• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nguyệt

Quan Cẩm nằm ở trên giường, trong đầu không ngừng suy đoán các loại khả năng. Hắn không muốn đợi, đây không phải cuộc sống của hắn, vừa xa lạ vừa kỳ quặc, làm hắn cả người không thoải mái. Cho nên, hắn quyết định buông tay.

Mẫn Ngôn là đầu lĩnh ngành giải trí, sản nghiệp trong tay trải khắp cả nước, một cái giậm chân cũng đủ làm cả thành phố S phải điêu đứng. Người như thế, kinh doanh trong cái vòng luẩn quẩn ngư long hỗn tạp như thế, nói hai tay hắn sạch sẽ thì quỷ cũng không tin. Nhân cơ hội này, chậm rãi dò hỏi một chút, nếu được hắn hỗ trợ là tốt nhất.

Trong tay mình vẫn nắm giữ lợi thế đủ để trao đổi ngang bằng với Mẫn Ngôn, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn không ôm cái loại ý tưởng đó với mình. Nghĩ đến Mẫn Ngôn ra vẻ công tử cao quý ngang dọc tình trường, thỉnh thoảng lại quăng cho mình cái mị nhãn, Quan Cẩm không nhịn được run rẩy, sau đó muốn giẫm lên mặt hắn vài phát. Hừ, lúc ông đây ngâm mình trong phố đen trái ôm phải ấp, thằng oắt ngươi còn chưa dài lông đâu.

Quan Cẩm oán hận đứng dậy, đến toilet giải quyết vấn đề. Trong gương, khuôn mặt trái xoan không được đẹp cho lắm đang tức giận trừng mình. Cái mặt này, dáng người này, chắc sẽ không khiến người ta mơ màng đâu nhỉ? Đang lúc rối rắm, một gương mặt khác hiện ra ngoài ý muốn, nụ cười bí hiểm, giọng điệu đáng đánh đòn, nhích lại gần mình phả hơi nóng … Fuck, tên nào tên nấy đều có tật xấu cả!

Ngồi trước máy tính, Quan Cẩm khôi phục lại vẻ lãnh đạm. Ẩn nấp trong bóng đêm chờ thời cơ hành động, lặng lẽ giết người rồi biến mất vô hình, đó mới là Black Owl(1). Hắn mở máy tính ra, đăng nhập vào một tài khoản mạng đã lâu không động đến. Diễn đàn vẫn rất náo nhiệt, hắn tìm một ID là Big mouth. Bài post sau cùng của hắn là vào ba tháng trước, lúc hắn làm nhiệm vụ cuối khi còn sống Tony có nhắn lại: Hey, buddy! I met such a gorgeous girl! I think I fell in love. Come to me! You need to know her, my bro. (Này, anh bạn, tôi đã gặp một cô gái tuyệt đẹp! Tôi nghĩ mình yêu mất rồi. Đến chỗ tôi đi, cậu cần gặp cô ấy, người anh em ạ.)

Đây là cách Tony thường dùng để hẹn gặp hắn, mà nội dung thì vĩnh viễn liên quan đến phụ nữ. Nhớ tới anh bạn hợp tác với mình nhiều năm cùng cái giọng như chiêng vỡ của hắn, Quan Cẩm bỗng thấy mắt cay cay. Hồn đã nhập vào một cái xác ẻo lả rồi, thế nào mà cả tính tình cũng trở nên ủy mị thế này, Quan Cẩm cười tự giễu, tắt trang web. Hiện tại cho dù là bạn nối khố hắn cũng không dám liên hệ, nếu như Tony phản bội hắn thì như vậy chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ. Nếu không liên quan tới anh ta, một khi mình chết đi, cảnh ngộ của anh ta chỉ e cũng không tốt hơn là bao.

Xem ra, lần này chỉ có một mình mình.

Nghĩ cái gì thì cái đó đến, giữa trưa ngày thứ hai, Quan Cẩm nhận được điện thoại của Mẫn Ngôn.

“Ra ngoài ăn cơm?” Trong giọng nói của Quan Cẩm mang rõ ý do dự và bài xích, nhưng khóe miệng đã cong lên từ sớm. Ta đang chờ ngươi!

Đầu kia còn nói câu gì đó, Quan Cẩm tạm dừng một chút rồi tiếp: “Vậy thì đến câu lạc bộ mà anh nói lần trước đi, chẳng phải rất nổi tiếng sao?”

Mẫn Ngôn vui vẻ đồng ý.

Cúp điện thoại, Quan Cẩm cười lạnh. Cả hai đều rõ đối phương có mục đích không trong sáng mà còn phải làm bộ làm tịch, loại giao tiếp này thật sự không hợp với mình. Một viên đạn bay qua là giải quyết hết vấn đề, thế mới sảng khoái.

Thành phố S về đêm ánh đèn huy hoàng, phồn hoa náo nhiệt. Câu lạc bộ giấu sau những bóng cây trên đường này lại có vẻ bình dị.

