Trương Thư Hạc giương mắt nhìn lên, thân ảnh đó tông vào vòng bảo hộ đối diện rồi dừng lại, xoay người. Trương Thư Hạc từ sau lần đột phá trước, thị lực cực tốt, cho dù cách mấy con tang thi vẫn thấy rõ, nhất thời trong lòng rùng mình. Không tốt, đó là một con tang thi cấp ba.
Trong mười năm đầu mạt thế, đẳng cấp của tang thi đã cơ bản thành hình, tổng cộng chia làm năm cấp. Số lượng tang thi đẳng cấp thứ nhất là nhiều nhất, trong miệng thợ săn xưng là tang thi cấp E, chúng nó hành động rất chậm chạp, người thường nếu có vũ khí trong tay, cũng có thể tiến hành giảo sát cự ly xa với chúng nó, ưu thế của tang thi cấp E ở chỗ số lượng khổng lồ, có thể sống sờ sờ bao vây người ta, thế nhưng đối phó đơn độc một con loại tang thi này là dễ dàng nhất, dưới tình huống chỉ cần không bị vây công, đạn không bị bắn sạch, đều có thể trốn ra được một con đường sống.
Tang thi đẳng cấp thứ hai, cũng được xưng là tang thi cấp D, tuy rằng hành động chậm chạp, nhưng có chút tương tự người dị năng loại hình lực lượng, da cực dày rất chịu đánh, ngay cả đạn nổ đầu cũng không thể thoáng cái bắn chết được nó, trừ phi lấy đạn pháo oanh kích điên cuồng. Muốn giết chết nó ngoại trừ phải có lực lượng mạnh hơn so với nó, chính là phải liên tiếp chém hơn mười đao ở cùng một vị trí trên cổ nó, thế nhưng tang thi không phải vật chết, sẽ không thành thật đứng ở đó chờ mi chém, vì vậy người thường đối phó có chút vướng tay chân. Thế nhưng số lượng tang thi cấp D cũng không nhiều, trong một trăm tang thi cấp E sẽ có một con, gặp phải có thể chạy trốn, muốn triệt để giết chết chúng nó cũng không phải không thể, chẳng qua phải tốn rất nhiều thời gian.
Mà tang thi đẳng cấp thứ ba, cũng chính là con ngay trước mắt Trương Thư Hạc, loại tang thi này rất khó đối phó, bởi vì tốc độ rất nhanh, được thợ săn gọi là tang thi cấp C, trong một ngàn con tang thi cấp E sẽ có một con. Nói cách khác, nơi tang thi càng nhiều, xác suất xuất hiện tang thi đẳng cấp cao lại càng lớn. Tang thi đẳng cấp thứ ba khó đối phó nhất chính là tốc độ của chúng nó, ngoại trừ không thể phun lửa, gần như có thể sánh ngang tốc độ của hắc báo, xác suất đạn bắn trúng chúng nó cực thấp, thấp đến mức cho dù bắn hết đạn cũng không nhất định có thể bắn chết được chúng nó, vì vậy loại tang thi này bị những tay thợ săn xưng là khỉ C. Cơ bản không cần mong giết chết được chúng nó, chỉ cần cải tạo xe một chút, tăng tấm thép dày thêm, cứ ở trong xe bắn chết chúng nó là được. Bởi vì tang thi cấp ba linh hoạt có thừa, lực lượng không đủ, không cách nào đánh nát xe, ở phương diện an toàn ngược lại sẽ không lập tức rơi vào tuyệt cảnh.
Tang thi đẳng cấp thứ tư lại là thể tổng hợp của cấp D và cấp C, vừa có tốc độ lại chịu đánh chịu bắn, thợ săn một khi gặp phải, chỉ có thể tự than thở không may, thập tử nhất sinh, nhưng tang thi cấp B rất ít, trong một thành thị chưa hẳn có thể có một con.
Mà tang thi cấp A Trương Thư Hạc cũng chỉ từng nghe người ta suy đoán qua ở mạt thế, rất ít có người gặp được. Bất quá tuyệt không phải không có, y nhớ có một thợ săn hơn bốn mươi tuổi từng nói qua, sở dĩ tư liệu của tang thi cấp A trống, là bởi vì nhìn thấy nó không ai có thể sống trở về, cũng không có nghĩa là nó không tồn tại.
Sự tiến hóa của tang thi cũng phân chia thành điều kiện Tiên Thiên và điều kiện Hậu Thiên, tang thi bình thường đại thể đều là người thường, mà điều kiện sản sinh tang thi tiến hóa ngoại trừ nguồn gốc lây nhiễm, ý niệm lúc còn sống phải mạnh mẽ, thì cũng có quan hệ đến số lượng ăn thịt người sau này.
Châm ngôn nói rất hay, lúc còn sống là ác nhân sau khi chết sẽ là ác quỷ, càng là kẻ có hành vi xấu xa sau khi trở thành tang thi sẽ càng thêm ngoan độc, ăn người cũng tương đối nhiều, tiến hóa sẽ càng nhanh, đẳng cấp cũng sẽ không ngừng tăng lên, cấp hai có lẽ sẽ biến thành cấp ba, cấp ba cũng sẽ tiến hóa thành cấp bốn.
Bất quá loại đề thăng đẳng cấp này tương đối chậm, tính quyết định vẫn là do bị cắn có phải nguồn bệnh đầu tiên hay không. Trực tiếp bị hủ đằng lây nhiễm sau đó ăn được nhiều người, sẽ trực tiếp biến thành tang thi cấp thứ tư cấp B. Nguồn bệnh thứ hai là bị cắn bởi những người bị hủ đằng lây nhiễm trực tiếp, nếu đến bây giờ còn chưa chết, cũng đã là tang thi cấp thứ ba cấp C. Nguồn bệnh thứ ba bị lây nhiễm cơ bản là tang thi cấp D. Còn lại độc tố hủ đằng đại thể đã tiêu tán, đều chỉ có thể là tang thi bình thường. Một số phạm nhân tử tù lúc còn sống từng giết người, hoặc cắn qua nhiều người cũng sẽ xuất hiện dị hoá, thế nhưng số lượng rất ít.
Mà phân chia đẳng cấp của tang thi, quan sát tốc độ với tính chịu đánh của chúng nó là chậm nhất, bởi vì có đôi khi người chết rồi cũng không phân biệt ra được đó là tang thi cấp C hay cấp B.
Con trước mắt Trương Thư Hạc, y đã có thể xác định là tang thi cấp C, bởi vì nhìn mắt là có thể nhận rõ được, đây đều là kinh nghiệm do những thợ săn trải qua bao nhiêu năm trả giá vô số sinh mệnh mới tổng kết ra được. Mắt của tang thi cấp E bình thường là màu đen đục, cấp D màu hơi vàng đục, tang thi cấp C là màu xanh lam, cấp B là màu đỏ sậm, cấp A vẫn luôn là điều bí ẩn.
Tốc độ của con trước mắt có thể so sánh với hắc báo.
Ánh mắt của Trương Thư Hạc có chút nghi ngờ, trước đây y đã từng thấy qua tang thi cấp C một lần, nhưng tuyệt không có tốc độ nhanh như con trước mắt, nhưng còn chưa kịp phản ứng, con tang thi đó đã phát ra một tiếng rít, đột nhiên xông tới Trương Thư Hạc.
Tốc độ của tang thi cấp C rất nhanh, lấy tính linh hoạt thân thể tu luyện ba năm của Trương Thư Hạc so sánh, cũng chỉ có thể khó khăn chật vật tránh né. Kỹ thuật bắn súng của y đối với con tang thi có tốc độ nhanh như cái bóng trước mắt mà nói, căn bản không có chút tác dụng. Bất quá, đối với Trương Thư Hạc lúc này mà nói, muốn đối phó nó, tuyệt không phải không có cách.
Sau khi né vài lần, Trương Thư Hạc lãnh tĩnh lại. Uy lực của Thất Tinh Kiếm đương nhiên không cần phải nói, chẳng qua sau khi dùng hai lần, đều bị con tang thi mắt lam đó né tránh, nó cứ như một cái bóng cao su không ngừng tưng nảy, nhiều lần đánh về phía Trương Thư Hạc, mà mỗi lần điểm dừng chân văng ra đều không giống nhau, không cách nào để người ta phỏng đoán được.
Dường như nhìn ra được sự quẫn bách của Trương Thư Hạc, tang thi mắt lam kia khặc khặc nhếch ra cái miệng máu lớn cười quỷ dị, kế đó lại búng người về phía y. Trương Thư Hạc nhìn áo khoác chỗ bờ vai bị rách, may mà ở trên người có phù phòng ngự, ngăn chặn lại, không có thương tổn đến da thịt.
Ngay khi hai chân tang thi mắt lam đạp bật lên, trước người Trương Thư Hạc đột nhiên xuất hiện một tấm cửa thép, tang thi mắt lam hoàn toàn né không kịp, tông thẳng lên, khi nó rơi xuống đất muốn bật lên lại, Thất Tinh Kiếm trong tay Trương Thư Hạc đã phát ra ba đạo kiếm khí, ngăn chặn ba lối đi của nó. Liền nghe thấy một tiếng như cái dùi đâm rách bóng cao su, tang thi mắt lam bị Thất Tinh kiếm khí của Trương Thư Hạc trực tiếp đánh trúng chính diện, toàn bộ thân thể chợt như một bộ thây khô khô quắt, chỉ còn lại một khung xương.
Trương Thư Hạc xoay thân, chỉ thấy “Ông ông ông” liên tục ba tiếng, y kích phát pháp lực của ba miếng đồng tiền, vung về phía đàn tang thi tụ tới, chỉ thấy hơn mười con tang thi cách gần nhất lần lượt bị chém rơi đầy đất. Sau khi cản trở bước chân đi tới của chúng nó, Trương Thư Hạc lập tức tiến lên vung một kiếm cắt lấy đầu của con tang thi mắt lam kia, tiện tay đưa vào không gian nhẫn phỉ thúy ở ngón giữa.
Từ thành S xuất phát đến bây giờ, đây là con tang thi cao cấp đầu tiên y gặp phải, như tang thi loại đẳng cấp này sau khi bị thiêu đốt, hạt châu có được đối với hắc báo mà nói chính là vật đại bổ, một viên có thể ngang bằng một bao tải to châu đỏ của tang thi bình thường, thập phần trân quý, y đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
So với Trương Thư Hạc, Lưu Hải bên kia có chút không dễ chịu lắm, không chỉ có tang thi bình thường sẽ nhào tới cửa sổ xe, còn bị hai con tang thi cấp D giáp công. Bất quá cũng may cậu giết tang thi gần hơn hai năm, kinh nghiệm dày dặn, tuy thân thể vai u thịt bắp, nhưng cũng rất linh hoạt, chỉ thấy cậu chém một dao lên trên cổ tang thi cấp D, sau đó xoay người đâm một dao vào trong bụng con tang thi cấp D còn lại, rồi đá một cước đạp nó bay xa, sau đó trở tay lại bổ thêm một dao lên vị trí bị thương của con tang thi ban nãy.
Tiện tay còn phải chém rụng mấy con tang thi bình thường đánh về phía chỗ xe, xoay người lại tiếp tục đá lăn con tang thi cấp D bị đâm bụng ban nãy, rồi xoay người lại tiếp tục chém cổ con tang thi còn lại, cứ cố kéo dài như thế đến khi chém chết được hai con tang thi cấp D.
Mà hắc báo bên kia so ra lại cực hung hiểm, nó ở đuôi xe chặn hai con tang thi cấp C một con tang thi cấp D cho Lưu Hải. Đối với hắc báo mà nói, tang thi cấp D đã không còn tạo thành được uy hiếp, phun mấy ngụm lửa qua sẽ đốt nó thành than, thế nhưng tang thi cấp C lại cực khác biệt, phun lửa mười lần có chín lần thất bại, đồng thời còn bị hai con cấp C vây công, một con cấp D chặn lối.
Hắc báo mấy lần phun lửa không thiêu chết được tang thi, nhất thời vẫy đuôi bắt đầu nôn nóng, bất ngờ đánh về phía một con tang thi mắt lam phát ra tiếng cười khặc khặc trong đó, chuẩn bị dùng móng vuốt xé nát đối phương. Kết quả khi thân ảnh xông đến giữa không trung, con tang thi mắt lam còn lại liền nhanh chóng xông tới chỗ nó, hắc báo bị hai mặt giáp công chỉ có thể phẫn nộ phun ra ngụm lửa về phía một con trong đó, sau đó xoay thân nhảy lên nóc xe, rống lớn với chúng nó, sau đó phun một ngụm lửa qua thiêu chết mấy chục con tang thi vây tới ở đuôi xe.
Sau khi phun lửa xong, trong ánh mắt hắc báo lộ ra tính tình nóng nảy, giương hàm răng dữ tợn lui về phía sau trên nóc xe, cứng đối cứng khi tang thi mắt lam xông qua, phóng về phía nó. Nếu so tốc độ có lẽ không phân cao thấp, nhưng nếu so độ cứng rắn của móng vuốt, tang thi mắt lam yếu hơn một bậc. Trong chớp mắt một báo một thi tông vào nhau, sau khi hắc báo hung tàn xé nát con tang thi đó, con tang thi còn lại rít một tiếng chạy tới. Hắc báo lui đã không còn kịp, bị tang thi đánh bay lên xe, cả chiếc xe thiếu chút nữa bị lực lượng đó lật tung đi. Ngụy lão đầu với Nữu Nữu trong xe sợ đến mức vội vàng ngồi qua phía sắp nhổng lên của xe, muốn ép đẩy xe xuống lại.
Hắc báo sau khi tông phải xe, chợt lóe đã xông đến đáy xe, mà trên xe rõ ràng có vết máu, trên mặt đất cũng rơi một bãi máu. Khi Trương Thư Hạc chạy tới, con tang thi cấp D đã bị hắc báo thiêu chỉ còn lại nửa thân trên, mà một con tang thi mắt lam bị cào nát bấy, thịt trên cằm đều lộ cả xương, con còn lại đang không ngừng công kích xe, sau khi thấy Trương Thư Hạc, ánh mắt đã chậm rãi từ lam biến thành đỏ nhạt.
Trương Thư Hạc nhất thời thầm nghĩ một tiếng: “Không tốt.” Đây là tang thi cấp C sắp tiến hóa thành tang thi cấp B, nhất định phải nhanh chóng diệt trừ, nếu không mấy người bọn họ tuyệt đối không thể ứng phó được. Nhất thời không hai lời, trực tiếp nâng Thất Tinh Kiếm qua dùng lực chém. Người thường nhìn không thấy, chỉ cảm thấy y chắc không phải có bệnh đấy chứ, giết tang thi thế nào không trực tiếp chém lên thân tang thi, trái lại chém ở giữa không trung cách hai mét?
Nhưng hai giây sau sẽ toàn bộ trợn mắt há hốc mồm, bởi vì sau khi vung xuống, mấy tang thi cách xa năm sáu mét đột nhiên thân thể vỡ tung phun ra máu thối, thập phần quỷ dị.
Chỉ có người trong cùng môn đạo mới có thể phát hiện được kiếm khí người thường nhìn không thấy trong Thất Tinh Kiếm. Khi hai tay Trương Thư Hạc cùng nắm chém ra, hết thảy kiếm khí đã rung chuyển ra trong không khí, xé rách màng lưu động trong không gian, như thịt bị người ta cắt tách ra hai bên, kiếm khí sắc bén vặn xoắn về phía mục tiêu.
Thế nhưng tang thi mắt lam đó hiển nhiên không phải tang thi cấp C bình thường, sau khi nó thấy hai con tang thi cấp C bị giết, ánh mắt đã từ lam biến đỏ, tuy chỉ là màu đỏ nhạt, nhưng nếu một khi để nó tiến hóa thành đỏ sậm, hết thảy sẽ cực vướng tay chân, trong hai người một báo sợ rằng chỉ có thể sống được một.
Vì vậy y không chút do dự kích phát ra hết toàn bộ bảy miếng đồng tiền trong Thất Tinh Kiếm, sau đó khống chế pháp lực không ngừng vung về phía tang thi cấp C sắp biến dị kia. Tốc độ của y so không bằng, mà phòng ngự cũng không phải mặt mạnh, tuy trên người có phù phòng ngự, nhưng không biết có thể chống được hai lần công kích của tang thi cấp C biến dị hay không.
Khoảng thời gian trống lúc Trương Thư Hạc vung kiếm y lại lấy ra mấy tấm phù phòng ngự đặt trên người, sau đó bắt đầu không quan tâm trắng trợn vung kiếm về phía tang thi cấp C biến dị kia. Pháp lực của bảy miếng đồng tiền bắn ra, một kiếm vung qua sẽ phát ra một tiếng xé rách không khí chói tai. Tang thi cấp C biến dị kia cảm nhận được sự uy hiếp, không tiếp tục điên cuồng công kích Trương Thư Hạc nữa, trái lại tránh né khắp nơi.
Thế nhưng sau khi né vài lần, trong ánh mắt nửa lam nửa đỏ kia, lộ ra một tia gian nịnh, kế đó liền lên nóc xe. Sắp biến dị thành tang thi cấp B, đầu óc của nó cũng mở khiếu. Sở dĩ tang thi đẳng cấp cao khó đối phó hơn so với tang thi đẳng cấp thấp, ngoại trừ tốc độ và lực lượng, ở phương diện trí năng cũng thông khiếu pháp môn, có lúc sẽ gian trá thông minh vượt qua sức tưởng tượng của nhân loại.
Nó dường như nhìn ra được, Trương Thư Hạc vẫn luôn cố kỵ chiếc xe này, bởi vì mỗi lần nó đi về phương hướng xe, Trương Thư Hạc vung kiếm đều sẽ né qua nóc xe, tang thi cấp C biến dị nhận thấy được trong xe còn có người, nhất thời không để ý Trương Thư Hạc, bắt đầu đập nóc xe. Vốn tang thi cấp C tốc độ có thừa lực lượng không đủ, nhưng bởi vì là giai đoạn biến dị, lực lượng có tiến triển rất nhiều, có thể một quyền đập nóc xe ra một lỗ sâu bằng một bàn tay, mấy lá sắt bắt đầu rạn nứt. Trong quá trình, Trương Thư Hạc đã trông thấy bộ dáng Ngụy lão đầu ôm Nữu Nữu mặc cho số phận trong cửa sổ, nhíu mày, không khỏi hạ thủ nặng hơn vung ngang vài kiếm về phía nóc xe.
Một kiếm sát qua rìa nóc xe bên kia, cuối cùng tước rơi một miếng lá sắt cỡ bằng quạt ba tiêu, tang thi cấp C cắm ngón tay đen sẫm vào nhất thời xốc lên lá sắt, giương miệng nồng nặc máu, trừng đôi mắt vẩn đục như màu sắc pha trộn hỗn tạp, rít kêu một tiếng về phía Ngụy lão đầu với Nữu Nữu trong xe. Khi đang định xé lá sắt ra tiến vào, đột nhiên chỗ ngồi phía dưới phun lên một ngọn kim hỏa, dị biến đột nhiên xảy ra, tang thi cấp C biến dị không kịp lui đầu, bị phun chính diện.
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu quái dị như tiếng cóc, hai tay tang thi che mặt thống khổ tru lên, mới vừa đứng lên, đã bị Trương Thư Hạc nhảy lên nóc xe chém một kiếm rơi đầu, khi chém xuống, ngón tay nó còn cào vào viền mắt. Thấy nó đầu thân hai nơi, Trương Thư Hạc nhất thời lên nóc xe thông qua lỗ rách nhìn vào trong, chỉ thấy Ngụy lão đầu với Nữu Nữu, ngoại trừ bị chút kinh hách, tạm thời không có chuyện gì, mà chỗ ngồi bị thiêu ra một lỗ đen lớn bằng chậu rửa mặt, thông qua lỗ đen có thể thấy đáy xe, hắc báo đang ở đó giãy dụa muốn đứng dậy.
Thấy hắc báo bị thương, Trương Thư Hạc thoáng cứng người. Lưu Hải bên kia đã giết chết không ít tang thi tiếp cận tới, thanh trống ra một chỗ. Trương Thư Hạc sau khi tiện tay thu hai cái đầu của tang thi mắt lam, lấy ra chiếc xe việt dã dự bị còn lại trong không gian hạt đào, xăng trong xe lúc đi y đã đổ đầy. Sau khi giải quyết mấy con tang thi bình thường xung quanh, y nhảy xuống từ nóc xe, sau đó mở ra cửa xe bị hư hại, một bên giết chết mấy con tang thi tới gần, một bên kêu bọn họ nhanh chóng xuống xe.
Lúc này Ngụy lão đầu đã kéo Nữu Nữu tới chỗ cửa, thấy là Trương Thư Hạc thì lập tức ôm lấy Nữu Nữu xuống xe, dưới sự hộ tống của y, vội vã lên chiếc xe còn lại. Đóng lại cửa xe, Trương Thư Hạc quay người lại, lập tức bước vào trong chiếc xe hư hại, từ lỗ đốt chỗ ghế ngồi nhìn xuống hắc báo dưới xe, vẻ quan tâm hiện rõ trên nét mặt.
Lúc này hắc báo đã dùng móng vuốt vịn lên chỗ lỗ hổng, nhưng bởi vì trước đó va đụng với hai con tang thi cấp C, xương thắt lưng đã bị một con tang thi trong đó tông tổn thương, chân sau vô lực khuỵu xuống. Trương Thư Hạc lập tức đón lấy móng vuốt sắc bén của nó, dùng sức nhấc nó lên.
Hắc báo đã không phải là báo con hình thể nhỏ, Trương Thư Hạc cầm trong tay đã không còn không hề có gánh nặng như hai năm trước, hiện tại hắc báo thành niên đều phải lớn hơn so với báo bình thường, toàn bộ bộ lông thân thể cũng dài hơn báo bình thường, hơn nữa được ăn ngon, thể trọng cực kỳ dũng mãnh, dựa vào lực lượng của Trương Thư Hạc nếu muốn nâng lên tuyệt không dễ dàng. Cũng may hắc báo phát lực chân trước, mượn sức tay của y, vẫn nhảy lên được.
Nhảy lên xong, Trương Thư Hạc mới phát hiện da lông chỗ thắt lưng hắc báo đã chảy ra máu, ngược lại không có vết thương nứt toác, nhưng rõ ràng không giống với bên kia, tay thoáng sờ, xương đã gãy lõm vào, mềm nhũn không có cảm giác cơ bắp khoẻ mạnh trước đây, sợ rằng toàn bộ bên trong đều đã bị đá nát bấy.
Cũng may hắc báo tuyệt không phải báo bình thường, máu thịt trong cơ thể nó ngoại trừ có phân nửa của thân thể chính nó, nhiều hơn là máu của thú tinh thượng cổ cấu tạo nên, cho dù bị thương nặng thế nào, Trương Thư Hạc vẫn có thể dùng đạo pháp chữa trị, chẳng qua nó lại phải thừa nhận nỗi khổ luyện thể một lần nữa.
Trước đây khi một người một báo còn xa lạ chưa có cảm tình, dùng thuật luyện thể với hắc báo Trương Thư Hạc tuyệt không có quá nhiều suy nghĩ, về sau khi làm thuật chữa trị lần thứ hai cho nó, y đã có chút không đành lòng, bởi vì người không phải động vật, vĩnh viễn không cách nào hiểu rõ được loại thống khổ bị luyện thể đó.
Lần này, Trương Thư Hạc sau khi thấy thương thế, đầu mi đã nhăn thành hình chữ xuyên (川), Y từ tận đáy lòng không muốn luyện thể cho hắc báo nữa, mùi vị đó tuyệt đối sẽ không dễ chịu như ăn thịt. Mấy năm nay ở chung nuôi nấng, nếu nói không có chút cảm tình đó là điều không có khả năng, người không phải sắt thép, làm không được vô tình vô nghĩa, thế nhưng, một khi có tình, sẽ chịu quấy nhiễu sâu, chuyện phải lo lắng sẽ tăng nhanh. Chỉ đơn giản một lần thuật luyện thể, y đã có chút chần chừ, bởi vì không muốn sau khi làm xong thuật luyện thể, sẽ một lần nữa trở lại khởi điểm căm thù với hắc báo, điều này không chỉ bất lợi đối với mấy người đồng hành, hơn nữa quá trình lần nữa thuần phục cũng cực hao tổn tinh lực.
Y càng không muốn sự nỗ lực của mình lại một lần nữa trôi theo dòng nước, mấy năm thuần phục bị hủy chỉ trong chốc lát, bởi vì sau mỗi lần luyện thể đều sẽ khiến oán khí bị phù đè nén khi luyện hóa trước đây của nó rỉ ra một chút, oán khí rỉ ra sẽ khiến hắc báo lần nữa sinh ra sát ý với y.
Bất quá lúc này không phải thời điểm nghĩ những chuyện này, mắt Trương Thư Hạc lộ ra sự đau xót vuốt ve cổ hắc báo vài cái, nhịn không được ôm vào trong lòng, muốn ôm nó lên, thế nhưng có chút lực bất tòng tâm. Lúc này Lưu Hải ở trong chiếc xe kia lớn tiếng nói: “Trương ca, tang thi lại vây đến, anh với báo nhanh lên a, nếu không một hồi sẽ không đi được...”
Trương Thư Hạc quay đầu, lại thấy hắc báo giãy dụa đứng lên từ trên mặt đất.
“Có thể đi không?” Trương Thư Hạc đứng dậy cẩn thận hỏi.
Hắc báo gầm nhẹ một tiếng, đứng lên, chân sau có chút run rẩy, thế nhưng có thể hoạt động vài bước. Trương Thư Hạc nhìn nó kéo chân sau nhảy xuống xe, chân sau mạnh mẽ trước kia khi nhảy xuống, thế mà ngồi bệt trên mặt đất. Trương Thư Hạc đi ra sau đó, liên tiếp giết mấy con tang thi, sau đó mở cửa xe để hắc báo vào.
Lưu Hải không dám làm lỡ thời gian, thấy Trương Thư Hạc lên xe sau đó, vội vàng khởi động xe, lập tức xông ra từ trong đống tang thi, chạy ra khỏi phạm vi tụ tập của chúng, mấy người trong xe lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nữu Nữu đang tựa lên khe hở sau xe nhìn hắc báo nằm trên ghế nệm không hề nhúc nhích, ánh mắt chớp a chớp, muốn vươn tay sờ sờ, lại không dám. Ngụy lão đầu lại hỏi Trương Thư Hạc phía trước: “Thư Hạc, chân của Tiểu Hắc có phải có vấn đề hay không, ban nãy thấy nó lên xe chân sau không có sức lực.”
Lưu Hải vừa lái xe vừa hỏi: “Trương ca, ban nãy Tiểu Hắc giúp em cản ba con tang thi biến dị, khẳng định đã bị thương, lấy chút thuốc cho nó đi.”
Trương Thư Hạc lúc này một tay đặt trên vành tai hắc báo, một tay cầm bản đồ xem. Hắc báo luôn là đứa không chịu thua, nếu không phải bị thương nghiêm trọng, nó tuyệt đối sẽ không thành thật như vậy, bình thường sờ sờ tai, vành tai đều sẽ tránh né, lúc này lại không hề nhúc nhích.
Trương Thư Hạc không nói hắc báo thế nào, chỉ kêu Lưu Hải quẹo ở đường rẽ phía trước, sau đó thu bản đồ, lúc này mới bắt đầu chậm rãi kiểm tra thương thế của hắc báo.
Người trong xe đều biết tâm tình lúc này của Trương Thư Hạc cực kém, vì vậy ngay cả Nữu Nữu cũng không dám thở mạnh một hơi, cộng thêm bị kinh hách, hơn nữa trước đó tinh thần lực bị hao tổn nghiêm trọng, sau khi nhìn “Miêu Miêu” một hồi, bắt đầu ngủ ngay ghế sau xe.
Trương Thư Hạc kiểm tra chỗ thắt lưng bị thương của hắc báo, đại khái dài chừng một bàn chân, ngoại trừ một bàn chân này thì chỗ khác không bị thương gì, lúc này Trương Thư Hạc mới thả tay. Hắc báo lắc lắc đuôi, sau đó vươn đầu lưỡi liếm liếm tay y.
Trương Thư Hạc thương tiếc vuốt ve đầu hắc báo, nghĩ nghĩ rồi lấy ra đầu con tang thi sắp biến dị từ nhẫn không gian, lúc này đã thành đầu thây khô, ném xuống đất, sau đó trở tay lấy tấm phù đốt lên, một hồi sau đầu tang thi đã bị đốt thành một bãi tro tàn.
Trương Thư Hạc đào ra từ bên trong một nắm cặn đất màu lam đỏ và một hạt châu có màu lam xám to bằng hạt anh đào, xoay tay lại để tới bên miệng hắc báo. Hắc báo ngửi thấy được mùi nhất thời có chút tinh thần hơn, lập tức vươn đầu lưỡi cuốn vào.
Châu đỏ là một loại năng lượng thể, hắc báo lúc đầu ăn châu đỏ sẽ tiến vào trạng thái hôn mê, đến bây giờ có thể ăn châu đỏ như ăn kẹo đậu phộng, vượt qua thời kỳ hơn một năm thích ứng, lực lượng của hắc báo cũng bởi vậy mà trở nên cực kỳ cường thịnh, nó chuyển hóa châu đỏ ăn vào thành năng lượng thân thể chính mình phóng ra, tựa như người ăn cơm sẽ có sức lực, nó đã tiếp nhận loại năng lượng thể châu đỏ của tang thi bình thường.
Châu đỏ ít nhiều cũng có tác dụng chữa trị vết thương, chẳng qua tuyệt không quá rõ, mà không biết phải chăng châu lam của tang thi cấp ba biến dị trước mắt cũng có tác dụng chữa trị đối với nó hay không, nếu năng lượng mạnh mẽ, hẳn sẽ có một chút hiệu quả chữa trị.
Sau khi hắc báo ăn vào không lâu, liền tựa như lúc đầu ăn châu đỏ, trực tiếp lâm vào hôn mê. Trương Thư Hạc lại mang tới vải bông thấm ướt nước, lau toàn thân cho hắc báo một lần, dính bên trên đều là máu. Trương Thư Hạc ném vải bông thấm máu ra ngoài cửa sổ, lại thay một miếng vải bông thấm ướt lau tỷ mỉ thêm một lần nữa.
Ngụy lão đầu với Lưu Hải trong xe đương nhiên biết Trương Thư Hạc thương yêu hắc báo. Ngụy lão đầu đứng lên nhìn nhìn chỗ bị thương, rõ ràng là bị thương xương, trong lòng cũng rất kinh ngạc. Đổi lại là báo sơn dã bình thường, đừng nói là đi, có thể đã bị đá chết tại chỗ rồi, có thể sống thật sự là kỳ tích.
Mà Lưu Hải cũng bức thiết muốn nhanh chóng đến căn cứ thành B, có lẽ có bác sỹ thú y tốt có thể trị liệu cho hắc báo một chút, vì vậy không ngừng hỏi Trương Thư Hạc còn cách bao xa.
Trương Thư Hạc từng chia đường từ thành S đến thành B làm tám đoạn, mà lúc này chỉ còn lại nửa đoạn lộ trình, thế nhưng đoạn này lại không dễ đi, cũng có thể nói là khó đi nhất, gần như nửa bước gian nan.
Bởi vì càng là địa phương nhiều người, tang thi biến dị sẽ càng nhiều, cho dù có vận khí tốt không gặp phải tang thi biến dị, cũng sẽ bị đàn tang thi lớn trên đường bao vây đến chết.
Lưu Hải sau khi lái xe một hồi, đã bắt đầu nhịn không được bốc nộ khí, tang thi cũng quá nhiều đi, mười bước một thi thể, năm bước một đống xương, xe đều sắp thành xe đi núi rồi, con mẹ nó xóc nảy một hồi nữa bốn lốp xe sẽ rụng mất.
Ngay cả như vậy cũng chỉ có thể đi về phía trước không thể lui về sau.
Trương Thư Hạc nhìn hắc báo nằm trên chỗ ngồi, nhíu mày, kế đó đứng lên, mở ra cửa sổ trên nóc xe, kéo tay vịn nhảy lên. Lưu Hải với Ngụy lão đầu nhất thời lớn tiếng nói:
“Trương ca!!”
“Thư Hạc, bên ngoài đều là tang thi, nhanh quay về trong xe!!”
Trương Thư Hạc lên nóc xe, liền ngồi xuống chỗ hõm, vì phòng ngừa bị xe hất xuống, hai chân ôm lấy ống sắt nổi hai bên nóc xe, kế đó lật tay lấy ra Thất Tinh Kiếm trong không gian hạt đào.
Chỉ nghe “Ông ông” năm tiếng vang lên, Trương Thư Hạc mở ra pháp lực của năm miếng đồng tiền, sau đó mũi kiếm hướng lên trời, hai tay rót vào pháp lực, dùng sức vạch thẳng xuống. Chỉ thấy tang thi đông đúc nhung nhúc phía trước nhất thời bị kiếm khí của y xé ra một khe hở dài chừng hai mét, tang thi bị kiếm khí thương đến bị chém thành hai nửa trên dưới, có con bị tước rơi cánh tay trái, cách gần trực tiếp bị kiếm khí xé thành vụn.
Đường mở ra được hơn mười mét, không cần Trương Thư Hạc mở miệng, Lưu Hải đã giẫm chân ga, lớn tiếng nói: “Trương ca, anh nhất định phải ngồi ổn, em tiến lên đây.” Nói xong xe xông đi như tiễn rời dây.
Trương Thư Hạc cứ như vậy chém qua từng kiếm từng kiếm, mở đàn tang thi phía trước ra một con đường, xe rốt cục bình ổn bắt đầu chạy. Trương Thư Hạc ngồi thẳng đến buổi tối.
Khi trở lại trong xe, Ngụy lão đầu cho y một chiếc chăn lông mà mình ngồi ấm. Lưu Hải thì đỗ xe ở ven đường chỗ ít tang thi, quay đầu lại ân cần nói với Trương Thư Hạc đang xem thương thế của hắc báo: “Trương ca, tang thi quá nhiều, buổi tối nhìn không thấy đường xe cũng lái không được, hiện tại em ra ngoài thanh lý tang thi, buổi tối cứ ở chỗ này nghỉ ngơi đi?”
Trương Thư Hạc thấy vết thương của hắc báo không xuất hiện vấn đề gì, hơn nữa dường như có chút chuyển biến tốt hơn so với trước, tâm tình đột nhiên tốt hơn, ngẩng đầu nhìn cậu ta nói: “Ừ, mang theo liễm khí phù, tôi sẽ xuống sau...”
Ngụy lão đầu lúc này cũng nhích thân qua nhìn nhìn hắc báo nói: “Thư Hạc, Tiểu Hắc cả một buổi chiều cũng không động đậy, có phải có vấn đề gì rồi không? Ông đã sờ thử, nhiệt độ trên người không quá cao...”
Trương Thư Hạc đắp chăn lên cho hắc báo, hơi ngừng lại, nói: “Không sao, ngủ một đêm sẽ khỏe lại.”
Thấy Nữu Nữu bên cạnh nhô đầu ra hiếu kỳ nhìn chằm chằm “Miêu Miêu” bị thương, vì vậy y cười cười đưa tay sờ sờ bím tóc sừng dê tự mình buộc xiêu xiêu vẹo vẹo của Nữu Nữu. Nữu Nữu sợ đến mức nhanh chóng rụt đầu trở lại, lén liếc nhìn một cái, liền thấy Trương Thư Hạc xoay người xuống xe.
Lưu Hải bên thanh lý tang thi xung quanh, Trương Thư Hạc bên đo bước chân ở xung quanh, bày một bộ Thất Tinh phù ở bảy vị trí. Thất Tinh phù vừa có thể công lại có thể thủ, hơn nữa trên thân xe cũng có bố trí liễm khí phù, trên thân mấy người đều có liễm khí phù mà Trương Thư Hạc làm ở chung cư cũ trước kia, chỉ cần không đi đường, núp ở nơi nào đó, hẳn sẽ không có nguy hiểm quá lớn.
Mấy người trở về trong xe, thấy ngoài phạm vi bố trí phù, có mấy con tang thi đang mờ mịt đảo quanh ở nơi đó, không có một con bước vào trong phạm vi Thất Tinh phù. Mấy người thở phào nhẹ nhõm, trên mặt từ già đến trẻ đều lộ ra vẻ mệt mỏi.
Cũng không nói nhiều, vội vã lấy chút thức ăn ra ăn. Nửa đêm đầu Ngụy lão đầu nói hỗ trợ gác đêm, tốt xấu buổi chiều ông đã ngủ một giấc, Lưu Hải lái xe gần như cả ngày, Trương Thư Hạc lại càng phải chịu lạnh cả một buổi chiều trên nóc xe, nhìn hai người tuổi trẻ sắc mặt đều không tốt, ông hỗ trợ gác đêm cũng là điều nên làm. Trương Thư Hạc với Lưu Hải bình thường không cần Ngụy lão đầu hỗ trợ, một là ông tuổi tác lớn, trong xe cũng xóc nảy, có thể chiếu cố bản thân là được rồi, tiện thể hỗ trợ chiếu cố Nữu Nữu, đã rất không tệ rồi, bất quá hôm nay xác thực quá mệt, tiếp tục không nghỉ ngơi nữa thì đoạn đường tiếp sau sẽ chống đỡ không nổi.
Lưu Hải sau khi nghe xong vội vàng cảm ơn Ngụy lão đầu, lại vội vàng nói: “Nửa đêm sau cháu tới tiếp tay, Trương ca đêm nay tận lực nghỉ ngơi một chút, nói không chừng ngày mai còn cần Trương ca mở đường...” Nguồn:
Trương Thư Hạc cũng không nói gì, chỉ gật đầu, lấy một bộ chăn chân không ra từ trong không gian liền tựa lên cạnh xe nặng nề ngủ, tu luyện cũng tạm thời đặt qua một bên, thật sự là quá mệt mỏi. Tuy trong Thất Tinh Kiếm còn có pháp lực, nhưng vẫn cần y dùng tinh khí tiến hành khống chế, trên thực tế tiêu hao cả một buổi chiều tuyệt không ít.
Ngụy lão đầu thấy hai người tuổi trẻ đều nghiêng ngả ngủ trên chỗ ngồi, vì vậy ôm Nữu Nữu lên trên đùi, liền nhìn chằm chằm tình hình bên ngoài xe. Lúc đêm khuya thanh vắng, tiếng bước chân của những tang thi xung quanh, nghe đặc biệt khiến người ta sởn tóc gáy.
Cho dù Ngụy lão đầu sống tới số tuổi lớn như vậy, bản thân đơn độc gác đêm như thế cũng thấy trong lòng bất ổn. Nữu Nữu vẫn là con nít, ngồi theo ông một hồi, liền ngủ. Ngụy lão đầu lại không dám có sơ sót gì, vẫn luôn dựa vào ánh trăng nhìn chằm chằm cái bóng của tang thi xung quanh, sợ một khi phù mà Thư Hạc bày xảy ra sai sót để tang thi xông tới, không kịp thông báo, mạng già của mình thì cũng thôi, nếu liên lụy hai người tuổi trẻ một đứa bé trong xe, cho dù ông xuống dưới Cửu Tuyền cũng sẽ áy náy chết.
Không biết từ lúc nào ban đêm nổi lên gió Bắc, ngoại trừ tiếng bước chân tang thi, còn có tiếng gió thổi tuyết sàn sạt bên ngoài. Ngụy lão đầu bao chặt chăn bông trên người, ngay khi ông liếc nhìn bốn phía xung quanh xong, quay đầu lại, một đôi mắt phát sáng trong bóng đêm đột nhiên đối ngay chính diện Ngụy lão đầu.