• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nguyệt

“Đúng rồi, súng của tôi đâu? Anh để ở chỗ nào? Đừng bảo với tôi là anh chôn nó cùng thi thể của tôi.” Quan Cẩm đột nhiên nhớ ra chuyện này.

“Tôi muốn chôn cũng phải có mà chôn chứ. Lúc tôi tìm được cậu thì cặp đựng súng của cậu đã không thấy đâu rồi.” Tony giơ tay lên ra vẻ vô tội.

Mặt Quan Cẩm biến sắc. “Bọn chúng còn lấy súng của tôi? Để làm cái gì, thu thập chiến lợi phẩm à?”

“Chuyện này thì … chắc họ nghèo quá.”

“Vậy sao không mang xác của tôi luôn đi, ăn cho no bụng.”

“Ấy, cậu bình tĩnh đã nào. Tôi biết cậu có tình cảm sâu nặng với ‘em yêu’ của cậu, chúng ta nhất định sẽ cứu ‘cô ấy’ về.” Tony cảm thấy Ethan sống lại rồi tính tình càng tồi tệ hơn, khả năng nhẫn nại gần bằng 0, cần được vuốt lông.

“Anh tra ra rồi?”

“’Tower base’ đã hứa là sẽ báo cho tôi tin tức chính xác sớm nhất có thể. Cậu cũng biết mà, Messenger of the Gods có mạng lưới khổng lồ, bọn họ cũng không dám mạnh tay.”

“Bên đó giao cho anh. Xế chiều hôm nay tôi muốn ra ngoài một lát, cho tôi mượn con Chevrolet của anh.”

Tony lập tức ngồi thẳng dậy: “Cậu muốn đi tìm những người đó? Cậu có chắc không? Tôi đi cùng cậu, chẳng may cậu gặp nguy hiểm thì biết làm thế nào.”

“Họ sẽ không lộ diện trước bất kỳ người ngoài nào, luôn luôn thông qua bên thứ ba để truyền tin. Anh mà đi theo thì tôi cả đời cũng không tìm được họ. Tony, hãy tin tôi. Mà ở chỗ tôi nói thế nào nhỉ? Hai tay bắt, hai tay đều phải chắc. Tôi cũng tin tưởng ‘di sản quý giá’ mà ông già để lại cho tôi. Nhưng để đối đầu với những người đó, có bao nhiêu đồng minh cũng không ngại nhiều.”

Năm giờ chiều, Quan Cẩm dừng xe tại một con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo ở quận Bronx. Mấy cô ‘bán hoa’ đã túm năm tụm ba đứng bên lề đường hút thuốc hoặc bắt khách. Quan Cẩm chẳng buồn liếc đến họ, vào thẳng một quán bar có cửa màu xám tro.

Bấy giờ quán bar mới mở cửa buôn bán, khách không nhiều lắm. Nhưng, trên bục nhảy đã có một người đàn ông ôm cột xoay lắc liên tục, tiếng nhạc chói tai xen với vài tiếng trầm trồ khen ngợi ít ỏi. Quan Cẩm cau mày đi tới quầy bar, gõ lên mặt quầy để gọi bartender. Chàng bartender tóc vàng đi tới, lúc thấy rõ diện mạo của Quan Cẩm thì trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, tức thì lộ ra nụ cười dày dạn kinh nghiệm: “Cậu đẹp trai, đi một mình hả? Có yêu cầu gì nào?”

“Barcadi, limón.” Quan Cẩm nghiêng người về phía trước, “Nhân tiện cho tôi tìm một người, Simon Ney.”

Bartender ngẩn người, sau đó cười rộ lên: “Không phải nợ tình của anh ta đấy chứ? Cậu đẹp trai, cậu nên hiểu rằng anh ta không thuộc về riêng cậu, mà là của mọi người.”

“Nếu anh không tìm được, tôi cũng không ngại dùng cách khác.” Quan Cẩm chẳng bận tâm tới lời trêu chọc của anh ta, lạnh lùng cầm lấy chai rượu.

Bartender bị vẻ mặt của hắn dọa sợ, nhanh chóng đổi sang vẻ đứng đắn, hất cằm về phía bục nhảy: “Ông chủ mà biết có người đứng ngay trước mặt lại không nhận ra mình sẽ đau lòng lắm.”

Quan Cẩm quay đầu nhìn lại. Dưới ánh đèn mờ, người đàn ông như rắn quấn lấy cái cột xoay thành bánh quai chèo vừa lúc kết thúc một điệu nhảy, làm một động tác mê người, rước lấy một tràng huýt sáo tán thưởng. Người đàn ông tóc đỏ mặc quần áo da bó chặt cơ thể sải những bước tao nhã đi về phía Quan Cẩm.

“Chà chà, không ngờ tôi lại có thể nhìn thấy một gương mặt ngây thơ vô hại như thế ở đây. Cậu tới đúng chỗ rồi đó, nơi này có thể đem đến cho cậu những trải nghiệm chưa bao giờ có, trải nghiệm để trưởng thành ” Simon dựa người vào quầy bar, đôi mắt xám dưới kính sát tròng ánh bạc như có sóng tình cuộn dâng. Yêu nghiệt, đây là nhận xét của Quan Cẩm.

Bartender biết ý đi ra chỗ khác. Quan Cẩm liếc nhìn cái eo nhỏ mềm dẻo như sợi mì của Simon: “Anh có chắc mình là vũ công mà không phải trai múa thoát y không?”

Biểu cảm gợi tình phút chốc cứng lại trên mặt Simon, trông có vẻ buồn cười. “Cậu tới tìm tôi?”

“Anh thừa nhận nhanh nhỉ, không sợ tôi đến lấy mạng sao?”

Simon khôi phục lại vẻ quyến rũ, một ngón tay lướt nhẹ trên bờ môi mình: “Thường thì những người này đều muốn làm với tôi một lần rồi có gì bàn sau. Nhưng mà …” gã đanh mặt, “Cậu không phải người đến tìm “Dancer”, tôi không biết cậu.”

“Vậy thì đúng rồi, bởi vì người biết anh đã đi trộm kho báu của thượng đế rồi.” Quan Cẩm nhìn gã.

Simon sáng mắt lên: “Cậu? Cậu chính là thằng nhóc được Collector giám hộ? Không không, không còn là thằng nhóc nữa, có thật cậu đã hơn ba mươi tuổi không?”

Quan Cẩm thật sự không biết phải giải thích chuyện này thế nào. Hắn lấy ra một món đồ trang sức Ai Cập cổ đặt trước mặt Simon: “Tôi cần sự giúp đỡ của anh, Dancer.”

Simon cầm thứ đó lên, cười khẽ: “Ông già này đúng là gian xảo, chỗ nào cũng làm người tốt, đơn giản chỉ vì ban ơn lấy lòng. Giờ thì hay rồi, hậu nhân của lão đến đòi nợ.”

“Tôi không phải hậu nhân của ông ấy. Nhưng có nợ thì nên trả sớm, sau này đỡ phải lo lắng đề phòng.”

“Ha ha, sao ông già kia có thể nuôi ra được một thằng nhóc đứng đắn như cậy nhỉ? Đúng là kỳ tích. Cậu cần tôi làm gì thì cứ nói, tôi sẽ cố hết sức.” Simon nháy mắt.

Quan Cẩm siết chặt bàn tay, cố gắng nhẫn nhịn, nghĩ mình đang có việc nhờ vả người ta, không thể vô lễ, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được: “Tôi cần anh … trước hết đi rửa mặt rồi lại nói chuyện với tôi. Nếu không, tôi sợ mình không kiềm chế được mà cho thêm hai vết thâm lên mặt anh.”

Simon ôm ngực, ra vẻ đau lòng chết đi được.

Vào phòng nghỉ đằng sau quán bar, Quan Cẩm mới thấy lòng mình bình tĩnh lại. Không biết từ bao giờ, những chốn ăn chơi mà trước đây hắn vẫn thích sa vào nay lại khiến hắn thấy khó chịu và chướng mắt.

Simon đẩy cửa bước vào, gương mặt sau khi được tẩy trang trông điển trai đến bất ngờ, mang đôi phần nhu hòa, rất đẹp. Nhưng, nhìn vào mắt thì biết anh ta vẫn còn giận Quan Cẩm chuyện bắt anh ta tẩy trang.

Quan Cẩm không quan tâm nhiều đến thế. Hắn chỉ nói ngắn gọn tình hình hiện tại của mình với Simon, đương nhiên là che giấu thân phận hiện tại và chuyện chết đi sống lại.

“Cậu có thù oán với Hermes? Khó giải quyết rồi đây. Cậu phải hiểu rằng điều đáng sợ không phải đối thủ mà là không biết đối thủ là ai.”

“Thế nên tôi mới muốn biết hắn ta là ai.”

Simon gãi cằm: “Tôi có thể liên lạc giúp cậu. Hermes không phải thần, chỉ cần là người thì chắc chắn sẽ có người biết hắn. Còn trang bị và nhân lực mà cậu yêu cầu thì không phải sở trường của tôi. Nhưng cậu là người nối nghiệp của Collector, người một nhà với nhau, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ cậu. Mai cậu đi gặp Contact đi, là Margaret đó. Tôi sẽ báo trước với cô ấy.”

“Tôi phải làm thế nào để tìm cô ấy?”

“Ở chỗ rẽ đằng sau hai quảng trường có một tòa nhà nhỏ hai tầng, là một hiệu may. Cậu đi vào sẽ thấy có một người đứng sau quầy, hỏi người đó là được.”

Quan Cẩm để lại cách thức liên lạc rồi đứng dậy ra về. Lúc gần đi, hắn tò mò hỏi một câu: Có thật là anh đã hơn bốn mươi tuổi không?

Simon say đắm sờ gương mặt mình: Tôi là Mephisto(1) bất tử, thời gian không có nghĩa lý gì với tôi.

Quan Cẩm bĩu môi, xoay người bước ra ngoài.

“Này, Quan, cậu thật sự không cần tôi giúp cậu làm lễ trưởng thành à?” Simon dựa cửa, nháy mắt đưa tình với hắn.

Quan Cẩm quay sang chỗ khác: “Ông chú à, muốn lên giường với người khác thì trước hết lấy phấn che nếp nhăn ở khóe mắt đi.”

Cùng lúc đó, bên kia Thái Bình Dương.

Lục Vân Dương bắt chéo chân, nhìn anh trai mình mở cửa bước vào phòng.

“Sao hôm nay lại rảnh đến đây vậy?” Lục Vân Thâm hơi ngạc nhiên.

“Em lúc nào chả rảnh, đâu có bận rộn như anh.” Lục Vân Dương mặt ủ mày chau nói, “Em là em trai muốn đi thăm anh trai mình mà thư ký còn bảo phải hẹn trước.”

“Em nhàn cư vi bất thiện thì có, lại quấy nhiễu điện thoại phòng chủ tịch chứ gì?” Lục Vân Thâm chẳng nể nang gì, vạch mặt cậu em nhà mình.

Lục Vân Dương ngả ra ghế salon, thở dài. Đúng là anh cần chuyện gì đó làm phân tán sự chú ý của mình, nếu không sẽ khó lòng kìm chế bản thân không lao ngay ra sân bay. Đang ôm tâm trạng sung sướng bước vào văn phòng tổ Chuyên án, lại được thông báo là Quan Cẩm xin nghỉ phép hai ngày, chẳng biết đi đâu, điện thoại thì tắt máy. Rơi vào đường cùng, anh đành phải lợi dụng quan hệ gia đình đi điều tra, thế mới biết Quan Cẩm bay đến New York cùng cái tên Lông Vàng Tony kia. Lập tức, trong đầu Lục Vân Dương xuất hiện hai chữ cực to: BỎ TRỐN!

Sở dĩ anh lo lắng bất an như thế là vì theo như anh biết, từ khi sinh ra đến giờ Quan Cẩm chưa từng ra nước ngoài lần nào, cũng không có bạn bè thân thích gì ở New York. Đột nhiên nhảy ra một người bạn ngoại quốc, lại còn cùng đáp máy bay đi New York, Lục Vân Dương có suy tính thế nào cũng không thể bình tĩnh được. Hơn nữa, trước khi đi, Quan Cẩm thậm chí không hề liên lạc với anh. Có thể thấy trong lòng cậu ấy anh chẳng là gì cả, anh chưa bao giờ thật sự bước vào thế giới của cậu ấy. Mọi cố gắng, nỗ lực từ trước đến giờ dường như đều đổ sông đổ biển. Ý thức được chuyện này, Lục Vân Dương cảm thấy thất bại chưa từng có.

“Em mang vẻ mặt rối rắm muốn chết đó tới đây là để cầu an ủi sao? Nói cho anh biết đi, rốt cuộc là tiểu thư nhà ai mắt cao hơn đỉnh từ chối cậu em của anh.” Không ngờ đứa em thứ hai suốt ngày cười cười nói nói cũng có ngày này. Lục Vân Thâm thật sự rất tò mò, không biết đó là người thế nào.

