• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nguyệt

Hôm sau, Kaman có gì đó khác thường. Rất nhiều người vội vàng đi qua đi lại. Những người khác bị hạn chế hoạt động, phải ở trong phòng, không được tự ý ra vào. Trước kia hàng năm vẫn có một hai lần thế này, nhưng đã lâu lắm rồi, cũng không nghiêm trọng như hôm nay.

Ôn Tĩnh Hàn biết lý do, vì cậu đã thông báo cho công tước thả tay, cho nên bây giờ Âu Thần cần chuyển rất nhiều hàng tồn đọng lúc trước. Cậu đứng ở xa, lạnh lùng quan sát, nhìn những người đó hối hả chạy vào con đường chết.

“Này, anh theo làm gì cho thêm phiền.” Ôn Tĩnh Hàn gọi Mặc Nhiên lại.

Mặc Nhiên dừng bước, bất mãn nhìn cậu: “Cái gì gọi là thêm phiền? Mày tưởng ai cũng như mình chắc, chỉ biết gây rắc rối cho anh Thần, chẳng được cái tích sự gì.”

Ôn Tĩnh Hàn lắc đầu: “Tôi khuyên anh đừng quên thân phận của mình. Chưa kể đến chuyện Âu Thần có coi anh là người một nhà không, mà dù có thì cũng không phải chuyện tốt. Nhớ kỹ bổn phận của anh, anh là người bị hại. Chỉ có như vậy mới bảo vệ được bản thân, hiểu không?” Nói rồi Ôn Tĩnh Hàn quay người rời đi.

Mặc Nhiên đứng ngẩn người, không tức giận như lúc trước, mà có chút hoang mang.

Ôn Tĩnh Hàn không muốn nói nhiều. Có những chuyện chỉ nên nói đến điểm rồi dừng. Mặc Nhiên có nghe vào tai không là do bản thân anh ta.

Vừa trở về phòng không lâu thì Âu Thần đi vào.

Ôn Tĩnh Hàm ngạc nhiên hỏi: “Chẳng phải hôm nay anh rất bận sao?”

Âu Thần mỉm cười: “Đúng là hơi bận. Tối nay không thể ăn cơm với em được. Chờ qua hôm nay, tôi sẽ dẫn em ra ngoài chơi. Em muốn đi đâu cũng được, hôm nay cứ thong thả nghĩ trước đi.”

Âu Thần chuyện phiếm vài câu với cậu rồi đi.

“Anh Thần.” Ôn Tĩnh Hàm gọi hắn lại.

Âu Thần dừng bước.

“Cảm ơn anh.”

Trong mắt Âu Thần chợt lóe qua chút vui sướng, “Bất kể thế nào, tôi chỉ muốn em vui vẻ thôi.”



“Lê Long đi rồi?”

“Ừ.”

“Đừng bảo đến lúc này rồi lại mềm lòng.”

“Mềm lòng với người khác là tàn nhẫn với bản thân, tôi hiểu điều này.”

“Hay! Quả nhiên không nhìn lầm anh, nhìn giống con thỏ nhưng mở mồm ra thì miệng toàn răng nanh.”

“Thế mà gọi là khen à!”

“Có lòng là được rồi.”

Đêm. Bầu không khí căng thẳng khẩn trương của Kaman vào ban ngày như tan biến, trở lại khung cảnh xa hoa trụy lạc, ca múa mừng vui mọi ngày.

Âu Thần ngồi một mình trong phòng làm việc rộng lớn, lẳng lặng ngồi đó như đang trầm tư, lại như đang chờ đợi. Tối nay thật dài. Chưa bao giờ hắn nôn nóng chờ nghe tin chuyển hàng thuận lợi như hôm nay.

Ôn Tĩnh Hàn xoay cổ, vẩy vẩy tay, thả lỏng toàn thân.

Tưởng Thư đứng trong quầy bar, cúi đầu pha rượu, không quan sát kỹ sẽ không phát hiện được động tác của anh có phần cứng nhắc.

Mặc Nhiên ngồi trong góc, nhìn không rõ mặt.

Tất cả vẫn bình thường như mọi ngày. Mặt ngoài yên ả, ẩn giấu những gợn sóng lăn tăn.

“Anh Long, chất đầy bốn xe rồi.”

Lê Long nhìn màn đêm sâu thẳm đằng xa, phất tay hô: “Xuất phát. Đi theo con đường lúc trước, chia ra làm bốn lượt, còn lại nhanh chóng xếp đủ hàng đi.”

Có người tặc lưỡi: “Anh Long, chuyển nhiều hàng cùng lúc thế này …”

“Không còn cách nào khác. Lúc trước tồn đọng lâu rồi, giờ mà không chuyển thì không thể bán được hàng. Bảo các anh em cẩn thận, đừng để xảy ra sơ suất.”

“Dạ!”

Lê Long nhìn xe vận tải chạy theo những hướng khác nhau, để lại đằng sau khói bụi mù mịt, lòng bỗng thấy bất an. Nhưng trước đó không hề có động tĩnh gì, dù gặp chút rắc rối cũng đã giải quyết kịp thời rồi. Rút cục là tại sao lại bất an?

“Tốt lắm, chúng ta rút thôi.”

“Vâng.”

Mới vừa đi được vài bước, tên đội trưởng đi đằng trước đột nhiên vội vàng quay lại: “Anh Long, anh Long!”

“Gọi cái gì!”

“Đột nhiên không liên lạc được với các anh em ở trạm đằng trước. Điện thoại của Đại Hoàng và A Bặc cũng không ai nghe máy.”

“Đừng hoảng. Chúng ta tạm thời rút đã. A Kỳ, mày dẫn theo hai người đi đằng trước xem thế nào. Cẩn thận, đừng để lộ.”

Còn chưa kịp hành động thì xung quanh đột nhiên có tiếng sột soạt. Lê Long giật mình. Kinh nghiệm nhiều năm cho gã biết gặp rắc rối lớn rồi.

Gã rút súng ra, đè giọng nói: “Báo cho các xe hàng đổi tuyến đường, tạm thời đến địa điểm liên lạc của chúng ta. Những người khác cẩn thận đi theo tao, nhanh!”

Sau đó, gã vừa tìm đường lui vừa gấp gáp gọi điện cho Âu Thần: “Anh Thần! Không ổn rồi, anh …” Lời còn chưa dứt, ánh đèn pha sáng chói đã rọi đến. Lê Long không mở nổi mắt.

“Người ở bên trong nghe rõ đây, các người đã bị cảnh sát bao vây. Bỏ vũ khí xuống …”

Tiếng hô truyền qua chiếc điện thoại vẫn còn giữ liên lạc thẳng vào tai Âu Thần. Hắn ngả người ra ghế, lòng nặng trĩu.

Nửa phút sau, Âu Thần đứng bật dậy, bấm chuông gọi người vào: “Báo cho các anh em, tất cả rút hết! Nhanh lên!”

Người vừa bước vào ngẩn ra, còn chưa kịp hiểu có chuyện gì.

Âu Thần gằn giọng: “Ngay lập tức!”

Người nọ chạy ra ngoài. Âu Thần rút từ ngăn kéo ra hai khẩu súng giắt vào người, ra khỏi phòng.

Trên hành lang, một đám người đang chờ hắn: “Anh Thần, rút cục là …”

“Đừng hỏi nhiều, lần này to chuyện, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, cái khác sau này rồi nói.”

Đoàn người nhanh chóng tản ra, chạy về phía cầu thang bí mật. Đúng lúc này, tầng dưới xảy ra đại loạn, tiếng thét cùng tiếng súng vang không dứt bên tai. Âu Thần ngó xuống nhìn, cảnh sát lũ lượt chạy vào, nhanh chóng bắt giữ những người ở câu lạc bộ đêm.

Không một giây phân vân, Âu Thần lập tức xoay người chạy đến phòng ngay sát phòng mình, chỗ ở của Ôn Tĩnh Hàm. Mở cửa ra lại chẳng thấy người đâu.

“Anh Thần, nhanh lên, đừng để ý đến cậu ta!” Đàn em giục giã.

Âu Thần dậm chân, được thủ hạ che chắn nhanh chóng rút lui. Còn chưa đến cầu thang thì một nhóm cảnh sát vũ trang đầy đủ đã vọt lên, chĩa súng vào bọn họ: “Bỏ vũ khí xuống.”

“Anh Thần, đi!” Vài người che chắn cho hắn, giao tranh với canh sát.

Âu Thần tránh sau cột trụ trên hành lang, đang tìm cơ hội thoát thân. Đột nhiên, phía xa xa, chỗ rẽ hành lang, có bóng người lộ ra một nửa. Ôn Tĩnh Hàn lẳng lặng đứng đó, mặt không đổi sắc nhìn hắn, bình tĩnh như thể cảnh chém giết trước mắt chỉ là ảo giác.

Trong khoảnh khắc, Âu Thần như chợt tỉnh cơn mơ.

“Anh Thần đi mau, không kịp nữa rồi!” Vệ sĩ kéo hắn chạy, xuyên qua vòng vây, hai trong số đó bị trúng đạn, máu chảy thành dòng. Cuối cùng vẫn thoát được, chạy lên tầng trên.

Cảnh sát nhanh chóng chiếm lĩnh tầng một, chạy đuổi lên tầng trên.

Từ đầu đến cuối, Ôn Tĩnh Hàn không có bất cứ hành động nào, không giúp cảnh sát, cũng không giúp Âu Thần, chỉ lẳng lặng đứng ở ngã rẽ nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, nhìn một tổ chức tội ác đến hồi diệt vong.

Rút cục cũng có cảnh sát tuần tra các tầng phát hiện ra cậu, giơ súng từ từ lại gần: “Hai tay ôm đầu, đi đến bên tường.”

Ôn Tĩnh Hàn nhếch miệng, ngón tay bắn nhẹ một cái. Viên cảnh sát ối một tiếng, súng rơi khỏi tay. Các viên cảnh sát khác thấy thế nhất loạt chĩa súng vào Ôn Tĩnh Hàn, căng thẳng nhìn từng cử chỉ của cậu.

Ôn Tĩnh Hàn cười nhạt: “Thả lỏng đi, tôi không có vũ khí.”

Lại một đám người vội vàng chạy đến, người cầm đầu nói: “Không có việc gì làm à? Đi bắt dư đảng đi, chỗ này giao cho tôi.” Tất cả cảnh sát đều bị hắn đuổi đi, chỉ còn lại hắn và Ôn Tĩnh Hàn.

Một lúc sau, người nọ rũ vai vẻ mặt khổ sở nói: “Đại ca của tôi ơi, có cần náo động lớn thế này không hả trời. Cậu tưởng mình là 007 thật hả? Có biết gần hai năm nay ông già ngày nào cũng nóng nảy giận dữ không hả. Chúng tôi khổ lắm rồi ấy.”

“Tại các anh chểnh mảng quá, được huấn luyện chút cũng tốt.” Ôn Tĩnh Hàn chẳng có lòng thương hại.

“Rồi rồi, cậu là đại gia, tôi sợ cậu. Đây không phải chỗ nói chuyện, chẳng may bị lộ thân phận tôi lại oan uổng bị quy về phe địch. Tôi đi trước đây.”

Ôn Tĩnh Hàn gật đầu.

Tưởng Thư đi theo những người bị hại khác, được cảnh sát bảo vệ trong một căn phòng lớn, lòng ngổn ngang trăm mối, phập phồng lên xuống. Cái cảm giác này thật khó tả bằng lời.

Mặc Nhiên do mặc đồng phục quản lý nhân viên nên cũng bị đưa đến đây. Nhưng hắn vẫn không hiểu, dường như nghĩ ra gì đó, rồi lại không rõ ràng.

Kaman bị thanh tra, cả lô thuốc phiện bị chặn lại. Tổ chức của Âu Thần chia năm sẻ bảy, thành phần chủ chốt gần như bị bắt hết. Trong một đêm mà biến chuyển nghiêng trời lệch đất.

“Uống trà đi. Đây là trà Lục An thượng hạng tôi lấy từ trong nước đấy. Mùi vị thế nào?” Người đàn ông ân cần nói.

Ôn Tĩnh Hàn nhấp một ngụm, thở dài sảng khoái, ngả người ra ghế salon nhắm mắt lại: “Ngon lắm, đúng là thượng hạng. Ngân Châm, sao bây giờ không uống cà phê rượu đỏ nữa mà chuyển sang phong cách của các cụ già thế?”

“Khẩu vị chung quy cũng phải thay đổi mà, ha ha.” Người đàn ông tên Ngân Châm cười hì hì đáp lời.

Căn phòng yên tĩnh trong chốc lát. Ngâm Châm không nhịn được, hỏi: “Này, rút cục lần này có chuyện gì vậy? Sao cậu lại bồng bột hành động một mình thế? Về nước cẩn thận kẻo bị gọi lên tòa thẩm phán.”

“Thẩm phán? Hừ, vậy thì uổng công tôi làm nhà quan đời hai rồi.” Ôn Tĩnh Hàn không để bụng.

“Giỏi!” Ngân Châm bái phục cái sự vô liêm sỉ của cậu.

“Người của chúng ta chết ở nước ngoài chỉ như một làn khói, gió phất nhẹ là chẳng sót lại gì. Chính phủ sẽ không thừa nhận tham dự vào việc này. Những người hy sinh chẳng được vinh danh, chẳng ai biết họ đã cống hiến những gì. Đây là quy tắc, là lựa chọn của chúng ta. Nhưng với tôi, người bạn đồng thời là cộng sự tốt nhất chết đi, tôi lại không thể giúp họ nhắm mắt yên nghỉ, thì chính tôi cũng không chịu đựng nổi. Huống chi, cậu ấy đã cứu tôi, vượt lửa qua sông vì cậu ấy là việc nên làm.” Ôn Tĩnh Hàn nói với ánh mắt kiên định.

“Tôi thua cậu rồi đấy. Cậu ấy à, chẳng hợp với cái nghề này của chúng ta, làm việc cảm tính quá.” Ngân Châm lắc đầu ngao ngán.

Ôn Tĩnh Hàn nhún vai: “Tôi không quan tâm nhiều như thế.”

“Làm thế nào mà cậu thông qua trạm liên lạc cố định ở Singapore để truyền tin được cho cấp trên?” Ngân Châm không ngại học hỏi.

“Lúc trước khi làm nhiệm vụ, tôi tình cờ biết được trạm liên lạc ở hai quốc gia thuộc Đông Nam Á, một trong số đó là Singapore. Duyên phận đưa đẩy trùng hợp đến nơi đó, tôi liền thử một lần xem sao, không ngờ được thật. Nhưng cái đám đó đầu óc có vấn đề hả? Ai đời dùng loại sách đó làm mật mã bao giờ.” Ôn Tĩnh Hàn rất chi là bất mãn.

“Đừng có được lời còn khoe mẽ. Cậu dùng một lần là trạm liên lạc đó phải hủy ngay, lập lại cái mới.”

“Đáng đời. Tôi chỉ tặng cho cảnh sát địa phương món quà nhỏ thôi, đủ để người của ta nhờ vả họ sau này.”

“Sao từ một tuần trước cậu đã biết Âu Thần sẽ chuyển hàng vào đêm nay?” Ngân Châm rất ngạc nhiên, “Bọn họ luôn chuyển hàng ngay ngày quyết định, mà nghe đâu họ mượn con đường bên châu Âu mà.”

“Đồ của người khác không có dễ mượn như vậy. Anh tưởng muốn đi là đi được sao.”

“Tin tức hai tuần nay cậu gửi đi rất nhanh, vậy mà không bị phát hiện.”

“Bị phát hiện? Anh đang đùa hả?” Ôn Tĩnh Hàn nhướn mày.

“Tôi sai rồi, bản lĩnh của ngài là vô đối, trong cục không ai địch nổi.” Ngân Châm vội giơ ngón cái. Con trai ông chủ không đắc tội nổi nha.

Hai người đang nói chuyện thì điện thoại của Ngân Châm đổ chuông. Hắn nghe máy, ừ ừ hai tiếng rồi cau mày cúp điện thoại.

“Thất bại trong gang tấc. Âu Thần và thân tín của hắn là Lê Long đều chạy thoát.”

Ôn Tĩnh Hàn rất bình tĩnh, không có vẻ gì là bất ngờ: “Cũng tốt.”

“Tốt?”

Ôn Tĩnh Hàn nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Bảo cấp dưới của anh giúp cảnh sát, đừng tốn công truy đuổi hay truy nã nữa. Bọn họ mà đã thoát thân thì sẽ không để các anh tìm được đâu.”

“… Có thật là cậu không làm phản không đấy?”

“Cút.”

__________ Cắt cảnh __________

Ôn Tĩnh Hàn đứng trước ngôi mộ, cúi người đặt hoa xuống, nhìn ảnh hai người kề vai nhau mỉm cười trên bia mộ, cũng nhoẻn miệng cười. Các cậu ở trên trời chắc sẽ hạnh phúc hơn nhỉ.

Anh xoay người chậm rãi bước đến bậc thang. Đột nhiên, đằng sau cái cây bên cạnh truyền đến tiếng nói: “Tôi thua hai người đó sao?”

Ôn Tĩnh Hàn đứng đó, không quay đầu lại: “Anh thua chính anh. Đó gọi là nhân quả.”

Trả lời anh là một tràng cười khẽ thật dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK