Tu đạo nhiều năm, tuy rằng Trương Thư Hạc còn chưa đạt tới cảnh giới đoán trước được việc chưa biết, nhưng vẫn có chút phát hiện đối với biểu cảm và cảm ứng của con người, trên người vị Triệu tu sĩ này tuyệt không có địch ý mãnh liệt đối với y, chẳng qua lại có chút quái dị. Mặt ngoài Trương Thư Hạc vẫn làm như bình thường, nhưng trong lòng đã âm thầm bắt đầu chú ý.
Nhưng rõ ràng kế tiếp, vị Triệu tu sĩ kia lại tuyệt không có bất cứ chỗ nào khó xử Trương Thư Hạc, mà bắt đầu chỉ dẫn mọi người diễn luyện phương vị trong trận pháp, đường vẽ với vòng tròn trên mặt đất trong tầng hầm chính là diễn luyện trận tạm thời của bọn họ.
Mục đích huấn luyện chính là để mỗi người có thể đứng được đến phương vị chuẩn xác nhất bằng tốc độ nhanh nhất ở bất kỳ nơi nào. Trong quá trình Trương Thư Hạc âm thầm mô phỏng phương vị đi lại của mỗi người trong đầu, rõ ràng trận pháp trong tay Triệu đạo sĩ bất quá chỉ là một góc của toàn bộ đại trận pháp vốn có mà thôi, thứ có thể nhìn ra được thực sự có hạn, tuyệt không toàn diện.
Tuy rằng trên mặt đất đã vẽ ra vòng đỏ, đồng thời chẳng qua chỉ là tìm vị trí chính xác của mình, nhưng trên thực tế tuyệt không phải một chuyện dễ, bởi vì điểm và vị trong trận pháp quan trọng cực kỳ, một khi có chút lệch quỹ đạo, hiệu quả của toàn bộ đại trận đều sẽ có ảnh hưởng, bởi vì loại vị trí đứng này là dựa theo ngũ hành Bát Quái thời cổ để tiến hành sắp hàng, toàn bộ khí của phù đều phải thông qua tuyến đường nhất định mà tập hợp, nếu đứt một chỗ sẽ động đến toàn thân, mà khoảng cách giữa chín người là không dễ nắm giữ nhất, chỉ cần có một người làm sai, phía sau chí ít phải có ba người sẽ bởi vì vậy mà đứng sai vị trí.
Lần luyện tập này tốn cả một buổi chiều, chín người mới miễn cưỡng có thể đứng được đại khái, buổi tối sau khi ăn cơm xong, sơn đỏ trên mặt đất tầng hầm đã bị xóa đi, không có sơn đỏ gợi ý, khi xếp lại, lại sai sót chồng chất, đây còn là ở địa điểm cố định, nếu đổi địa phương khác, sợ rằng toàn bộ trận pháp đều sẽ bị phân tán hết. Người tu đạo trọng nhất là dưỡng sinh, cho dù tu không thành thiên đạo, ích thọ thêm tuổi cũng có khối người, chỗ mấu chốt cũng là ở tu luyện tâm tính, người tu đạo tu trước tiên chính là tâm.
Mọi người đứng đều lơ mơ hỗn loạn, Triệu tu sĩ ngược lại cũng nén được cơn tức, vẫn không chê phiền bắt đầu tiến hành sửa đúng mấy lần, luyện đến hơn nửa đêm, mỗi người đều có thể đứng được đến vị trí không sai chút nào trong vòng mấy giây, đồng thời không ngừng biến hóa vị trí cũng có thể làm được tụ mà không loạn, lúc này mới để mười mấy người trở về nghỉ ngơi.
‘Chịu được khổ trong khổ, mới là người trên người’, những lời này không có ai không biết, tuy rằng trong lòng một số người có oán hận, nhưng cũng đều không lộ ra nửa phần. Lúc này toàn bộ Tiểu Động Thiên đều bị người quân đội trông coi, người bên trong không thể đi ra, Tiểu Động Thiên đã chuẩn bị nơi ở, trực tiếp đi qua nghỉ ngơi là được.
Có thể là nhiệm vụ lần này tương đối quan trọng, điều kiện nơi ở cho bọn họ cực tốt, mỗi người một phòng đơn nhỏ, về phòng không chỉ có nước nóng cung ứng, còn có bánh màn thầu trắng tinh với một đĩa dưa muối dùng để điền no bụng.
Phòng đơn nhỏ đúng là cực nhỏ, nhưng cũng đủ để ngủ. Trương Thư Hạc nhấc hắc báo đang ngủ say trong ngực y ra, sau đó đặt vào trong áo lông bản thân mới cởi ra bọc lại, sau đó khom lưng mở ba lô ra. Hắc báo là yêu tu, đừng nói một bữa hai bữa, dù là mấy tháng không ăn cơm, cũng đói không chết, thế nhưng kim điêu lại khác, thằng nhóc này cũng chỉ là con phi cầm mới trưởng thành, không cho nó ăn một bữa thì đã đói đến mức kêu to rồi, càng đừng nói là hai bữa ba bữa.
Cũng may kim điêu từ nhỏ đã theo y, lại uống chút nước ngọc đào, càng thông minh hơn so với phi cầm bình thường, cũng nghe lời hơn nhiều so với hắc báo khi còn nhỏ, ngược lại không kêu to, chẳng qua do bị đặt trong ba lô quá bí, khi thả nó ra hơi không có tinh thần, uể oải.
Trương Thư Hạc vội vàng đút cho chút nước ngọc đào, sau đó lại lấy ra chậu, thả con gà rừng vào trong chậu cho nó, uống nước xong lại ăn thịt, lúc này mới có tinh thần hơn được chút. Lúc này phía chân trời đã hơi hửng sáng, y cũng không cởi quần áo, chỉ ngồi xếp bằng bên cạnh hắc báo, sau khi vận hành một chu thiên nhỏ, còi hiệu tập hợp nơi quảng trường liền vang lên.
Tất cả mọi người tham gia nhiệm vụ lần này trong Tiểu Động Thiên sau khi đi tới quảng trường, tiếp theo đường phố bên ngoài truyền đến từng đợt thanh âm động cơ xe quân dụng khởi động. Một vị đạo trưởng sau khi nói đơn giản mấy câu, chín vị đạo sĩ mang theo mười mấy học đồ dưới tay liền từ quảng trường ra khỏi Tiểu Động Thiên. Chỉ thấy nơi cửa Tiểu Động Thiên có hơn mười chiếc xe quân dụng đỗ, phía sau là khoang xe bọc vải, trên cửa xe đều có đánh số từ một đến chín, hai chiếc còn lại là chuyên chở vật tư.
Tiểu đội mà Triệu tu sĩ dẫn theo là thuộc về tiểu đội năm, hẳn là trực tiếp lên xe số năm, khi mấy người vòng qua xe số năm chuẩn bị tiến vào thùng xe phía sau, quân sĩ lái xe bên trong lại vẫy vẫy tay với Trương Thư Hạc. Trương Thư Hạc liếc mắt, người đó vậy mà là Lưu Hải, thật đúng là rất khéo.
Trên thực tế, tuyệt không phải trùng hợp, mà là Lưu Hải chủ động xin, cậu bình thường làm nhiệm vụ tiếp xúc với tu sĩ Tiểu Động Thiên tương đối nhiều, bởi vì Trương Thư Hạc, cậu đối với tu sĩ tự có một loại tôn trọng phát ra từ nội tâm, vì vậy quan hệ với tu sĩ Tiểu Động Thiên từng cùng cậu hợp tác đều cực không tồi, sau khi biết lần này mình cũng ở trong nhiệm vụ tiêu diệt huyết đằng, cậu liền để lại một tai mắt, âm thầm nghe ngóng tổ của Trương ca, bản thân cậu lại có thân phận phó liên trưởng, vẫn có quyền lực phân phối bản thân ở tổ nào, vì vậy liền xuất hiện sự trùng hợp mà Trương Thư Hạc cho rằng.
Trương Thư Hạc sau khi gật gật đầu với Lưu Hải, liền theo tổ người vào thùng xe phía sau, phía sau xe quân dụng được tăng dài thêm, do vải bạt dày chuyên biệt bao trùm, bình thường dùng làm chở vật và chở người, không gian trong xe đại khái có thể dung nạp được khoảng ba mươi người. Sau khi tổ mười hai người Triệu tu sĩ đi vào, thấy bên trong đã có một hàng quân sĩ vũ trang hạng nặng đang ngồi, nhân số nhiều hơn gấp đôi có thừa so với bọn họ.
Bên trong xe có chuẩn bị tấm ván gỗ, bình thường có thể ngồi, buổi tối nghỉ ngơi thì chỉ cần đặt bằng tấm ván trên lan can, đủ để làm tấm lót nằm. Trương Thư Hạc thoáng liếc mắt, lần này căn cứ xác thực xuất động không ít người, chỉ nhân số của Tiểu Động Thiên không thôi cũng đã có chừng hơn một trăm hai mươi người, mà quân sĩ căn cứ đại khái cũng có hơn hai trăm người, thực sự không phải một số lượng nhỏ, xem ra mục tiêu lần này không đơn giản như trong tưởng tượng.
Chẳng qua khiến y có chút nghi hoặc chính là, nhiệm vụ lần này dường như quá gấp rút, tựa hồ là tạm thời chuẩn bị xuất phát, sáng sớm ngay cả bữa sáng cũng không chuẩn bị. Khi ở quảng trường, thính lực của Trương Thư Hạc tốt hơn người thường một chút, tựa hồ nghe thấy một đạo sĩ với một đạo sĩ khác trong đó thảo luận nhiệm vụ lần này, nói là phải lưu lại một số người ở Tiểu Động Thiên, dù sao nhân số của Tiểu Động Thiên quá ít, lần này đã đi gần như chín phần. Đạo sĩ còn lại lại nói, động chủ tinh thông thuật bói toán và xem thiên tượng, hôm qua dâng hương bói một quẻ, nói là ở phương bắc sợ rằng sẽ sinh biến, nhất định phải tìm đến ngăn cản vào ba ngày sau, nếu không khí số của nhân loại sẽ tận, hết thảy khó có thể vãn hồi, đã đến nước này, đương nhiên được ăn cả ngả về không, ‘da nếu không còn, lông bám nơi đâu’? Tuy rằng Trương Thư Hạc nghe có hơi mơ hồ, nhưng vẫn nghe thấy được chữ then chốt, trong nháy mắt liền lập lại một lần những lời đó trong đầu, tìm được mấy trọng điểm.
Một cái trong đó chính là phương hướng nhiệm vụ lần này, là từ nơi đây đi thẳng hướng bắc. Trước đây Trương Thư Hạc từng ngồi xe lửa toàn quốc thu mua thức ăn xung quanh, địa đồ đã sớm khắc trong đầu, lấy vị trí hiện tại của y, đi thẳng hướng bắc, cuối cùng dừng lại ở một chỗ phía bắc. Những nơi khác có lẽ Trương Thư Hạc không có cảm giác gì, thế nhưng nơi đó lại khiến y có ấn tượng khắc sâu, hơn nữa nơi đó xác thực là một khu ranh giới trong quốc gia, nếu tiếp tục hướng bắc nữa, căn bản khó có thể nhảy qua, y có loại dự cảm, e rằng mục tiêu nhiệm vụ lần này chắc hẳn chính là nơi đó.
Nếu như giả thuyết nơi đó chính là trạm cuối, vậy ‘sợ rằng sinh biến’ mà quẻ tượng của động chủ nói, chính là nói nơi đó đã xảy ra vấn đề, liên hệ đến nhiệm vụ tiêu diệt huyết đằng, sinh biến này chỉ chắc hẳn là sự biến hóa của huyết đằng, mà ý của những lời cuối cùng là nói, sự biến hóa của huyết đằng nơi đó có quan hệ quan trọng đến sự tồn vong của nhân loại.
Vậy đến tột cùng là huyết đằng ra sao mà sẽ khiến cả nhân loại lần nữa bị uy hiếp nghiêm trọng? Ý của câu ‘khó có thể vãn hồi’ là nói, nếu như ba ngày sau không thể thành công ngăn cản nguy hiểm, nhân loại sẽ biến mất toàn bộ?
Điểm này khiến Trương Thư Hạc nhất thời không cách nào suy đoán, một hai năm gần đây huyết đằng xác thực tràn lan rất nhiều, số lượng nhân loại và lực lượng trung kiên cũng luôn bị chậm rãi cắt giảm, bất quá nếu muốn tiêu diệt hết tất cả nhân loại trong khoảng thời gian ngắn, đó là điều không có khả năng, cho dù là huyết đằng vướng tay chân nhất mà y từng thấy qua, cũng không cách nào làm được điều này, dù sao độ dài của dây đằng có hạn, chỉ có thể hoạt động trong phạm vi nhất định, vậy lại là thứ gì sẽ khiến động chủ Tiểu Động Thiên nóng lòng cứu vãn ngăn cản như thế?
Tuy rằng Trương Thư Hạc là hậu nhân còn sót lại của Chính Nhất Phái, thế nhưng y cũng chỉ là tay nghiệp dư gia nhập giữa chừng, những thứ mà đạo gia bao hàm quá sâu rộng, y chẳng qua chỉ học một hai loại trong đó dùng để làm bảo mệnh và tu luyện, mà hiển nhiên vị động chủ Tiểu Động Thiên kia có trình độ sâu đậm trên thuật bói toán và trận pháp, Trương Thư Hạc chỉ hiểu được chút da lông thật sự không có cách nào cùng so sánh, hiện giờ lại càng không thể phỏng đoán.
Bất quá vị động chủ này lại là người đầu tiên khiến cho lòng y chứa đựng sự kính ngưỡng, nếu y đoán không sai, bố cục của toàn bộ căn cứ thành B có lẽ cũng xuất từ tay ông, chỉ dựa vào điểm mấu chốt là lựa chọn cửa Sinh duy nhất của thành B thành lập căn cứ, đã cứu lại được sinh mệnh của rất nhiều người. Dựa vào bố cục của toàn bộ căn cứ mà xem, lòng dạ của vị động chủ này cực kỳ sâu rộng, không vì sự trắc trở trước mắt mà lung lay, hoàn toàn suy nghĩ đến vấn đề phát triển và sinh sôi nảy nở của cả nhân loại trong trăm năm về sau, chính bố cục sinh sôi không thôi này, mới khiến căn cứ thành B, ở trong hoàn cảnh cực kỳ ác liệt của mạt thế, vẫn sừng sững không ngã.
Trương Thư Hạc thừa nhận, bản thân không phải người lương thiện, cho dù sau khi tu đạo, cũng chưa bao giờ có suy nghĩ cứu vớt cả nhân loại, hết thảy những chuyện y làm chỉ là để bảo vệ mạng của mình, để bản thân có thể sống được tốt hơn mà thôi, cho dù bắt giết huyết đằng lượng lớn trước đây, mục đích cũng là vì thu thập phân bón cho cây đào, thực sự nửa phần quan hệ cũng không có với việc cứu vớt nhân loại.
Trong mạt thế, nhân tâm mỗi người trăm nghìn loại, Trương Thư Hạc với Khâu động chủ đại khái chính là hai loại người cực đoan điển hình nhất trong đó, một loại là ích kỷ vụ lợi, một loại là đại thiện đại nghĩa, hai loại người này bình thường sẽ đứng ở mặt đối lập.
Thế nhưng, Trương Thư Hạc lại có ấn tượng không tồi đối với vị Khâu động chủ cùng là người tu đạo kia, tuy rằng bọn họ đi hai con đường hoàn toàn khác biệt, nhưng điều này tuyệt không gây trở ngại y thưởng thức đối với con đường đại thiện mà Khâu động chủ tu, nếu nói bản thân chỉ là tiểu nhân vật trong chúng sinh, đến đi đều không trói buộc không phiền muộn, vậy nghĩa cử của Khâu động chủ lại có thể nâng cánh tay khiến nghìn vạn người hô ứng, chỉ có đạo trưởng như ông, mới có thể phát dương quang đại đạo pháp, truyền thừa muôn đời.
Trên thế giới này, có thể không có tiểu nhân vật, nhưng không thể không có người dẫn đường.
Bên kia, ba vị đạo trưởng đưa bình sứ chứa máu mà chín đạo sĩ đưa tới đến cho Khâu động chủ kiểm nghiệm, mặc dù sắc mặt Khâu động chủ yên bình, nhưng sau khi mở ra mấy bình, sau đó đậy nắp lại, trên mặt lộ ra một vẻ sầu lo.
Ba vị đạo trưởng thấy thế, đều nhìn nhau muốn nói lại thôi.
Khâu động chủ sau khi lấy ra lọ cuối cùng, mở nắp ra, nhất thời tinh thần rung lên, đưa bình đến dưới mũi, mùi máu tươi tự nhiên nồng đậm, nhưng linh khí ẩn chứa trong đó vậy mà gấp mấy lần mấy bình khác.
Không khỏi hỏi: “Máu chứa trong bình này là thuộc tổ đạo sĩ nào?”
Một đạo trưởng trong đó nói: “Là tổ số năm do Triệu đạo sĩ dẫn dắt.”
Khâu đạo sĩ nghe vậy gật đầu, kế đó lại nhìn bình máu tương đối đủ linh khí kia, lúc này mới nâng tay chậm rãi đậy nắp lại, đầu mi cuối cùng cũng giãn ra hơn được chút so với ban nãy.
Một đạo trưởng trong đó thấy thế, liền do dự mở miệng hỏi: “Động chủ, nếu quẻ mà mấy ngày trước ngài bói là quẻ hiểm, vậy có phải nhiệm vụ lần này có chút nôn nóng rồi không? Quẻ hiểm chính là quẻ tượng đại hung, quẻ hiểm số thứ ba là ‘Vị Tể, chinh hung, lợi thiệp đại xuyên’*, rõ ràng là đạo kiếp nạn hung hiểm cuối cùng, ba người chúng tôi đều cảm thấy, phương pháp tốt nhất ứng đối quẻ tượng này chính là lấy tĩnh chế động, không thể vọng động, thế nhưng, hiện giờ chuyện trận pháp chỉ vừa mới có mặt mày, cứ vội vội vàng vàng xuất phát như vậy, e rằng thực sự có chút trái với đạo xu cát tị hung** trên quẻ tượng a?” (* quẻ số 3 Vị Tể trong Dịch Kinh, ý nói: không thể vượt qua, xuất chinh có hung hiểm, nhưng có lợi cho việc vượt qua sông lớn. ** xu cát tị hung = tìm kiếm may mắn, tránh điềm tai họa.)
Hai vị đạo trưởng còn lại cũng âm thầm gật đầu nói phải.
Khâu động chủ suy nghĩ nhiều lần sau đó đứng lên, cũng thong thả đi mấy bước tại chỗ, lúc này mới ngưng trọng mở miệng nói: “Những điều này, tôi lý nào lại không biết, tối hôm trước tôi cả đêm không ngủ, xem xong thiên tượng lại bói thêm một quẻ cho việc ba ngày sau, lại vẫn là điềm báo đại hung...”
Ba vị đạo trưởng vừa nghe, nhất thời kinh hãi nhìn thoáng qua nhau: “Vậy...”
“Quẻ này bất kể là tĩnh hay động, đều là quẻ tượng hung hiểm, chỉ sợ khó thoát kiếp nạn này, bất quá...” Khâu động chủ thoáng chuyển lời, ánh mắt rốt cuộc lộ ra một tia sáng, nói: “Hôm qua sau khi triệu tập học đồ Tiểu Động Thiên, tôi lần nữa đêm xem thiên tượng, phát hiện sự sắp xếp của toàn bộ những ngôi sao mặt bắc rõ ràng đã có sự biến hóa so với trước đây, những ngôi sao trở nên ảm đạm, một ngôi sao vốn không hiện trong đó cuối cùng lại chói mắt dị thường, đây chính là điềm báo chuyển cơ của kiếp nạn lần này. Dựa vào vị trí mà ngôi sao đó đại biểu chắc hẳn là một người, lại theo thời gian xuất hiện mà xem, người này rất có thể ngay trong nhóm người mà Tiểu Động Thiên triệu tập, tôi suy luận, người đó rất có thể chính là quẻ Sinh trong quẻ tất phải Tử lần này, nếu quẻ Sinh đã ra, chúng ta nhất định phải bắt chặt thời gian, nếu không cơ hội như vậy sẽ thoáng qua liền mất...”
“Vậy dựa theo cái nhìn của động chủ, người này hẳn là ai?” Ba vị đạo trưởng sau khi nghe xong, mỗi người đều vuốt chòm râu suy nghĩ chốc lát, mới mở miệng hỏi.
Khâu động chủ ngồi xuống: “Không biết, mọi người cũng không nên đi tìm hiểu, ngôi sao này vốn là ngôi sao ẩn tàng, bất quá là bởi vì mọi chuyện có biến mới đột nhiên xuất hiện, nếu vô ý hành động thiếu suy nghĩ, sợ rằng sẽ làm lỡ việc lớn, việc này liên quan đến sự sinh tử tồn vong của cả nhân loại, cần phải thận trọng, việc này chỉ có tôi với ba vị biết là được, không nên tiết lộ cho người ngoài.”
“Vâng...”
Khâu động chủ nói xong, không khỏi nhìn ra bên ngoài, thầm than: “Người này đến tột cùng là ai, có lẽ chỉ khi vào thời điểm cuối cùng mới có thể biết được...”