Lục Vân Dương không trả lời, hất cằm chỉ tầng trên, hỏi: “Chị dâu ở nhà?”

Lục Vân Thâm giương mắt nhìn tầng hai: “Ừ, gần đây em ấy đang nghỉ ngơi. Em cũng biết mà, có được nghỉ thì em ấy cũng không thể tùy tiện ra ngoài. Vả lại, em ấy thích ở nhà hơn.”

“Lần trước nhà mình liên hoan sao anh không dẫn người ta về? Mẹ còn trộm quở trách anh trước mặt em đấy.”

“Em ấy không muốn, anh cũng không muốn ép.” Lục Vân Thâm thản nhiên đáp.

“Chậc chậc, anh cả, anh như thế là không hiểu gì rồi. Em đảm bảo với anh rằng nếu anh nhất quyết dẫn người ta về, dù có phải trói lại, thì tới lúc trở về nhà người ta sẽ một lòng theo anh đó.” Lục Vân Dương nháy mắt.

Lục Vân Thâm nhìn anh với vẻ ngờ vực.

“Hãy tin vào lời khuyên của một nhà tâm lý học chuyên nghiệp.”

“Chuyện của em còn chưa lo xong mà đòi chỉ bảo anh?”

“Chậc, anh ôm cũng ôm rồi, ăn cũng ăn rồi, còn thiếu mỗi bước cuối thôi. Em đây phải làm cuộc trường chinh vạn dặm, vất vả lắm mới đi được hai vạn, kết quả lại phát hiện ra đi ngược hướng. Như thế thì so làm sao được?”

“Rốt cuộc là thần thánh phương nào mà tài giỏi thế?”

“Ừm …” Lục Vân Dương hồi tưởng một lúc mới nói: “Rất … đặc biệt.”

“Khoan đã, đừng bảo với anh là giới tính cũng đặc biệt.” Lục Vân Thâm đột nhiên xen ngang.

Lục Vân Dương nhìn anh với vẻ vô tội: “Vốn dĩ em muốn chia sẻ trọng trách kéo dài đường hương khói cho nhà mình với thằng ba, nay xem ra đành phải để nó và em dâu vất vả rồi.”

Lục Vân Thâm: “… Em thích trai thẳng?”

“Ồ không, trọng điểm không phải ở chỗ đó.”

“Đúng rồi,” Lục Vân Thâm đột nhiên nhớ ra một việc, “Có một cơ hội cho em đây, khuyên em nên mang cậu ấy theo. Thằng ba nói thế nào nhỉ? Đó là thánh địa để bồi đắp tình cảm.”

Lục Vân Dương nhướn mày, vô cùng hứng thú.

Đầu kia đại dương, Quan Cẩm bị người ta đem ra làm đề tài bàn luận mà chẳng hay biết gì, bình yên đi vào giấc ngủ. Tối hôm đó hắn nằm mơ, mơ thấy Lục Vân Dương mang cái mặt than lạnh lùng thổ lộ với hắn; hắn cười nhạo: cái mặt như người chết đó mà là đang bày tỏ tình cảm à? Cảnh vật trước mắt nhoáng một cái lại thay đổi, Lục Vân Dương đứng quay lưng với hắn, sau đó từ từ xoay người lại, Simon mắt nâu nhạt với đôi môi đỏ mọng bóng loáng mỉm cười với hắn: Tiểu Cẩm, lại đây

Quan Cẩm toát mồ hôi lạnh. May là cái tên thầy bói kia có bất thường thế nào cũng không trang điểm kiểu Smoky eye (2).

______________________________

(1) Mephisto: hay Mephistopheles, là một trong bảy ác ma ở địa ngục, là ác ma dụ dỗ con người đọa lạc, cũng dẫn dụ *** dục của con người, đã kí kết khế ước ma quỉ với Faust. (Phần chú thích này trích từ “Sổ ghi chép bệnh án của phòng khám thú y Noah”

(2) Smoky eye: là kiểu trang điểm mắt với gam màu tối và sáng kết hợp để tạo ra một mảng màu khói trên mắt rất mạnh mẽ và cá tính. Cách trang điểm này tạo điểm nhấn, chiều sâu cho mắt, giúp gương mặt trông quyến rũ hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK