Cũng may Trần Đông là người dị năng lực lượng, thân thể cường tráng hơn so với người thường, sức chịu đánh mạnh, nếu không thì dưới sự trùng kích này, e rằng trong nháy mắt nội tạng đã vỡ tan mà chết.
Bất quá hiển nhiên người nọ tuyệt không lập tức đưa gã vào chỗ chết, nếu không hiện tại chỉ cần hắn khẽ động đậy ngón tay, cổ của Trần Đông cũng sẽ đứt đoạn, tương phản, hắn không chỉ không động ngón tay, càng như muốn chậm rãi giày vò Trần Đông, ánh mắt âm tàn treo gã trên tường tiến hành nhục nhã. Lúc này hai chân Trần Đông không ngừng giẫm đạp giãy dụa trên tường, hai tay dùng sức cạy cái tay như kìm sắt lãnh khốc trên cổ ra, cái tay đó thắt chặt đến mức con ngươi gã sắp lồi ra khỏi viền mắt, ánh mắt gắt gao trừng về phương hướng Trương Thư Hạc, miệng cũng bắt đầu giương mở vô ý thức, đáng tiếc ngay cả nửa thanh âm cũng phát không ra.
Đáy mắt Trương Thư Hạc cũng không ngừng bốc lửa, chạy thoát hơn mười ngày, chung quy vẫn thất bại trong gang tấc, nếu có thể lãnh tĩnh hơn nữa, hiện tại điều y cần làm là không cần để ý tới sự chết sống của Trần Đông, dùng thanh Lôi Kiếm mà Kim Trảm Nguyên tìm về cho y tiến hành công kích hắn, đại khái sẽ có năm phần trăm xác suất đắc thủ.
Thế nhưng trên thực tế, ban nãy y đối phó huyết đằng tiêu hao phân nửa tinh khí trong cơ thể, cũng chỉ có thể dùng Lôi Kiếm được một lần nữa, nếu như một kích không trúng, vậy y với Kim Trảm Nguyên sẽ triệt để quyết liệt, dựa theo sự máu tanh tàn nhẫn của tên đó, hậu quả cơ hồ không thể tưởng tượng.
Còn nữa, Trần Đông này về sau chưa hẳn không dùng được, mình lần thứ hai cứu tánh mạng gã, gã cũng vừa mới đồng ý ngày sau có việc sẽ xông pha khói lửa không chối từ, hiện tại lại không công chết như vậy, xác thực đáng tiếc.
Những ý nghĩ này chỉ xoay chuyển trong óc Trương Thư Hạc, kế đó sắc mặt y liền từ kinh sợ bình tĩnh trở lại, hơi tiến hai bước về phía trước nhẫn nại nói: “Kim huynh, xin thủ hạ lưu tình!”
Kim Trảm Nguyên thấy Trương Thư Hạc cầu tình cho gã này, sắc mặt căng thẳng lại càng đặc biệt khó coi, tay khẽ động dường như muốn lập tức vặn gãy cổ đối phương, máu tươi tại chỗ, mà Trần Đông hình như cũng sắp toi mạng, chân không còn đạp nữa, đã bắt đầu lật tròng trắng.
Trương Thư Hạc thấy thế nhíu mày khuyên nhủ: “Anh với anh ta không thù không oán, hà tất phải lấy tánh mạng anh ta.” Thấy bộ dáng Kim Trảm Nguyên vẫn mềm cứng đều không ăn, không chút động đậy, Trương Thư Hạc hơi có chút tức giận, nhưng lúc này chống đối thì không khác gì mang củi đi cứu hỏa, đành phải cưỡng chế tâm tình, hòa hoãn giọng hỏi: “Anh nếu thật sự muốn giết anh ta, mạng của anh ta cũng sẽ không được giữ lại đến bây giờ, nói đi, muốn thế nào mới có thể buông tay?”
Kim Trảm Nguyên sau khi nghe xong, lúc này mới nghiêng mặt qua, chuyển ánh mắt nhìn về Trương Thư Hạc phía sau, lạnh lùng nói: “Theo tôi trở về!”
Trương Thư Hạc sau khi nghe xong nhất thời trầm mặc chốc lát, bất quá y chờ kịp, Trần Đông bên kia sợ rằng chờ không kịp, phía sau có người quen biết với Trần Đông vội vàng mở miệng nói: “Trương đạo sĩ, Trần Đông sắp không chịu được nữa rồi, nếu không đáp ứng hắn nữa, sợ rằng...”
Thấy Trương Thư Hạc hơi do dự, Kim Trảm Nguyên hừ một tiếng nói: “Cậu đã không theo tôi trở về, tôi đây trước hết giết gã, sau đó mang cậu về!” Nói xong trên mặt hiện vẻ ngoan lệ, lập tức muốn hạ thủ.
Đầu mi Trương Thư Hạc co giật một trận: “Được, tôi đáp ứng anh, trở về với anh.” Lúc này nếu đã bị đuổi kịp, cũng đã không còn lựa chọn nào khác, bất kể có đáp ứng hắn hay không, kết quả cũng đều như nhau.
Lúc này Kim Trảm Nguyên mới không vui “Hừ” lạnh một tiếng, nhẹ buông tay, Trần Đông trên tường liền mềm oặt rơi xuống đất, dường như đã không còn hô hấp. Kim Trảm Nguyên lại trong nháy mắt chợt hiện tới bên người Trương Thư Hạc, mà mấy người còn lại thấy thế, hơi do dự, thấy Trương Thư Hạc gật đầu với bọn họ, liền chạy qua, bắt đầu tiến hành cấp cứu cho Trần Đông.
Cũng may mà Trần Đông là người dị năng loại hình lực lượng, nếu không e rằng lúc này thân thể đã sớm cứng ngắc rồi. Sau một lúc lâu, nghe thấy một tiếng hít không khí tới chậm, một mạng cuối cùng cũng được bảo vệ.
Kim Trảm Nguyên thấy Trương Thư Hạc vẫn luôn nhìn Trần Đông, không giương mắt nhìn hắn nửa phần, sắc mặt vốn hòa hoãn, lại có chút buồn bực, một tay gắt gao túm lấy cánh tay Trương Thư Hạc: “Đừng quên lời ban nãy cậu nói.” Rất có tư thế cậu không thừa nhận, tôi sẽ không dừng tay.
Trương Thư Hạc thấy Trần Đông không chết, liền thu đường nhìn. Kim Trảm Nguyên từ lúc mới bắt đầu đã ác tiếng ác lời, Trương Thư Hạc ngoài việc nhíu mày, trong lòng cũng hơi kinh ngạc, lấy cá tính của yêu tu này, vậy mà sẽ bàn điều kiện với người khác? Thật đúng là một chuyện hiếm lạ.
Bình thường dựa vào sự thù hận của hắn đối với nhân loại, hoàn toàn có thể quăng một ngọn lửa trực tiếp giết chết mọi người nơi đây, không cần nửa lời vô ích, hiện tại thế mà cũng sẽ thủ hạ lưu tình, thực sự ngoài dự liệu của y, hơn nữa không chỉ không tiêu diệt bất cứ ai, còn bàn điều kiện với y, điều này khiến Trương Thư Hạc hơi có chút bất ngờ. Đến bây giờ y vẫn còn nhớ rõ năm đó khi yêu tu này vẫn là một con báo nhỏ, mỗi một ngày nghĩ trong đầu đều là tình cảnh làm sao để xé nát tất cả con người.
“Không cần nổi giận, trở về với anh là được rồi.” Trương Thư Hạc nghĩ nghĩ, liền tĩnh tâm phủi bụi trên quần áo, dự định đi một bước tính một bước, mà khu hóa chất này độc tính lớn bụi cũng nhiều, thực sự không phải nơi thích hợp dừng chân lâu, kế đó liền lưu loát xoay người.
Kim Trảm Nguyên thấy thế, cuối cùng đáy mắt cũng hiện lên một vẻ đắc chí, khóe miệng hơi nhếch có vẻ khoái trá khi thực hiện được, đi theo phía sau Trương Thư Hạc, ai biết mới vừa đi hai bước, Trần Đông hòa hoãn được hơi thở phía sau đột nhiên nói câu: “Không thể đi...”
Kim Trảm Nguyên vốn muốn giết chết bọn họ, sở dĩ không giết, nguyên nhân là vì người đang đi phía trước hắn, đồ sát đương nhiên đã nghiền, thế nhưng như vậy sẽ lại chọc người phía trước không thoải mái, chẳng phải là lợi bất cập hại sao? Một người một báo ở cùng nhau mấy năm, tính tình Trương Thư Hạc ra sao hắn cũng biết, thường ngày tuy nói có thể nhịn thì nhịn, làm việc cũng cực kỳ thấp giọng, nhưng một khi thực sự bức y nóng nảy, chỉ sợ rất có khả năng sẽ liều một mạng, không chết không thôi, thỏ nóng nảy còn có thể cắn người, huống hồ người này còn không phải con thỏ.
Bất quá, hắn có thể dễ dàng tha thứ cho người trên đầu quả tim của mình, nhưng nếu là người khác, vượt qua điểm mấu chốt mỏng manh của hắn, sẽ không có vận khí tốt như vậy. Thân thể Kim Trảm Nguyên cương cứng một chút, kế đó liền không kiên nhẫn nâng tay cầm lấy cánh tay Trương Thư Hạc, bắt đầu bước nhanh đi về phía cửa.
Kết quả, mấy người không biết sống chết phía sau lại hết lần này đến lần khác khiêu chiến sức nhẫn nại của hắn.
“Không thể để cho Trương đạo sĩ đi với hắn, khụ khụ, người đó rõ ràng muốn cưỡng ép Trương đạo sĩ, nhanh dùng đạn mô hình X giết hắn, cứu Trương đạo sĩ ra...”
“Trần ca, chúng ta không phải là đối thủ a, người đó còn lợi hại hơn so với Trương ca, chúng ta vẫn nên đi thôi.” Người này quá biến thái, bọn họ thật vất vả mới tìm được đường sống trong chỗ chết, ai sẽ ngốc đến mức xông lên...
“Đúng vậy, Trương đạo sĩ có thể ứng phó, thương thế của anh cũng cần xử lý đúng lúc, chúng ta vẫn nên sớm trở về đi...”
“Mang súng lại đây!”
“Tôi, tôi, cây của tôi hết đạn rồi...”
“Đưa súng của tôi cho tôi, tôi vẫn còn hai viên...”
Kim Trảm Nguyên cảm nhận thấy trong đầu có một sợi dây “păng” một tiếng đứt đôi, bước chân vốn nóng lòng đi tới nhất thời ngừng lại, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn quái dị.
Trương Thư Hạc gần trong gang tấc, làm sao không biết yêu tu này vốn đã kiềm nén tức giận, lúc này rốt cục triệt để bốc lên, sắc mặt nhất thời biến đổi, y biết một khi yêu tu này động thủ, sẽ không còn là chuyện một người hai người nữa, sợ rằng tất cả người nơi đây kể cả tòa nhà máy hóa chất này cũng sẽ cháy ngay cả cặn cũng không còn, đến lúc đó tin tức truyền tới căn cứ, e rằng mọi chuyện sẽ lại sinh biến, ngày sau nếu muốn vào căn cứ, không biết sẽ lại xuất hiện biến cố gì, đây không phải điều y muốn nhìn thấy.
Vì vậy, vốn là Kim Trảm Nguyên kéo y đi, lúc này tình hình đột nhiên chuyển biến, ngược lại biến thành Trương Thư Hạc gắt gao siết chặt cánh tay hắn bước nhanh về phía cửa, còn không quên quay đầu lại lạnh lùng nói một câu với đám người Trần Đông đang gây rối mù quáng: “Mau cút!”
Sau đó quay đầu lại nói với Kim Trảm Nguyên: “Đi thôi, lập tức trở về.”
Kim Trảm Nguyên lại đột nhiên âm trầm nói: “Vẫn nên giải quyết hết bọn chúng đi, rồi hẵng trở về.” Nói xong liền muốn xoay người.
Trong lòng Trương Thư Hạc lại khẽ nhảy, xem ra cái tên này tức giận thực sự, sắc mặt y cũng có chút khó coi, cánh tay siết hắn không khỏi chặt thêm nửa phần, nén thấp giọng điệu nói: “Đường đường một yêu tu hóa hình, anh cần gì phải tính toán với mấy nhân loại nho nhỏ?”
“Hừ!” Kim Trảm Nguyên nhìn mấy người phía sau, trong mắt lại có vài phần rét lạnh thị huyết, nhưng sau khi phát giác tay Trương Thư Hạc gia tăng lực lượng, liền dừng lại, so sánh giữa hai chuyện giết mấy người kia với chọc Trương Thư Hạc buồn bực, hắn cảm thấy vẫn nên sớm trở về sơn động với người trước mắt tốt hơn.
Vì vậy híp mắt nói: “Không giết bọn chúng cũng được, cậu phải cùng tôi trở về, về sau không cho phép tùy tiện rời đi nữa.” Kim Trảm Nguyên vừa nói vừa nhìn chằm chằm Trương Thư Hạc.
Trương Thư Hạc trầm mặc, thật sự không còn con đường thứ hai để lựa chọn, chỉ đành gian nan gật gật đầu, tạm thời xem như đã đáp ứng...
“Không thể cự tuyệt việc làm đồ ăn cho tôi!”
Trương Thư Hạc:...
“Phải thường xuyên nói chuyện với tôi! Có hỏi tất đáp!”
Trương Thư Hạc:...
“Phải ngủ trên cùng một giường!”
Thấy sắc mặt Trương Thư Hạc rốt cục thay đổi, lúc này Kim Trảm Nguyên mới cảm thấy thỏa mãn, sự rét lạnh thị huyết trong mắt cũng lui bớt, vẻ mặt ngược lại có chút gian trá khi thực hiện được, kế đó liền có chút vội vã kéo cánh tay Trương Thư Hạc đi về phía cửa, bước chân một khắc không ngừng.
Mà Trần Đông với mấy người phía sau hoàn toàn không biết ban nãy bọn họ đã kề cận cái chết bồi hồi mấy lần, có mấy người ngăn cản hành động lấy súng của Trần Đông, khống chế gã, thấy sát tinh kia với Trương đạo sĩ đã rời đi, lúc này mới nâng Trần Đông bị thương chuẩn bị quay về căn cứ, tuy rằng bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ lần này, thế nhưng phần thưởng lĩnh được vẫn rất hậu hĩnh.
Kim Trảm Nguyên mang theo Trương Thư Hạc tới một địa phương không người, lúc này mới dừng lại bước chân, sắc mặt rõ ràng đã tốt hơn một chút so với vẻ hung thần ác sát ban nãy, vốn đang muốn biểu đạt sự phẫn nộ của hắn đối với việc Trương Thư Hạc một mình đào tẩu, bất quá sau khi nhìn kỹ hai mắt Trương Thư Hạc, ngược lại hòa hoãn, kế đó dặn dò: “Một hồi lên trên lưng tôi.” Nói xong lui hai bước, tiếp theo là thanh âm vải vóc bị xé rách.
Chỉ thấy một con báo lớn dài ba bốn mét toàn thân màu tím đen, tứ chi mang theo hoa văn dạng mây màu vàng kim xuất hiện ở trước mặt Trương Thư Hạc, nó hơi ngẩng đầu rống lên một tiếng, kế đó nghiêng đầu nhìn về phía y, trong đôi mắt tím tà ý mang theo hai phần quen thuộc, cái đuôi dài màu vàng sẫm hơi hơi vung vẩy nện mặt đất phía sau.
Cho dù Trương Thư Hạc vạn phần bất mãn đối với Kim Trảm Nguyên, thế nhưng khi nhìn thấy hình dạng hắc báo, ánh mắt cũng không khỏi trở nên ấm áp. Tính ra từ sau khi nó hóa hình, y vẫn là lần đầu tiên thấy nguyên hình hắc báo, tuy rằng vẫn là thân báo, nhưng hiển nhiên thân báo sau khi hóa hình càng chói mắt hơn, vừa nhìn đã biết dã thú thế gian không thể so bằng, hình dạng áng mây vàng kim phía dưới tứ chi, khi chạy băng băng có lẽ cũng giống như chân đạp tường vân, đây chắc hẳn là phong thái của yêu tu thượng cổ đi.
Hắc báo thấy Trương Thư Hạc vẫn luôn ngắm nghía, lại chậm chạp không lên, hơi có chút nôn nóng, sau cùng đuôi lay động trong không trung, kế đó liền cuốn qua, mạnh mẽ cuốn lấy thắt lưng Trương Thư Hạc, đặt nhẹ y lên lưng, lúc này mới gầm nhẹ một tiếng, chân sau thoáng đạp, xông đi như muốn nhảy lên không trung.