Mẫn Ngôn cùng Quan Cẩm dùng bữa tối trong nhà hàng phía trước. Quan Cẩm chẳng hề khách khí gọi toàn những món ăn và rượu đắt nhất, dù sao không phải mình trả tiền, phải nhân cơ hội an ủi cái dạ dày bị ngược đãi của mình một chút.

Mẫn Ngôn lắc lắc ly rượu đỏ, đôi mắt đầy hứng thú nhìn Quan Cẩm cúi đầu càn quét món nấm Matsutake(2) nướng. Một cảnh sát xuất thân bình dân, vào nhà hàng xa hoa chỉ dành cho tầng lớp thượng lưu của thành phố S lại chẳng có vẻ gì là mất tự nhiên, lúc gọi món, từ món chính đến tráng miệng, thậm chí rượu đi kèm đều nói được rõ ràng, hơn nữa toàn là món Pháp cao cấp nhất. Tốc độ ăn không chậm, nhưng không hề mất lễ nghi trên bàn ăn. Nếu không phải đã âm thầm điều tra bối cảnh của người này, Mẫn Ngôn thật hoài nghi người ngồi trước mặt mình là hàng giả.

Ăn xong miếng bánh tiramisu(3) cuối cùng, Quan Cẩm cảm thấy mỹ mãn, cầm khăn ăn lau miệng: “Ăn xong rồi, tiết mục tiếp theo là gì?”

Mẫn Ngôn dường như không nghe rõ, vẻ mặt hơi ngẩn ra.

Quan Cẩm bắt chéo chân, nhìn Mẫn Ngôn: “Không có tiết mục kế tiếp? Vậy đưa tôi về đi.”

Mẫn Ngôn đã lại treo lên mặt nụ cười hoàn mỹ: “Nếu đưa cậu về bây giờ thì là tôi chiêu đãi không chu đáo rồi. Tôi đương nhiên muốn mời cậu đến hội quán đằng sau thư giãn, uống một tách trà hoặc nhâm nhi ly cà phê.”

“Vậy đi thôi.”

Quan Câm rời chỗ ngồi trước, Mẫn Ngôn đi phía sau, nụ cười trên mặt đã biến mất chẳng thấy đâu, thay vào đó là vẻ bí hiểm cùng nghiền ngẫm.

Một người đàn ông mang theo vài nhân viên phục vụ đứng ở cửa, cúi đầu khom lưng nghênh đón: “Chủ tịch, ngài đến rồi.”

Quan Cẩm nhớ người này, anh ta chính là người vừa nghe điện thoại vừa ra khỏi phòng làm việc ngày đó, xem ra là quản lý của câu lạc bộ.

Mẫn Ngôn nói: “Đỗ Thăng, vị này là khách quý của tôi, Quan Cẩm. Hãy đưa cậu ấy thẻ hội viên kim cương cao cấp nhất.”

“Vâng, ngài yên tâm. Quan tiên sinh sau này sẽ là vị khách tôn quý của chúng tôi.” Đỗ Thăng đưa tay mời hai người vào trong.

Quan Cẩm chẳng hề khách khí nhấc chân đi vào.

Mẫn Ngôn cười ôn hòa, nói: “Cậu dường như rất quen thuộc nơi này, biết hành lang thông tới đâu.”

Quan Cẩm hơi dừng lại rồi bước tiếp: “Anh không bảo tôi dừng, tôi đương nhiên là đi tiếp rồi. Tôi nếu có tiền đến mức quen thuộc chỗ này thì đã chẳng bị một bữa cơm của anh mua chuộc.”

Mẫn Ngôn ra vẻ đáng thương: “Sao lại mua chuộc? Ăn cơm chỉ là một hình thức để giao lưu tình cảm thôi.”

Quan Cẩm thầm khinh bỉ trong lòng: này ông chú, chú giả vờ vô tội trông tởm lắm.

“Ồ, không ngờ lại gặp cậu ở đây.”

Quan Cẩm cả người run lên, đứng khựng lại. Lục Vân Dương đang khoanh tay tựa vào cửa quầy bar, cười dịu dàng nhìn hắn.

Sao có thể như thế? Mình không hề cảm nhận được gì cả, chẳng lẽ người này không có khí tức sao?!

Vào đêm mình bị bắn, chính cái người che giấu khí tức đến hoàn toàn không có đó đã đưa mình vào chỗ chết. Giờ đây cảm giác bị xuyên thấu lại một lần nữa trở về. Cả thân thể từ trên xuống dưới như kẹt trong kẽ băng, hơi lạnh bủa vây tứ phía.

Lục Vân Dương phát hiện sắc mặt Quan Cẩm trở nên rất khó coi, lòng thầm giật mình, chẳng lẽ mình bị ghét đến thế sao?

“Sao vậy? Lục nhị thiếu và cảnh sát Quan quen nhau?” Mẫn Ngôn đi sau ngược lại không hề phát hiện sự biến hóa của Quan Cẩm, chỉ cảm thấy ngoài ý muốn khi Lục Vân Dương cũng quen biết Quan Cẩm, cho nên cố ý cường điệu thân phận của cậu.

“Đương nhiên, chúng tôi khá là thân nhau, phải không? Tiểu Cẩm.” Lục Vân Dương tươi cười dịu dàng đến ngọt chết người.

Rào, Quan Cẩm buồn nôn đến độ vụn băng trên người cũng rơi ra. Tiểu Cẩm? Đó là cái của nợ gì! Người trong cục gọi tôi còn nhịn, nhưng anh là cái thá gì, ai thân thiết với anh!

Quan Cẩm đang muốn phản bác, Lục Vân Dương đột nhiên thu lại ý cười, đi tới, nói nhỏ: “Giữa chúng ta còn có một bí mật nho nhỏ, đúng không?”

Bí mật nho nhỏ … Anh ta đang ám chỉ chuyện mình trộm lẻn vào đây sao? Mặc dù mình không quan tâm cảnh sát có thể phá án hay không, nhưng làm phức tạp mối quan hệ với Mẫn Ngôn không phải việc mình muốn. Đời này Quan Cẩm hận nhất hai việc: bị uy hiếp và bị đùa giỡn. Tên khốn nạn này đã làm cả hai, được lắm, ông nhớ kỹ mày.

Quan Cẩm trừng anh, nhả từng chữ một: “Quan – hệ – rất – thân.”

Mẫn Ngôn hơi nheo mắt: “Vậy thật là trùng hợp. Tôi đang định dẫn Quan Cẩm đi dạo một vòng, Nhị thiếu cứ chơi tiếp đi, lát nữa tôi sẽ đưa cậu ấy về.”

“Nói thật, tôi tới đây mấy lần rồi mà chưa đi thăm hết. Không biết chủ tịch Mẫn có thể nhân tiện dẫn tôi dạo một vòng không?” Lục Vân Dương đã đứng cạnh Quan Cẩm, ra vẻ ta đây nhất định phải theo.

“Rất hân hạnh.” Mẫn Ngôn làm tư thế mời, mang hai người đi tham quan câu lạc bộ.

“Nhị thiếu vẫn luôn chuyên tâm học tập, hiếm khi đến chơi, gần đây thật đúng là làm người ta bất ngờ.” – Mẫn Ngôn nói.

Lục Vân Dương nhún vai: “Anh tôi cảm thấy tôi thế này sớm muộn gì cũng thành đồ cổ, vì vậy ra lệnh cho tôi phải đi thả lỏng một chút. Tôi cũng là bất đắc dĩ thôi.”

“Đại thiếu gia là quan tâm đến cậu. Tình anh em các cậu thật khiến người ta

hâm mộ.”

“Quá khen.”

Quan Cẩm không nói lời nào, theo sau bọn họ. Xem ra tên Lục Vân Dương này không đơn giản chỉ là nhà tâm lý học, bằng không lấy thân phận của Mẫn Ngôn chẳng cần đi dò xét một ngoại tộc trong một gia tộc lớn như thế.

Đi qua phòng lớn ở tầng một, Quan Cẩm nhìn lướt bên trong, đột nhiên dừng bước.

“Sao thế?” Mẫn Ngôn và Lục Vân Dương cũng phát giác.

Mẫn Ngôn nói với Quan Cẩm: “Đây là sân khấu nhỏ của chúng tôi, thỉnh thoảng sẽ có một buổi biểu diễn, cho nên được trang bị vật liệu cách âm.”

“Loại hình biểu diễn nào? Nhạc cổ điển?” Quan Cẩm làm như không có việc gì liếc mắt một cái, tiếp tục đi về phía trước.

“Đúng, nhạc giao hưởng hoặc là độc tấu violin gì đó …” Những điều Mẫn Ngôn nói sau đó Quan Cẩm không nghe lọt chữ nào.

Đây hẳn là căn phòng sát bức tường phía tây, cách vách nếu không nhầm là một khu nhà lớn cũ kỹ, không thuộc phạm vi câu lạc bộ. Chỉ là, vì sao trên bức tường góc tây lại có một cửa sổ thông khí? Nếu cách vách là một căn nhà khác, có ai lại làm cửa sổ trên bức tường chung giữa hai nhà?

_________________

(1) Black Owl: Cú đen. Kiêu cũng là một giống chim dữ như cú vọ. Ở đây Quan Cẩm đang ám chỉ biệt hiệu Hắc Kiêu khi làm sát thủ của mình.

(2) Nấm matsutake: là một loại nấm thân cao mọc ở Châu Á, Châu Âu và Bắc Mỹ. Nó rất được người Nhật và người Trung Quốc ưa chuộng bởi mùi vị thơm ngon khác lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK