, ngoại trừ hai bao tải đã xát vỏ, còn lại đều là thóc chưa xát vỏ. Lưu Hải cầm một nắm nhìn nhìn, vẻ mặt đau khổ nói: “Thóc vẫn còn vỏ, phải ăn thế nào a.”
Ngụy lão đầu nhìn nhìn cười nói: “Không có việc gì, dùng cối xay đá nghiền một cái, loại bỏ vỏ là có thể ăn được rồi.”
Lúc này không sợ gạo có vỏ, chỉ sợ gạo không vỏ, tinh thần Lưu Hải rung lên lại bắt đầu mở túi khác. Không chỉ gạo, cao lương cũng có hai bao, sau đó là bắp với hạt kê bột mì vân vân.
Sau cùng, mấy thứ này Ngụy lão đầu với Lưu Hải mỗi người trữ một túi thóc có vỏ, một túi bắp với hạt cao lương, còn lại đều được Trương Thư Hạc thu vào không gian. Lúc này ba người mới quay về cửa, lục ra được chiếc chăn em bé từ trong phòng, trải trên mặt đất, cùng ngồi vây quanh trên thềm xi măng. Trương Thư Hạc lấy thức ăn ra, Lưu Hải thì hăng hái bừng bừng nói đến chuyện sau khi ăn cơm xong, cùng vào trong thôn thu thập thức ăn, Trương Thư Hạc không hề phản đối.
Từ thành S đến thành B, nếu như đi quốc lộ, một ngày đã đủ, nhưng hiện tại chỉ có thể vòng qua từ biên giới vùng ngoại thành, cự ly đó không phải dài hơn chỉ nhỏ tí tẹo. Địa phương hiện tại cách thành S gần, y ít nhiều còn biết đường, đường tiếp sau thì phải không ngừng mò mẫm, đi nhầm còn phải vòng trở lại đi lại. Y phỏng đoán đại khái muốn đến thành B, ít nhất cũng phải nửa tháng, nếu trên đường nán lại chút thời gian, sợ rằng hơn một tháng cũng có khả năng.
Vì vậy, lúc này không sốt ruột đi vội vội vàng vàng, luôn ngồi xe dễ khiến người ta sản sinh cảm giác mệt nhọc, vì vậy ngoại trừ khi liên quan đến sự an toàn của mọi người, nếu có thể tiện đường thu thập thức ăn thả lỏng tâm tình thì cũng được.
Nơi này là nông thôn, không thể so số lượng tang thi với thành thị, ngoại trừ diện tích ruộng đồng phì nhiêu lớn, thoạt nhìn nhân khẩu trong thôn tuyệt không quá nhiều, hơn nữa đều tụ tập chung với nhau, phỏng đoán sơ lược, hẳn không vượt quá năm sáu trăm người. Cũng bởi vì nhân số hạn chế, khi biến thành tang thi không có những người khác để ăn, vì vậy tang thi tiến hóa hẳn sẽ không có bao nhiêu.
Cho dù dưới tình huống bị vây công, ba người một báo ứng phó cũng không khó, chỉ dựa vào một mình Lưu Hải mà nói, lấy thực lực của cậu ta, thời gian nửa ngày, cậu ta có thể dễ dàng giải quyết được khoảng hai trăm con tang thi loại bình thường, so ra rất dễ ứng phó, ăn xong hoạt động thân thể một chút cũng không tệ.
Vì vậy ba người lấy nước ra, một tay cầm bánh đậu đỏ chiên nóng hôi hổi, tay kia cầm bánh bao dưa muối ngon miệng, ăn ngấu nghiến. Những thứ ăn đêm qua đã sớm tiêu hóa hết, sáng sớm trốn vội vội vàng vàng cũng không kịp ăn cơm, hơn nữa cả buổi sáng xóc nảy, Lưu Hải nhìn nhìn đồng hồ, đều đã hơn hai giờ trưa, bụng ba người đều đã đói đến mức kêu ùng ục, không điền đầy bụng một hồi căn bản không có sức lực làm việc.
Mà Trương Thư Hạc ngoại trừ bản thân ăn, còn phải chiếu cố hắc báo bên cạnh. Tên nhóc đó cho dù khi ăn cơm, cũng tuyệt đối không cho phép bản thân không được Trương Thư Hạc quan tâm, có lúc còn có thể cố ý khẩy thịt ra ngoài, để Trương Thư Hạc lấy cho nó mới chịu ăn.
Bất quá cho dù như vậy, Trương Thư Hạc vẫn tán thưởng vuốt ve đôi tai vàng kim của nó, bởi vì trước khi đi y đã hạ ba mệnh lệnh cho hắc báo, một là khi cùng đi thì phải lên xe, không thể chạy đuổi theo phía sau xe, hai là rời nhà sống bên ngoài, có thể ăn cơm sẽ không đúng giờ, nhưng tuyệt đối không thể tùy ý phát giận, ba chính là Ngụy lão đầu và Lưu Hải, bọn họ đều là người một nhà, giết tang thi thì được, nhưng không cho phép đả thương người một nhà.
Ba điểm này trước mắt hắc báo đều làm được, tuy rằng khi nhìn Ngụy lão đầu với Lưu Hải đối diện vẫn là bộ dáng hung ác, nhưng hiển nhiên cả buổi sáng ở trong xe, không còn bất ngờ vươn móng vuốt muốn cào rách mặt bọn họ, hoặc ngại bọn họ chướng mắt phun lửa giống trước đây nữa, xoay người liền chạy, đã là chuyện rất đáng tán thưởng rồi, cho nên đối với hành vi ấu trĩ cố ý dùng chân khẩy thịt ra ngoài để hấp dẫn mình của nó, Trương Thư Hạc đều làm bộ coi như không thấy.
Mà Ngụy lão đầu và Lưu Hải đối diện, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của hắc báo, ăn mà có chút run sợ, đổi lại người bình thường đã sớm chạy trối chết. Bất quá hai năm nay khi bọn họ ở chung cư, cũng không hiếm nhìn thấy hắc báo, tuy rằng đều biết các loại hành vi hung tàn của nó, nhưng hoặc nhiều hoặc ít cũng đã có chút quen, chỉ cần khi có mặt hắc báo, cách Trương Thư Hạc xa một chút là sẽ không có gì, vì vậy Ngụy lão đầu và Lưu Hải cực kỳ nhất trí dịch về phía sau.
Ngụy lão đầu còn thuận tay ném cục thịt trong bánh bao rau cho nó, kết quả hắc báo lập tức ngậm chậu xoay người, sau đó dùng mông đối điện cục thịt kia, cũng thường thường vẫy đuôi vũ nhục cục thịt tội nghiệp đó cũng thối y như thí thí của nó, chọc cho ba người phì cười không thôi.
Chỉ có lúc này mới cảm thấy sự căm thù đối với con người của con hắc báo hung ác này đã hơi giảm bớt một chút, những lúc khác thấy răng nanh và chân lộ móng vuốt của nó, hai người đều kinh hãi run sợ, nhất là khi nó dùng loại ánh mắt rắp tâm xé rách mi để nhìn mi. Nó sẽ thường thường núp trong bóng tối, nơi mi nhìn không thấy len lén quan sát mi, nếu lúc này mi vô ý đối mắt với nó, đều sẽ sợ đến mức tóc gáy toàn thân dựng thẳng. Ngay cả Ngụy lão đầu về sau cũng không dám thử tiếp cận nữa, bởi vì ông vẫn luôn hoài nghi con hắc báo này mỗi lần nhìn ông, đều đang suy nghĩ biện pháp giết chết ông thế nào.
Thế nhưng nếu nói thật tình, hắc báo này thật sự là một con động vật thông nhân tính nhất mà bọn họ từng thấy qua. Năng lực nghịch thiên, không dễ để người ta tiếp cận, nhưng lại nghe theo sự phân phó của Trương Thư Hạc, thực sự khiến người ta vừa hâm mộ vừa sợ hãi.
Có một con thú nuôi lợi hại như thế bên người, cũng khó trách Trương Thư Hạc thương nó dị thường. Thịt không chỉ muốn ăn bao nhiêu cho bấy nhiêu, không chút keo kiệt, lại càng tỉ mỉ nấu món hợp khẩu vị của nó đưa đến bên miệng, phát cáu gầm rú phun lửa cũng không ngăn cản, không có việc gì cào rách góc áo Trương Thư Hạc cũng không trách mắng, quả thực là thương tới tận tâm can.
Ngụy lão đầu với Lưu Hải vừa cắn bánh bột ngô vừa đố kị nhìn bộ dáng một người một báo ăn hoà thuận vui vẻ. Trương Thư Hạc ném thịt kẹp trong bánh bao rau vào trong chậu thịt của hắc báo, hắc báo ngoan ngoãn ăn sạch, căn bản không có “đãi ngộ” như cục thịt mà Ngụy lão đầu ném trên mặt đất ban nãy, khiến nét mặt già nua của Ngụy lão đầu trong lúc nhất thời đỏ bừng, làm phần tử trí thức bao nhiêu năm, mà lúc này trong lòng cũng mắng thầm, súc sinh này, thật là con mẹ nó đồ thối tha a!
Ba người một báo ăn uống đủ xong, kế đó đứng dậy đi qua hai nhà bên cạnh. Trong nhà đều không có tang thi, đồng thời lại thu hoạch thêm bốn túi lương thực, chẳng qua không nhiều bằng nhà lão Cố ở chính giữa. Mấy người thoáng suy nghĩ, thời gian mạt thế bùng nổ, chính là mùa thu hoạch, có thể hai nhà đó đã đưa gạo thu hoạch được đến kho lương bán rồi. Mà nhà lão Cố còn chưa kịp bán, cho nên mới sẽ trữ được nhiều như vậy. Kế đó liền đi vào trong thôn.
Nhà cửa trong thôn tuyệt không quá dày đặc, hơn nữa sân viện đều rất lớn, sưu tập từng nhà, cũng là một mùa thu hoạch lớn. Sở dĩ để cho mấy người Trương Thư Hạc được tiện nghi lớn như vậy, chủ yếu là bởi vì vị trí nơi này chếch, hơn nữa đa phần là ruộng đồng, người bình thường có xe đều sẽ đi quốc lộ tìm thành thị an toàn đặt chân, sẽ không đến thôn xóm chếch như thế. Cho dù có người đã từng đến, chỗ của một chiếc xe có hạn, nhiều nhất chứa được bốn túi gạo đã hết đát, cho dù nhìn thấy nhiều thế nào, cũng chỉ có thể nhìn không, không mang đi được. Hơn nữa tang thi trong thôn không nhiều, có thể bởi vì đại thể lương thực đều không bị ô nhiễm, tuy không thể nói là tươi mới, nhưng vẫn có thể ăn được.
Vì vậy, lúc này mới để cho mấy người Trương Thư Hạc đến, chui được chỗ hổng lớn, chỗ tốt khi có không gian lập tức hiện ra. Mấy người một đường sưu tập qua, thời gian một buổi chiều vậy mà đã thu thập được một trăm tám mươi túi, mà lúc này bất quá mới chỉ vơ vét năm mươi mấy nhà.
Dựa theo ý của Ngụy lão đầu là để lại một chút cho người đến sau, bất quá thứ như lương thực, Ngụy lão đầu cũng biết, gạo hai năm đã xem như là gạo cũ, nếu không phải trong nhà nông thôn thường để gạo ở nơi khô ráo, xử lý tốt, e rằng hiện tại đều đã biến màu không thể ăn.
Ngụy lão đầu không biết về sau sẽ có người gặp được hay không, nhưng gạo này cứ để như vậy, không bị mọt trong túi ăn sạch, cũng sẽ biến đen biến chất. Vì vậy hiện tại bọn họ khó có được đi tới nơi này, coi như là cơ duyên vừa khéo, thu hết cũng không có gì đáng trách. Nhưng nếu muốn vơ vét hết thảy lương thực trong thôn, e rằng phải nán lại mấy ngày.
Ngụy lão đầu và Lưu Hải đều không có ý kiến gì đối với điều này, đi sớm đi muộn hai ngày đều không vấn đề. Hiện tại lương thực khan hiếm, Trương Thư Hạc cũng không có khả năng bỏ lương thực trước miệng, vỗ vỗ mông rời đi mà không lấy.
Vì vậy ba người thương lượng, dự định tạm thời trước tiên tìm một chỗ ở lại trong thôn. Địa điểm chọn ở một căn nhà lầu nhỏ hai tầng, trong nhà rất sạch sẽ, tuy cửa sổ lầu một bị đập vỡ, trên mặt đất có một tầng vôi, nhưng lầu hai vẫn không tệ. Mấy người tìm một phòng ở lầu hai, quét bụi sơ qua.
Tuy trên thân ba người đều có liễm khí phù, nhưng vì để ngừa vạn nhất, Trương Thư Hạc vẫn bày một đạo trận pháp ở chỗ hai mét trước cửa, bày một đạo dây đỏ trước cửa sổ. Khi bận bịu xong, sắc trời đã tối.
Lưu Hải cầm dao phay ra bên ngoài dạo một vòng, rồi vội vã trở về. Ngụy lão đầu loay hoay cái tủ áo khoác bằng gỗ, để ngả trên đất làm giường, đang trải chăn lông lên trên. Trương Thư Hạc thì đang đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
“Trương ca, ban nãy em ra ngoài có thấy tang thi. Trách không được trong những hộ nông trước đó đều không có tang thi, hóa ra tang thi căn bản không ở chỗ này, đều tụ ở đầu thôn, chính là căn nhà cắm lá cờ màu trong thôn. Bọn chúng hoàn toàn lai vãng ở nơi đó, nam nữ già trẻ tất cả đều là tang thi...”
Trương Thư Hạc ừm một tiếng, bởi vì tầng hai cao, ban nãy đứng ở cửa sổ quấn dây đỏ y đã thấy đầu người nhấp nhô rậm rạp bên đó, mặc dù cách xa, nhưng thân thể cứng đờ hoàn toàn là hình thái của tang thi.
Ngụy lão đầu với Lưu Hải vội vàng đến chỗ cửa sổ nhìn quanh, Lưu Hải chỉ chỉ phương hướng: “Chính là nơi đó, cháu thế nào cũng không ngờ lầu hai này có thể trông thấy được, thiệt ban nãy cháu còn leo xuống, thiếu chút nữa không ngã.”
Ngụy lão đầu nhìn nửa ngày, nghi hoặc nói: “Những thứ đó là tang thi đúng không? Bọn chúng không ăn lương thực thì đều tụ ở kho lương làm gì?”
Lưu Hải nói: “Có thể nơi đó có tang thi biến dị hay không?” Nói đến điều này cậu cũng có chút sợ hãi. Tang thi biến dị đến một con hai con đã đủ để cho cậu luống cuống tay chân rồi, nếu mười con tám con, cậu thà rằng từ bỏ lương thực nhanh chóng chạy trốn.
Trương Thư Hạc nhìn nửa ngày lại nói: “Không phải tang thi biến dị, nơi đó chắc hẳn có người sống.” Nếu là tang thi biến dị, mới vừa vào thôn hắc báo đã có thể phát giác, bởi vì hai năm nay châu đỏ bình thường đã không còn thỏa mãn được sức ăn của nó, thích nhất chính là châu tím của tang thi biến dị, vì vậy tang thi biến dị có lực ảnh hưởng nhất định đối với hắc báo.
Thế nhưng lúc này hắc báo lại chỉ xoay tới xoay lui ở dưới lầu, tuyệt không đi đánh lén những tang thi đó. Chỉ có thể nói rõ, hiện tại trong thôn không có tang thi biến dị, chỉ có một số tang thi bình thường, như vậy có thể khiến nhiều tang thi vây cùng một chỗ như thế, chỉ có một khả năng.
Chính là trong kho lương có người!