Y là một người tu tiên cấp thấp trong Tiên Thành này, tu vi chỉ có Luyện Khí Kỳ tầng ba, có thể nói là người tu tiên tầng dưới chót nhất trong Tiên Thành, chỗ hiện tại y đang đứng là một phân xưởng ở Tiên Thành, phân xưởng này chuyên biệt chế tạo linh tửu cấp thấp và một số đan hoàn cấp thấp, nhất là linh tửu, mùi vị và linh khí đều rất thuần khiết, rất được hoan nghênh, ngẫu nhiên có thể ủ ra một vò linh tửu cấp cao, đều sẽ bị người ta tranh cướp sạch.
Y làm ở đây đã được một năm, nếu như không có gì bất ngờ, còn có thể tiếp tục làm, bởi vì công việc mà một tháng có thể kiếm được bảy khối linh thạch hạ phẩm, không dễ tìm, y rất quý trọng công việc này, dù sao nơi nhận người trong Tiên Thành có hạn, mà số lượng người tu tiên cấp thấp lại nhiều, tìm được một phần công việc có thu nhập cố định, lại không cần mạo hiểm để làm, thật sự không dễ dàng.
Bất quá tuy rằng y làm việc nghiêm túc, nhưng không khỏi sẽ có người không quen nhìn, khi Trần Hạc đứng dậy, tổng quản phân xưởng vừa vặn đi tới, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ không vui, dường như bắt được điểm yếu lười biếng của Trần Hạc, tóm y răn dạy vài câu, sau đó lại kiểm tra thảo dược trải trên mặt đất xung quanh. Bất quá Trần Hạc làm việc luôn luôn nghiêm túc, tỉ mỉ, chuyển hai vòng mới ‘moi xương trong trứng’, lấy mấy cái bị phơi có chút biến thành màu đen để răn dạy vài câu nữa.
Trần Hạc chỉ nghe, tuyệt không lên tiếng, cho dù nói chuyện cũng chỉ cúi đầu vâng dạ, tiếp theo lại lập tức bắt đầu một vòng lật linh thảo nửa canh giờ mới. Vì một tháng bảy khối linh thạch hạ phẩm, đủ để khiến y không có nửa phần cáu kỉnh, đồng thời đối phương còn là một người tu tiên Luyện Khí Kỳ tầng sáu cấp cao trong cấp thấp, đương nhiên phải cúi mình làm nhỏ.
Thấy thế, quản gia lại lầm bầm vài câu, không thú vị liền xoay người rời khỏi, kết quả hai ngày sau tới kết toán linh thạch, Trần Hạc bị chưởng quầy đuổi, đồng thời lấy cớ làm việc không tỉ mỉ mà trừ hai khối linh thạch, chỉ cho năm khối.
Trần Hạc thấy thế cũng không lý luận với chưởng quầy, chỉ cầm năm khối linh thạch, yên lặng rời khỏi phân xưởng tiên tửu này. Y đã sớm ngờ tới có thể sẽ có một ngày như thế, bởi vì trong khoảng thời gian này, quản gia thực sự soi mói rất nhiều, hơn nữa thường ngày khi nghỉ ngơi nghe tiểu tư chạy chân khác nói, gần đây quản gia có một người cháu trai bà con xa tới, muốn đưa vào làm việc, chẳng qua phân xưởng dùng người có hạn, nhân thủ cũng đã đầy, chỉ có thể đuổi một người, mà trong những người hiện tại, hoặc có chút quan hệ với chưởng quầy, hoặc đều là tay già đời đã làm được mấy chục năm, chỉ có Trần Hạc là người mới, đương nhiên sẽ theo dõi y.
Trần Hạc về tới viện trạch hẻo lánh cũ nát mà y thuê, căn phòng rách nát miễn cưỡng có thể cho người ở, bất quá cũng may thanh tĩnh, độc môn độc viện, một tháng hai khối linh thạch hạ phẩm, ở Tiên Thành mà nói đã rất rẻ rồi, còn có một vườn thuốc nhỏ, xung quanh được bày trận pháp đơn giản, có thể trồng chút linh thảo.
Trần Hạc đẩy cửa ra đi vào, nằm trên chiếc giường cũ, ánh mắt không hề chớp nhìn nóc nhà, nửa ngày sau đột nhiên ngồi dậy, sau đó lấy ra một cái túi trữ vật giá rẻ nhất, không gian bên trong rất nhỏ, chỉ có thể để chút vật nhỏ. Chỉ thấy rào một tiếng, lấy ra từ bên trong một đống linh thạch nhỏ, sau đó bắt đầu đếm từng viên, tổng cộng là mười bảy khối, đây là tích góp mà ba tháng nay y dành dụm được, cầm trong tay nhìn đi nhìn lại, sau cùng thu lại toàn bộ.
Tiếp theo lấy ra một hộp gỗ từ trong túi trữ vật, sau đó cẩn cẩn thận thận mở ra, nhất thời một luồng linh khí phả vào mặt, chỉ thấy bên trong là một gốc linh thảo, không phải cỏ non mười năm, mà là Hoàng Lăng Thảo trên năm mươi năm, hương vị nồng đậm. Sau khi Trần Hạc nhìn hai lượt, yên lòng, cẩn thận đặt dưới gối.
Lúc này mới cắn răng một cái, cẩn thận vươn mở bàn tay trái...
Y xuất thân vốn là tiểu tử trong một sơn thôn bình thường đến không thể bình thường hơn dưới Tiên Thành, từ nhỏ cha mẹ đều mất sớm, lẻ loi một mình, về sau vào năm mười tuổi được một người tu tiên phát hiện có linh căn, mang vào Tiên Thành làm tạp vụ, chẳng qua linh căn của y quá thấp kém, là ngũ linh căn kém nhất, vì vậy dùng thời gian hơn năm năm tu luyện, bất quá cũng chỉ mới là Luyện Khí Kỳ tầng ba, ngay cả bậc trung cũng không đạt được, phải biết rằng năm tầng đầu của Luyện Khí Kỳ là dễ dàng tiến cấp nhất, y lại cần thời gian và tinh lực hơn người khác gấp mười lần mới có thể làm được, một lần khiến y có chút ý tưởng từ bỏ mộng tu tiên này, quay về làm một phàm nhân cho xong. (Linh căn bao gồm 5 loại thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ, ngũ linh căn có tất cả 5 loại này, phải hấp thu linh khí để cả 5 loại cùng lên cấp mới tăng tu vi được, trong khi đó đơn linh căn thì chỉ cần tăng 1 loại, song linh căn tăng 2, tam linh căn tăng 3, tứ linh căn tăng 4, linh căn càng ít thuộc tính thì tốc độ tăng tu vi càng nhanh. Chưa kể có 1 số linh căn biến dị như băng, lôi v.v… cũng thuộc hàng vip.)
Thế nhưng một việc bất ngờ, khiến y bỏ đi suy nghĩ này, bởi vì từ nhỏ đến lớn y vẫn luôn có một bí mật, đó chính là, không biết vì sao, trong lòng bàn tay trái y vẫn luôn có một đống vụn gỗ, bất kể dùng cách gì cũng không loại bỏ được, thường ngày sẽ ẩn giấu trong lòng bàn tay, sẽ theo ý niệm của y mà xuất hiện.
Bởi vì y luôn cô tịch, không có bằng hữu, vì vậy cho dù cảm thấy quái dị, nhưng chưa bao giờ nói việc này cho người khác, chỉ có một mình y biết, cũng không để trong lòng nhiều. Nhưng vào một buổi tối, có một lần sau khi y đếm xong linh thạch, bởi vì quá mệt mà tay đặt trên linh thạch rồi ngủ mất.
Kết quả, sáng sớm hôm sau lại phát hiện, hơn mười khối linh thạch mà mình góp nhặt kia, đã biến mất, y cho rằng có người thừa dịp y ngủ say xông vào trộm linh thạch đi, nhưng trận pháp bố trí xung quanh gian nhà lại không có nửa phần hư hao, thẳng đến ngày hôm sau, khi y tu luyện, phát hiện có linh khí bắt đầu tuôn về phía tay trái, lúc này mới phát hiện sự biến hóa của đống vụn gỗ trong lòng bàn tay.
Vốn là một bãi vụn gỗ, nhưng lại ngưng tụ thành khối vụn gỗ lớn, giống như được từ từ tu bổ, đồng thời tản ra một tia linh khí. Biến hóa như vậy dẫn tới sự chú ý của Trần Hạc, tuy rằng y không rõ cặn gỗ mà từ khi y còn nhỏ đã có trong lòng bàn tay này, đến tột cùng là thứ gì, nhưng dường như không phải vật của phàm nhân, hơn nữa hình như có quan hệ với linh khí.
Vì vậy trong mấy năm nay y ăn ít tiêu dùng dè xẻn, “cống hiến” phần lớn linh thạch dành dụm được cho khối cặn gỗ này, rốt cục vào mấy năm sau, đống vụn gỗ này đã được chữa trị thành công trở lại nguyên hình, là một nhánh rễ cây nhỏ dài chừng một thước, trắng lấp lánh trong suốt, đồng thời mỗi khi hấp thu mười khối linh thạch, đều sẽ nhỏ xuống một giọt dịch thể màu trắng sữa từ chỗ rễ.
Dịch thể này, Trần Hạc cẩn thận nghiên cứu hơn nửa năm, mới phát hiện được công dụng thực tế của nó, mà Hoàng Lăng Thảo năm mươi năm cất trong hộp kia, chính là xuất từ dịch thể trắng sữa này. Dịch thể này, con người ăn vô hại, nhưng tương đối cũng không có ích gì, bất quá lại là vật đại bổ đối với cây cỏ các loại. Trước đây y đã dùng một gốc cây non Hoàng Lăng Thảo hai năm không đáng tiền làm thí nghiệm, chôn trên mặt đất, nhỏ lên một giọt ở chỗ rễ, ngày hôm sau nó đã biến thành Hoàng Lăng Thảo mười hai năm, đủ để cho Trần Hạc đứng ngốc nửa ngày.
Hoàng Lăng Thảo mười hai năm vẫn không đáng tiền gì, một khối linh thạch hạ phẩm có thể mua được bốn năm cây, đồng thời còn tiêu hao mất mười khối linh thạch hạ phẩm. Thế nhưng một giọt nhũ cây vậy mà có thể tăng trưởng công hiệu cho một gốc linh thảo được mười năm, điều này thật sự là quá kinh thế hãi tục.
Kế đó y lại gom được đủ mười khối ở tháng phát linh thạch thứ hai, sau khi lấy được một giọt nhũ cây, cũng lần nữa nhỏ lên cây Hoàng Lăng Thảo kia, đợi đến hôm sau đi ra xem, nhất thời mừng rỡ như điên. Cây Hoàng Lăng Thảo này đã biến thành linh thảo hai mươi hai năm, nhũ cây này quả nhiên không ngoài dự liệu của y, không những có thể tăng trưởng số tuổi và công hiệu của linh thảo, hơn nữa còn có thể sử dụng nhiều lần, chỉ điểm này đã đủ để khiến người ta nguyện ý trả giá sinh mệnh đi tranh đoạt.
Dù sao Hoàng Lăng Thảo mười năm chỉ có thể bán được một phần tư một khối linh thạch hạ phẩm, nhưng hơn hai mươi năm lại đủ để bán trên hai khối linh thạch hạ phẩm, chênh lệch trong đó là cực lớn, vậy nếu như là Hoàng Lăng Thảo năm mươi năm, có thể bán được trên trăm khối linh thạch hạ phẩm, mà tiền vốn dùng cho rễ cây lại chỉ cần năm mươi khối, thoáng cái đã được gấp đôi, nếu vẫn cứ tiếp tục nhỏ như vậy, số năm không ngừng gia tăng, vậy linh thảo trăm năm, ngàn năm cũng có thể được bồi dưỡng ra, chỉ cần có đủ linh thạch.
Thứ nghịch thiên như vậy, nếu một khi bị người khác biết, một tu sĩ cấp thấp nho nhỏ như y rất khó bảo vệ được vật này, sợ rằng còn có thể dẫn tới họa sát thân, điểm này trong lòng y cực kỳ rõ ràng.
Vì vậy dưới sự chấn kinh cộng thêm kinh hỉ, Trần Hạc vẫn cực kỳ cẩn thận, tuy rằng vẫn luôn dùng việc làm tạp vụ kiếm lấy linh thạch bồi dưỡng linh thảo, nhưng không tùy tiện trồng linh thảo trên mặt đất, mà tùy thời dùng hộp đậy lại để vào túi trữ vật, mang theo bên mình, chỉ khi nhỏ nhũ cây mới có thể đặt nó xuống đất một đêm, hôm sau vẫn sẽ đào ra bỏ vào trong hộp bảo tồn.
Tuy rằng để lại trong vườn thuốc thì hiệu quả sinh trưởng sẽ tốt hơn, cũng có trận pháp che lấp, nhưng nếu một khi không cẩn thận có tu sĩ cấp cao đi ngang qua, bị phát hiện, thuận tay mang đi thì còn tốt, nếu như nổi lên lòng nghi ngờ khống chế y dò hỏi, y căn bản không thể giải thích rõ, dù sao một tu sĩ cấp thấp, là không thể ra ngoài rèn luyện, trong tay làm sao sẽ có một gốc linh thảo trên năm mươi năm, thật sự là quá quái dị.
Trần Hạc sờ rễ cây nửa ngày, cảm thấy bản thân không thể vẫn luôn tiếp tục như thế, như thế giống hệt như canh núi bảo chịu đói, cầm bát vàng đi xin cơm vậy, y phải nghĩ cách kiếm chút linh thạch tu luyện mới là chính sự. Nghĩ như thế, ánh mắt liền chuyển qua trên thân cây linh thảo năm mươi năm kia.
Nếu mạo hiểm một lần bán nó đi, như vậy y có thể có một món linh thạch để mua chút linh thảo cấp thấp, học ủ linh tửu, lợi nhuận trong đó vẫn rất khả quan, cũng cực kỳ an toàn. Nghĩ như thế, suy nghĩ bị phủ kín trước kia tựa như được giải phong ấn, lan tràn ra.
Hôm sau y liền thu dọn rồi ra ngoài sớm, trong Tiên Thành có mấy nơi hàng vỉa hè phố chợ, cực kỳ náo nhiệt, bên trong cái gì cũng có bán, y tốn năm khối linh thạch mua một cái nón che mặt, có thể cách trở linh thức của người khác, lại tốn mười một khối linh thạch mua một bộ áo choàng, có cùng công hiệu như nón che mặt, đi đến một góc, sau khi phủ thêm áo choàng, với bao lại toàn thân, lúc này mới đi đến một cửa hàng bán linh thảo cách không xa.
Hoàng Lăng Thảo khoảng năm mươi năm, cửa hàng đương nhiên thu, chưởng quầy nhìn người trước mặt, bởi vì nhất thời không cách nào thăm dò được tu vi xác thực của đối phương, cũng không dễ định giá, bất quá suy đoán có thể đối phương là tu sĩ Luyện Khí cấp cao, bởi vì gần đây không ít tu sĩ cấp cao đều mặc bộ trang bị này, chí ít cũng phải hơn mười khối linh thạch, tu sĩ cấp thấp rất ít có thể mua được. Sau khi do dự, liền cho một cái giá không cao không thấp, một trăm lẻ sáu khối linh thạch hạ phẩm.
Vốn gốc Hoàng Lăng Thảo này là công hiệu năm mươi hai năm, thấp nhất cũng có thể bán được một trăm mười khối linh thạch hạ phẩm, nhưng Trần Hạc lúc này chỉ muốn nhanh chóng giao dịch, không muốn đêm dài lắm mộng, sau khi gật đầu, chưởng quầy kia liền sảng khoái trả linh thạch.
Mà Trần Hạc sau khi cầm linh thạch, trấn định đi ra cửa, liền vội vã đi tới một chỗ không người, thu lại mũ và áo choàng, sau đó lại quẹo trái quẹo phải trong phố chợ, thẳng đến trưa, mới xác định không có người theo dõi, sau khi lau mồ hôi, rốt cục yên tâm, bắt đầu đi dạo trên phố tìm kiếm nguyên liệu cần thiết để y ủ linh tửu.